Đã Bảo Ta Không Phải Cám!

Chương 3: Chương 3: Biết Người Biết Ta




Cuộc sống ở cổ đại thật ra cũng không tệ…những ngày qua cô không cần phải lo đến việc ăn uống, tiền bạc,…hầu như chỉ cần cô ra lệnh thì tất cả những người làm trong nhà đều nhất nhất tuân theo lệnh cô…cô cảm thấy dù sao cũng không về hiện đại được mà nơi này lại rất tốt…không khí mát mẽ, đồ ăn lại ngon, quan trọng hơn ở nơi này cô không phải lo gì đến việc ăn mặc, chỉ việc ăn, ngủ, đi dạo vòng vòng…nói chung cuộc sống cổ đại quả là không tệ.

Phải nói một chút về Cám người mà cô đang mượn xác, cô bé này ngày đầu khi cô tỉnh dậy liền đi tìm cái gương xem thử dung mạo của Cám thật sự thì xấu xí đến mức nào, có như lời đồn của thiên hạ hay không…khi nhìn vào gương cô liền muốn đập nát nó…phải công nhận một điều là con nhỏ này đúng là dở hơi, chắc nó đã thoa tất cả kem phấn mà nó có được lên hết trên mặt…gương mặt tròn trĩnh đầy phấn là phấn, nhìn trắng như ma, hai bên má thì thoa đầy má hồng làm hai má đỏ ao, còn cái môi thì nó tô gần đến mũi…ôi trời ơi…chắc con nhỏ này nó có vấn đề về thẩm mỹ, nói đúng hơn thì nó bị mù…

Sau khi bảo người làm đem nước ấm đến để cô lau đi cái lớp phấn dày cộm thì Cô lấy gương xem lại khuôn mặt thật của Cám…tuy gương đồng nhìn không rõ nhưng nhan sắc của Cám thật ra cũng không tệ cho lắm,gương mặt tròn trĩn xinh xắn khi không còn lớp trang điểm, ánh mắt long lanh, môi nhỏ hơi hồng hồng…nhìn Cám khi không trang điểm đúng là thanh tú, khác xa với lần đầu cô thấy, quả là không có người phụ nữ xấu chỉ có người phụ nữ ngu ngốc tự làm mình xấu…Nhìn Cám với khuôn mặt trẻ con như vậy chắc là con bé mới chỉ 15 hay 16 là cùng với khuôn mặt thanh tú đáng yêu như vậy cô chắc chắn Cám không phải người xấu, chỉ là do được nuông chiều và tính trẻ con nên Cám mới làm ra những chuyện xấu để mọi người căm ghét thôi…

Những ngày sau đó Cô không trang điểm nữa, mọi người nhìn Cô đều kinh ngạc, có người còn nói Cô tự nhiên lại đẹp ra, mẹ cô…à thật ra là mẹ Cám cũng thấy bất ngờ hết sức khi nhìn thấy Cô bà ta còn ôm cô vào lòng khóc nức nở “ Tạ ơn trời phật,con gặp đại nạn không chết lại càng ngày càng xinh đẹp…” …thật không hiểu nổi trên đời này có bà mẹ như vậy sao?

Nói một chút về bà mẹ xinh đẹp của cô…nói bà ta xinh đẹp quả là không nói quá nhìn bà ta giống như một cô gái trẻ xinh đẹp bà ta chỉ mới 30 tuổi, ở hiện đại tuổi này vẫn còn rất trẻ a…nhưng là bà ta đã có 2 đời chồng và cả 2 người đều chết hết sau khi lấy không bao lâu, thế nên bà ta được thừa hưởng rất nhiều tài sản, không chỉ thế bà ta còn là một người rất tài giỏi, bà ta quán xuyến gia đình rất tốt chuyện làm ăn cũng thành công nên gia sản ngày càng nhiều, trong làng này bà ta có thể nói là giàu nhất nhì, mọi người thường gọi bà ta với cái tên Dung phu nhân, nghe nói bà ta đối xử với người làm cũng không tệ lương trả đầy đủ còn có thêm tiền thưởng, những người làm hiểu ý bà thường được bà thưởng rất hậu hỉnh còn những người làm trái ý bà cũng nhận được hình phạt rất tàn khốc,vì thế người trong nhà tốt nhất nên hiểu ý tránh làm trái để không phải nhận một kết cục bi thương.

Còn Tấm nghe nói là một người rất xinh đẹp, giỏi giang đươc lòng người,vì thế nên bị mẹ con Cám ghét bỏ, trong nhà nhiều người hầu như vậy nhưng mẹ con Cám vẫn bắt Tấm làm những công việc của người hầu, Tấm vẫn không trách móc nữa lời, nhưng vì ghen ghét nên Cám thường xuyên đánh đập Tấm, Cám nhỏ hơn Tấm 2 tuổi nhưng chưa bao giờ Cám gọi Tấm là chị mà chỉ gọi trống không hoặc gọi bằng con này con nọ, từ lúc Tấm ngã từ trên cây cau xuống sông tới nay vẫn chưa tìm thấy xác,mọi người nghĩ có thể Tấm đã chết và bị cá ăn thịt còn có người nói Tấm vẫn còn sống nhưng mất trí nhớ nên không biết đường quay về,...những chuyện cô biết đều là rất cực khổ mới nghe ngóng được từ những bà tám trong nhà, thật ra đều là cô nghe lén các người hầu nói với nhau,cô đã tìm hiểu từ chút từ chút một…biết được mọi thứ rõ ràng thì cuộc sống sau này sẽ dễ đối phó hơn.

***

Hoàng Cung…

“Bẩm Hoàng thượng! Dung phu nhân muốn cầu kiến ạ” Thái giám giọng eo ẻo cúi đầu thưa.

“Lão yêu bà này lại định mưu tính chuyện gì đây, ta còn chưa xử tội bà ta, sao bà ta lại dám vác mặt vào đây chứ.” Một vị nam tử tuấn tú với mái tóc đen mun,da trắng,môi đỏ,đôi mắt thì long lanh như nước nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng khó nói đương ngồi trên ngai vàng đưa mắt liếc nhìn thái giám.

“Đạ nghe bà ta nói là có chuyện rất gấp ạ” tên thái giám trả lời,vẫn cuối đầu không dám nhìn vào vị đế vương, mấy ngày nay hoàng thượng đại nhân không được vui vẻ cho lắm, hiện nay tung tích của vị hoàng hậu vẫn chưa có mà người hại hoàng hậu thì vẫn chưa bắt được, nhìn hoàng thượng bên ngoài có vẻ vẫn bình thản nhưng thật ra trong lòng hoàng thượng lại đang lo lắng vô cùng, người hầu thân cận như ta phải hiểu ý, tránh làm ngài nổi giận.

“ Để ta xem lão yêu bà đó định giở trò gì…gọi bà ta vào” Hoàng thượng phất tay, tên thái giám liền lui ra cửa gọi người tiến vào.

Mẹ kế vào đến điện liền hướng về phía hoàng thượng quỳ xuống hô “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”

Hoàng thượng không nhìn đến bà mà vẫn chăm chú nhìn bản tấu chương, thấy hoàng thượng không miễn lễ thì bà ta lại thưa.

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”

Vẫn trầm mặc không nhìn đến người đang quỳ dưới đất hoàng thượng chỉ nói gọn

“Có chuyện gì”

Thấy hoàng thượng không còn ngó lơ bà được, bà ta liền mừng rỡ nhưng vẫn giữ tư thế quỳ mà thưa

“Dạ bẩm, dân phụ là kẻ có tội, ngày đó nếu dân phụ ngăn cản không để hoàng hậu trèo cây hái cau cúng cha thì hoàng hậu sẽ không ngã xuống và sẽ không như bây giờ không tìm thấy xác…” nghe đến đây hoàng thượng liền tức giận, đập mạnh tay vào ghế quát

“ Sao ngươi dám”

Bà ta liền run rẩy đáp

“ Hoàng thượng xin bớt giận,dân phụ nào dám, nhưng hiện giờ vẫn chưa tìm thấy được hoàng hậu cho nên…thần mạo muội xin hoàng thượng cho phép tiểu nữ của thần được thay thế chị mình vào cung…để mà hầu hạ cho hoàng thượng.”

Hoàng thượng đưa mắt liếc nhìn bà ta, vẻ mặt cay độc

“Đúng là mấy đời bánh đúc có xương mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng, ngươi cũng quá ác độc, hoàng hậu còn chưa rõ tung tích ngươi liền đưa con gái vào cung,chẳng phải là quá nhanh sao.”

Bà ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng cúi đầu đáp nhẹ nhàng

“Hoàng thượng người đã hiểu lầm ý dân phụ, chẳng qua dân phụ muốn cho con gái mình vào cung để thay chị nó làm tròn bổn phận, đến khi hoàng hậu trở về thì con gái của dân phụ liền rời khỏi nơi đây,sẽ không một lời oán trách”

Nghe thấy thế hoàng thượng liền nhếc môi cười,lạnh lùng nói

“Nghe ngươi nói như thế chẳng phải là quá thiệt thòi cho con gái ngươi sao, ngươi không thương con mình hay là ngươi biết hoàng hậu…sẽ không về đây nửa”

Trên môi bà ta liền thoáng qua một nét cười nhưng nhanh chóng biến mất, vẫn giữ tư thế quỳ, bà ta chỉ đáp nhẹ

“Hoàng thượng đã quá đa nghi, làm sao dân phụ biết được chuyện của hoàng hậu, chẳng qua thần chỉ muốn con gái mình thay cho hoàng hậu chăm sóc hoàng thượng,người cứ xem con gái dân phụ như là hoàng hậu là được”

“Ý ngươi nói ta nên để con gái ngươi làm hoàng hậu”Hoàng thượng cười như không cười nói

“ A…dân phụ không có ý này…hoàng thượng đã hiểu lầm…hoàng thượng cứ coi như con gái dân phụ là thế thân cho hoàng hậu”

“Ngươi muốn con mình làm thế thân”

“ Chỉ cần giúp cho hoàng hậu chăm sóc hoàng thượng được chu đáo thì dù là thế thân con gái dân phụ cũng đồng ý ạ…còn việc góp lương thực cho triều đình nuôi binh đánh giặc ngoại xâm…ừm dân phụ đang cố gắng…nhưng hoàng thượng, ngài cũng cần phải cố gắng…” nói tới đây bà ta liền đưa mắt nhìn hoàng thượng.

“Ngươi dám uy hiếp ta, ngươi không sợ ta sẽ tịch thu tài sản của ngươi sao”

“Chỉ cần ngài muốn, có gì không thể, chỉ là nếu ta chết đi số vàng bạc ta đang có cũng sẽ bị chôn vùi”

Hoàng thượng tức giận nhưng không thể làm gì bà ta, hiện nay triều đình đang cần một số lương thực rất lớn để gửi ra biên cương đánh giặc mà bà ta lại là người có khả năng làm được điều đó,tuy nghi ngờ về cái chết của hoàng hậu cũng là do bà ta sắp đặt nhưng thật sự hoàng thượng cũng không làm được gì, bà ta nói đúng nếu bà ta chết đi số vàng bạc mà bà ta cất giữ sẽ không ai có thể tìm được, nhưng con gái bà ta…có thể ả ta cũng biết nó được cất giấu ở đâu…

“Trẫm đồng ý với ngươi” nói xong liền quay mặt bước đi, không quay lại nhìn bà ta

“ Đa tạ hoàng thượng”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.