“Vậy, vậy……” Miên Miên gấp đến độ vò đầu bứt tai, suy nghĩ rồi ra kết
luận “Quên đi! Muội không cần!” Một quyết định làm cho lòng người đau
đớn!
Thượng Quan Ám Ảnh dừng một chút, lại mở miệng lần nữa:
“Cho dù nàng bỏ qua phần thưởng, cũng phải đem chứng minh thư của nàng
cho bộ phân phục vụ khách hàng, sau đó thông qua một quy trình nhất định đi bỏ qua việc lĩnh thưởng. Nhưng mà…… Độc giác kim tình thú, nàng xác
định muốn bỏ qua sao? Theo ý ta, con linh thú này đối với nàng đang ở
giai đoạn Nguyên Anh Kì mà nói, là thích hợp nhất”
Miên Miên không khỏi rên rỉ, thở dài: Đâu chỉ thích hợp, quả thực là suy tính tạo ra cho mình.
“Huynh…… Huynh để cho muội suy nghĩ một chút” Thiên hạ đang kịch liệt
giao chiến, Miên Miên thật sự là cảm giác mình có chút suy nhược tinh
thần. Con linh thú kia, đối với mình mà nói thật sự là dụ hoặc lớn, thế
nhưng nếu bởi vậy mà phải gặp mặt anh, cái gì cô cũng không chịu. Có
cách nào có thể giải quyết tốt vấn đề này không? Cô cẩn thận suy nghĩ……
Nhưng mà người đàn ông trước mặt này lại không có dự định để cho cô nghĩ nhiều: “Cho nàng 10 phút tự suy nghĩ”
“Hả?” Miên Miên sửng sốt, vội vàng nói, “Quá nhanh, đợi một chút”
“Không đợi, nhanh chút”
Miên Miên há hốc mồm, nào có ai như vậy…… Cắn chặt môi dưới, cô đau khổ nhìn màn hình, lòng nóng như lửa đốt. Đạo lý thâm sâu cá và tay gấu
không thể gộp lại, cô hôm nay cuối cùng cũng lĩnh ngộ được. Rốt cuộc là
muốn cá, hay là tay gấu? Là gặp mặt? Hay là linh thú? Gặp mặt linh thú
gặp mặt linh thú gặp mặt linh thú…… Trời ạ! Cô sắp điên rồi!
“Còn 20 giây”
“Cái gì!” Miên Miên nhịn không được hét rầm lêm. Giám đốc đại nhân anh đây là tính thời gian của tinh cầu nào thế!!
“15 giây”
“Huynh không thể như vậy!”
“10 giây”
“Huynh huynh huynh……”
“5 giây”
“Hey! Dừng, dừng, dừng!”
“1 giây”
“Bảy giờ tối chủ nhật tại nhà hàngVictoriabàn 13, không gặp không về!”
Miên Miên một hơi gõ những lời này. Đồng ý trước sau này nói sau!
Thượng Quan Ám Ảnh vừa lòng cười: “Tốt lắm”
Tuyệt đối không tốt! Miên Miên hung hăng trừng mắt nhìn nhân vật trong
trò chơi, trong lòng dâng lên một loại tuyệt vọng như bức người thiện
lương làm kỹ nữ. Thế nhưng, cái gọi là trên có chính sách, dưới có đối
sách, đừng tưởng rằng cô Nguyễn Miên Miên sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn
khổ.
Cô nhíu mày trầm ngâm, hôm nay là thứ sáu, nói đúng ra là hai ngày sau gặp mặt……
Lúc này cô đã xem nhẹ một vấn đề rất trọng yếu. Một sơ hở trí mạng trái với logic.
Đáng tiếc, cô đã hoảng loạn tinh thần, không có chút ý thức đến chỗ kì quái của chuyện này.
Cô xoay người, cầm di động, nhưng không đợi cô bấm xong tám số, đột
nhiên người gọi tới. Cô ủ rũ nghe: “Mẹ……” Aizz, chuyện phiền toái cứ tới từng việc từng việc một.
“Làm sao mà mỗi khi nhận điện thoại của mẹ lại than thở, ỉu xìu” Đầu kia điện thoại quả nhiên bà Nguyễn vô cùng bất mãn.
Miên Miên ra sức chấn hưng tinh thần, dùng tiếng nói trong trẻo như
chim hoàng anh hót hỏi: “Mẹ! Mẹ và ba gần đây có khỏe không? Bệnh phong
thấp có tái phát không? Lần trước con mang rượu thuốc về nhà dùng hết
chưa? Đúng rồi, trời đã chuyển lạnh, nhớ rõ mặc nhiều áo!”
Bà
Nguyễn bị cô đùa giỡn đến nở nụ cười: “Ha ha ha, đứa nhỏ dối trá kia!
Con nếu muốn quan tâm mẹ như vậy, sẽ không trái lại ý của mẹ, ngoan
ngoãn tìm bạn trai đi!” Không hổ là người mẹ, sẽ không bị vài câu lời
ngon tiếng ngọt mê hoặc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Miên Miên đau
khổ nhăn lại, quyết định xuất ra khổ nhục kế: “Không phải con không
muốn, là không tìm được người thích hợp thôi. Ảnh chụp của Đại Dũng kia, con xem qua, con cảm thấy ——”
“Cậu Đại Dũng kia……” Bà Nguyễn đột nhiên cắt ngang, lại chỉ nói nửa câu, làm như đang tự hỏi cái gì.
“Vâng, chính là MMS mấy ngày trước mẹ gửi đến đó. Con xem, cảm thấy anh ta không phải kiểu người con thích. Cho nên, con cảm thấy…… Không cần
phải bắt đầu” Cô thật cẩn thận biểu đạt ý nghĩ của chính mình.
Sau khi cô nói xong đã chuẩn bị tinh thần bị phê bình, nhưng ngoài dự kiến của cô là, đầu kia điện thoại lại trầm mặc.
“Mẹ? Mẹ còn nghe không?” Cô hồ nghi nhíu mày.
“Mẹ đang nghe” Giọng của bà Nguyễn lại truyền đến lần nữa, nhưng Miên
Miên rõ ràng cảm giác được bà thất thần, “Mẹ gọi điện thoại đến vì nói
chuyện này. Cậu Từ Đại Dũng kia, con không cần lo lắng”
“Hả?”
Miên Miên nhíu mày kinh ngạc, vội nghĩ, “Chuyện này thật sự —— rất kỳ
quái. “Vì sao?” Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã nói ra khỏi miệng.
Giọng của bà Nguyễn đột nhiên tràn đầy phẫn nộ, vốn dĩ giọng nói đã to
giờ phút này lại càng đinh tai nhức óc: “Mẹ cũng muốn biết vì sao! Vốn
dĩ tất cả đều tốt, nhưng mà đột nhiên gọi điện thoại đến nói không muốn
gặp, ngay cả một lý do cũng không có! Con nói nào có kẻ nào đáng chết
như vậy? Nói xong không muốn gặp thì vỗ vỗ mông chạy lấy người, trước đó một chút dấu hiệu cũng không có! Mẹ lúc đó thật sự là đã nhìn nhầm! Ba
con cũng nói, loại người không có trách nhiệm này……”
Miên Miên
chớp chớp mắt, quả thực không thể tin được vận khí tốt của mình. Nhưng
mặc dù trong lòng vui mừng, vẫn không quên làm bộ: “A, tại sao có thể
như vậy, không thể tưởng tưởng được anh ta là người như vậy……” Trong
giọng nói vừa đúng biểu hiện ra tổn thương nhàn nhạt, trong lòng lại
đang lớn tiếng hoan hô: Tiên sinh củ tỏi, làm tốt lắm!
Sau khi
nói chuyện xong với mẹ đại nhân, tâm tình Miên Miên sung sướng ngâm nga
điệu hát dân gian, một lần nữa ngồi trở lại bên máy tính. Nhưng một giây sau, ý cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt cứng lại: Xong rồi,
cô lại có thể quên còn có một chuyện vô cùng trọng yếu chờ đợi cô đi xử
lý.
Mặt cô nghiêm nghị, vươn tay cầm điện thoại, gọi một số điện thoại quen thuộc……
~~***~~
Chủ nhật, là ngày nghỉ ngơi quý giá của những người đi làm.
Mười giờ sáng, khi ánh nắng rực rỡ chiếu vào chiếc rèm cửa sổ màu
trắng, Nguyễn đại tiểu thư mới ngáp một cái thật to, cuối cùng cũng uể
oải rời khỏi giường, sau đó mơ mơ màng màng phiêu ra phòng khách. Trước
khi đi rửa mặt, cô dừng lại, nhìn qua lịch treo trên tường: Ngày 1 tháng 11, âm lịch là ngày 5 tháng 9, thích hợp xuất hành, kỵ động thổ.
Thích hợp xuất hành. Ừm…… Hôm nay thời tiết quả thật không tồi, trời
trong khí thoáng, ánh mặt trời chan hòa. Miên Miên vừa đánh răng vừa
nghĩ.
Súc miệng xong, cô đi ra khỏi phòng khách, nhìn ánh nắng
chiếu vào phòng, mỉm cười. Lười biếng duỗi lưng, cô nhìn đồng hồ treo
tường, hơn mười giờ, nghĩ rằng lúc này đi chợ mua đồ ăn được rồi. Cô
thong thả vào phòng, “Cạch” một tiếng đóng cửa phòng lại. Khi mở cửa ra, cô đã thay xong quần áo để ra ngoài.
Mười một rưỡi, Miên Miên mang theo bao lớn bao nhỏ vật liệu nấu ăn trở về, đi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Mười hai rưỡi, ăn xong cơm trưa, thu dọn bát đũa.
Hai giờ chiều, cơn buồn ngủ kéo tới, cô thong thả trở về phòng ngủ.
Bốn giờ chiều, chuyển hết quần áo cuối mùa ra, ném toàn bộ vào máy giặt, ấn nút “Khởi động”.
Năm giờ chiều, lên mạng. Chán nản lướt qua vài trang Web, nhưng không có tin tức nào khiến cô chú ý.