“ Vâng!” Tôn quản gia liền bước lên phía trước đưa một đám nữ nhân vào trong phủ, trước hết thu xếp cho ở biệt viện.
Trương Hoán thấy đám nữ nhân kia đi rồi thì lúc này mới lại hỏi Trịnh
Thanh Minh: “ Ngươi tìm đến ta, không phải là chỉ đơn giản muốn nói
chuyện cũ đó chứ!”
Cho Trịnh Thanh Minh một trăm lá
gan thì hắn cũng không dám tìm đến Trương Hoán để nói chuyện cũ. Hắn
đương nhiên là có chuyện mà đến. Trịnh Thanh Minh thấy xung quanh không
có người ngoài liền nói nhỏ: “ Ta là được Triệu Nghiêm nhờ. Có đại sự
muốn nói cho Khứ Bệnh.”
Trương Hoán mỉm cười, cũng
không ra dự liệu của bản thân. Triệu Nghiêm đối với chuyện Sở gia cũng
không khoanh tay đứng nhìn. Xem ra, hắn vẫn luôn chú ý tình hình ở triều đình.
“ Ngươi đi theo ta!” Trương Hoán mang theo Trịnh Thanh Minh đi tới thư phòng của mình.
Vào thư phòng, Trương Hoán mời Trịnh Thanh Minh ngồi xuống, lại lệnh
cho thị nữ dâng trà, hắn lúc này mới hỏi: “ Triệu Nghiêm có đại sự gì để ngươi chuyển lại với ta?”
“ Cụ thể là chuyện gì hắn
chưa nói, chỉ nhờ tại hạ chuyển giao một phong thơ cho ngài.” Trịnh
Thanh Minh cẩn thận lấy từ trong ngực ra một phong thơ rồi đưa tới. Thân binh tiến lên tiếp nhận, chuyển trình cho Trương Hoán.
Trương Hoán mở thư ra. Nét chữ rẵn rỏi của Triệu Nghiêm liền hiện ra
trước mắt hắn. Nội dung cũng đại khái giống nhau như hắn suy nghĩ. Nội
bộ Sở gia đã đạt được ý kiến nhất trí, tuyệt không đem quân Hoài Nam
giao cho triều đình. Sở Hành Thủy mỗi ngày đều tự mình huấn luyện quân
đội, hơn nữa ngăn cản con đường thuỷ vận của thuyền bè ngược bắc. Ở cuối thư, Triệu Nghiêm tỏ vẻ sẽ kiên quyết thuần phục triều đình.
Mặc dù biết sẽ phải gặp kết cục này, nhưng trong lòng Trương Hoán vẫn
tràn ngập tiếc nuối. Sở Hành Thủy đã làm hắn thất vọng rồi. Sở Hành Thủy có lẽ không nhìn xa được như Thôi gia và Bùi gia. Chẳng lẽ ông ta không biết rằng chính mình tuyệt đối sẽ không cho phép thế gia có được quân
đội riêng sao?
Trương Hoán âm thầm thở dài trong lòng, chuyện phát triển đến bước này thì hắn cũng không thể tránh được .
“ Ngươi tới Trường An chỉ là để đưa thư cho ta sao?” Trương Hoán gập thư lại cười nói với Trịnh Thanh Minh.
“ Tại hạ là thương nhân, thương nhân đương nhiên là đi tìm lợi
nhuận.Lúc ở Quảng Lăng tại hạ dùng tám phần giá thành để thu mua một mớ
chi phiếu Vương Bảo Ký. Lần này đặc biệt đến quỹ phường Vương Bảo Ký ở
Kinh thành để đổi thành bạc.”
Trương Hoán cứ như là
lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Thanh Minh khôn khéo, hắn đánh giá từ đầu
tới chân rồi lập tức khen ngợi, gật đầu cười nói: “ Không nhận ra là
ngươi rất có đầu óc buôn bán. Chỗ này vừa sang tay liền được lợi hai
thành.”
Trịnh Thanh Minh hơi đỏ mặt mà nói: “ Kỳ thật
tại hạ tuyệt không muốn làm chuyến buôn này. Nếu không phải những bằng
hữu này bình thường quan hệ rất tốt thì tại hạ tuyệt đối sẽ không mua
chi phiếu của bọn họ. Nguy hiểm thật sự rất lớn, nếu như chi phiếu là
giả thì tại hạ biết đi tìm ai?”
Trương Hoán có hơi
kinh ngạc “ Quận Quảng Lăng chẳng lẽ không có chi nhánh quỹ phường của
Vương Bảo Ký sao? Vì sao phải đến Trường An để đổi tiền?”
“ Đây không phải là do Sở gia ban tặng sao?” Trịnh Thanh Minh thở dài,
hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói tiếp: “ Sở gia muốn tự mình mở quỹ phường nên liền bức Quảng Lăng điếm của Vương Bảo Ký sập tiệm. Cho nên mọi người
không cách nào đổi tiền được, rất nhiều bằng hữu có nhu cầu quay vòng
tiền cấp bách liền bán giảm giá chi phiếu cho tại hạ. Tại hạ cũng không
biết chính mình có phải đang làm một chuyện ngu xuẩn hay không.”
“ Thì ra là thế!” Trương Hoán gật đầu lại nói: “ Chuyện này ngươi có thể muốn ta giúp ngươi cái gì sao?”
“ Chuyện này thì không cần hỗ trợ gì. Chỉ là, chỉ là ...” Trịnh Thanh
Minh liền nói hai lần chỉ là xong, lúc này mới bứt rứt tuôn ra điều hắn
muốn nói “ Tất cả mọi người chúng ta đều cảm giác được tiền đồng thật sự bất tiện. Vừa nặng lại khó có thể mang đi được nhiều hơn, mà chi phiếu
lại phải đến địa điểm chỉ định để đổi thành tiền. Trên thương trường mọi việc thay đổi trong nháy mắt, đến chỗ cố định đó thì rất dễ mất thương
vụ nên kỳ thật cũng rất bất tiện. Cho nên tại hạ cùng một số bằng hữu
thương lượng, đề nghị triều đình có thể xuất một loại quan phiếu không.
Trên quan phiếu có in kim ngạch cố định, trực tiếp dùng quan phiếu này
liền có thể mua đồ, không phải chịu nỗi khổ đổi tiền. Khứ Bệnh nắm đại
quyền trong triều đình, chuyện này có thể suy nghĩ một lần hay không?”
“ Quan phiếu có thể trực tiếp mua đồ?” Trương Hoán hôm nay nghe được
một loại ý nghĩ hoàn toàn mới, trước mắt của hắn giống như vén mây thấy
mặt trời, đột nhiên sáng ngời.
Trịnh Thanh Minh ngồi
không đầy nửa canh giờ liền cáo từ. Trương Hoán nửa dựa vào đệm mềm chậm rãi uống trà. Hắn cần tĩnh tâm để suy nghĩ chuyện đã xảy ra hôm nay.
Nhất là lời của Hàn Bất Lận về trọng trấn hưng thương và điều Trịnh
Thanh Minh nói tới tiền giấy quan ấn.
Trọng trấn hưng
thương thì hắn tin tưởng đây là Hàn đã thu thập kinh nghiệm có được sau
mấy chục năm làm quan. Hơn nữa Hàn Bất Lận nêu ra thật mạch lạc rõ ràng, dùng vô số sự thật để nói rõ vấn đề, hắn chỉ cần suy nghĩ thật tốt.
Mà Trịnh Thanh Minh nói về tiền giấy quan ấn liền tựa như bị một cái
kim chọc vào. Lúc ấy hắn cảm giác như trước mắt sáng ngời, mở ra một ý
nghĩ mới tinh. Nhưng sau khi cảm giác bị đâm đau biến mất thì hắn lại
thấy được trong đó ẩn chứa sự bừa bãi lớn lao.
Còn mặc
dù Trương Hoán có phải là kẻ lành nghề về phương diện này hay không,
nhưng một vài điều thông thường thì hắn vẫn biết đến. Mặc dù chi phiếu ở tại thành Trường An có thể không cần tín vật để đổi tiền, nhưng cũng có thời gian hạn chế. Còn ra khỏi thành Trường An thì phải có ký hiệu mật. Ví dụ như ám hiệu giao hẹn trước đó hoặc là kiểu mũ đội trên đầu, có
thể là một nửa chiếc nhẫn hay đồ vật linh tinh các loại. Đây là phòng
ngừa bị người khác giả mạo,
Mà cũng như Trịnh Thanh
Minh nói, cầm tiền giấy một trăm quan đi mua ruộng, mua sản nghiệp thì
kẻ ngốc mới có thể tin tưởng. Còn như loại tiền giấy loại nhỏ năm ba
quan tiền thì không phân biệt nổi thiệt giả, nên người bình thường vẫn
còn phải dùng tiền đồng. Đây mới chỉ là từ suy nghĩ thông thường mà đã
có rất nhiều vấn đề, còn như từ chế độ tài chính có được hay không thì
lại càng cần thiết thương thảo
Nghĩ vậy, Trương Hoán lập tức hạ lệnh cho thân binh: “ Đi mời đạo trưởng Lý Bí tới đây!”
Lý Bí hiện tại là Thủ Tịch ( đứng đầu) phụ tá cho Trương Hoán, tạm thời ở bên trong phủ Trương Hoán. Chả mấy chốc, Lý Bí đã vội vã đi vào thư
phòng của Trương Hoán. Đi với Trương Hoán có hơn một tháng mà rõ ràng
ông ta đã mập hơn rất nhiều, nước da cũng trở nên hồng hào. Ông ấy tiến
lên thi lễ thật thấp với Trương Hoán “ Bần đạo tham kiến đô đốc!”
“ Mời Lý đạo trưởng ngồi!” Trương Hoán mời Lý Bí ngồi xuống rồi đem nội dung chủ yếu cuộc nói chuyện hôm nay cùng Hàn Bất Lận và Trịnh Thanh
Minh nói cho Lý Bí, cuối cùng bảo: “ Hai chuyện này ta muốn nghe qua ý
kiến của đạo trưởng.”
Lý Bí không nói gì hồi lâu, ông
ta chắp tay đằng sau đi qua đi lại bên trong gian phòng. Một lúc lâu mới thở dài một hơi mà bảo: “ Việc Túc Tông đế tước đoạt của thương nhân kỳ thật ta cũng có trách nhiệm. Lúc ấy cũng là vì bất đắc dĩ mà phải xử
dụng. Bình định đạo tặc phải có tiền, đối phó với người Hồi Hột cũng cần tiền, nhưng số lượng nông dân tự canh tác đã ít lại càng ít nên không
có khả năng lại tăng thuế. Cho nên chỉ có thể kiếm cách từ những thương
nhân. Lúc ấy Túc Tông đế hỏi ta có thể được không, ta cũng tỏ vẻ đồng ý. Kỳ thật tất cả mọi người đều biết đây là chuyện tát ao bắt cá. Có điều
là lúc ấy tình thế nguy cấp nên không thể không dùng thủ đoạn cực đoan
này.”
Trương Hoán thấy Lý Bí sa vào trong chuyện cũ
thì hắn hơi hơi không hài lòng bèn nói: “ Việc quá khứ cũng không cần
lại đi truy cứu, ta đang hỏi tiên sinh hiện tại đề nghị của Hàn Bất Lận
có được hay không?”
Lý Bí chợt bừng tỉnh, ông ta áy
náy cười cười liền nói: “ Đề nghị của Hàn Thượng Thư bần đạo tuyệt đối
đồng ý. Dùng việc công thương để chấn hưng quốc gia, đây là một suy nghĩ tuyệt vời để giải quyết vấn đề ruộng đất. Vấn đề ruộng đất nói đến tận
cùng chính là vấn đề sinh tồn, nếu như lượng lớn sức lao động dời đi tới thành trấn, dân chúng không cần ruộng đất để sinh tồn. Vậy việc thôn
tính ruộng đất nhiều hơn có dùng làm gì. Ngoài ra cứ như vậy lại có thể
giải quyết hữu hiệu việc nông dân phụ thuộc vào thế gia, vô hình trung
làm suy yếu lực lượng thế gia. Còn ở trong các thành trấn mở rộng giáo
dục bình dân, khiến cho bình dân có được nhiều cơ hội đọc sách hơn, lại
dùng phương thức khoa cử để cất nhắc bọn họ lên địa vị cao. Cứ tiếp như
vậy thì chỉ trăm năm thậm chí các thế gia liền từ đó mai danh ẩn tích.”
Mấy câu nói khiến Trương Hoán liên tục gật đầu. Nguồn gốc thế gia có
thể ngược dòng đến thời Hán rồi kéo dài qua mấy trăm năm. Trong thời Hán mất, Tùy vong thì không thấy ở đâu hình bóng thế gia. Mặc dù từ triều
đại Cao Tông và Võ Tắc Thiên bắt đầu dốc sức làm suy yếu lực lượng của
thế gia, nhưng lại không trừ tận gốc rễ. Trong trường hợp có điều kiện
thích hợp, thế gia liền kéo nhau trở lại. Mà cội rễ của thế gia là ở
ruộng đất, nếu như có thể giải quyết vấn đề chiếm đoạt ruộng đất thì đó
chính là triệt tiêu gốc rễ của thế gia.
Trương Hoán cúi đầu trầm tư chỉ chốc lát rồi lại hỏi: “ Ta vẫn còn có
một nghi vấn. Nếu như số lớn dân cư chuyển đến thành trấn. Vậy ai đi
trồng lúa chăm sóc dâu, ta lo lắng sẽ xảy ra vấn đề lương thực.”
Lý Bí đúng là đã sớm tính trước. Ông ta đi tới trước bản đồ Đại Đường,
nhặt lên cây gỗ chỉ chỉ vào vùng đất rộng lớn phía nam Trường Giang mà
bảo: “ Lương thực nhiều ít tùy thuộc vào hai nhân tố số lượng dân cư
trồng lương thực và sản lượng trên một mẫu. Nếu như số lượng dân cư
trồng lương thực không đủ, vậy có thể nghĩ cách về sản lượng trên một
mẫu. Ở phía bắc sông Hoài thì sản lượng trên một mẫu phần lớn là hai ba
trăm cân, hơn nữa lại hai năm trồng có ba vụ. Mà ở phía nam Giang Hoài
sản lượng trên một mẫu lại có thể đạt tới bốn năm trăm cân, hơn nữa một
năm trồng hai vụ. Thậm chí khu Lĩnh Nam vẫn còn có thể trồng một năm ba
vụ. Như vậy tính ra chỉ cần một nửa số người trồng là có khả năng thỏa
mãn nhu cầu lương thực cả nước. Hơn nữa phía nam không chỉ có sản lương
nhiều hơn, thôn tính ruộng đất cũng không nghiêm trọng, triều đình có
khả năng thông qua phương thức trao ruộng để dời nông dân xuống phía
nam.”
Tài trí của Trương Hoán cũng được sự sáng tỏ của Lý Bí thúc đẩy, hắn tiếp nhận cây gỗ rồi cũng chỉ vào bản đồ mà nói: “
Thời Đường sơ quyết định giao ruộng là tốt, thúc đẩy mọi người sản xuất. Nhưng cho phép mua bán ruộng vĩnh viễn lại mở ra lỗ hổng để sau này
thôn tính ruộng đất. Vì thế cho nên trong thời gian ngắn ngủn trăm năm
không nghi ngờ đã phá hỏng chế độ đất đai. Huyền Tông hoàng đế mấy lần
hạ chỉ cấm tiệt việc thôn tính ruộng đất cũng không làm nên chuyện gì.
Cho nên lần lại giao ruộng này ta chuẩn bị chỉ chia ruộng theo nhân
khẩu, không trao ruộng vĩnh viễn. Quyền ruộng đất thuộc về triều đình
trung ương, do triều đình thành lập Khuyến Nông Thự để quản lý. Không
thu tô thuế, không được mua bán, quan phủ địa phương cũng không có quyền thu hồi ruộng đất. Nếu như muốn vào thành làm công thương ngiệp thì
phải đem đất trả lại cho Khuyến Nông Thự. Ở địa phương quan phủ có thể
giải quyết việc di chuyển hộ tịch. Nếu như không sống nổi trong thành
lại có khả năng quay về nguyên quán xin ruộng đất. Như vậy dân chúng tóm lại có một con đường sống, không đến mức bị buộc tới đường cùng mà tạo
phản. Mặc dù đối với triều đình thì quản lý số hộ dân có hơi khó khăn,
nhưng đối với giải quyết hai vấn đề lớn là ruộng đất và tích trữ nô lệ
khiến cho dân chúng được tự do hơn thì đó cũng không tính là gì. Ta nghĩ bình thường dân chúng luôn hy vọng an cư lạc nghiệp, từ xưa đều là quan bức dân phản, chưa từng có chuyện ngược lại là dân bức quan. Dân chúng
bình thường tại nơi nào đó mà sống không nổi có thể bỏ chạy lấy người.
Ngược lại, cũng có thể từ đây nhìn ra tình hình cai trị ở nơi nào đó,
đối với quy chế quan viên địa phương cũng có lợi. Đương nhiên, ở trong
đó cũng còn có rất nhiều vấn đề chi tiết. Ví dụ như quan phủ địa phương
làm khó dễ đối với di chuyển hộ tịch .v..v... nhưng những điều này là
vấn đề còn có thể giải quyết, không cản trở đại cục. Mấu chốt là chế độ, chúng ta cần trước hết ban hành chế độ rồi sẽ đi hoàn thiện chi tiết.”
Lý Bí nghe xong những câu nói này mà không khỏi ngơ ngác nhìn Trương
Hoán. Ông ta thật không ngờ Trương Hoán lại có suy nghĩ nhìn xa như thế. Trăm ngàn năm qua, bao nhiêu nhà thống trị các triều đại đều dùng trăm
phương ngàn kế để khống chế dân chúng về mặt ruộng đất, điều mà họ gọi
là trung hưng cũng chỉ là làm một chút nhượng bộ khi mẫu thuẫn đã cực kỳ sâu sắc để xoa dịu oán khí của dân chúng. Còn nhà thống trị như Trương
Hoán suy nghĩ hộ tới lợi ích của tầng dân chúng dưới chót thì cũng là đế vương đầu tiên mà ông ta được biết. Đại Đường mà có vị quân chủ tài trí mưu lược kiệt xuất như thế này thì lo gì thời đại thịnh vượng không tái xuất hiện.
Lý Bí nghĩ tới Lý Long Cơ hết lòng lo lắng
làm suy yếu tướng quyền, cuối cùng lại là nuôi hổ gây hoạ khơi ra chuyện An Lộc Sơn làm loạn. Đại Đường bởi vậy từ thịnh chuyển sang suy. Nghĩ
tới Lý Hanh hà khắc thiếu tình, dễ tin hoạn quan coi thị dân như cỏ rác. Nghĩ đến Lý Dự hùng tâm hừng hực nhưng lại không quả quyết, thế cho nên tuổi trẻ mất sớm. Những cảnh đó trong suốt mấy chục năm ròng rã khói
lửa trôi qua trước mắt ông ta. Trong lòng Lý Bí trào dâng kích động, ông ta “ bùm!” một cái quỳ rạp xuống đất, tâm tình trào dâng mà nói: “ Thần nguyện vì bệ hạ cúc cung tận tụy, chết cũng không thôi!”
“ Xin Tướng Quốc mau mau đứng lên!”
Trương Hoán vội vàng đem đỡ ông ta lên, cười cười bảo: “ Hiện tại ta
còn là Hữu Tướng Giám quốc, gọi bệ hạ thì ta không đảm đương nổi.”
Vừa nói, hắn mời Lý Bí ngồi xuống, chính mình lại uống một ngụm trà,
trấn định lại hứng thú rồi mới từ từ bảo: “ Lại nói về việc tiền giấy,
ta cảm giác được trong đó có rất nhiều lỗ hổng. Làm không tốt thì sẽ trở thành mối nguy hại lớn lao cho dân chúng. Nhưng tức thời lại không rõ
duyên do, hy vọng tiên sinh đánh thức hộ ta. “
Lý Bí
cũng uống một ngụm trà để nhuận cổ họng, cũng khiến cho mình bình tĩnh
trở lại. Ông ta cẩn thận suy nghĩ một lát liền nói: “ Đô đốc dùng tiền
giấy, coi chúng như là lượng tiền lớn liền rõ ràng thần bí ở trong đó.
Một văn ngang năm mươi văn, điều này kỳ thật là biến thành tước đoạt tài sản của dân chúng. Thời Túc Tông đế đã từng đúc quá nhiều tiền Càn
Nguyên Trọng Bảo, dùng một đổi lấy năm mươi, lấy hai mươi hai cân làm
thành xâu tiền. Đó cũng là thủ đoạn bất đắc dĩ vào lúc khủng hoảng tài
chính. Kết quả là dân chúng căn bản không cho mua nợ. Đến thời Thôi Viên chấp chính cũng cố gắng thi hành chi phiếu của quan, kết quả cũng không được thương nhân đón nhận. Nói đến tận cùng thì có lẽ là vấn đề tín
dụng của triều đình. Hiện tại quốc khố trống rỗng, sức dân mệt mỏi, nếu
thi hành tiền giấy thì chỉ có thể là chiếm đoạt tiền tài của dân. Cho
nên bần đạo đề nghị tạm thời không nên suy nghĩ việc tiền giấy. Nhưng
lại phải tìm phương pháp nghĩ cách mở rộng sản lượng đồng cùng vàng bạc, cho phép lưu thông vàng bạc trong dân gian. Khích lệ phường tiền phát
triển quy mô để dân gian tự mình nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề bất
tiện sử dụng tiền bằng đồng, làm cho triều đình chỉ cần nắm chắc việc
đảm bảo thu chi cân bằng, hoàn thiện pháp luật. Lâu ngày, khi hàng hóa
phồn thịnh, quốc khố dồi dào thì chuyện phát hành tiền giấy mới là việc
nước chảy thành sông.”
Lý Bí phụ tá hoàng triều Đại
Đường mấy chục năm, thường được gọi là Bố Y ( áo vải) Tướng Quốc, đối
với bụng dạ đế vương đã hoàn toàn nắm chắc thấu đáo. Rất nhiều lúc đế
vương hành động hoàn toàn tùy theo ý mình, tất cả cứ theo nhiệt tình. Có lúc rõ ràng biết sai rồi cũng không chịu nhận lỗi. Cho nên đối xử với
nhiệt tình của đế vương thì mấu chốt là ngay từ đầu không được ngăn cản, đối với đề nghị của bọn họ thì trước tiên phải khích lệ rồi sau đó lại
từ từ dẫn dắt đến phương hướng chính xác. Cũng như sự nhiệt tình của
Trương Hoán đối với tiền giấy, hắn mặc dù có thể đoạt ngôi vị thiên hạ,
nhưng dù sao cũng chưa từng làm Tướng Quốc nên không biết mối nguy hại
của tiền mệnh giá lớn. Nhưng hắn đồng ý đón nhận mới điều mới, có lòng
mở rộng phát triển thì đó cũng là chuyện tốt. Cho nên Lý Bí cũng không
lập tức nhảy dựng lên dùng một gậy đánh bạt đi, mà là chậm rãi dẫn đường để cho Trương Hoán biết hậu quả phát hàng tiền giấy khi triều đình đang mệt mỏi.
Trương Hoán cũng biết rõ trong lòng nên hắn cười cười, việc tiền giấy liền tạm thời để sang một bên.
Mệt nhọc cả ngày, Trương Hoán cảm giác đầu mình dường như sưng to lên
vài phần, huyệt Thái Dương co giật từng đợt đến đau. Hắn thấy đêm đã
khuya liền nhẹ nhàng đặt bút xuống vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Lại vươn
vai ưỡn người để kéo dãn cái lưng mệt mỏi. Bấy giờ mới đứng lên nói với
thân binh: “ Hôm nay chỉ đến đây thôi, các ngươi thu dọn cả đi!”
Vài tên thân binh lên tiếng, tay chân lanh lẹ thay Trương Hoán đem một
số văn thư quan trọng vào nội thất khóa kỹ, lại dập lư hương, búng tắt
ngọn đèn rồi hộ tống hắn đi vào phía nội viện.
Phủ đệ
của Trương Hoán rộng cả trăm khoảnh hết sức to lớn, tổng cộng chia làm
bốn khu lớn là tiền trạch, hậu viện, phòng khách, quân doanh. Phòng
khách chủ yếu là cho phụ tá của hắn như là đám người Lý Bí ở. Còn quân
doanh chính là chỗ để năm trăm thân binh đến phiên trực mỗi ngày làm nơi dừng chân. Ngoài năm trăm binh lính bảo vệ bên trong thì ở ngoài phủ
của hắn còn có một quân doanh lớn hơn nữa với ba nghìn người đóng quân
để bảo vệ nghiêm ngặt cho an toàn của Trương Hoán cùng người nhà hắn.
Nhất là hiện tại hắn có thân phận phi quân phi thần, còn trên thực tế đã là người thống trị tối cao của Đại Đường nên bảo vệ lại càng là nghiêm
ngặt.
Thư phòng của hắn ở cách nội viện không xa, đi
hơn mười bộ liền đến cạnh cửa nội viện. Ở chỗ này có hơn một trăm tên
thân binh bảo vệ. Ai nấy đều thân khoác áo giáp, lưng đeo hoành đao,
cung tên trên vai. Ánh mắt bọn họ lạnh lùng nhìn chăm chú vào tình hình
chung quanh không bỏ qua bất cứ một điểm đáng ngờ nào. Mọi người thấy đô đốc đến đây thì lập tức đứng thẳng người thân thể để bày tỏ sự ngưỡng
mộ.
Đi vào nội viện thì dường như lọt vào thế giới màu xanh biếc, cây cối
xanh mượt, cành lá xum xuê, những khóm hoa và cây cảnh quý báu nở rộ
khắp chốn. Trong rừng cây xanh um thấp thoáng những đình đài Lâu Các
tầng tầng lớp lớp vừa có mái cong xà đấu khí thế hùng hồn, lại có rường
cột chạm trổ tinh xảo tao nhã. Trong hậu hoa viên còn có hồ nước với
những rạch nhỏ lấp lánh, mấy hành lang dài chạy trên mặt nước khiến cho
người khác thấy giống như đang ở trong Tiên Cảnh.
Vào
đến nội viện, mấy tên thân binh liền không đi theo nữa, vài thị nữ đứng
chờ sẵn ở bên trong cửa cầm đèn lồng dẫn đường cho Trương Hoán đi dọc
theo một lối nhỏ rải đá sỏi. Trương Hoán ngại đám thị nữ đi quá chậm
liền vượt qua bọn họ, bước dài đi vào nội viện. Vừa qua một vòm cửa bán
nguyệt thì đột nhiên một bóng đen từ trong vòm bán nguyệt đi ra rất
nhanh rồi đụng vào Trương Hoán. Thân thể đối phương mềm mại, hiển nhiên
là một nữ nhân. Trương Hoán theo bản năng muốn đỡ đối phương, không ngờ
đôi tay chạm đúng vào cặp thỏ sống động nảy nở mà lại mượt mà. Hắn sợ
đến rụt tay lại, còn đối phương thì cũng kêu một tiếng “ a! “ thực sợ
hãi rồi lập tức lui về phía sau vài bước, rút trường kiếm lấp lánh ra mà lớn tiếng quát: “ Ngươi là ai!”
“ Là ta.” Trương Hoán cười gượng một tiếng, ngay cả chính mình đều không nhận ra, đây vẫn còn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên sao?
“ A!” một
tiếng rồi Bình Bình chậm rãi thu trường kiếm về. Vừa rồi Trương Hoán đã
đụng phải chỗ không nên đụng khiến sắc mặt nàng đỏ bừng. Cũng may bóng
đêm dày đặc nên Trương Hoán không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của nàng.
“ Nàng đi đâu vậy. Vì sao lại vội vàng như thế?” Trương Hoán nhướng mày không nhịn được mà quở trách nàng: “ Nàng cũng không còn nhỏ tuổi, tính tình lỗ mãng và sơ xuất nên sửa đi, biết không?”
“ A!” Bình Bình vẫn còn chậm chạp “ a” một tiếng, tỏ vẻ đã nghe được lời của Trương Hoán nói.
“ Còn nữa! Không nên cả ngày cầm thanh trường kiếm, ở trong phủ không cần phải như vậy.”
“ Ta đây lần sau sẽ thay bằng cái chảo rán.” Bình Bình cúi đầu, nhỏ giọng than thở.
Trương Hoán lại không nghe thấy nàng nói gì. Thấy nàng cúi đầu nhận lỗi thì cũng ý thức thái độ của mình có lẽ hơi thô bạo. Hắn liền dịu giọng
đi nhẹ nhàng nói với nàng: “ Chính bởi vì muội khác bọn họ cho nên ta
mới nghiêm nghị hơn với muội, muội hiểu chưa?”
“ Ta đây tình nguyện cũng như bọn họ.” Bình Bình lại nhỏ giọng than thở một câu.
Tiếng của nàng tuy nhỏ, nhưng lần này thì Trương Hoán lại nghe được rõ
ràng. Hắn vừa bực mình vừa buồn cười liền phẩy tay rồi nói: “ Được rồi!
Được rồi! Coi như ta cũng chưa nói gì, muội muốn đi đâu xin mời tiếp tục đi!”
Bình Bình cũng chưa đi, nàng cứ đứng ở nơi đó
dường như đang chờ đợi Trương Hoán nói gì đó. Trương Hoán ngẩn ra. Hắn
ngoái lại phía sau thấy mấy tên thị nữ đều đứng rất xa, liền hạ giọng
hỏi: “ Ta đã nói muội mấy câu. Chẳng lẽ muội còn muốn ta xin lỗi hay
sao?”
Bình Bình cắn môi một cái rồi hỏi: “ Tay huynh vừa rồi đụng muội ở đâu, chẳng lẽ không cần nói xin lỗi sao?”
Trương Hoán chợt bừng tỉnh, hắn liếc liếc nhìn bộ ngực cao ngất của
Bình Bình, nghĩ lại vừa rồi thì tay đụng phải chỗ mềm mại no tròn nên
trong lòng không khỏi rung động. Hắn liền hạ giọng cười nói: “ Lúc trước muội đưa điểm tâm cho ta, chiếm tiện nghi của ta mà nay vẫn còn thiếu
sao?”
“ Nói bậy, muội mới không thích thú gì tới việc
chiếm tiện nghi của huynh!” Bình Bình nhớ ra chuyện trước đây, trong
bóng tối nhờ nhờ lại thấy ánh mắt hắn lấp lánh chăm chú nhìn bộ ngực của mình. Nàng vừa thẹn vừa vội, mặt mũi xấu hổ đến đỏ bừng bèn dậm chân
nói: “ Muội không để ý tới huynh!” liền quay người lại giống như con thỏ bỏ chạy thật nhanh.
Trương Hoán nhìn theo bóng lưng
thon thả của nàng mà không khỏi cười lắc đầu. Bình Bình mặc dù tùy hứng
tự do nhưng đó cũng là một mặt đáng yêu của nàng. Trong hậu cung của
mình mà có nàng thì thật cũng không mất đi tình thú. Tâm tình của hắn
trở nên tốt hơn liền hừ một tiếng rồi cười nhỏ bước nhanh về phía nhà
Bùi Oánh ở.
Vừa mới tới cửa liền nghe thấy Bùi Oánh
đang căn dặn một tiểu nha hoàn: “ Đi mời lão gia tới đây, bảo ta có
chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài.”
“ Nương tử có chuyện gì muốn thương lượng cùng ta?” Trương Hoán đẩy cửa ra cười cười đi vào.
Trong nhà Bùi Oánh tay cầm một cái quạt tròn nhỏ, mặc một áo tơ đuôi
ngắn, một cánh tay trắng như ngó sen lộ ra bên ngoài khiến cho thân thể
nhỏ xinh đầy đặn của nàng được tôn lên đặc biệt mê người. Nàng thấy
Trương Hoán đi vào, liền nửa đùa nửa thật mà bảo: “ Thiếp nghĩ đến chàng đi tìm những nữ nhân Nhật Bản nên liền muốn nhắc nhở chàng chú ý thân
thể.”
Trương Hoán xua tay lệnh cho nha hoàn lui ra,
hắn nằm ở trên ghế mát trong nhà ỡm ờ cười nói: “ Tìm những nữ nhân
ngoại bang này làm cái gì, ai nấy đều ngu dốt, ngôn ngữ cũng không hiểu
nhau thì có tình thú gì đâu?”
“ Vậy chàng định làm gì
mà đem bọn họ giao cho thiếp. Thiếp còn nghĩ chàng nhìn trúng ai trong
đó?” Nghe chồng nói không có hứng thú với những nữ nhân Nhật Bản, Tân La này , hòn đá trong lòng Bùi Oánh cũng rơi xuống, liền từ từ đi tới bên
cạnh hắn mà ngồi xuống. Nàng dùng cây quạt phe phẩy cho hắn mà cười nói: “ Liệu có phải chàng muốn đem những nữ nhân này làm phần thưởng đưa cho thị vệ của chàng đúng không?”
Trương Hoán dựng thẳng
ngón cái mà khen: “ Không hổ là nương tử của ta, cũng thông minh hơn
người. Nay đã đoán ra thế thì xem những thị vệ lâu năm tuổi cũng không
nhỏ, hỏi qua xem ai muốn lấy mấy nữ nhân Nhật Bản, Tân La này. Nếu có ai nguyện ý thì sẽ tác thành cho bọn họ.”
Nói đến này, Trương Hoán cầm bàn tay non mịn của vợ mà cười nói: “ Chuyện này nàng cứ làm thay cho chồng đi!”
“ Thiếp biết rồi, tóm lại là thay chàng làm cho thỏa đáng.” Bùi Oánh
rút tay về có hơi tức giận mà bảo: “ Dù sao số mệnh của thiếp cuối cùng
cũng là dựng vợ gả chồng thay cho người khác.”
Trương Hoán nghe trong giọng điệu của nàng có chứa ghen tuông thì không khỏi nao nao “ Nương tử nói thế là có ý gì?”
“ Chàng hẳn là biết rõ nguyên do chứ!” Bùi Oánh liếc xéo Trương Hoán
như cười mà không phải cười thốt ra: “ Sáng nay người ta đưa đồ cưới
tới, lại còn thổi kèn gõ trống đi quanh phủ một vòng. Huyên náo đến toàn thành đều biết mà tại sao duy có lão gia chàng lại không biết hử?”
“ Đưa đồ cưới nào tới?” Trương Hoán nghe thế mà càng thêm mơ hồ, hắn
vội ngồi dậy mà hỏi: “ Suốt ngày hôm nay ta đều ở trong hội nghị khẩn
cấp nên quả thật là cũng không biết gì. Liệu nàng có thể nói rõ ràng hơn không. Đồ cưới gì, gả cho ai?”
“ Đồ cưới là Thôi gia
đưa tới, chẳng lẽ chàng còn thật không nghĩ tới sao?” Bùi Oánh trợn đôi
mắt - đẹp nhìn chăm chú vào Trương Hoán mà hỏi.
“ Thôi
gia?” Trương Hoán nhướng mày, chính mình đã cưới Thôi Trữ, nay cùng Thôi gia còn có quan hệ gì đây? Đột nhiên, hắn lập tức bừng tỉnh hiểu ra. Là Thôi Tuyết Trúc, không ngờ mình lại quên đi việc này.
Hắn vội vàng cầm tay vợ mà nói áy náy: “ Chuyện này đừng trách ta không
nói cho nàng. Thật sự là một vụ giao dịch chánh trị, lúc ấy vì để Thôi
gia hạ vũ khí. Ta cũng không để ý tới chuyện này, nhất thời lại quên đi? Hiện tại người ta vẫn còn ở phủ sao?”
“ Đồ cưới đưa
tới, người đương nhiên trở về chờ kiệu hoa đến rước vào cửa.” Bùi Oánh
nói xong, liền thở dài một hơi lại nói: “ Kỳ thật lần đầu thiếp nhìn
thấy nàng ta liền biết sớm muộn gì thì nàng ấy sẽ gả cho chàng. Nữ nhân
đẹp như vậy, trừ chàng ra thì ai còn có tư cách lấy người ta. Dù sao sớm muộn chàng cũng đăng vị, gì chứ ngũ phi, cửu tần, tám mươi mốt ngự thê
là không thiếu được. Có thêm một người nữa cũng không tính là gì. Chàng
lấy ai thiếp đều không lời nào để nói. Dù sao lễ chế đã đặt ra thế, coi
như thiếp không cho chàng lấy thì các đại thần cũng ép chàng lấy. Còn
thiếp lại khoác lấy tội danh thất xuất ( bảy đại tội của vợ). Dù sao
thiếp cũng đã nhận ra, đàn ông các ngươi thì bản tính ai nấy đều là như
nhau. Cái gì mà hôn nhân chánh trị, cái gì mà không con nối dõi, cái gì
vạn bất đắc dĩ .v..v... tìm ra đủ loại lý do đường hoàng để đón người
mới về nhà. Những người cũ như chúng thiếp hơi có bất mãn liền mang
tiếng đố kỵ, bị chụp mũ bình dấm chua lên đầu. Nhẹ thì trách cứ, nặng
thì bỏ đi. May mắn là thiếp còn sinh con trai, nếu không địa vị vợ cả
còn không phải nhường đi sao?”
Trương Hoán khe khẽ lắc đầu, hắn nắm tay vợ thành khẩn nói với nàng: “ Nàng không cần thử dò
xét ta, ta có thể nói rõ cho nàng. Vị trí của nàng cũng không có ai thay thế được, Trương Hoán là người chú trọng người cũ. Nàng cùng ta đồng
cam cộng khổ tới bây giờ, vào lúc ta xuất chinh khắp nơi thì là nàng giữ ổn định phía sau cho ta. Những tình kết tóc này ta sẽ không quên, cho
dù nàng không sinh ra Kỳ nhi thì ta vẫn cứ lập nàng làm Hoàng Hậu. Bởi
vì đó cũng là yêu cầu của tướng sĩ bốn mươi vạn quân Tây Lương.”
Bùi Oánh trong lòng vừa hoan hỉ vừa ngọt ngào, nàng cầm tay chồng đặt ở lên gò má mình nhẹ nhàng vuốt. Một lúc lâu mới hạ giọng nói: “ Thiếp
biết trong lòng chàng có mình là thiếp cũng cảm thấy mỹ mãn. Nhưng thiếp còn phải nhắc nhở chàng, có niềm vui mới thì càng không thể nào quên
người cũ. Bình Bình đối với chàng tình ý thắm thiết, đợi chàng mười mấy
năm. Bất kể Thôi Tuyết Trúc nhu mì mê người như thế nào thì chàng cũng
không thể để Bình Bình vắng vẻ, đây là một vấn đề làm người. Hôn nhân
không chỉ có là trao đổi chánh trị, nó càng là một loại trách nhiệm.”