Mộc Thanh Dao còn nhớ, năm cô lên bảy tuổi, trong kí ức hoàn toàn là nỗi bi thương và đau đớn, cuộc đời cô khi ấy giống như một màn thảm kịch vậy: Mộc gia đang phát triển hưng thịnh trong chốc lát hoàn toàn sụp đổ, cha cô bị sát hại, chết không nhắm mắt, thế mà, lí do cái chết không hề được tiết lộ, báo chí đều nói, tất cả là tai nạn.
Nhưng mọi người đều khẳng định Mộc gia suy cho cùng khuynh gia bại sản cũng chính là vì cô.Từ khi còn nhỏ, cô đã bị gọi là yêu nghiệt, rằng sự ra đời của cô là điều xui xẻo nhất, sớm muộn cũng có ngày gây hoạ. Những lúc như vậy, mẹ sẽ cười hiền lành, xoa đầu cô: Đừng nghĩ gì cả, tất cả rồi sẽ qua, Dao nhi ngoan. Cô cũng vì thế có động lực vui vẻ sống tiếp, cho tới lúc, nửa năm sau khi cha qua đời, bệnh trầm cảm của mẹ thêm trầm trọng, thậm chí có những khi không thể nhớ được tên cô, ngày ngày chỉ ôm di ảnh của cha mà khóc.
Một buổi chiều, Thanh Dao chạy thật nhanh từ trường về muốn báo cho mẹ tin cô đạt quán quân cuộc thi thiết kế ở trường, sẽ có cơ hội sang Pháp học tập, thì, cô hay tin mẹ đã tự sát trong bệnh viện. Đó là cú đả kích rất lớn. Mộc Thanh Dao không nhớ, cô đã từng khóc bao nhiêu, đã tồn tại như thế nào, chỉ biết, quãng thời gian đó, cô sống không bằng chết. Cả ngày đờ đẫn như kẻ mất hồn. Lòng hi vọng nỗi đau này là một giấc mơ, chỉ cần thức dậy, ưu phiền, mệt mỏi đều theo đó mà tan biến. Mộc Thanh Dao hoàn toàn không còn là chính mình, cho tới khi, cô gặp được một cậu bé đặc biệt, đôi mắt của cậu ấy sáng lắm, cậu bé ấy nói với cô: Khóc là xấu, chỉ những kẻ hèn nhát mới rơi nước mắt, cô lập tức bừng tỉnh, cô biết mình không thể sống mãi như vậy.
Độ một năm sau, Mộc Thanh Dao chính thức được nhà họ Trịnh nhận nuôi. Càng không ngờ sẽ gặp lại cậu bé ngày nào đã tiếp thêm sức mạnh cho cô đứng dậy.
- Phong, mau chào chị đi con- Trịnh phu nhân âu yếm nhìn con trai, nói dịu dàng: Đây là chị Thanh Dao, sau này, hai đứa sẽ là chị em.
Nhưng cậu bé ấy bướng bỉnh đáp lại:
- Không, không muốn làm chị em.
Phong kém cô hai tuổi, thật sự tinh nghịch, quãng thời gian về sau thường xuyên tìm cô gây sự, tất nhiên mọi chuyện Mộc Thanh Dao đều hết mực nhường nhịn. Nhiều lúc cô thầm nghĩ, chuyện khi xưa có lẽ cậu bé cũng đã quên rồi. Cho đến giờ, mười hai năm trôi qua, cậu ấy cũng chưa từng gọi cô là chị. Nhưng, Phong đối với cô mà nói, đó là một phần quan trọng trong cuộc sống, cô chỉ mong mối quan hệ của hai chị em sẽ có một ngày ôn hoà. Trịnh gia, cô không còn nhiều thời gian gắn bó nữa rồi.
Mộc Thanh Dao tự thoát khỏi những dòng suy nghĩ mơ hồ. Phát hiện trời đã khuya. Sao cũng thưa thớt hẳn. Cô thầm nhủ trong lòng, chắc chắn, rất lâu sau, cô mới có cơ hội ngắm sao trên khoảng trời này, bởi chỉ hai ngày nữa, cô sẽ sang Pháp, nơi cô viết tiếp ước mơ còn dang dở,và, còn bởi, nơi ấy cất giấu một bí mật to lớn mà dù bằng bất cứ giá nào, kể cả mất đi mạng sống, cha mẹ cô đều phải giữ chặt như một thứ báu vật.
Hai ngày sau, sân bay Phố Đông, Thượng Hải.
Sớm, nắng tinh khiết đã bừng sáng giữa khoảng không gian trật ních những người.
- Dao Dao, sau này không có ta ở cạnh, con phải chú ý giữ gìn sức khoẻ, đừng để bản thân bị bệnh.
- Dì, không cần quá lo cho con, con hứa sẽ thường xuyên gọi điện về nhà, mọi người, ở lại mạnh khoẻ.
Mộc Thanh Dao xúc động ôm chặt dì thêm một lần nữa. Thực ra, cô rất muốn gặp Phong trước khi máy bay cất cánh, mắt đã nhiều lần không tự chủ được mà tìm kiếm, dẫu thế,bóng hình đó chẳng hề xuất hiện, cô thầm mỉa mai chính mình, xem ra, điều này thật quá viển vông rồi. Kể từ tối hôm đó, Phong không hề về nhà, cũng chẳng có cách nào liên lạc, có lẽ, cậu ấy không muốn chạm mặt cô. Mộc Thanh Dao thất vọng hít vào một ngụm khí dài, tất cả, sao lại trở nên khó xử như vậy.
Tiếng thông báo khởi hành đã vang lên, cô kéo hành lí, vẫy tay chào tạm biệt mọi người. Máy bay nhanh chóng vút lên nền trời cao xanh, hoà với làn khói mờ ảo, mềm mại như lụa trắng. Ở một góc khuất nào đó,Trịnh Cảnh Phong chỉnh lại chiếc mũ phớt đen vốn che phân nửa khuôn mặt, lập tức quay gót dời đi, bóng dáng cứ thế khuất xa dần.
Khoang hạng nhất giống như tên gọi của nó vậy, chất lượng nghiễm nhiên xếp vào vị trí số một, chuẩn bị kĩ lưỡng, phục vụ chuyên nghiệp, thế nhưng Mộc Thanh Dao lại không quá thích loại không khí này, có chăng cũng là bởi bản thân cô từ lâu đã vốn ưa chuộng những gì nhẹ nhàng, đơn giản.
Chưa đầy hai giờ, máy bay đã vượt qua địa phận Trung Quốc, Thanh Dao muốn nhắm mắt thư giãn một chút, song, rõ ràng có điều gì đó rất kì lạ, cô không thể giải thích được cảm giác thường trực lúc này, nhưng niềm tin vào trực giác nhạy cảm của bản thân luôn rất mãnh liệt. Cô dám chắc, chuyến bay này nhất định có vấn đề, hơn nữa, còn là vấn đề cực kì lớn.