[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 1357: Chương 1357: Sắp xếp trước khi rời đi (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trương Hành Lượng ra ngoài chọn người, Tô Ngưng thu dọn quần áo rồi ra hiệu với Hoắc Tây Châu, “Gia đình của Trần Gia Di hôm nay cũng sẽ đến. Mẹ sẽ đi thu xếp việc trường trước.”

Bà đưa Khương Hồng Anh và những người khác ra khỏi hội trường.

Ngoài phòng, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, một buổi sáng tuyệt vời của An Ngự bắt đầu rồi.

Mọi thứ vẫn như bao ngày, đều diễn ra theo trật tự.

Con ngươi trong mắt Hoắc Tây Châu sâu thẳm, xoay người lên lầu.

Cửa phòng ngủ không đóng, Hoắc Tây Châu lặng lẽ cho lui binh lính đang canh cửa, nhẹ nhàng bước vào.

Tô Tinh Vãn với nhóc con ngủ một cách say sưa, hai mẹ con ôm nhau, ngủ ở một bên giường, còn bên kia có vẻ như đặc biệt chừa trống.

Anh nín thở bước đến bên giường, hôn lên gương mặt an nhiên của Tô Tinh Vãn, sau đó ngồi xuống mép giường ngắm nhìn hai mẹ con.

Thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, Hoắc Tây Châu muốn đánh thức Tô Tinh Vãn, làm chút chuyện thân mật với cô, dùng cách ngọt ngào hòa vào xương máu của cô, để sau khi anh rời đi, Vãn Vãn vẫn có thể thường xuyên nhớ về anh.

Chắc là, làm Vãn Vãn trực tiếp có luôn bé cưng thứ hai trong ngày hôm nay.

Tiếc là giữa hai người họ, có Bình An bé nhỏ cản đường. Hoắc Tây Châu hậm hực, đưa tay lên cao làm động tác nhéo nhéo cái má đầy thịt của Bình An.

Anh không dám nhéo thật.

Thằng nhỏ ngủ không sâu giấc, có ít tiếng động cũng có thể đánh thức nó. Đến lúc đó lại phải mất rất nhiều công sức để dỗ dành...

Mỡ treo miệng mèo, còn không bằng đi tìm Vong Cửu hỏi thăm tình hình. Hoắc Tây Châu thở dài, xoay người bước ra cửa.

Trong lúc Hoắc Tây Châu bước ra khỏi phòng, Tô Tinh Vãn đã bị tiếng động làm thức giấc. Vốn định đuổi theo Hoắc Tây Châu, nói chuyện với anh ấy tiếp.

Không biết làm sao mà chàng trai nhỏ bên cạnh lại quấn cô cực kỳ, ngón tay nhỏ bé đang nắm chặt mái tóc dài của cô, đứa nhỏ sẽ thức giấc khi cô cử động.

Tô Tinh Vãn đành phải lắng nghe tiếng bước chân xuống lầu của Hoắc Tây Châu, mới ngoan ngoãn nằm xuống tiếp.

Cô nghĩ rằng Hoắc Tây Châu sẽ lại lên, nhưng không ngờ đợi đến khi Bình An say giấc nồng, Hoắc Tây Châu cũng không lên lầu nữa.

Đã đến giờ trưa, bản thân cũng đói cồn cào

Tô Tinh Vãn bế tiểu Bình đã tỉnh giấc xuống cầu thang.

Dưới lầu lại không có bóng dáng của Tô Tinh Vãn và mẹ cô.

Cô hỏi bảo vệ: “Thiếu soái và hiệu trưởng Tô đã ra ngoài rồi hả?”

Người bảo vệ đứng thẳng trang nghiêm, do hồi hộp mà câu trả lời của anh ta hơi rành mạch. “Hiệu trưởng Tô cùng các giáo viên đi giải quyết công việc ở trường. Thiếu soái nói là đi tìm Cửu công tử, dặn cô ăn cơm trước, không cần chờ anh ấy. Chúng tôi đã chuẩn bị xong bốn món một canh cho cô và tiểu thiếu gia. Mời cô thưởng thức. “

Quân nhân của nhà họ Hoắc đều là những con người giỏi giang, mười thứ đều thạo, họ không chỉ thông thạo các loại vũ khí súng ống, mà còn có Ác Ma Thần Hầu hiểu mọi kỹ năng nấu nướng thức ăn ngon.

Trước khi đi, Hoắc Tây Châu đặc biệt dặn dò bọn họ đợi phu nhân tỉnh lại rồi hầu hạ phu nhân dùng bữa.

Tô Tinh Vãn từ cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa cô với Trần Gia tại bữa tiệc tới, cho đến hôm nay trong bụng không có ăn gì nữa, gắng gượng đến hôm nay, quả thực có hơi kiệt sức và cần được bổ sung năng lượng.

Cô cảm ơn người bảo vệ và ôm Bình An ngồi xuống bàn. Có hơi không tập trung ăn, mắt cứ đổ về phía cửa.

Bình An đang ở cái tuổi mà người ngại chó ghét, cái mông như bị bôi dầu, chính là thời điểm cái gì cũng muốn sờ mó. Bị Tô Tinh Vãn ôm lấy, chân nhỏ ra sức đạp, rất muốn trèo lên bàn lấy đồ ăn.

Tô Tinh Vãn ăn xong một bữa rất nhọc, vội vàng lùa vài đũa cơm liền khẽ tay nhỏ ngỗ ngược của thẳng nhỏ.

Hai mẹ con đấu trí đấu sức hết một trận, chật vật cho đến khi Hoắc Tây Châu đưa Vong Cửu trở về.

Từ trước đến nay, Vong Cửu không hề che giấu tình cảm của mình dành cho Tô Tinh Vãn.

Nhìn thấy Tô Tinh Vãn bị thằng nhỏ làm cho mặt mày uể oải, anh ta nhếch khóe miệng, sải bước đến rồi bế Bình An vào lòng, ngồi sát ở bên tay trái của Tô Tinh Vãn.

Giọng điệu thân mật hiếm thấy: “Vãn Nhi, một ngày không gặp, em có nhớ anh không?”

Tô Tinh Vãn kinh ngạc, liền dừng đũa, có chút nghi ngờ nhìn Vong Cửu đã thay đổi tính tình rõ rệt, chẳng biết nên nói gì.

Hoắc Tây Châu lặng lẽ ngồi vào bàn, ngồi bên phải Tô Tinh Vãn, lạnh lùng thốt ra mấy chữ: “Vong Cửu, cơm ăn hay không thì tùy, cách xa Vãn Vãn nhà tôi ra.”

Anh có chút hối hận rồi, sao lại nghe lời xúi bậy của Vong Cửu mà đưa anh ta về nhà chứ...”

Tô Tinh Vãn không quan tâm đến những gì mà Hoắc Tây Châu đã thảo luận với Vong Cửu. Điều cô khá chú ý hơn là liệu Bình An có rúc vào lòng Vong Cửu, có quấy khóc hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.