Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 479: Chương 479: Khai Nhãn – Mở Mắt (1)




Thiên Mộ lúc này không khí cực kỳ đặc biệt, vẫn là sự yên tĩnh đó nhưng lần này lại là một sự yên tĩnh đến đáng sợ, sự yên tĩnh làm người ta lạnh cả sống lưng, không phải là không thể nói chỉ là không ai muốn nói mà thôi.

“Tử khí của ngươi rất dày, việc này sao có thể xảy ra ?”.

Vô Song nằm đó trên nền đát lạnh cóng phủ đầy những làn sương trắng của Thiên Mộ, bản thân Vô Song cũng không tự nhận mình là nhân vật gì quá đáng sợ, ánh mắt của hắn cũng chẳng tinh tường gì nhưng thực sự tử khí trên người Thiên quá nhiều, thứ tử khí vốn chỉ dành cho người chết.

Thiên lúc này cho Vô Song cảm giác của kẻ đã chết, thứ cảm giác không còn thuộc về dương gian, điều này làm trong lòng Vô Song cực kỳ khó chịu, cái thứ cảm giác khó chịu không nói lên lời, trong mắt Vô Song bản thân Thiên rất mạnh, mạnh hơn tất cả mọi người hắn đã từng gặp, mạnh hơn bốn vị 25 Trùng Thiên Chân Thần , mạnh hơn cả Họa Thần lẫn Cổ Thần.

Hắn chưa bao giờ sợ hãi Thiên thậm chí luôn luôn chán ghét kẻ này, mỗi khi Thiên xuất hiện lại cho Vô Song một thứ cảm giác khó chịu, một thứ cảm giác mà chính Vô Song hiện nay cũng không thể nói ra lời có điều hắn thực sự không bao giờ muốn tên làm hắn khó chịu này chết đi cả.

Thiên trợ giúp Vô Song rất rất nhiều, trên con đường này toàn bộ đều là Thiên vẽ ra cho hắn, thực sự mà nói Vô Song nợ Thiên quá nhiều, không có Thiên bản thân Vô Song sao có được ngày hôm nay.

Thiên mở mắt nhìn Vô Song một lúc sau đó bất đắc dĩ mỉm cười.

“Hừ ai chẳng có lúc chết, ngươi không phải lúc nào cũng khó chịu với ta sao”.

Giọng nói của hắn vẫn đầy cợt nhả, vẫn đầy bất cần như vậy có điều khi chứng kiến một người như Thiên sắp biến mất khỏi thế gian lại khiến trong người Vô Song dâng lên một thứ sát khí, một thứ sát khí kinh thiên chạy dọc khắp cơ thể hắn.

Vô Song lần đầu tiên ngồi dậy sau không biết bao nhiêu ngày ở Thiên Mộ, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Thiên.

“Là kẻ nào gây ra ?”.

Hắn lúc này không có tư cách báo thù cho Thiên, nhưng hắn nhất định làm được.

Thiên im lặng một chút, có lẽ hắn cũng chưa bao giờ hoài nghi tiềm lực của Vô Song, hơn ai hết hắn hiểu tiềm lực của đối phương kinh khủng như thế nào có điều nếu muốn kể kẻ nào khiến hắn ra nông nỗi này Thiên chỉ có thể phì cười.

“Hắc hắc kẻ khiến ta ra nông nỗi này hả để ta nhớ xem nào, Ma Đế này, Quỷ Đế này, Thần Đế này, tên khốn Mộng Đế nữa, ngoài mấy kẻ này thì còn vài trăm kẻ bước thứ ba đại loại đám người Thập Đại Thần Tướng Cổ Thiên Đình, 12 Ma Tổ của Địa Ngục …..”.

Thiên còn chưa nói xong Vô Song đã lập tức cắt lời.

“Đủ rồi, gây thù chuốc oán như ngươi chết là đáng, bây giờ ngươi mới chết căn bản đã là chuyện thương thiên hại lý”.

Thiên cũng bật cười.

“Hắc hắc đúng thật, đôi khi ta cũng muốn chết lắm chỉ là không thể chết mà thôi, có những việc ta vẫn phải làm, có những việc ta vẫn phải gánh nốt, nếu ta gục ngã ở đây thì sẽ không còn ai thực hiện nổi, vì những việc đó ta không thể yên tâm nhắm mắt”.

Nói đến đây Thiên liền dừng lại, ánh mắt như có như không nhìn Vô Song.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.