Trương Hoán trịnh trọng gật đầu “ Nàng yên tâm, ta tuyệt sẽ không lấy nàng ta trước Bình Bình.”
Tại Nghiệp Quận đất Hà Bắc, dưới bầu trời trong xanh một con chim câu thu
cánh đáp xuống đại doanh quân Đường. Sau một lát có vài người kỵ binh
mang tin tức từ trong đại doanh lao nhanh ra, rồi nhằm hướng chiến
trường ở phương bắc phi nhanh đi.
Hơn một tháng qua, Vương Tư Vũ
dựa theo chiến lược của Trương Hoán đặt ra đã tiến hành nhiều chiến dịch quy mô nhỏ tấn công liên quân Hồi Hột, Khiết Đan. Đôi bên đều chịu
thương vong. Nhưng đúng là trải qua một loạt chiến dịch mang tính thăm
dò, chiến lược bố trí của quân Đường đã hoàn thành. Hai mươi ngày trước, mười lăm vạn đại quân của Hạ Lâu Vô Kỵ đã xông ra khỏi đường xuyên núi. Chỉ trong mấy ngày liền chiếm đoạt nhiều thành như Linh Thọ, Định Châu, Bác Dã, Hà Gian, chặt đứt đường lui của liên quân Hồi Hột, Khiết Đan.
Lúc này Vương Tư Vũ lập tức ngừng tấn công, không hề chiến đấu với quân
địch nữa, nhoáng cái đã qua mười ngày.
Đại doanh cánh phía nam
của quân Đường đóng tại lân cận huyện Hàm Đan. Giữa trưa, người mang tin tức từ Nghiệp Quận rốt cục đã đến đại doanh. Người mang tin tức có quân lệnh khẩn cấp của đô đốc nên quân canh đại doanh không dám sơ sót vội
vàng đưa thủ lĩnh của bọn họ đến soái trướng của Vương Tư Vũ. Giờ phút
này Vương Tư Vũ đang đứng trước bản đồ lẳng lặng suy nghĩ về phương án
tác chiến. Hắn vừa mới nhận được tin tức của quân thám báo rằng đêm hôm
qua bên trong đại doanh quân địch vọng ra tiếng chiến mã bị giết hí
thảm. Nói chung, chiến mã là sinh mệnh thứ hai của kỵ binh nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không giết. Mà hiện tại quân địch bắt đầu
giết ngựa, vậy chỉ có một giải thích là quân lương của quân địch đã cạn
kiệt. Khác với loạn Trung Nguyên, lần này là liên quân Hồi Hột, Khiết
Đan xâm nhập xuống phía nam đã bị ngăn cản tại vùng Phạm Dương trong một thời gian. Trong khoảng thời gian ngắn này, quan lại các địa phương Hà
Bắc đã tổ chức cho dân chúng đi trốn tránh, có kế hoạch đốt hủy lương
thực không mang đi được. Khắp vùng Hà Bắc xuất hiện những tòa thành và
nông thôn trống rỗng khiến cho thiết kỵ Hồi Hột cùng Khiết Đan sau khi
xuôi nam không thu hoạch được gì nên phát sinh nguy cơ thiếu lương thực
cũng là chuyện hợp lý.
Nhưng Vương Tư Vũ có lẽ không dám dễ dàng
tin tưởng, hắn cùng Thác Bạt Thiên Lý đã giao chiến nhiều lần, biết rõ
kẻ này xảo trá vô cùng. Mới chỉ dùng vài tiếng ngựa kêu thì không cách
nào phán đoán được là quân địch đã cạn lương thực. Cho dù thật sự xuất
hiện tình trạng cạn lương thực thì Vương Tư Vũ cũng sẽ không dễ dàng
xuất chiến. Hắn biết rõ đạo lý binh khốn cùng tất thắng nên hắn vẫn còn
chờ. Chờ đợi càng có thể chứng minh tình huống cạn lương thực đã phát
sinh.
“ Bẩm báo tướng quân. Quân lệnh khẩn cấp của Đô đốc đến.” Ngoài cửa đột nhiên vọng vào tiếng binh lính bẩm báo.
“ A!” Vương Tư Vũ lập tức đứng thẳng người rồi vội vàng ra lệnh: “ Mau mau trình lên.”
Một người binh lính bước nhanh vào rồi trình lên một ống thư chim câu màu
đen. Thư chim câu được chứa trong ống trúc nhỏ vẫn ở trạng thái niêm
phong. Chỉ ở trên thân trúc lại khắc ba chữ Vương Tư Vũ thật nhỏ, thể
hiện đây là văn kiện khẩn cấp dành cho Vương Tư Vũ. Hắn nhẹ nhàng cắt
đầu ống trúc. Bên trong lộ ra một tấm tơ lụa màu trắng. Nói chung nội
dung thư chim câu có thể chứa được thường không nhiều lắm, ở trong phong thư mật mà Trương Hoán viết cũng rất đơn giản, chỉ có tám chữ “ sớm
bình Hà Bắc, mau xuống Hoài Nam” .
Hoài Nam? Vương Tư Vũ ngẩn ra, nhưng hắn lập tức liền hiểu ra. Đây nhất định là Sở gia đã xảy ra
chuyện, đô đốc chuẩn bị dùng vũ lực thu phục Hoài Nam. Hắn thu mật lệnh
lại, nhìn sa bàn tác chiến mà bắt đầu trầm tư. Mặc dù hắn chuẩn bị chờ
đợi sau khi giữa người Hồi Hột và người Khiết Đan phát sinh nội chiến
thì lại tấn công qui mô. Nhưng đô đốc đã gửi thư tới đây hiển nhiên là
lệnh cho hắn lập tức tiến công, kết thúc chiến sự.
Trầm tư chỉ
chốc lát, Vương Tư Vũ lúc này viết một phong thư ngắn rồi hạ lệnh cho
binh lính: “ Lập tức đem thư này cấp tốc gửi cho Hạ Lâu tướng quân”
Ngày hai mươi tám tháng ba năm Vĩnh An thứ hai, mười vạn tinh binh Tây Lương đột nhiên xông tới đại doanh liên quân Hồi Hột, Khiết Đan. Đồng thời
ngay sau đó, ở chiến tuyến phương bắc thì đại quân Hạ Lâu Vô Kỵ cũng
phối hợp đại quân Vương Tư Vũ, hơn hai mươi vạn quân Đường nhằm hướng
cánh quân Thác Bạt Thiên Lý phát động đợt tấn công cuối cùng.
Trường An, phương thức đối phó Sở gia vẫn còn trong thảo luận. Thôi Ngụ đề
nghị phái sứ giả đi Hoài Nam đàm phán cùng Sở gia, còn Bùi Hữu thì chủ
trương dành cho Sở gia nhượng bộ nhất định. Triều đình lấy văn bản hứa
hẹn đảm bảo lợi ích trước mắt của Sở gia. Nhưng cho dù là Thôi Ngụ hay
Bùi Hữu hoặc là các quan lớn khác, mọi người đều nhất trí nguyên tắc là
không thể để vùng Giang Hoài lâm vào chiến tranh, muốn lấy phương thức
hòa bình giải quyết nguy cơ Sở gia.
Sau ba ngày hội nghị, Trương Hoán vẫn luôn duy trì im lặng rốt cục đưa ra quyết định cuối cùng.
Sáng sớm tinh mơ, Sở Duy liền rời khỏi phủ đệ của mình đến chỗ làm trong Đại Minh Cung.Sở Duy chính là người năm đó theo đuổi Thôi Trữ cuồng nhiệt
với. Nhưng cha hắn là Sở Hành Thủy không muốn trở thành con chó của Thôi gia nên quả quyết cự tuyệt cửa hôn nhân này. Cách đây tám năm, hắn đã
sớm cưới con gái của một danh môn thế gia khác của Đại Đường là Thái Phủ Tự Khanh Phòng Tông Yển làm vợ, đã sinh ra một trai một gái. Hiện tất
cả đang sống tại tư dinh của Sở gia ở Quảng Lăng. Cũng như đại bộ phận
quan viên, vợ của Sở Duy ở lại quê quán chăm sóc con cái, mà ở Trường An thì có hai tiểu thiếp phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hắn.
Phủ trạch của Sở gia tại Trường An nằm ở phía tây gần phường Quang Đức,
cách Đại Minh Cung khá xa, vì thế Sở Duy phải khởi hành thật sớm. Hắn
lên xe ngựa có hơn mười người thị vệ bảo vệ nhanh chóng nhằm hướng Đại
Minh Cung phi đi
Sở Duy năm đó trúng Trạng Nguyên, sau khi nhậm
chức thì từng bước một được thăng quan. Hiện đương giữ chức Thiếu Giám ở Thiếu Phủ Giám nắm quyền lớn cai quản việc đúc tiền thiên hạ. Nhưng mà
mấy ngày nay trong lòng hắn hơi phiền não. Sở gia mặc dù không công
nhiên đối kháng cùng triều đình, nhưng cha hắn lại cự tuyệt không trở về triều, hơn nữa lấy cớ tu sửa khơi thông đường sông để cắt bớt đi sáu
trăm vạn quan tiền thuế muối và sắt của Diêm Thiết Giám. Đây không nghi
ngờ là đẩy Sở gia vào thế đối lập với triều đình.
Cha mình quyết
đoán vì lợi ích của Sở gia mà ương ngạnh, nhưng Sở Duy hắn thì làm sao
bây giờ. Hắn vẫn còn ở Trường An dưới tầm mắt của người ta. Nếu như muốn chạy trốn thì không nói đến có thể chạy thoát được hay không, coi như
có thể trốn được thì tám năm hắn hết sức chịu đựng leo đến chức Thiếu
Giam liệu còn có thể giữ được sao? Vì việc này, Sở Duy thực chán chường, đêm khó ngủ mà không biết triều đình sẽ xử trí hắn như thế nào.
Xe ngựa hối hả phóng nhanh qua các phố phường. Sắc trời đã tảng sáng, trên đường đã có không ít dấu vết của những người vội vã dậy sớm. Lại còn có một vài người bán hàng rong đang gồng trên vai gánh hàng điểm tâm, bọn
họ đi trên đường kèm theo tiếng rao hàng vang xa: “ Ai đậu hủ đây?”
“ Mì trứng gà, mì thịt vụn, quá ngon lại rẻ tiền!”
Cảnh phố thanh bình thì không có gì khác nhau, đây là một buổi sớm yên tĩnh
mà tốt lành. Nhưng Sở Duy lúc này đã bắt đầu căng thẳng lên, phía sau có hai con ngựa cứ một mực đi theo bọn họ. Hắn đi nhanh thì đối phương
cũng nhanh, hắn chậm thì đối phương cũng chậm, hiển nhiên chính là nhằm
vào hắn rồi, đây chính là việc chưa bao giờ có. Sở Duy căng thẳng nhìn
chăm chú vào hai con ngựa phía sau, không ngừng thúc giục xe ngựa đi
nhanh hơn. Đã đến cửa phường, vào lúc sáng sớm ở nơi này chật ních những người mua bán thức ăn. Đột nhiên, xe ngựa dừng lại
“ Vì sao
dừng lại!” Sở Duy quay đầu quát người đánh xe. Nhưng trong nháy mắt hắn
quay đầu lại thì mặt Sở Duy thoắt trở nên trắng bệch. Từ khe hở thùng xe hắn nhìn thấy phía trước binh lính đứng đầy, tuốt kiếm dương cung đằng
đằng sát khí, có đến mấy trăm người đông nghịt. Chuyện sợ hãi nhất rốt
cục đã đến.
“ Vì sao các ngươi cản xe ngựa ta?” Sở Duy lấy hết dũng khí mà hỏi.
Không có người trả lời.
“ Bổn quan là Thiếu Giám của Thiếu Phủ Giám, các ngươi không được vô lễ!”
Vẫn không có người trả lời, mấy trăm tên binh sĩ lạnh lùng chăm chú nhìn hắn. Tựa hồ như đang nhìn một kẻ tù nhân.
Lúc này, từ trong đội ngũ có một Giáo Úy đi ra khom lưng chắp tay với Sở
Duy mà bảo: “ Phụng mệnh đô đốc chúng ta, mời Thiếu Giám đi theo chúng
ta một chuyến.”
Sở Duy hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “ Nếu như ta không đi với các ngươi thì sao?”
Giáo Úy kia mặt liền biến sắc. Hắn lập tức vung tay lên, mấy trăm mũi nỏ
thép liền giương lên lạnh lẽo nhắm ngay vào Sở Duy. Chỉ cần hắn đủ can
đảm nói một chữ “ không!” thì hắn liền chịu vạn tiễn xuyên tim.
Sở Duy bị sát khí dày đặc của quân đội làm chấn động. Từ trong mắt bọn
lính hắn thấy được sự quyết đoán và ác nghiệt, thậm chí còn ngửi thấy
được hơi thở của tử vong. Một lúc lâu, hắn rốt cục bất đắc dĩ mà bảo: “
Được rồi! Ta và các ngươi cùng đi là được, hy vọng các ngươi lấy lễ mà
đối xử.”
Hắn vừa dứt lời. Lập tức từ phía sau đội ngũ có một chiếc xe ngựa màu
đen chạy nhanh đến. Bên ngoài xe ngựa thô kệch, thậm chí còn thấy được
bên trong có những thanh chấn song sắt. đây rõ ràng chính là cái cũi.
Hai tên quân nhân chạy lại tóm lấy cánh tay của hắn rồi lập tức cưỡng
bức hắn lên xe. “ Lạch xạch!” Khóa bên ngoài xe ngựa chốt lại, chiêc xe
ngựa quay đầu liền rời đi. Với mấy trăm binh sĩ hộ vệ nghiêm ngặt, chiếc xe ngựa nhanh chóng biến mất ở đằng xa.
Mười mấy thị vệ của Sở
Duy đều đứng thật xa. Từ đầu đến cuối cũng không ai dám tiến lên, còn
hai bên cổng phường thì chật ních dân chúng xem náo nhiệt. Mọi người chỉ trỏ, lén lút cùng bàn luận.
Chả mấy chốc, tin tức con trưởng của Sở Thượng Thư, người thừa kế Gia chủ Sở gia, đường đường Thiếu Giám của Thiếu Phủ Giám hàm tứ phẩm bị bắt nhanh chóng truyền khắp thành Trường
An. Nó trở thành đề tài sôt dẻo cho tửu lâu quán trà bàn luận. Còn như
nguyên nhân hắn bị bắt thì có các đủ các loại lý do. Có người nói hắn
lợi dụng quyền lực trong tay để một mình đúc tiền, tham ô mấy vạn quan.
Cũng có người bới móc nợ cũ, nói hắn từng là tình địch của Trương Hoán,
hiện tại Trương Hoán đương quyền thì bắt đầu thanh toán nợ cũ. Nhưng
những người thực sự biết đầu đuôi thì cũng không dám lên tiếng, bọn họ
dè dặt quan sát xem Trương Hoán xử trí vấn đề Sở gia giữ lại quân đội
như thế nào.
Nhưng đến chiều cùng ngày lại liên tiếp xảy ra đại
sự chấn động trong ngoài triều: Thái Phủ Tự Khanh Phòng Tông Yển ba năm
trước đây làm giả sổ sách nên bị bắt, Hình Bộ Thị Lang Liễu Chi Hoán ba
ngày vào triều không đúng giờ nên bị miễn chức, Giang Hoài Chuyển Vận Sứ Hồng Lượng thuỷ vận bị hao tổn quá nhiều, có nghi ngờ tham ô mà bị cách chức điều tra. Có ba trọng thần triều đình gần như đồng thời hoặc bị
bắt bị miễn, bọn họ đều là tâm phúc của Sở Hành Thủy, cùng Sở gia có
muôn vàn quan hệ đủ loại mật thiết mà phức tạp. Từ đó, lời đồn triều
đình cùng Sở gia trở mặt rốt cục đã được chứng thực. Hơn nữa hành động
liên tiếp này của Trương Hoán cũng thể hiện đầy đủ thái độ cứng rắn của
hắn khi giải quyết vấn đề Sở gia. Bất kể là ai, khi đề cập những vấn đề
có tính nguyên tắc thì hắn tuyệt không nhượng bộ chút nào. Trong triều
có đại sự xảy ra thì bất kể là Hoàng thành hay Đại Minh Cung, trong quan viên ở mỗi công sở đều không hề thấy bầu không khí xử lý công vụ chút
nào. Rất nhiều quan viên đều ngỡ ngàng ngồi suốt ngày ở đó, đều muốn
được tâm sự. Nhất là người của Thái Phủ Tự và Hình bộ lại càng hoảng sợ, không biết cái thanh đao chết chóc này khi nào thì bổ tới trên đầu
mình.
Khó khăn chịu đựng đến lúc tan triều, ai nấy đều vội vàng
thu dọn bàn để về phủ. Không ít người viết mấy chữ rồi len lén đưa cho
đồng nghiệp có quan hệ thân thiết để hẹn buổi tối đến phủ ăn cơm. Dù sao rất nhiều việc bàn bạc chỉ có thể nói ra ở những chỗ riêng tư.
Cũng như mọi người, Lễ Bộ Thị Lang Lý Bình cũng lặng lẽ thu dọn văn thư
chuẩn bị về phủ. Khi ra khỏi cổng lớn của Lễ bộ thì từ xa có mấy viên
quan lớn tiếng gọi hắn “ Lý Thị Lang, chúng ta đi phường Bình Khang uống mấy chén đi, nào!”
Lý Bình khom lưng chắp tay nói áy náy: “ Cha ta bệnh nặng, ta không có bụng dạ nào uống rượu, để lần sau đi!”
Đối phương “ a!” một tiếng, liền không hề gượng ép nữa. Mấy cỗ xe ngựa
trước sau nhanh chóng rời đi. Lý Bình khẽ thở dài rồi cũng ngồi trên xe
ngựa của mình, hắn hạ lệnh cho đánh xe: “ Về phủ đi!” Xe ngựa chuyển
bánh, có hơn mười người thị vệ hộ tống đi về hướng Chu Tước Môn .
Trong xe ngựa, tâm tình Lý Bình hết sức nặng nề. Hắn kéo màn xe xuống, nhắm
mắt không nói một lời. Lý Bình chính là con trưởng của đệ nhất quyền
thần Lý Miễn trong Thái Hậu đảng. Mặc dù Lý Miễn cáo ốm, đến nay không
hề vào triều, nhưng Lý Bình lại biết cha mình cũng chưa mất hy vọng. Chỉ nhìn Đoạn Tú Thực thường xuyên đến lặng lẽ thăm hỏi vào ban đêm là
biết, cha mình vẫn còn đang chờ đợi cơ hội.
Lý Bình đương nhiên
cũng biết tại sao cha mình chưa từ bỏ ý định. Hiện tại tiểu hoàng đế ở
trong Thái Cực cung chính con còn nhỏ của Nhị đệ. Nếu như Trương Hoán
lên ngôi thì tất nhiên hắn sẽ giơ dao để trảm thảo trừ căn. Từ chuyện
phát sinh hôm nay là có thể thấy được thủ đoạn của Trương Hoán. Sở gia
là nhà mẹ đẻ của hắn, Sở Duy là em họ ruột thịt của hắn. Sở gia từ đầu
đến cuối đều ủng hộ hắn cầm quyền, mà Phòng Tông Yển cũng từng khuyên
bảo các quan viên khác đi theo Trương đảng. Nhưng chỉ cần Sở gia không
chịu từ bỏ quân đội thì, Trương Hoán liền không chút do dự khai đao với
Sở gia. Thậm chí ngay cả cửa để đàm phán cũng không hề có. Chiều hôm
nay, hắn còn nghe được một tin tức không chính thức, Trương Hoán rất có
thể muốn giết Sở Duy để cảnh cáo nghiêm khăc Sở gia. Tin tức là từ Binh
bộ truyền đến nên hẳn là rất gần sự thật. Đây là nguyên nhân làm cho tâm tình Lý Bình nặng nề.
Trương Hoán đối với người nhà mình còn tàn nhẫn vô tình như thế, vậy sau khi Lý gia bọn họ thất bại sẽ có kết quả
gì đây. Lý Bình quả thực không dám nghĩ tiếp nữa. Hắn vừa hận phụ thân
ngoan cố ngu xuẩn, không biết thức thời, vừa hận Thôi Tiểu Phù kéo cả
nhà hắn chết chìm, bố trí cho cái chân hoàng đế vứt đi để hiện tại trở
thành mầm tai hoạ hại chết cả nhà bọn họ. Làm sao bây giờ? Hay khuyên
bảo phụ thân chủ động đầu hàng Trương Hoán hoặc là từ quan về quê làm
một phú ông. Hai con đường này bất kể thế nào thì một cái đều bảo vệ
tánh mạng người nhà, cứu mạng vợ con hắn.
Lý Bình đi đường mà
trăm mối tơ vò. Lúc này xe ngựa chạy nhanh vào phường An Nhân. Vào
phường chưa đầy một dặm chính là phủ đệ của Lý Miễn. Từ xa, Lý Bình liền vén màn xe. Quả nhiên, ở đối diện cửa phủ có một chiếc xe ngựa đang đỗ. Lý Bình không khỏi căm hận trong lòng, đây là xe ngựa của Đoạn Tú Thực. Thậm chí giữa ban ngày cũng tới, như vậy hiển nhiên rằng ông ta cho là
người khác đều ngu xuẩn sao? “ Vào phủ theo cửa sau!” Lý Bình vẻ bình
tĩnh hạ lệnh, hắn không muốn tham gia vào trong mưu đồ bí mật không hề
có ý nghĩa của cha mình và Đoạn Tú Thực. Họ cho là Sở gia gặp chuyện
không may thì bọn họ liền có cơ hội sao?
Xe ngựa quay một vòng chạy về phía cổng sau.
Đúng như Lý Bình suy nghĩ, Đoạn Tú Thực giữa ban ngày liền vội vã tới gặp gỡ Lý Miễn xác thật là có liên quan tới Sở gia. Kế hoạch ban đầu của Đoạn
Tú Thực là dâng thư lên Thái Hậu, lấy cớ hoàng đế nhỏ tuổi nhỏ không
cách nào làm chủ công việc để rồi lập Tân Hoàng khác đã trưởng thành
nhằm ngăn chặn Trương Hoán soán vị. Không ngờ Trương Hoán lại ra tay
quyết đoán, chuyển Thôi Tiểu Phù đến Thái Cực cung, đồng thời ngăn cách
với bên ngoài khiến cho ông ta không có cửa gởi đơn khiếu nại. Ông ta
lại đi tìm huynh đệ họ Lý, hy vọng bọn họ có thể ra mặt triệu tập hoàng
thất rồi thương nghị chuyện lập Tân Hoàng. Nhưng huynh đệ họ Lý cũng rất uyển chuyển nói cho hắn, trong hoàng thất Đại Đường chỉ sợ ngoại trừ
mấy người bọn họ ra thì những người còn lại đều hy vọng Ung Vương lên
ngôi. Đoạn Tú Thực cũng ý thức được suy nghĩ của mình ngây thơ, quả thực tinh thần của ông ta sa sút một thời gian ngắn. Nhưng ngay tại lúc ông
ta chuẩn bị quay về Tây Thụ Hàng Thành xa xôi thì lại đột nhiên truyền
đến tin tức Sở gia và triều đình trở mặt.
Đoạn Tú Thực lập tức ý
thức được, có lẽ đây sẽ là một cơ hội nên không đợi được lúc trời tối
thì ông ta liền vội đến khó dằn nổi mà chạy tới tìm Lý Miễn.
Khác với sự nôn nóng của Đoạn Tú Thực, Lý Miễn đối với sự kiện Sở gia có lẽ
giữ thái độ cẩn thận. Ông ta cũng không cho rằng Sở gia trở mặt với
triều đình thì bọn họ sẽ có cơ hội gì. Ngược lại, Trương Hoán sẽ thông
qua chuyện này để tập hợp sự trung thành của quần thần. Thậm chí ông ta
còn cho rằng đây là một cơ hội để Trương Hoán đăng cơ. Tiêu diệt Sở gia
cũng là gửi lời cảnh cáo tất cả thế gia trong thiên hạ, sẽ không có bất
cứ thế lực nào có thể ngăn cản hắn lên ngôi. Cho nên, lần này Lý Miễn
thực sự đã ngã bệnh.” Thành Công huynh, ngươi luôn hoài nghi thân phận
của Trương Hoán. Kỳ thật từ quan hệ năm đó giữa mẫu thân hắn và Thái Tử
Dự mà xét thì ta cho rằng hắn thật sự là Hoàng tộc Lý thị. Mấy ngày nay
đa tạ huynh đã giúp đỡ, nhưng mà ta đã tính toán từ bỏ rồi. Thành Công
huynh cũng sớm trở về đi thôi! Ở lại Trường An trong thời gian quá dài
sẽ khiến hắn hoài nghi.”
Lý Miễn nói mà có vẻ cố hết sức, áp lực cực lớn khiến cho bệnh tình ông ta có hơi trầm trọng hơn. Đoạn Tú Thực
im lặng một lát, một hồi lâu ông ta mới chậm rãi nói: “ Danh bất chánh,
ngôn không thuận. Cuối cùng tất nhiên sẽ dẫn tới chém giết, nếu như hắn
đăng cơ thì Thái Hậu tất sẽ bị hắn giết chết. Làm thần tử ta chỉ biết
dốc lực của mình. Còn như có thành công hay không, đó là do ông trời
quyết định. Nếu như Lý huynh thật sự muốn từ bỏ thì ta đây cũng không
thể nói gì hơn.”
Dứt lời, hắn đứng lên thi lễ mà nói: “ Đoạn Tú Thực xin cáo từ .”
Hắn vừa mới đi tới cửa, Lý Miễn lại cười gọi hắn “ Ta chỉ là thử dò xét quyết tâm của Thành Công huynh, xin hãy quay lại!”
Đoạn Tú Thực bỗng nhiên xoay người, “ Lý huynh chẳng lẽ cũng còn không chịu từ bỏ sao?”