Thời Yên cảm thấy Lục Cảnh Nhiên hiểu lầm rất sâu với “hẹn hò”, đặc biệt là lúc 7 giờ sáng cô đứng ở trêи đường cái gió lạnh thổi chờ anh đến đón mình, ý tưởng này càng thêm mãnh liệt.
Mười phút sau, siêu xe của tổng giám đốc dưới sự chờ đợi tha thiết của Thời Yên cuối cùng cũng tới, cô đeo ba lô của mình, nở một nụ cười chuyên nghiệp, mở cửa xe ngồi lên: “Chào buổi sáng, Lục tổng.”
“Chào buổi sáng.” Lục Cảnh Nhiên đang dùng Ipad xem tin tức, sau khi chào hỏi cô, lại nhìn chằm chằm máy tính trêи tay.
Địa điểm công tác lần này là thành phố kế bên, Lục Cảnh Nhiên không lựa chọn ngồi máy bay, mà bảo tài xế lái xe đưa bọn họ qua. Trước khi xuất phát Thời Yên đã nghiên cứu, lái xe qua cần hai tiếng lái xe.
Cô chống đầu nhìn Lục Cảnh Nhiên một lát, mở miệng nói: “Lục tổng, lái xe qua cần tận hai tiếng, chúng ta nói chuyện một lát đi mà.”
Lục Cảnh Nhiên chẳng thèm nâng đầu hỏi cô: “Nói chuyện bao nhiêu tiền?”
“Một, một tệ?” Lời của Thời Yên có chút chần chờ, 5 hào đối với Lục tổng mà nói thể hơi ít.
Lục Cảnh Nhiên nói: “Tôi chỉ nói chuyện một trăm triệu.”
Thời Yên: “……”
À.