Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 474: Chương 474: Luân Hồi Ấn – Sinh Tử Vấn (1)




Khác với đám người Hồn Thiên Đế - Cổ Nguyên bản thân Vô Song từ trước đến nay chưa bao giờ đặt chủ ý vào Đà Xá Cổ Đế Ngọc cũng như là Đà Xá Động Phủ, bởi Vô Song biết trên người hắn có một thứ còn đáng quý hơn rất nhiều rất nhiều.

Vô Song không rõ thế nào là Thiên Đạo nhưng hắn lại biết Thiên Đạo cũng chia mạnh yếu, Thiên Đạo càng mạnh thì quy tắc mà nó đặt ra lại càng khó phá vỡ, Thiên Đạo càng mạnh thì lại càng khó đi ngược lại phép tắc của nó đặc biệt Thiên Đạo càng mạnh thì càng khó bị cường giả bên ngoài đến tiêu diệt.

Thiên Đạo của Nguyên Tố Thế Giới bị đánh thành bốn phần lớn do Đại Địa Chân Thần, Vũ Trụ Chân Thần, Vận Mệnh Chân Thần cùng Sinh Mệnh Chân Thần chia ra cai quản, Vô Song không cần biết Nguyên Tố Thế Giới ở đẳng cấp nào nhưng chỉ riêng việc cho dù Thiên Đạo không hoàn chỉnh nhưng cũng đủ năng lực làm cho Thiên phải vô công mà về thậm chí đến cả bản thể trọng thương suýt mất.

Thiên Đạo của Nguyên Tố Thế Giới trong mắt Vô Song mạnh kinh khủng, nó chắc chắn phải xếp trên Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục.

Như có lần chính bản thân Thiên đã nói, cách tăng trưởng thực lực nhanh nhất chính là hấp thu Thiên Đạo, vừa vặn trong tay Vô Song lại có một mảnh Thiên Đạo, cho dù chỉ một mảnh thôi nhưng cũng không phải là thứ Vô Song hắn có thể dễ dàng hấp thu, trong tay hắn nắm giữ thứ đủ để làm vô số Phong Hào Chân Thần của Nguyên Tố Đại Lục nguyện đánh nhau đến chết, mảnh thần cách của Đại Địa Chân Thần.

Thần cách của Đại Địa Chân Thần được đựng trong một hộp ngọc đặc biệt, viên thần cách ở bên trong phi thường im lặng như một viên ngọc trai bình thường thậm chí ngay cả khi Vô Song mở nắp hộp ra cũng không thể cảm nhận được cho dù một tia ba động năng lượng xuất hiện, nếu thứ này không phải là Thiên đưa cho Vô Song quả thực Vô Song còn có chút hoài nghi.

Nhìn chằm chằm vào viên ngọc màu trắng không có chút ánh sáng cũng không có chút năng lượng nào bản thân Vô Song khẽ nhíu mày nhưng khoảnh khắc hắn nhấc viên ngọc tưởng như bình thường kia ra khỏi chiếc hộp thì lập tức biến sắc, viên ngọc này nặng kinh khủng, nó nặng đến mức vượt qua hoàn toàn sức chịu đựng của Vô Song.

Trong khoảnh khắc vô thức Vô Song vận toàn bộ đấu khí trong người thậm chí vận luôn sức mạnh toàn thân dùng cả hai tay nắm lấy Đại Địa Thần Cách chỉ là rất nhanh hắn biết hắn sai rồi, toàn bộ hai cánh tay của Vô Song nát vụn, toàn bộ đấu khí trong cơ thể hắn như muối bỏ biển, căn bản không thể nào chịu được thứ sức nặng kinh khủng khiếp này.

Khuôn mặt Vô Song liền tái xanh lại, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải trường hợp này, đôi tay được hắn vận toàn bộ sức mạnh nhưng khi chạm vào viên thần cách cho dù chỉ là thoáng qua cũng lập tức nát vụn, Vô Song không hề hoài nghi nếu viên thần cách này đánh thẳng vào cơ thể thì hắn cũng đi đời nhà ma luôn.

Trong một sát na Vô Song chỉ biết bất lực nhìn thần cách nắm trong tay rơi xuống đất thậm chí Vô Song còn có chút sợ viên thần cách này nặng đến mức xuyên thủng cả vách ngăn giữa không gian với không gian, xuyên thủng cả khối đại lục này tiến đến một thế giới khác.

Cái suy nghĩ này phi thường cổ quái cũng phi thường vô lý nhưng Vô Song biết không phải là không thể, chỉ tiếp súc trong một tích tắc cũng đủ phế luôn đôi tay của Vô Song, sức mạnh phá hủy cỡ này Vô Song còn chưa bao giờ gặp phải.

Cũng may cho Vô Song là viên thần cách kia cũng không biến mất như hắn sợ hãi, thần cách khi rời khỏi tay Vô Song rơi thẳng xuống bên dưới lại bị chiếc hộp bắt lại, một lần nữa viên thần cách lại trở về giống một viên ngọc trai bình thường, yên lặng nhưng cũng cực kỳ đáng sợ.

Vô Song không quan tâm đến đôi tay bị phế của mình cho lắm, hắn chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào Đại Địa Thần Cách, hắn thực sự không thể ngờ được vừa mới bắt đầu hấp thụ thứ này lại khó khăn đến thế, căn bản là không thể đụng vào, căn bản là không thể tiến tới.

Đúng lúc Vô Song đang cảm thấy khó nghĩ đối với viên thần cách này thì một âm thanh có chút lười biếng vang lên, một âm thanh làm Vô Song cực độ bất ngờ.

“Dùng hồn cảm nhận, dùng tâm mà nhìn, muốn đạt được Đại Địa Thần Cách thừa nhận không thể dùng ngoại lực, nó là viên thần cách có sức công phá mạnh nhất trong bốn mảnh vỡ của thiên đạo, viên thần cách này nếu không biết cách chỉ sợ cả đời ngươi cũng đừng hòng hấp thụ”.

Giọng nói này không biết bao lâu rồi Vô Song hắn không có nghe, khóe miệng cong lên một nụ cười vui vẻ, rốt cuộc Như Ý đã tỉnh lại.

Lần đầu tiên con mắt thứ ba của Vô Song hiện ra cũng là khi Như Ý tiến vào giấc ngủ dài đằng đẵng, không phải bản thân Vô Song không muốn gọi tỉnh nàng nhưng hắn không thể, hắn thậm chí còn không biết cách nào để liên lạc cùng Như Ý, nàng cứ như hoàn toàn tiến vào một thứ bóng tối vô tận.

Rất rất nhiều lần Vô Song đều tự dùng ánh mắt để quan sát Như Ý, đều dùng linh hồn cố liên lạc với nàng nhưng đều vô ích, Như Ý không phải là không thể nghe thấy lời kêu gọi của hắn mà nàng như đang cắt hết mọi liên lạc với thế gian, nàng như tiến vào một chặng đường kéo dài bất tận.

Tình trạng của Như Ý cũng rất giống những lúc Vô Song hắn tiến vào mộng cảnh, tiến vào những hình ảnh hắn chưa bao giờ được thấy, những đoạn ký ức vốn không phải của hắn, chính sự trùng hợp này của cả hai mới có thể khiến Vô Song an tâm phần nào để rồi khi thời gian dần đi qua chính Vô Song cũng không còn để tâm đến Như Ý, hắn tin tưởng nàng nhất định sẽ trở lại, nhất định sẽ lại trở thành một công sự của hắn, một hàng xóm sống trong chính linh hồn của hắn có điều Vô Song không ngờ ngay lúc này Như Ý lại trở lại.

Nếu nói về thần cách có lẽ cũng chỉ có Như Ý hiểu rõ nhất, cha của nàng từng một lần đột phá lên 25 Trùng Thiên cảnh giới, cha của nàng là người nghiên cứu về thần cách nhiều nhất trong thiên hạ này, thân là con gái của Địa Ngục Chân Thần không có lý nào Như Ý không thể học vài phần bản lĩnh của cha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.