Lý Miễn thở một hơi thật dài “ Chuyện cho tới bây giờ, ta có thể còn có lựa chọn sao?”
Ông ta từ từ ngồi dậy từ tốn bảo: “ Có lẽ còn có một biện pháp có thể cứu được tình thế.”
Đoạn Tú Thực vui mừng liền vội vàng hỏi: “ Xin Lý huynh nói rõ!”
Lý Miễn khoát khoát tay mời ông ta ngồi xuống, sau một lát im lặng liền
nói: “ Lẫn này Thành Công huynh quay về kinh thì mang đến bao nhiêu
người?”
“ Mang đến tám trăm người hộ vệ.”
Đoạn Tú Thực
nói đến đây, hắn đột nhiên biết rõ ý của Lý Miễn bèn do dự bảo: “ Có
điều làm như vậy thì hậu quả chỉ sợ sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn.”
“ Đối với chúng ta không có hậu quả gì, hậu quả đều đổ xuống đầu Sở Hành
Thủy.” Lý Miễn liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “ Đây là cơ hội duy
nhất của chúng ta. Nếu như Thành Công không muốn tham gia cùng thì ta
tuyệt không bắt ép!”
Vươn cổ ra là một đao, co đầu lại cũng là một đao. Lý Miễn quyết định đánh bạc.
Đầu tháng tư, đúng là mùa dễ chịu nhất trong một năm, màu xanh khắp nơi,
gió nam ấm áp nhè nhẹ thổi vào mặt. Bên trong thành Trường An đám dân
chúng cũng không nán được ở nhà nổi mà vội vàng mang theo vợ con dạo phố đi chơi khiến cho khắp thành Trường An ồn ào náo động vô cùng náo
nhiệt. Buổi sáng đúng là lúc đông đúc nhất, trên đường Chu Tước người
đến xe đi như nước chảy. Ngoài ra ở gần Minh Đức môn lại càng đông chật
ních đám dân Trường An chuẩn bị dạo chơi. Những cỗ xe ngựa đi ra khỏi
cổng hơi chậm lại rồi đỗ không có thứ tự, mọi người phía sau tranh nhau
vượt lên vì đều vội vàng muốn được hòa vào trong lòng thiên nhiên.
Đột nhiên, từ ngoài thành vọng đến một hồi những tiếng vó ngựa nặng nề,
tiếng chân hết sức dồn dập khiến cho hơn mười cỗ xe ngựa đang đi ra khỏi thành lập tức dừng lại. Một người binh lính canh cổng nhảy lên càng xe
nhìn về phương xa, chỉ thấy cách ước chừng hơn hai trăm bộ có hơn mười
thớt chiến mã đang vội vàng chạy về phía bên này với khí thế mạnh mẽ làm tung lên những đám bụi vàng cuồn cuộn, lại hình như còn nghe thấy có
người hô to “ Mau tránh ra! Chuyện quân tám trăm dặm khẩn cấp “
Cửa thành lập tức đại loạn, xe ngựa vội tránh sang hai bên. Binh lính canh
cổng khẩn cấp dồn một số người đang đi phải ép sát tường thành. Trong
nháy hơn mười thớt chiến mã hô hét chạy đến, một người đội trưởng cầm
đầu giơ cao lệnh thông hành lớn tiếng hô: “ Tin chiến sự Hà Bắc, xin cho đi qua.”
Binh lính coi thành không dám sơ suất vội vàng tránh
ra một con đường. Một người quân sĩ trong đó đột nhiên lớn tiếng hỏi: “
Xin hỏi tình hình chiến đấu Hà Bắc như thế nào?”
Giáo Úy vung
tay lên, để cho bọn lính xuyên qua hầm dưới cổng thành còn hắn ghìm dây
cương, có hơi đắc ý cao giọng tuyên bố: “ Hà Bắc đại thắng! Quân Lũng
Hữu tiêu diệt toàn bộ người Hồ xâm lấn bắt làm tù binh, chém đầu hơn bảy vạn tên, Hồ Tù ( tù trưởng các bộ lạc xứ Hồi Hột ) đã bị bắt sống!”
Hắn vừa dứt lời, giữa cửa thành đột nhiên bùng nổ ra một tràng tiếng hoan
hô, không ít người thậm chí không còn tâm trạng du ngoạn liền quay đầu
chạy vào trong thành. Người mang tin tức tiếp tục phi về phía trước, bọn họ vừa hô lớn nhường đường, đồng thời lại tuyên bố dọc theo đường đi: “ Hà Bắc đại thắng! Chém đầu bảy vạn ngquân Hồi Hột.”
Tin tức Hà
Bắc đại thắng giống hệt một làn gió xuân, trong nháy mắt liền truyền
khắp cả thành Trường An. Khắp nơi đều là đám người hoan hô, dân chúng
Trường An kích động vạn phần chạy về nhà. Cầm lấy nồi chậu ra sức gõ
trên đường phố, mọi người truyền lời cho nhau, ôm nhau mà trào nước mắt. Tin tức đại thắng có ý nghĩa là cơn ác mộng hai mươi mấy năm trước sẽ
không lại tái diễn. Ý nghĩa là hòa bình cuối cùng của Đại Đường rốt cục
đã đến.
Tiếng hoan hô thậm chí còn vọng vào hoàng thành, truyền
tới Đại Minh Cung. Cùng lúc đó, vài người mang tin tức đã phi vào Đại
Minh Cung. Rất nhiều trung tiểu quan viên đã sớm nghe thấy tin liền từ
phòng làm việc chạy đến thăm dò tin tức. Người mang tin tức hô lớn dọc
đường, bọn họ chạy như bay đến bậc thang Trung Thư Tỉnh nhảy xuống ngựa. Vừa gặp mấy vị trọng thần từ Trung Thư Tỉnh mở cửa đi ra. Bùi Hữu thấy
đám người mang tin tức có vẻ kích động liền hỏi: “ Chuyện gì xảy ra?”
Giáo Úy lập tức thi lễ: “ Bẩm báo các vị Tướng Quốc, Hà Bắc đại thắng, quân địch xâm lấn toàn quân bị diệt.”
“ Trời phù hộ Đại Đường! Trời phù hộ con dân!” Đám người Bùi Hữu, Thôi
Ngụ lập tức kích động vạn phần, bọn họ cũng không chịu tản đi mà lại đi
theo người mang tin tức quay vào Trung Thư Tỉnh.
“ Đô đốc! Quân
Hà Bắc có tin.” Ngưu Tăng Nhụ hô to chạy một mạch đến Trung Thư Tỉnh,
mặt mày hắn đỏ bừng lao vào phòng làm việc của Trương Hoán rồi lớn tiếng hô: “ Đô đốc, chúng ta đã thắng, Hà Bắc đại thắng.”
Trương Hoán đang ngồi ở phòng làm việc phê duyệt tấu chương. Ngưu Tăng Nhụ thất lễ
khiến cho hắn khẽ cau mày, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Hắn đặt
bút xuống mỉm cười bảo: “ Chúng ta có hai mươi lăm vạn quân đối địch với mười vạn quân, mọi người đều là thân kinh bách chiến. Nếu như vậy mà
còn có thể thua trận thì thật sự khiến cho người ta chê cười .”
Sự thực, ngay ngày hôm qua hắn đã nhận được tin Hà Bắc đại thắng qua đường chim câu. Người mang tin tức có lẽ chậm một bước. Nhưng mà quá trình cụ thể cuộc đại chiến thì hắn không biết. Hắn thấy vài tên thân binh dẫn
người mang tin tức đứng ở ngoài cửa liền nói: “ Mời bọn họ đem tin quân
báo trình lên đây.”
Giáo Úy của toán mang tin tức lập tức tiến
lên, khom người lấy ra một quyển tin quân báo trình lên. Thân binh tiếp
nhận rồi chuyển cho Trương Hoán, nhưng Trương Hoán cũng không có lập tức mở ra mà là hỏi Giáo Úy: “ Vương Tướng quân đánh trận thế nào?”
“ Hồi bẩm đô đốc, trước khi Vương Tướng quân tiến công đã phát hiện quân
địch cạn lương. Ngài đầu tiên là đánh nghi binh, để cho quân địch phản
công bèn lui binh không đánh nữa. Đợi khi khí thế quân địch xuống thấp
nhất thì Vương Tướng quân lập tức phái hai vạn thiết kỵ quân đánh thẳng
vào quân địch. Lúc này quân đội của Hạ Lâu tướng quân từ phía bắc ép
xuống. Hai quân giáp công làm cho quân địch thất bại thảm hại, toàn bộ
cánh quân Hồi Hột bỏ mình, bắt sống hai vạn người Khiết Đan, tổng cộng
chém đầu hơn bảy vạn tên. Cuối cùng may mắn bỏ chạy chẳng qua có mấy
trăm tên. Quân ta thương vong hơn bốn ngàn người, Khiết Đan vương Da
Luật Đức Dung cùng chủ tướng Hồi Hột Thác Bạt Thiên Lý cũng đã bị bắt
được, đang cho áp giải đến Trường An.”
Trương Hoán gật đầu,
Vương Tư Vũ cũng lại có tiến bộ. Lúc này hắn mới mở ra tin quân báo ra
đại khái nhìn qua, thư viết đại khái giống như lời quân sĩ kể. Hơn nữa
trong tin quân báo còn mang theo một phong thư mật của Vương Tư Vũ.
Trong thư có báo cho Trương Hoán, ngay hôm sau khi chiến dịch kết thúc
thì hắn liền tự mình dẫn mười vạn quân An Tây mượn đường Sơn Đông xuất
phát đi Hoài Nam. Đồng thời hợp nhất quân Thanh Hà của Thôi gia, tiếp
nhận việc phòng ngự Sơn Đông.
Lúc này, từ ngoài cửa vọng đến một
tràng tiếng bước chân lộn xộn, đám người Thôi Ngụ vừa mới rời đi lại
quay về lần nữa. Bùi Hữu vào phòng liền thốt lên với vẻ oán giận: “ Giám Quốc nhất định đã sớm biết đại thắng, lại gạt chúng ta. Khiến ta mất
công lo lắng mấy ngày.”
Trương Hoán vội vàng cười mà chắp tay
nói: “ Mấy ngày nay tất cả mọi người đều quan tâm việc Hoài Nam nên ta
cũng không để ý chiến sự Hà Bắc. Bởi vậy không kịp thời chuyển lại cho
chư vị. Chuyện này là lỗi của ta, xin nhận lỗi với chư vị!”
“
Giám Quốc quá khách khí.” Thôi Ngụ tiếp lời nói: “ Ta nghe nói Khiết Đan vương Da Luật Đức Dung cũng bị bắt sống, không biết Giám Quốc chuẩn bị
xử lý hắn như thế nào?”
Trương Hoán gật đầu “ Chuyện này ta muốn nghe qua ý kiến của chư vị, mời mọi người ngồi!”
Thân binh đưa đến mấy ghế mềm, mọi người theo thứ tự ngồi xuống. Tất cả mọi
người biết, điều Trương Hoán cần không phải chuyện xử trí Khiết Đan
vương mà là xử trí việc dân tộc Khiết Đan ở phương bắc như thế nào .
“ Các vị, mọi người đều biết từ Cao Tông trở đi, Khiết Đan luôn không
tuân theo việc quản lý của chúng ta. Nhiều lần họ cướp con gái nhà Hán
chúng ta làm nô lệ. Thời Tắc Thiên hoàng đế thì bọn họ thậm chí còn xuất binh công thành phá trại, mang đến cho các quận đông bắc tổn thất
nghiêm trọng. Thời Huyền Tông hoàng đế đã chọn dùng thủ đoạn kết giao.
Ta nhớ trong sử ghi lại năm Thiên Bảo thứ tư, Huyền Tông đem Tĩnh Nhạc
công chúa gả cho đô đốc Tùng Mạc Lý Hoài Tiết thân với Khiết Đan, đồng
thời cấp cho bảy vạn súc gấm vóc. Nhưng không được một năm thì Đại Đường công chúa chúng ta liền bị người Khiết Đan giết chết, người Khiết Đan
lại lần nữa dấy binh xâm phạm biên giới. Dân tộc lấy oán trả ơn này sau
khi An Lộc Sơn tạo phản đã xuất mấy vạn đại quân giúp đỡ phản tặc, giết
sạch sẽ vô số thành trì tại Trung Nguyên chúng ta, gian dâm, đốt phá
chém giết không chuyện ác nào không làm. Nếu như Khiết Đan còn không sớm diệt thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ thành kẻ địch lớn cho Trung Nguyên
chúng ta. Ta vốn tính toán sau khi giải quyết An Tây lại quay lại thu
thập Khiết Đan. Không ngờ bọn họ lại tự mình đưa đến tận nơi. Hiện tại
năm vạn chủ lực của bọn họ đã coi như bị tiêu diệt hết. Giờ đúng là lúc
trừng trị con ác thú này, cho nên ta mời mọi người tới thương lượng xem
xử trí người Khiết Đan như thế nào.” Trương Hoán nói xong liền nhìn mọi người. Trên thực tế hắn đã tính rồi,
nay chỉ muốn nhân cơ hội tiêu diệt Khiết Đan thì thương lượng với mọi
người về thủ đoạn cụ thể thôi. Lúc này, Trương Hoán thấy Lô Kỷ muốn nói
lại thôi liền cười nói với ông ta: “ Lô Thượng Thư có chuyện gì xin nói
thẳng.”
“ Tại hạ chỉ có một vài ngu ý, nay nói cùng các vị tham
khảo.” Lô Kỷ đứng lên khom người thi lễ với Trương Hoán, lại gật đầu nói với mọi người: “ Ta chủ trương chiếu theo biện pháp xử trí người Đảng
Hạng. chuyển người Khiết Đan vào bên trong ải, thu xếp bọn họ ở hai ba
quận tại vùng Hà Bắc và vùng Hà Đông. Cho phép bọn họ tự trị, nhưng đồng thời cũng phải tuân theo luật pháp Đại Đường, không phải nộp thuế má
cho Đại Đường”
“ Lô Thượng Thư nói vậy sai rồi!” Không đợi Lô Kỷ nói xong, Hàn Dũ liền đứng lên cắt đứt lời của ông ta, quay sang thi lễ với Trương Hoán liền khẳng khái bảo: “ Theo biện pháp của Lô Thượng Thư thì Khiết Đan vẫn có thể là người Khiết Đan, một trăm năm cũng sẽ không đổi. Chuyển sâu vào nội địa thì càng tăng thêm cơ hội cho bọn họ cướp
đoạt tiền của và con gái Đại Đường. Một khi Đại Đường chúng ta bị suy
yếu thì người Khiết Đan tất nhiên sẽ chiếm đoạt một vùng rồi trở thành
một nước. Người Đảng Hạng cũng như thế, năm đó di cư người Đảng Hạng đến các châu Khánh, Duyên, Hạ, Ngân rồi cho bọn họ tự trị. Tôi đã cho rằng
đây là một sách lược cực kỳ sai lầm. Thác Bạt Thiên Lý chính là một ví
dụ vô cùng tốt. Quý tộc Đảng Hạng tận trong xương tủy vẫn luôn ẩn náu
bụng dạ phản loạn. Cho nên bất kể là người Khiết Đan, người Đảng Hạng
hay người Hồ thì biện pháp tốt nhất là tiêu diệt những dân tộc này.
Đương nhiên, phương thức giết hàng loạt không phù hợp với phong cách
thiên quốc chúng ta. Ta đề nghị dùng phương thức xử lý người Đột Quyết,
phân tán bọn họ đến các nơi Đại Đường ta cho sống chung cùng người Hán.
Không quá ba đời thì Khiết Đan cũng thế, Đảng Hạng cũng vậy liền biến
mất trong quá trình lịch sử.”
Trong mấy người bọn họ, Binh Bộ
Thượng Thư Nguyên Tái có ít kinh nghiệm nhất nên ông ta luôn ngồi ở sau
cùng, vẫn luôn im lặng không nói. Nhưng ông ta lại là tâm phúc của
Trương Hoán, là người hiểu Trương Hoán rõ nhất trong mấy người bọn họ.
Ông ta biết trong lòng Trương Hoán kỳ thật đã lập kế hoạch. Năm đó khi
giải quyết vấn đề người tây Đảng Hạng tại Vũ Uy thì Trương Hoán đã dùng
sách lược ác độc hơn nhiều so với Hàn Dũ. Trước hết giết sạch giới quý
tộc tây Đảng Hạng, lại dùng người Đảng Hạng như nô lệ. Sau đó mới lấy
điều kiện Hán hóa để giải trừ thân phận nô lệ.
Nguyên Tái biết,
Trương Hoán nhất định là lại muốn dùng trò cũ, nhưng ông ta cũng không
chủ trương giết chóc quá nhiều, càng không tán thành bắt người Khiết Đan làm nô lệ. Như vậy ngược lại sẽ bất lợi với việc Hán hóa người Khiết
Đan.
Nghĩ vậy, Nguyên Tái cũng đứng lên bảo: “ Giám Quốc có thể cho phép ta bổ sung vài câu.”
“ Mời Nguyên Thượng Thư nói.”
Nguyên Tái lại chắp tay với một số người khác, lúc này mới từ từ bảo: “ Ta
cũng vậy tán thành biện pháp nắm rõ thực tế của Hàn Thượng Thư , dùng
phương thức sống chung để từng bước tiêu diệt người Khiết Đan, Hán hóa
bọn họ. Lần đại thắng Hà Bắc này bắt làm tù binh hơn hai vạn tên, ta đề
nghị nhặt những kẻ cầm đầu đem hành hình. Với binh sĩ bình thường còn
lại thì nên cho phép bọn họ đoàn tụ cùng người nhà. Hơn nữa với người
Khiết Đan, người Hồ di cư về phía nam thì đều được trao ruộng giống như
người Hán chúng ta, chẳng phân địa vị cao thấp. Như vậy mới có thể chân
chánh lấy nhân nghĩa để thu phục người, bọn họ cũng mới có thể quy phục
tạm thời không thể chém giết thêm nữa. Nếu không oan oan tương báo thì
đến khi nào mới thôi.”
“ Nguyên Thượng Thư cùng Hàn Thượng Thư
nói đều đúng, xin Giám Quốc nghĩ lại.” Bùi Hữu cùng Thôi Ngụ đều thể
hiện ủng hộ đối với Nguyên Tái và Hàn Dũ.
Trương Hoán vốn tính
toán đem tù binh chuyển đến mỏ làm nô lệ, còn con gái Khiết Đan thì
thưởng cho tướng sĩ có công. Nhưng ý kiến của mấy vị trọng thần không
thể không khiến hắn suy nghĩ. Trầm tư chỉ chốc lát, hắn rốt cục gật đầu
nói: “ Được rồi! Chuyện này liền theo ý kiến của hai người Hàn Thượng
Thư và Nguyên Thượng Thư để xử lý. Hai tên đầu sỏ bên địch Thác Bạt
Thiên Lý và Da Luật Đức Dung thì bêu đầu thị chúng, còn việc di dời
người Khiết Đan và người Hồ vào nội địa thì do Bùi Tướng quốc đưa ra
phương án trước, các bộ còn lại hợp đồng phối hợp.”
Hắn lại quay đầu nói với Nguyên Tái: “ Ta bổ nhiệm ngài làm Khiết Đan Sứ, toàn quyền xử trí công việc di chuyển người Khiết Đan cùng người Hồ vào bên trong
nội địa. Đồng thời ta sẽ lệnh cho Hạ Lâu Vô Kỵ cùng phối hợp tiến hành
với ngài. Nhưng có một điều ngài phải nhớ kỹ, không thể chỉ có giảng
nhân nghĩa, cần kết hợp khoan dung với nghiêm khắc. Vừa đấm vừa xoa mới
là thượng sách. Nếu có người phản kháng, không chịu chuyển xuống phía
nam, đều giết hết cho ta !”
Mọi người đều đứng lên khom người
nhận lệnh, Trương Hoán lại liếc nhìn bọn họ rồi cười nhạt mà nói: “ Ta
đã lệnh cho Vương Tư Vũ dẫn đại quân xuôi nam, việc của Sở gia ta muốn
đích thân đi giải quyết. Có thể sẽ tạm thời rời xa kinh hơn một tháng.
Khi ta không có mặt ở kinh thì việc quân đội, việc quốc gia do năm người các ngài cùng chung nhau hiệp thương giải quyết. Nếu như không đưa ra
được chủ ý, thì hãy phái người đến bẩm báo cho ta.”
Nghe Trương
Hoán nói muốn rời khỏi Trường An, tất cả mọi người thất kinh. Thôi Ngụ
vội vàng khuyên can: “ Hiện tại chiến sự Hà Bắc đã kết thúc, đúng là lúc nhiều việc chờ đợi, có rất nhiều vụ án tồn đọng cần quan tâm giải
quyết. Không bằng ta đi Hoài Nam một chuyến để khuyên bảo Sở Hành Thủy
lấy đại cục làm trọng. Giám Quốc cứ ở kinh thành chủ trì toàn cục.”
Trương Hoán lại lắc đầu bảo: “ Thứ nhất Sở gia là nhà của mẹ ta. Nguy cơ Sở
gia trừ ta đi thì không thể giải quyết được, thứ hai Hoài Nam là khu vực quan trọng nhất về tiền bạc của triều đình. Sự tình quá quan trọng nên
ta phải tự mình đi giải quyết chuyện này.”
Thôi Ngụ còn muốn
khuyên bảo, Nguyên Tái lại nhẹ nhàng đụng một cái ở phía sau ông ta.
Thôi Ngụ có hơi hiểu ra liền lập tức đổi giọng: “ Nếu Giám Quốc nhất
định phải tự mình đi thì chúng ta liền nghe theo Giám Quốc thu xếp. Xin
Giám Quốc đi sớm về sớm.”
Trương Hoán liếc nhìn Nguyên Tái mỉm cười đáo: “ Sáng sớm ngày mai ta liền xuất phát.”
Thời gian nhanh chóng trôi đến giữa trưa, thời gian nghỉ trưa có một canh
giờ. Có quan viên về nhà ăn cơm trưa nghỉ ngơi, nhưng đại bộ phận quan
viên đều hẹn nhau để cùng dăm ba vị đồng nghiệp tốt đến phường gần đó đi ăn cơm. Chỗ Trương Hoán đi buổi trưa đương nhiên chính là quán rượu của Kinh nương. Nhưng mà lần trước dân đói làm loạn thì Khuyến Nông Cư đã
bị đốt hủy. Kinh nương liền xây dựng một quán rượu mới trên nền đất cũ
với quy mô còn lớn hơn trước đây. Đồng thời tại phía sau quán rượu lại
mở càng nhiều ruộng để cung cấp cho các vị quan viên làm thú vui lúc
nhàn hạ.
Xe ngựa Trương Hoán chậm rãi dừng ở trước cửa Khuyến
Nông Cư, Kinh Nương đã sớm chờ ở trước cửa. Nàng mặc một bộ quần áo màu
xanh da trời, trên mặt trực sẵn nụ cười làm say lòng người. Nữ nhân
thành thục này so sánh bất cứ lúc nào khác đều càng thêm mê người, thân
hình nàng đầy đặn động lòng người, da mềm mại như mỡ đông, điều hấp dẫn
người ta nhất chính là đôi mắt xanh thẳm kia. Nhìn thấy Trương Hoán đến, từ trong đôi mắt xanh của nàng liền lóe ra một ánh sáng như của đá quý.
Nàng là tình nhân của Trương Hoán, rất nhiều người cũng biết. Đây là bí mật
công khai, nhưng không ai dám nói chuyện này ra ngoài miệng. Đương
nhiên, nàng cùng Trương Hoán có quan hệ đặc thù khiến cho quán rượu của
nàng ngày ngày chật cứng. Những thửa ruộng nhỏ nàng khai phá từ lâu đã
bị tranh mua sạch bách. Hơn nữa có người nguyện trả giá cao cũng không
mua được, không ai muốn bán đi cơ hội trong tay mình.
Hiện tại
ngoại trừ mở quán rượu, Kinh nương đồng thời cũng mở hai cửa hàng lớn
tại chợ phía đông, chủ yếu là kinh doanh hàng hóa đến từ Tây Vực như
thảm Ba Tư, vũ khí bằng bạc và tiền vàng Đại Thực, vải bông Ai Cập, bảo
thạch Thiên Trúc, rượu bồ đào An Tây .v..v... Cái gì cần có đều có, nàng lợi dụng lệnh bài Trương Hoán cho mình đi qua Tây Vực mà không gặp trở
ngại, lại đem lụa, đồ sứ, lá trà Đại Đường buôn đến vùng Sơ Lặc, Toái
Diệp. Rồi từ đó thương nhân chuyển đến phương tây, mang đến nguồn tiền
cuồn cuộn, đầu óc kiếm lợi khôn khéo đã khiến nàng trở thành nữ nhân
giàu có nhất thành Trường An.
Có điều hôm nay mặc dù nàng vẫn giữ nụ cười mê người, nhưng trong đôi mắt lại có vẻ gì đó thể hiện vẻ tinh
thần hơi không tập trung. Thấy Trương Hoán tới thì nàng liền tiến lên
nói nhỏ: “ Có một người nguyện ý đem một vạn khoảnh ruộng ở Quan Trung
hiến cho chàng, chỉ muốn được gặp chàng một lần.”
Trương Hoán
ngẩn ra, một vạn khoảnh ruộng ở Quan Trung, ai có lượng của cải lớn như
vậy “ Là ai muốn gặp ta, chẳng lẽ nàng không biết sao?”
Kinh
Nương gật đầu, nàng ghé sát bên tai Trương Hoán nói nhỏ một cái tên.
Trương Hoán lập tức ngẩng đầu nhìn lên lầu ba, chỉ thấy tại cửa sổ lầu
ba hiện lên khuôn mặt tái nhợt mà kinh hoàng của Lý Bình .