Phượng Khinh Huyền nàng quả thực đã chết, nói đúng hơn nàng không được phép rời khỏi ngôi mộ của mình, chỉ cần rời đi linh hồn của nàng liền bị thiên đạo đánh thành phấn vụn vĩnh viễn hình thân cầu diệt, đây là lý do Vô Song chưa bao giờ dám và cũng chưa bao giờ nghĩ đến nhờ sư phụ trợ giúp.
Bản thân Vô Song cũng chưa một lần về thăm sư phụ, không phải vì hắn không muốn mà vì hắn không thể, hắn không thể quay lại nơi đó.
Sư phụ là người giúp cho Vô Song mở ra một con đường mới con đường hắn chưa bao giờ biết đến, sư phụ là người đầu tiên dạy cho hắn tu luyện hẳn hoi tại thế giới này, những bước đi đầu tiên của hắn trên con đường tu luyện dài như bất tận này cũng là nhờ sư phụ chỉ là có những việc muốn làm nhưng không thể làm.
Cho dù sư phụ không nói nhưng Vô Song biết hắn quay trở lại thăm người chỉ làm nàng thêm rắc rối, Phượng Khinh Huyền vốn không được phép tồn tại, Phượng Khinh Huyền đã sớm phải chết vô số năm nếu không nhờ chính bản Thiên rat ay kéo lại linh hồn của nàng chỉ sợ nàng còn không sống nổi đến lúc gặp mặt Vô Song.
Năm đó Thiên cùng Phượng Khinh Huyền quả thực đã có giao dịch, nhiệm vụ của Phượng Khinh Huyền cũng đã sớm kết thúc có điều nàng không đành lòng rời khỏi nhân gian này, mong ước lớn nhất của Phượng Khinh Huyền là trước khi nhắm mắt được nhìn thấy thập giai thần thú trong truyền thuyết.
Phượng Khinh Huyền nợ Phượng Tộc quá nhiều, bản thân nàng mang theo toàn bộ kỳ vọng của Phượng Tộc nhưng nàng lại chỉ khiến Phượng Tộc phải chảy máu, khiến Phượng Tộc thất vọng, Phượng Tộc suy tàn không phải là lỗi của nàng nhưng không thể khiến Phượng Tộc lại một lần nữa cất cao đôi cánh thì là sai lầm của nàng, bản thân Phượng Khinh Huyền nợ Phượng Tộc một vị đấu đế, nàng không làm được nhưng nàng có một đứa đệ tử, nàng tin tưởng đệ tử của mình chắc chắn sẽ làm được, nàng muốn trước khi chết nhất định phải nhìn thấy Phượng Hoàng một lần nữa bay lượn cửu thiên thập địa.
Lăng mộ của Phượng Khinh Huyền là một nhà tù vói nàng nhưng cũng là nơi bảo vệ nàng khỏi Thiên Đạo, chỉ cần thứ khí tức của Phượng Khinh Huyền bị lộ ra thì Thiên Đạo tuyệt đối không tha cho nàng, lần Vô Song rời khỏi lăng mộ bản thân Vô Song còn rất rất nhỏ yếu nhưng hắn đã cảm thấy có một thứ ánh mắt cường đại kinh khủng, một ánh mắt không cho bất cứ ai làm trái ý mình, ánh mắt đó lướt qua Vô Song, đấy là lần đầu tiên Vô Song nhận ra sự nhỏ yếu của chính mình.
Cũng kể từ lần đó hắn không dám về gặp sư phụ một lần nào cho đến trước khi tiến vào Thiên Mộ nhờ Họa Thần trợ giúp.
Họa Thần không thể nói là không cường đại, trong mắt Vô Song thì Họa Thần thậm chí là người cường đại nhất hắn từng biết, ở bên cạnh Họa Thần đối phương chưa bao giờ để lộ một chút khí tức nào nhưng Họa Thần gần như không có việc gì là không làm được, ngay cả Thiên Đạo trong mắt Họa Thần cũng không là gì cả, đương nhiên Vô Song chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ nhờ Họa Thần ra tay tiêu diệt Thiên Đạo.
Vô Song không hiểu tại sao nhưng bản năng khiến hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc trợ giúp Họa Thần việc này và Họa Thần cũng chưa bao giờ ngỏ lời trợ giúp Vô Song, Thiên Đạo là một thứ gì đó vượt ngoài phạm trù hiểu biết của Vô Song cũng như sau khi tiêu diệt được Thiên Đạo một giới thì chuyện gì sẽ xảy ra, bản thân Vô Song hoàn toàn không biết nhưng hậu quả của nó tuyệt đối nhân vật như Họa Thần cũng không dám can thiệp bừa.
Thiên Đạo có uy nghiêm của Thiên Đạo, cho dù Thiên Đạo có yếu đến mức nào cũng thế, mãi mãi không thay đổi được việc này, tiêu diệt Thiên Đạo là việc làm điên cuồng nhất, hấp thu Thiên Đạo lại càng điên cuồng hơn, từ trước đến nay trong lịch sử của Đại Thiên Thế Giới chỉ có duy nhất một kẻ dám thử, thiên hạ đệ nhất tà, Nghịch Thiên Tà Đế, ngoại trừ vị đại nhân vật này ra còn chưa có kẻ nào có đủ thực lực và có đủ gan đi đụng vào Thiên Đạo.
Về phần Phượng Khinh Huyền có thể ra ngoài lần đầu tiên sau không biết bao nhiêu năm bị giam trong lăng mộ một phần là nhờ Vô Song một phần cũng là nhờ Họa Thần, đầu tiên trước mặt nạ vô diện của nàng chính là trước mặt nạ Vô Song luôn đeo trên mặt, chiếc mặt nạ này như là một phần của Vô Song, khi Vô Song tiến hóa nó cũng tiến hóa theo, chiếc mặt nạ này không có thể ngăn cản được cả Thiên Đạo dò xét.
Tất nhiên chỉ một tấm mặt nạ đòi giải thoái cho Phượng Khinh Huyền vốn là không thể nhưng có thêm Họa Thần lại là việc khác, bộ hắc y Phượng Khinh Huyền đang mặc vốn được phủ đầy phù văn, thứ phù vân do chính Họa Thần khắc lên, nhờ hai thứ này mới có thể khiến Phượng Khinh Huyền có thể thực sự rời lăng một của mình.
Sư phụ của Vô Song rất mạnh, nàng hoàn toàn không khác gì một đấu đế khi còn sống thậm chí đấu đế còn phải nể sợ nàng vài phần, âm ba đấu kỹ của Phượng Khinh Huyền là cổ kim đệ nhất, cái mạnh nhất của Phượng Khinh Huyền cũng là cây đần huyền cầm cùng âm ba đấu kỹ của mình.
Phượng Khinh Huyền bây giờ không có thân thể nhưng nhờ bộ áo mà Họa Thần làm riêng tặng cho nàng chỉ cần không gặp phải loại công kích quá mạnh mẽ Phượng Khinh Huyền đều có thể biến nó thành hư vô, Phượng Khinh Huyền yếu hơn thời kỳ toàn thịnh của mình rất nhiều nhưng tuyệt đối mạnh hơn mấy cái tàn hồn đấu đế viễn cổ được các tộc gọi lại bằng trận pháp, thực lực của Phượng Khinh Huyền hoàn toàn có thể gọi là thiên hạ đệ nhất, đấu đế không ra nàng là vô địch, cho dù Vô Song cũng không có cách nào chống lại sư phụ của mình, đây mới là lý do Vô Song tự tin để nàng một mình tham gia cuộc chiến cuối cùng của Hồn Tộc cùng Cổ Tộc này.
………………
Ở Táng Thiên Sơn Mạch lúc này vô số linh hồn màu xám lao thẳng lên thiên không, những oán hồn chết không biết bao nhiêu năm làm cả bầu trời của Táng Thiên Sơn Mạch chỉ còn lại một màu xám, một màu xám vô hồn.
Táng Thiên Sơn Mạch một vùng đất nổi tiếng khắp toàn bộ đại lục nhưng lúc này lại khiến người người khiếp sợ, những tiếng khóc lóc thảm thiết, những tiếng kêu gào như âm ti địa ngục tất cả tạo nên một mảnh đất hoang tàn, mảnh đất mà không một ai dám lại gần.
Tử Vong Giới chỉ có hai cách duy nhất để thoát ra ngoài, cách đầu tiên cũng là cách dễ nhất, đánh nát Tử Vong Giới từ bên trong còn cách thứ hai là đợi cho toàn bộ oán hồn tan hết, chỉ cần Phượng Khinh Huyền một ngày còn điều khiển Tử Vong Giới thì đám người Cổ Tộc đừng mong có thể rời phá giới mà ra, ngoại trừ khi đấu đế cường giả sống lại nếu không thiên hạ này không ai thoát ra nổi.