Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sắc mặt Khương Quỳnh Anh thay đổi, vài cô giáo khác cũng hoảng sợ, nhìn nhau vài lần, cũng may là quần áo của mọi người đều còn nguyên vẹn, cơ thể cũng không có cảm giác khó chịu gì.
Nhưng đến cùng là các cô đã bị làm sao vậy, vì hôn mê sâu nên cũng không biết gì, chỉ có thể dùng vẻ mặt lo lắng sợ hãi nhìn Tô Ngưng.
Tô Ngưng thấy thế thì trấn an: “May là người trong quân đội Hoắc gia tới kịp, mọi người đều không gặp chuyện không may, chỉ ngất một lúc thôi.”
“Thì ra là thế.”
“Cảm ơn ơn cứu mạng của các vị.” Các cô giáo chống tay mình lên ghế sa lông, nói lời cảm ơn với đám người Hoắc Tây Châu.
“Chức trách ở đây, không thể chối từ.” Hoắc Tây Châu khẽ gật đầu, đứng dậy. Trương Chuẩn và mấy người Trương Hành Lượng cũng đứng dậy theo, đứng sau lưng Hoắc Tây Châu.
Tô Ngưng ho nhẹ một tiếng nói: “Cảm ơn bọn họ là được nhiên, nhưng bây giờ còn có có chuyện quan trọng hơn, chúng ta cần vài cô giáo phối hợp.”
“Ngài nói đi.”
Tô Ngưng không hề giữ lại mà kể cho mọi người nghe về hai thảm họa mà An Ngự đang phải đối mặt, thậm chí sau khi nhìn Hoắc Tây Châu, rồi cũng chia sẻ với mọi người quyết định của Hoắc Tây Châu yêu cầu trường Đại học An Ngự không cho sơ tán học sinh.
Hoắc Tây Châu đứng ở một bên, vẻ mặt thản nhiên điềm tĩnh, không hề có thái độ bất mãn.
Các nữ giáo viên lớn tuổi do Khương Hồng Anh đứng đầu, thường xem sự nghiệp giảng dạy thành tín niệm của mỗi người, coi An Ngự là nhà, thậm chí coi học sinh như con đẻ của mình. Khi hay tin vẫn có người Nhật ẩn náu trong trường học đang đe dọa sự an toàn của bọn trẻ, ai nấy cũng đều nhíu chặt mày, lo lắng khôn nguôi.
“Vậy phải làm thế nào? Địch trong tối, ta ngoài sáng. Chúng ta không thể nào làm mà không có sai sót.”
Nếu không phải có sự hiện diện của chính Hoắc Tây Châu, họ đều muốn nói rằng quyết sách của Hoắc Tây Châu là quá mạo hiểm.
Bọn trẻ này ở An Ngự lại không phải là những kẻ kiên cường từng được huấn luyện trong quân đội nhà họ Hoắc. Đứa nào cũng chỉ là những người đọc sách mỏng manh yếu đuối, nếu như trong tương lai thực sự đối mặt với bạo loạn của người Nhật, rất ít người trong số chúng có thể chống lại.
thái độ Hoắc Tây Châu lạnh lùng, điềm nhiên nói: “Không cần hoảng. Quân của nhà họ Hoặc sẽ giải quyết xong chuyện này rồi mới rời đi.”
Có lẽ do sức ép kinh người của Hoắc Tây Châu, lại nổi danh ở bên, nên anh vừa mở miệng, đám người Khương Hồng Anh đưa mắt nhìn nhau, tâm trạng nóng nảy của họ đột nhiên bình tĩnh trở lại.
--Phải đó. Hoắc Tây Châu đã từng thua trận bao giờ đâu? Anh ấy bảo giải quyết được thì chắc chắn có thể ổn thỏa.
—— Ừm, nhà họ Hoắc là thần hộ mệnh của dân chúng, có họ bảo vệ, An Dật sẽ không xảy ra gì cả.
…
Cuối cùng, mọi người đều đồng ý với quyết định của Hoắc Tây Châu.
Hoắc Tây Châu bảo Trương Chuẩn và Trương Hành Lượng đến quân ngũ điều động một vài binh sĩ trông nhã nhặn, tay chân nhanh nhẹn, cải trang thành học sinh, và đi theo các cô lên lớp vào ngày hôm đó.
Còn anh thì ngỏ ý với Tô Ngưng, cùng nhau đến dự hội nghị ban giám hiệu trường của An Ngự.
Tô Ngưng bật cười, ngượng ngùng từ chối: “Chỉ cần con dấu của con là được, mấy lão đó ăn nói lung tung quanh co trong cuộc họp, cậu không chịu nổi đâu.”
Thực ra điều bà ấy lo lắng hơn cả, chính là liệu Hoắc Tây Châu có vì nóng lòng trước lời ra tiếng vào của các cổ đông, mà trực tiếp rút súng bắn chết người phản đổi hay không, càng sinh thêm chuyện.
Hoắc Tây Châu không kiên trì nữa, sai người gửi một văn bản có đóng mộc cho Tô Ngưng. Cân nhắc trên sự an toàn của đối phương, anh đề nghị: “Mẹ vợ, con kêu vài người đưa mẹ đi. Tại bữa tiệc tối ngày hôm qua, kỳ thực mọi người đã nhìn thấy con với Vãn Vãn, mẹ không lo lắng về đám học sinh nghi ngờ trường học không an toàn vì mẹ đột ngột bổ sung thêm lính canh. “
Tô Ngưng chần chừ một lúc, cũng không từ chối, chỉ nói: “Số lượng không cần nhiều quá, để cho quân chủ lực làm chuyện nên làm hơn đi.”
Ví dụ như, bảo vệ Vãn nhi và Bình An, một ví dụ khác, bảo họ cải trang hết rồi lẫn vào các học sinh, kiểm tra manh mối của người Nhật ...
“Vâng. A Lượng, cậu đi tìm thêm ba người tài giỏi. Từ hôm nay trở đi, bốn người các cậu sẽ cùng nhau trông coi cho hiệu trưởng Tô, thiếu phu nhân và thiếu gia. Cần đảm bảo an toàn cho họ, khi cần thiết, không từ bất cứ giá nào!”
Trương Hành Lượng vô cùng kinh ngạc, nhìn Hoắc Tây Châu, không nói nên lời. Không phải thiếu soái muốn đem hắn về nhà họ Hoắc chứ?
Bây giờ lại muốn giữ anh ta, còn... kêu anh ta ở lại với thiếu phu nhân?
Hoắc Tây Châu nhướng mày, “Hửm? Không chịu à?”
Trương Hành Lượng dậm chân đứng nghiêm: “Thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”