Máy bay xuyên qua lớp lớp những đám mây ánh bạc, trông tựa như một cánh chim nhỏ chao nghiêng giữa bầu trời rộng.
Thanh Dao lúc này không thể nào thả lỏng cơ thể, cô cảm nhận rõ tim mình đập những nhịp gấp gáp, mồ hôi trên trán theo đó túa ra không ngừng. Rốt cuộc, điều cô đang trăn trở là gì, một thứ cảm giác ngột ngạt xâm lấn toàn bộ trí óc, khiến cô bứt rứt khôn nguôi.
Sau vài phút, cô quyết định đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt giữ tỉnh táo, lướt qua lối đi giữa hai hàng ghế, cô mới phát giác điều mà nãy giờ bản thân đang suy nghĩ, phải rồi, hành khách hôm nay im ắng đến lạ, không phải vì mỗi người đang bận rộn với việc riêng tư của mình, đó là sự im ắng bất thường, giống như đang bị kiểm soát vậy, cho nên ngay cả hơi thở cũng tiết kiệm, đè nén lại.
Mộc Thanh Dao thoáng rùng mình với suy nghĩ vừa rồi, không thể nào lại có chuyện như thế, có lẽ, chính là do cô nhạy cảm đến độ tự huyền huyễn bản thân mà thôi.
Lối đi dẫn tới nhà vệ sinh trải thảm cẩn trọng, lúc này chỉ có mình cô. Đến đoạn rẽ chia khu nam nữ, Mộc Thanh Dao bất cẩn xô vào một người vừa quay về theo chiều ngược lại.
- Xin lỗi, xin lỗi.
Cô biết điều cúi đầu mấy lần tỏ vẻ ân hận, khi ngẩng lên mới biết đó là một người đàn ông, mặc dù đeo khẩu trang nhưng dễ dàng nhận ra tuổi tác còn rất trẻ. Điều lạ là anh ta không chỉ đeo khẩu trang mà còn đội mũ, mang kính, mặc áo kín. Mộc Thanh Dao không dám ngước nhìn một người lạ quá lâu, khi thấy người kia khẽ gật đầu, liền lập tức đi tiếp. Trên cơ thể người đàn ông đó, dù rất nhạt, cô cũng phân biệt được, đó là mùi gỗ đàn hương phảng phất.
Phòng vệ sinh trên máy bay hoàng gia quả nhiên cũng thiết kế cầu kì không kém những khu vực khác, Mộc Thanh Dao vỗ vỗ nước lạnh lên mặt, nhìn mình trong gương, thần sắc đã bớt mệt mỏi, nhợt nhạt hơn trước.
Nhưng, nếu để ý kĩ, phần gần nơi gắn chiếc gương này có vẻ không bình thường, hình như, có ai đó đã cố tình thay đổi cấu trúc ban đầu trong này.