Trương Hoán cũng không trả lời ngay, vốn hắn triệu tập mọi người họp với ý định làm như thế nào để giải trừ binh quyền của Sở gia. Nhưng Hàn nói vậy khiến cho hắn ý thức được Sở gia không chịu buông tha quân quyền
nguyên nhân thật ra không phải chỉ đơn giản là khó giành thêm quyền lực, mà là do nhu cầu của bọn họ muốn duy trì lợi ích kinh tế lớn lao của Sở gia khiến cho chuyện trở nên phức tạp .
Chuyện này hắn cần suy nghĩ thật tốt rồi mới có thể quyết định tiếp. Trương Hoán im
lặng một hồi liền nói: “ Ta triệu tập mọi người đến thương nghị là có
hơi vội vàng, không để cho mọi người có cơ hội suy nghĩ cặn kẽ. Hiện tại ta cho mọi người thời gian một đêm để suy nghĩ, hy vọng các vị trở về
suy nghĩ thêm một chút nữa. Ta nghĩ việc Sở gia, ngay cả vấn đề Lý Hi
Liệt sẽ cùng giải quyết. Ngày mai giờ mão canh ba chúng ta lại gặp nhau ở đây, còn bây giờ đã qua giờ hạ triều, mọi người liền trở về thôi!”
Mọi người thấy nói thế liền vội vàng đứng lên cáo biệt Trương Hoán,
Trương Hoán lại gọi Hàn đi cuối cùng “ Hàn Sứ quân, ta muốn lại hiểu rõ
thêm tình hình Sở gia, mời Hàn Sứ quân đến trong phủ một chuyến để ăn
bữa cơm rau dưa, liệu Sứ quân có bằng lòng nhận lời không?”
Hàn vội vàng thi lễ thật thấp “ Giám Quốc mời, Hàn vinh hạnh mà đến, làm sao dám không tuân lời!”
Trương Hoán cười vỗ vỗ vai ông ta mà bảo: “ Được rồi, chúng ta cùng nhau đi về.”
Cửa bên của Đan Phượng môn chậm rãi mở, mấy trăm kỵ binh hộ vệ xe ngựa
Trương Hoán từ bên trong Đại Minh Cung lướt nhanh ra rồi nhằm hướng
đường Chu Tước mà phi đi. Bên trong xe ngựa, Hàn Bất Lận ngồi ở ghế
trước xoay người lại về phía sau để giảng giải cho Trương Hoán về nguồn
gốc Sở gia “ Sở gia từ trước đến giờ là dòng dõi dũng cảm. Từ thời kỳ
Khai Nguyên dưới trướng Sở Minh Nguyên trở đi, Sở gia tại Ngô Việt chiêu mộ dân chúng thiện chiến thành lập trang đinh Điền Trang. Nghe nói lúc
nhiều nhất từng có đến ba nghìn người, nhưng những gia đinh này phân tán tại các Điền Trang nên cũng không khiến cho triều đình chú trọng. Đến
đời Sở gia đệ nhị là Sở Đàn ...”
Nói tới đây, Hàn Bất
Lận chần chờ một chút. Sở Đàn chính là ông ngoại của Trương Hoán, gọi
thẳng tên tục như thế liệu có khiến hắn không hài lòng hay không. Hắn
len lén nhìn thoáng qua Trương Hoán, chỉ thấy Trương Hoán vẫn đang nhắm
mắt lại nghe mình kể ra. Đối với việc nhắc tới tên của Sở Đàn vẫn không
có bất cứ biểu lộ gì thì trong lòng Hàn Bất Lận mới từ từ trấn tĩnh nên
lại tiếp tục nói: “ Sở gia hưng thịnh là ở trong tay đệ nhị đại Sở Đàn.
Đến năm Thiên Bảo thứ mười hai thì số trang đinh của Sở gia gia tăng rất mạnh, nghe nói đã vượt qua hai vạn người. Sau khi An Lộc Sơn tạo phản,
Sở Đàn lại xếp đặt giết chết Hạ Lan Tiến Minh, binh lực trong chốc lát
khuếch trương đến tám vạn người. Sở Hành Thủy lúc ấy là con trưởng của
Sở Đàn, ông ta vâng mệnh dẫn quân bắc thượng cứu viện Trần Lưu. Chính là từ trận chiến này đã đưa Sở gia lên tầm Thất Đại gia tộc, trụ cột của
Đại Đường.”
Hàn Bất Lận giới thiệu rất ngắn gọn quá
trình làm giàu của Sở gia. Hắn biết Trương Hoán muốn biết hơn chính là
hiện trạng của Sở gia nên hắn lại hơi hơi thở dài nói tiếp: “ Sống gặp
gian nan, chết được an nhàn. Những lời này mà dùng cho người Sở gia là
hết sức thỏa đáng. Năm đó Sở gia quật khởi sao mà kiên cường chánh trực. Nhưng sau khi thiên hạ thái bình, Sở gia được chiếm cứ vùng Hoài Nam
giàu có và đông đúc nhất Đại Đường thời đó, dân cư nhanh chóng sinh sản, giàu có nhất nước nên Sở gia cũng nhanh chóng yếu đuối đi. Nếu như nói
nhân tài thì đích thật là Sở gia có nhân tài xuất hiện lớp lớp. Mọi
người Sở gia đời thứ tư tài hoa hơn người, ngay cả con dâu Sở Minh Châu
của ta cũng là một người viết chữ tốt. Càng không cần phải nói tới đám
con cháu của Sở gia như mấy người Sở Duy, Sở Hoài, Sở Chương được ca
tụng là Quảng Lăng thiên kiêu. Chỉ tiếc bọn họ tài hoa mặc dù hơn người
nhưng cũng chỉ là sa vào thi thư ca phú, còn về phương diện chánh trị
thì không hề có công tích, càng không cần phải nói đến tác chiến quân
sự. Nếu không phải qua lần chiến loạn Trung Nguyên này mà Sở gia thu
được mấy vạn quân Bộc Dương của Lý Sư Đạo thì e là sức chiến đấu của
quân Hoài Nam bọn họ ngay cả Đoàn Luyện Binh của tại hạ vẫn còn không
bằng.”
“ Ta nghe nói Thứ Sử quận Quảng Lăng tên là Triệu Nghiêm, người này thì như thế nào?” Trương Hoán đột nhiên ngắt lời mà hỏi.
Hàn Bất Lận cũng không biết quan hệ của Trương Hoán và Triệu Nghiêm,
hắn cười cười đáp: “ Cha của Triệu Nghiêm này chỉ là người Tiểu Lại,
nhưng có thể chỉ trong bảy tám năm ngắn ngủn mà làm được chức Thứ Sử thì quả thực không đơn giản. Không nói đến tài năng cai quản của hắn là như thế nào, nhưng có một điều làm tại hạ liền rất bội phục hắn. Năm đó
Triệu Nghiêm làm Huyện lệnh Kim Lăng thì em của Sở Hành Thủy là Sở Hành
Vân muốn gả con gái đầu của mình cho hắn bèn lệnh cho hắn bỏ vợ cả. Vợ
cả hắn họ Lâm, nghe nói chỉ là con gái một người bốc thuốc. Với người
bình thường mà nói, chuyện như vậy thì cầu đều cầu không được, nhưng hắn thì ngược lại. Hắn nói làm thiếp thì có thể, còn vợ cả tuyệt không bỏ.
Khí phách như vậy quả thực làm cho tại hạ bội phục.”
Trương Hoán gật đầu, Triệu Nghiêm cho tới bây giờ đều có tâm địa nghĩa
hiệp. Thậm chí đã từng bằng lòng hi sinh mạng sống cho mình. Bây giờ
nhìn lại nhân phẩm của hắn có lẽ vẫn như cũ, cũng không hề bị quan
trường làm nhơ bẩn. Thứ Sử quận Quảng Lăng, Trương Hoán hơi cười cười,
có lẽ giải quyết nguy cơ từ Sở gia thì giao cho Triệu Nghiêm được.
“ Giám quốc, đối với vấn đề giải quyết thổ địa thì tại hạ vẫn luôn luôn có một suy nghĩ.” Hàn Bất Lận rốt cục thấy bắt được cơ hội nói cùng
Trương Hoán thì hắn dè dặt lên tiếng.
“ Ngươi cứ nói!”
Trương Hoán lập tức ngồi thẳng lên, vấn đề ruộng đất vẫn luôn là họa lớn trong lòng hắn. Mặc dù trong tay của hắn hãy còn thừa ruộng nên có thể
tạm không động đến lợi ích của mỗi đại thế gia, quý tộc. Nhưng hiện tại
là lúc dân cư Đại Đường hết sức thưa thớt. Một khi dân cư sinh sản thì
mâu thuẫn với các đại thế gia là không thể tránh né. Hơn nữa xóa bỏ chế
độ nô lệ lại liên quan đến lợi ích thiết thân của mỗi đại thế gia và
giới quyền quý nên cũng không phải dễ thi Hành như vậy. Mặc dù có thể
dựa vào vũ lực để kiên quyết thi hành, nhưng đó cũng không phải là kế
hoạch lâu dài. Cho nên trong khoảng thời gian này Trương Hoán một mực lo lắng hết lòng cho chuyện thế sự. Bây giờ thì Hàn Bất Lận làm quan lâu
năm tại Giang Nam lại có ý nghĩ mới, có thể nào không làm hắn nửa mừng
nửa lo. Trong lúc tức thời, vấn đề Sở gia cũng tạm thời bị hắn bỏ ra
khỏi đầu.
Hàn Bất Lận do dự một lát rồi mới chậm rãi
nói: “ “ Kỳ thật ý nghĩ của tại hạ cũng chỉ có gói trong bốn chữ: trọng
trấn hưng thương.”
“ Trọng trấn hưng thương!” Trong
lòng Trương Hoán hiện lên một chút sáng tỏ, hắn rất bình tĩnh tiếp tục
hỏi: “ Xin Hàn Sứ quân nói rõ.”
“ Đây là điều tại hạ
lĩnh hội được sau vài thập niên đến làm quan tại Giang Nam. Tại hạ chính mắt thấy Giang Nam phát triển đều là bởi vì dựng lên thành quách, bởi
vì thấy lợi mà người ta tụ lại. Không nói đến chốn đô hội đệ nhất buôn
bán Đại Đường là Quảng Lăng, các cửa hàng đều thịnh vượng kéo dài trăm
năm. Đông có thương gia Nhật Bản, người Oa từ Tân La đến, tây có lái
buôn người Hồ, Đại Thực, Ba Tư tới. Những món đồ quý giá thiên hạ đều
hội tụ đến đó. Những bậc quyền quý nhà cao cửa rộng trong kinh mà mở cửa tiệm tại Giang Đô càng là vô số kể. Mà thuế thương nghiệp Đại Đường thì có thể nói bảy phần lấy từ Dương Châu. Giang Nam ngoại trừ Quảng Lăng
ra thì còn có các châu như Nhuận, Tô, Hàng, Thường cùng vùng Đông Ngô
sinh sôi nảy nở mãnh liệt. Lấy Giang Hoài đứng đầu mà hồi phục sức mạnh
giang sơn, bình ổn các thành trì giàu có, người còn nhiều hơn Dương Phủ, phố phường náo nhiệt phân nửa Trường An. Đây mới là chỉ Tô Châu Ngô
Quận; còn các quận danh tiếng ở đông nam thanh tú xinh đẹp, vạn vật sinh sôi, là cổ họng của Ngô Việt, oai phong khắp sông biển, khống chế người rợ ở vùng núi. Thuyền hai buồm nối dài hai mươi dặm, cửa tiệm mở ra đến ba vạn gian, là cung điện của thần tiên trên mặt đất, đây là chỉ Hàng
Châu Dư Hàng.”
Hàn Bất Lận dùng từ ngữ trau chuốt miêu tả sự giàu có và đông đúc của Giang Nam, Trương Hoán cũng nhắm mắt lại
tưởng tượng thấy vùng đất giàu có đẹp đẽ bậc nhất kia ở đông nam ưu
việt, tức thời lại sinh ra ý nghĩ đi du ngoạn Giang Nam.
“ Sau loạn An Lộc Sơn, ở phương bắc khắp nơi đều bị tàn phá, chỉ có
Giang Nam buôn bán phồn vinh, gạo cá dồi dào mới mang đến cơ hội hồi
phục cho Đại Đường. Nhưng từ thời Túc Tông hoàng đế trở đi thì quan phủ
các nơi đối với thương nhân nhiều lần hạn chế buôn bán giao thương. Nhẹ
thì dùng thuế khóa ngặt nghèo hà khắc để cướp đoạt, nặng thì tịch biên
gia sản cướp tiền. Mặc dù đây là thủ đoạn bất đắc dĩ để có quân phí,
nhưng pháp luật đối với thương nhân thay đổi quá nhanh thì đến nay không đổi. Thứ Sử Tiền Nhất Nhâm tốt hơn nên đồng ý khích lệ công thương,
nhưng đến Thứ Sử Hạ Nhất Nhâm thì lại hạn thương hưng nông, trù dập
thương nhân. Cứ như vậy, thương nhân trong tình hình hết sức nguy ngập
liền vội vàng bán cửa tiệm kiếm tiền về quê tậu ruộng, làm cho dân chúng trước sau không rời khỏi ruộng đất, dân cư chốn thành trấn cũng khó gia tăng.”
Nói đến đây, Hàn Bất Lận thở dài một hơi lại nói: “ Lúc tại hạ làm Thứ
Sử tại Ngô Quận thì từng có đại phú thương nghiệp Triệu Thiên Niên,
trong nhà có hơn tám trăm khung cửi dệt lĩnh, từng thuê hơn hai ngàn thợ ngày đêm dệt, gia tài rất nhiều. Những người làm công này cứ theo lao
động mà nhận thù lao, người nhiều thì ngày cũng được ba trăm tiền, kẻ ít cũng có trăm tiền, ăn ở tất cả tại Triệu gia đủ để nuôi sống người nhà
của tất cả mọi người. Như vậy, không phí của triều đình một hạt gạo một
đấu kê mà có khả năng giải quyết sinh kế của gần vạn người. Đáng tiếc
Túc Tông hoàng đế tin lời gièm pha, phái Khuyến Nông Sứ đến Giang Nam
cấm thương nghiệp, đuổi hết người làm thuê của Triệu Thiên Niên về quê
làm nghề nông, đốt sạch sẽ tám trăm khung dệt lĩnh, Triệu Thiên Niên
trong cơn giận dữ về quê mua trăm khoảnh ruộng, thể suốt đời không hề
nói tới thương nghiệp nữa.”
Hàn Bất Lận nói đến đây,
Trương Hoán liền hoàn toàn hiểu rõ hàm ý sâu sắc của trọng trấn hưng
thương mà ông ta nói tới. Phát triển quy mô thành thị, khích lệ công
thương nghiệp để di dời dân cư đến các thành trì. Như vậy, cho dù dân cư có sinh sản thì dân chúng cũng có cơm ăn. Hơn nữa điều này lại không
bàn mà hợp ý với suy nghĩ của chính mình về phế bỏ chế độ nô lệ. Ngoài
ra có thể khống chế quy mô của các nhà giàu và thế gia, có thể nói một
lần được nhiều việc. Nhưng hắn cũng biết chuyện không phải cứ đơn giản
như vậy, còn có rất nhiều phương diện phải tiến hành phối hợp. Ví dụ như quy mô đúc tiền, tìm kiếm quặng đồng .v..v... nhưng quan trọng hơn là
một loại trào lưu thay đổi quan niệm. Mặc dù từ thời Khai Nguyên tới nay thì địa vị của thương nhân rất được đề cao, hơn nữa khi Thôi Viên chấp
chính thì lại càng tiến thêm một bước nới lỏng hạn chế đối với thương
nhân. Ví dụ như thương nhân có thể cưỡi ngựa, có thể tham gia khoa cử,
có thể mặc nho bào. Nhưng đề nghị đều phát triển nông thương nghiệp như
của Hàn Bất Lận thì có lẽ từ thời Tần Hán tới nay mới là lần đầu. Tuyệt
đối sẽ bị rất nhiều kẻ sĩ phản đối, sự tình quan trọng thì cần phải bàn
bạc kỹ hơn mới được.
Hàn Bất Lận thấy Trương Hoán đã có động tâm thì liền khuyên nhủ: “ Đương nhiên đó là quá trình thúc đẩy
từng bước nên không thể nóng vội. Tại hạ đề nghị có khả năng trước hết
bắt tay vào làm từ hai phương diện. Thứ nhất là cải cách chế độ thu
thuế. Hiện tại những mặt hàng số lượng lớn như muối sắt trà rượu đều là
do quan phủ giữ độc quyền, tranh lợi cùng thương nhân. Nhìn thì như quan phủ có thu vào tức thời, kì thực đối với lâu dài là bất lợi. Hơn nữa
ngoại trừ thuế muối thì thuế sắt, trà, rượu cũng không có lợi ích bao
nhiêu. Tất cả mọi người lén buôn bán, ngăn cũng ngăn không nổi. Đương
nhiên cái lợi của muối quá lớn, chẳng những không thể buông ra mà hơn
nữa phải tăng cường khống chế. Sắt là vật tư chiến lược cũng không thể
buông ra. Còn lại trà, rượu không bằng cứ thả ra thì ngược lại còn có
lợi cho phát triển. Đây là một việc. Thứ hai là vấn đề quan thương. Theo tại hạ được biết, rất nhiều quan to quý nhân mở cửa tiệm buôn bán tranh lợi với dân, hơn nữa không nộp một văn tiền thuế. Ngoài ra lợi dụng
quyền lực để lũng đoạn thị trường, công kích đại thương nhân, xa lánh
trung tiểu thương. Đây là một khối u ác tính quá lớn. Giám quốc không
ngại lợi dụng cơ hội công kích Sở gia lần này nhằm loại bỏ sản nghiệp
của quan tại quận Quảng Lăng để thúc đẩy buôn bán phát triển.”
Trương Hoán suy nghĩ sâu xa một lúc lâu, rốt cục gật đầu bảo: “ Được
rồi! Chuyện này để ta suy nghĩ thật tốt đã. Trước hết chúng ta tập trung tinh lực giải quyết vấn đề Sở gia.”
Màn đêm liền phủ
xuống rất nhanh, Hàn Bất Lận ở trong phủ Trương Hoán cũng không lâu, chỉ uống mấy chén rượu nhạt liền cáo từ ra về. Trương Hoán tiễn đưa hắn đến ngoài cửa phủ. Hàn Bất Lận thi lễ dài với Trương Hoán: “ Được Giám quốc chiêu đãi thực cảm kích khôn cùng, tại hạ sẽ đem hết sức lực tận hiến
với Giám quốc điện hạ!”
Trương Hoán cũng mỉm cười chắp tay, hắn thấy Hàn Bất Lận chỉ có hơn mười người tùy tùng liền lập tức
hạ mệnh lệnh cho Lý Định Phương: “ Phái hai đội thân binh đặc biệt hộ vệ Thượng Thư Hàn Bất Lận, sau này cứ luôn luôn đi cùng, không thể để có
sơ sảy.”
“ Tuân lệnh!” Lý Định Phương lập tức chạy như bay đi điểm binh, trong lòng Hàn Bất Lận vui mừng. Trương Hoán coi
trọng mình như thế thì đã nói buổi nói chuyện vừa rồi là có hiệu quả.
Ông ta liên tục thi lễ với Trương Hoán để bày tỏ sự cảm kích trong lòng
rồi lập tức lên xe ngựa. Được hai trăm kỵ binh Tây Lương oai phong hộ vệ trùng trùng điệp điệp rời đi. Trương Hoán một mực đưa mắt nhìn hắn đi
xa rồi mới xoay người về phủ. Đột nhiên, hắn thấy cách đó không xa có ba cỗ xe ngựa cực kỳ tráng lệ đang đỗ liền hỏi người gác cổng: “ Những xe
ngựa này là của ai?”
Người gác cổng nhìn thoáng qua,
vội vàng nói: “ Đó là xe ngựa của một đại thương nhân. Ông ta xin gặp
lão gia, đồng thời nói từng là cố nhân của lão gia. Quản gia không dám
đuổi ông ấy đi nên để chờ ở chỗ này đã sắp được hai canh giờ .”
“ Cố nhân?” Trương Hoán suy nghĩ một lát, nhưng dù thế nào cũng không
nhớ nổi mình có cố nhân nào là đại thương nhân. Hắn liền căn dặn: “ Đi
đưa người ta đến đây.”
Người gác cổng vâng dạ rồi chạy nhanh đễn chiếc xe ngựa. Chỉ chốc lát, cửa xe ngựa mở ra, từ bên trong
bước xuống một nam nhân cực kỳ mập mạp. Nhìn từ xa thì tựa như một quả
cầu từ thịt heo. Hắn đang cố hết sức chạy về phía bên này.
Trương Hoán thoáng nhớ ra, hắn đột nhiên biết người này là ai vậy. Tống Liêm Ngọc đã từng nói Trịnh Thanh Minh ở Quảng Lăng chuyên làm mậu dịch vượt biển, hiện đã giàu nứt đố đổ vách. Trương Hoán từ từ chớp mắt, tại sao có thể khéo như vậy? Hai ngày nay mình đang ở suy nghĩ việc Quảng
Lăng thì hắn liền tới .
Hắn thấy đối phương đi lại hết sức khó khăn liền nói với Lý Định Phương: “ Cho hai huynh đệ đi giúp hắn.”
Chỉ chốc lát, vài tên thân binh đở nam nhân mập mạp từ từ đi tới. Khi
đến gần thì Trương Hoán liếc mắt liền nhìn thấy đôi mắt phù thũng mà háo sắc, đúng là Trịnh Thanh Minh. Trịnh Thanh Minh này là bạn tốt của
Trương Hoán hồi đi học ngày đó tại Thái Nguyên. Hắn là con cháu một kẻ
nhà giàu có tiền, thói xấu lớn nhất chính háo sắc. Lúc cùng nhau vào
kinh thành tham gia khoa cử thì hắn bởi vì mê mải trong thanh lâu quên
cả đi thi nên không đỗ. Sau khi hồi hương được kế thừa gia sản. Mấy năm
trước khi Chu Thử làm loạn Thục thì hắn từ Thục Trung chạy đến Quảng
Lăng. Dưới sự trợ giúp của Triệu Nghiêm đã làm mậu dịch cùng Nhật Bản,
buôn lậu, bán nô lệ không từ bất cứ việc xấu nào. Chỉ ngắn ngủn mấy năm
hắn liền trở thành đại thương nhân giàu nứt đố đổ vách, có được một đoàn thuyền lớn hai mươi chiếc thương thuyền đi biển.
Mặc
dù Trịnh Thanh Minh giàu nứt đố đổ vách, nhưng trước mặt Trương Hoán hắn cũng không dám xuồng sã, hắn quỳ rạp xuống đất cung kính dập đầu lạy ba cái “ Thảo dân Trịnh Thanh Minh khấu kiến Ung Vương điện hạ!”
Trong số bạn học thực sự tốt của Trương Hoán trước đây, trừ Lâm Tri Ngu đã chết trận tại quận Vũ Uy thì Triệu Nghiêm làm Thứ Sử quận Quảng
Lăng, Tống Liêm Ngọc làm Thái Thường Tự Thiếu Khanh, mà Tân Lãng cũng
được thăng làm đô đốc Cao Xương, Bắc Đình Đô Binh Mã Sứ. Duy độc Trịnh
Thanh Minh này đi theo đường buôn bán, mặc dù có tiền, nhưng mà địa vị
cũng rất thấp. Trương Hoán nghe thấy âm thanh quen thuộc của hắn thì đột nhiên nhớ ra cảnh năm đó hắn hấp tấp chạy nhanh vào phòng ăn, trong
lòng không khỏi nổi lên nỗi thâm tình. Hắn liền bước lên phía trước đỡ
Trịnh Thanh Minh, vỗ vỗ bả vai hắn mà cười nói: “ Nghe nói ngươi lại
cưới một trăm bà vợ, quả thực khiến cho người khác hâm mộ!”
Trịnh Thanh Minh từ trong đôi mắt Trương Hoán dường như lại thấy được
Trương Khứ Bệnh năm đó thì sự sợ hãi trong lòng hắn dần dần mất đi. Lại
nghe thấy Trương Hoán trêu ghẹo mình thì hắn không khỏi gãi gãi gáy cười hắc hắc mà nói: “ Tại hạ đặc biệt chuẩn bị quà mọn cho Khứ Bệnh làm lễ
ra mắt.”
“ Trịnh Đại thương nhân lại chuẩn bị lễ ra mắt cho ta, là gì vậy?” Trương Hoán cũng hỏi mà không phải vì có hứng thú.
Trịnh Thanh Minh lập tức quay đầu lại về phía trong xe ngựa mà rống lớn: “ Các ngươi đều xuống hết đi.”
Chỉ thấy hai cỗ xe ngựa mở cửa ra. Từ bên trong một đám thiếu nữ xinh
đẹp điệu bộ đáng yêu bước xuống, ai nấy đều da thịt trắng nõn, dung mạo
tú lệ, chỉ nhìn thấy là cả một đám thị vệ ai nấy đều trợn mắt há hốc
mồm.
Trịnh Thanh Minh có hơi đắc ý cười nói: “ Chỗ này
có mười lăm nữ nhân người Nhật Bản cùng bảy nữ nhân người Tân La. Đều là mười bảy, mười tám tuổi mà mọi người đều là xử nữ. Là tại hạ bỏ ra số
tiền lớn mua từ Nhật Bản và Tân La về rồi lại dạy bọn họ ca múa. Nay đặc biệt hiến cho Khứ Bệnh, không! Ung Vương điện hạ.”
Trương Hoán không nghĩ tới Trịnh Thanh Minh lại dâng nữ nhân. Làm sao mà hắn có thể nhận loại lễ vật này. Vừa mới định cự tuyệt thì như lại nghĩ ra điều gì, hắn liền liếc liếc mắt nhìn đám thị vệ bên người. Bọn họ
không ít người đều đã đến tuổi thành thân, chính mình nên suy nghĩ một
lần cho bọn họ. Hắn liền gật đầu cười nói với Trịnh Thanh Minh: “ Lễ vật của ngươi, ta nhận.”
Hắn lập tức chỉ chỉ nhóm nữ nhân này rồi nói với Tôn quản gia: “ Đưa bọn họ vào phủ rồi giao cho phu nhân.”