Dám Tính Kế Tôi? Chạy Không Thoát!

Chương 2: Chương 2




Mặt trời chạm núi, nắng tắt, màn đêm huyền ảo, mềm mại như nước nhẹ nhàng ôm trọn lấy chốn đô thị phồn hoa.

Trịnh gia, một trong những thế lực lớn mạnh hàng đầu thế giới.

Trong một căn phòng, không gian hiện đại được bao trùm bởi ánh sáng cam nhạt tỏa ra từ chiếc đèn chùm tinh xảo. Mộc Thanh Dao lặng lẽ ngồi trên chiếc giường lớn, hàng mi dày tựa cánh bướm non phủ lên đôi mắt trong veo, che khuất đi vẻ mệt mỏi, u buồn. Cô gái đó, mới vừa tròn hai mươi tuổi.

- Dao Dao, là ta- Có tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói ấm áp vang lên.

Cô vội vàng bật dậy, mau chóng mở cửa.

- Dì, mau vào đi ạ.

Người phụ nữ trước mặt tuổi dù đã trung niên song diện mạo thực rất trẻ. Bà vận một chiếc váy xám đính những hạt lấp lánh, tóc búi cao lịch sự, từng bước đi toát lên vẻ khoan thai, quý phái. Hiển nhiên, thân thế hẳn không thể xem thường, bà- Phương Nhã Uyên, đồng thời cũng chính là nữ chủ nhân của Trịnh gia.

- Ta có chuyện muốn nói với con

- Dạ, con nghe

- Dao Dao, con là muốn dời khỏi Trịnh gia sao?

- Con.....- Mộc Thanh Dao không ngờ tới người trước mặt sẽ đặt vấn đề trực tiếp như vậy, bản thân có chút lúng túng. Thực ra, đây cũng là điều khiến cô phải bận tâm nghĩ ngợi. Người phụ nữ này, mặc dù không phải mẹ ruột của cô, nhưng đã một tay nuôi cô khôn lớn suốt mười hai năm nay, mọi thứ đều vì cô mà đáp ứng đầy đủ, thậm chí coi cô như máu mủ tình thân. Đối với người của Trịnh gia, đặc biệt là bà, cô nợ quá nhiều ân tình.

- Dì, thực ra đây cũng là quyết định khó khăn- Bắt gặp ánh mắt chứa chan tình yêu thương của bà, cô đành bộc bạch tâm trạng của mình.

- Nếu đã vậy, con hãy tính đến việc ở lại, Dao Dao, ta không muốn con chịu khổ.

- Dì, đừng như vậy, con biết dì cũng vì suy nghĩ cho con, nhưng con đủ trưởng thành rồi, đã có thể tự lập, hơn nữa, tâm nguyện của cha mẹ con, sao có thể không thực hiện.

Trăng đã lên cao, ánh trăng dịu nhẹ mà lạnh lẽo. Trên nền trời đen kịt lấp loáng những chấm sáng nhỏ li ti.

Mộc Thanh Dao đứng trên sân thượng, đôi mắt xa xăm nhìn vào khoảng không vô định, hoàn toàn không để ý suối tóc đen mượt đã bị gió đùa nghịch hất tung

.

- Có tâm sự?- Chàng trai trẻ không biết đến từ bao giờ, lưng dựa vào song chắn phủ bạc nơi cô đang đứng, người vẫn còn diện nguyên bộ đồng phục nam sinh, cà vạt buông lỏng hờ hững, từng đường nét gợi cảm trên khuôn mặt dưới ánh trăng càng trở nên quyến rũ mê hồn.

Mộc Thanh Dao bị giọng nói trầm lạnh quen thuộc cắt đứt dòng suy nghĩ. Cô hít một hơi thật dài, đồng thời quay đầu về phía chủ nhân của giọng nói ấy.

- Phong!

- Ừ- Trịnh Cảnh Phong nhếch cánh môi hoa đào, buông một từ.

- Thật may, chị cũng đang định tìm em

- Tìm tôi? Có chuyện gì?

- Lại đây đã- Mộc Thanh Dao thuận tiện kéo tay cậu đến bên chiếc xích đu gần đó.

Trịnh Cảnh Phong không hề có ý chống cự, cứ để mặc bản thân bị người con gái kia kéo đi một đoạn.

- Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?

Đáp lại cậu chỉ có sự im lặng. Mà,Trịnh Cảnh Phong đặc biệt chán ghét sự im lặng, bởi nó khiến cậu cảm giác cô đơn, trống vắng, hơn nữa, nếu là sự im lặng từ Mộc Thanh Dao, cậu càng không muốn đối mặt.

Mãi một lúc sau, Mộc Thanh Dao cuối cùng cũng lên tiếng.

- Phong, hai ngày nữa chị sẽ xuất cảnh, chị....- Cô không hiểu sao lúc này chính mình lại ngập ngừng,dòng suy nghĩ cũng vì thế mà chặn đứng. Lại tiếp tục im lặng. Bên tai, tiếng chiếc xích đu nghe nặng nề như lòng cô vậy.

Đột nhiên, có một lực truyền đến thực mạnh, chưa đầy vài giây, cổ tay đã bị Trịnh Cảnh Phong xiết chặt.

- Muốn dời khỏi đây?- Ánh mắt cậu gắt gao nhìn cô, có ngạc nhiên nhưng nhiều hơn là tức giận, cậu rất ít khi để lộ cảm xúc trong ánh mắt, bởi đó là điều tối kị, nhưng hiện tại cậu không kìm được mà nổi nóng.

- Đừng như thế, Phong!

Trịnh Cảnh Phong môi gợi lên một nụ cười bất cần.

- Vì sao?- Nếu đã ra đi, tại sao nhất định phải là xuất cảnh.

- Sau này em sẽ hiểu, đợi thời cơ thích hợp chị sẽ nói với em- Cô thực sự mong Trịnh Cảnh Phong hiểu tâm tư của cô lúc này, mọi chuyện, đều có cơ nguyên của nó.

- Nói đi, là do Trịnh gia không đủ tốt?

- Không, chị nợ Trịnh gia, mọi điều chị nhận được từ nơi đây quả rất nhiều, nhưng chị nhất định phải đi,em còn nhỏ, tạm thời không thể biết được.

- Mộc Thanh Dao, tôi đã đủ trưởng thành- Ánh mắt cậu toát lên vẻ bất lực tột cùng, lòng cảm giác trống trải đến lạ,lúc sau mới nói nhẹ một tiếng- Đừng đi.

Đừng đi, hai chữ ấy, sau này, Mộc Thanh Dao còn nhớ mãi, nhưng ngay chính thời điểm đó, cô đã buộc bản thân phải cứng rắn. Cô vốn không có cơ hội để lựa chọn.

- Phong, hãy tôn trọng quyết định của chị.

Gió thổi qua, thật lạnh, cái lạnh thấm vào da thịt cô, buốt đến tận xương tuỷ. Có lẽ người trước mặt cô cũng cảm giác như thế.

- Được- Trịnh Cảnh Phong cuối cùng buông tay, lặng lẽ quay đầu lại. Nơi đây, giờ chỉ còn mình cô ngồi đó, nhìn theo bóng lưng kia dần khuất xa, khoé mắt chảy xuống giọt lệ mặn chát.

Thực ra, cô chỉ muốn trước khi mình không còn ở đây, mối quan hệ giữa hai chị em sẽ tốt đẹp hơn, nhưng có lẽ, mọi điều là không thể. Trước mắt Thanh Dao, mọi thứ như mờ dần đi, tựa như ánh sao xa trên bầu trời. Rất mờ. Rất buồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.