Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 460: Chương 460: Một Chỉ Tay (4)




Dương Ma mãi mãi cũng chỉ là Dương Ma, những kẻ bị dương giới từ bỏ hoặc tự mình thừa bỏ dương giới, đây là những ma đầu mãi mãi không thể quay đầu lại, những kẻ chỉ còn duy nhất một con đường để đi, ngoại trừ địa ngục ra không có bất cứ nơi đâu chào đón Dương Ma có điều cả đời Diệp Nguyên lúc này mới được nghe thấy chuyện Dương Ma có thể tự quay đầu lại được.

Dương Ma mạnh chính là bởi đốt dương khí hóa thành tử khí, nhờ dạng năng lượng bực này làm một con Dương Ma mạnh hơn hản so với năng lực mà nó có, trước khi hóa thân thành Dương Ma nếu thực lực ngang bằng với Hóa Thần cường giả thì nhập ma hoàn toàn có thể đánh một trận cùng Địa Biến cao thủ hơn nữa Dương Ma không biết đau lại càng không biết sợ hãi, đây mới là thứ khiến Dương Ma trở nên cực kỳ đáng sợ, những cỗ máy giết người hoàn mỹ.

Nói một cách đơn giản thì Dương Ma cũng giống như uống thuốc độc giải khát vậy, nếu đã hóa thân thành Dương Ma thì đồng nghĩa với cái chết, đồng nghĩa với đánh đổi sinh mệnh để lấy sức mạnh, tất nhiền không phải ai cũng có tư cách trở thành Dương Ma, không phải kẻ nào muốn đánh đổi sinh mệnh để chọn sức mạnh cũng được, những kẻ có tư cách trở thành Dương Ma là những kẻ được Ma Giới coi trọng, bọn họ tương lai chính là sát phạt binh khí mạnh nhất của Ma Giới.

Lại nói về Diệp Nguyên lúc này, hắn là cường giả nửa bước Thiên Biến căn bản không việc gì phải sợ Vô Song, cho dù thế nào thì hắn cũng tin tưởng mình tuyệt đối không thể thua, cực hạn của Hạ Tam Thiên cũng chỉ là Thiên Biến cảnh giới, cho dù Vô Song quỷ dị hơn nữa thì cũng không phá hủy được quy tắc, cũng không tài nào đứng trên quy tắc, chỉ cần Vô Song vẫn còn ở Hạ Tam Thiên này thì thực lực của hắn liền mãi mãi bị giới hạn ở Thiên Biến cảnh, chỉ cần là cao thủ Thiên Biến thì Diệp Nguyên hắn không sợ, cái làm Diệp Nguyên sợ nhất không phải là sức mạnh mà là ánh mắt của Vô Song, thứ ánh mắt làm tận Diệp Nguyên run sợ thực sự.

Cả đời Diệp Nguyên đã nhìn thấy rất nhiều rất nhiều cao thủ thế hệ trẻ tuổi nhưng một ánh mắt có thể dọa sợ hắn như thế này không phải người trong thất tử thì tuyệt đối không thể đương nhiên thất tử của Đại Thiên Thế Giới là nhân vật truyền thuyết là danh hiệu mà bất cứ một thiên tài nào cũng muốn đạt đến, Diệp Nguyên sẽ không bao giờ tin kẻ trước mặt chạm được đến độ cao của thất tử, đừng nói là Vô Song đang nửa người nửa ma mà ngay cả Tố Ngôn sau lưng mình Diệp Ngôn cũng không tin có tư cách so sánh cùng bất cứ ai trong thất tử.

Đại Thiên Thế Giới thất tử đều là những nhân vật đỉnh cấp trong thiên hạ, tương lai của bọn họ tuyệt đối sẽ là bước thứ ba đỉnh phong, chỉ cần bọn họ không ngã xuống thì chắc chắn sẽ là nhân vật bá chủ một phương cai quản toàn bộ Nhân Giới.

Diệp Nguyên rất nhanh bình ổn lại tâm tình, từ trong trữ vật giới chỉ của hắn lóe lên một thanh kiếm màu lục, thanh kiếm không hề có chút quang mang cũng như khí thế nào nhưng lại cho người ta cảm giác nó cực kỳ quỷ dị, thanh kiếm này vậy mà cùng với bản thể của Diệp Nguyên hợp nhất không thể tách rời, nó cứ như một phần máu thịt trong người Diệp Nguyên vậy.

Thân là kiếm tu sẽ luôn lấy kiếm làm chủ, bất cứ kiếm tu nào của Tây Thiên Kiếm Giới đều có một bản mệnh thần kiếm của mình, những cây kiếm được ôn dưỡng trong cơ thể bọn họ ngay từ khi còn bé, kiếm còn người còn kiếm mất người mất đây là tôn chỉ của Tây Thiên Kiếm Giới.

Một kiếm xuất ra lập tức trời quang mây tạnh, âm khí xung quanh người Vô Song bị thổi bay đi như chưa từng tồn tại, trước đây Diệp Nguyên hắn khinh thường Vô Song, tỏng mắt hắn loại Dương Ma hạ đẳng không có ý thức không cách nào để hắn rút kiếm nhưng hiện tại Vô Song có tư cách đó, trong mắt Diệp Nguyên lúc này Vô Song quả thực có chút quỷ dị, quả thực có chút hắn không ngờ tới được.

“Dương Ma lại có thể tìm lại được một tia thần trí quả thực là không tệ có điều ngươi cho dù có cố gắng hơn nữa thì sao ?, khoảng cách giữa ta và ngươi vĩnh viễn không khác gì trời và đất”.

Diệp Nguyên cực kì tự tin và hắn quả thực có vốn để tự tin, thiên tài của Tây Thiên Kiếm Giới đi đến Hạ Tam Thiên mà không có cái tự tin này cái cao ngọa này thì hắn căn bản không xứng làm người đại diện cho Tây Thiên Kiếm Giới.

Kiếm khí của Diệp Nguyên cực cường, bình thường mà nói Hóa Thần là điều kiện tối thiểu để lĩnh ngộ kiếm ý có điều không phải Hóa Thần nào cũng có thể ngộ ra thậm chí Địa Biến cảnh cao thủ còn có ngươi chưa tự mình tham ngộ được kiếm ý, kiếm ý không phải là kẻ nào muốn có là có, kể nào muốn học là học đương nhiên Diệp Nguyên hắn cũng có kiếm ý của mình thậm chsi cảnh giới của hắn còn viễn siêu khỏi kiếm ý, thứ hắn tu luyện chính là Kiếm phách.

Hóa Thần cảnh giới nếu có tư chất siêu việt có thể lĩnh ngộ ra kiếm ý còn về phần Địa Biến cảnh cao thủ trở lên thứ mà họ ngộ ra lại là kiếm phách, kiếm ý đỉnh phong sẽ cô đặc lại ngưng tụ thành phách, kiếm phách về cơ bản là mạnh hơn kiếm ý rất nhiều rất nhiều cũng giống như sự khác biệt của Địa Biến cảnh với Hóa Thần cảnh giới vậy, đương nhiên cho dù ở Trung Tam Thiên số lượng người có thể ngưng tụ ra kiếm phách cũng không nhiều đừng nói là Hạ Tam Thiên, ở cái nơi lấy Thiên Biến cao thủ vi tôn thì kiếm ý đại thành cũng đã là cực kỳ đáng ngưỡng mộ.

Đối mặt với Diệp Nguyên mạnh mẽ hơn mình quá nhiều bản thân Vô Song cũng không có một chút nào lo lắng, hắn lúc này trong đầu chỉ ngập tràn tự hỏi, hắn đang bị vây vào một cảnh giới kỳ diệu.

Lúc này giống như có hai Vô Song cùng tồn tại, hai bản thể cùng ngự trị, điều kỳ lạ hơn là Vô Song có cảm giác không gian xung quanh giống như một hình tròn, một vòng tuần hoàn đang không ngừng di chuyển, hắn lần đầu tiên nhìn thấy một bánh xe mờ mờ ảo ảo một bánh xe hỏa luân rực lửa đang dần dần chuyển động.

Mọi thứ trong thiên hạ luôn có khởi đầu cùng kết thúc có điều cái gì mới là kết thúc và cái gì mới là khởi đầu ?, đâu mới là đầu và đâu là cuối ?, đâu là thật và đâu là giả ?, người ta nói kiếp trước là nhân kiếp này là quả liệu có đúng ?, Vô Song không cách nào giải thích được hắn chỉ biết mở ra trước mặt mình là một cánh cửa hoàn toàn mới, cảnh cửa chạm đến luân hồi.

Con người vĩnh viễn không thoát khỏi luân hồi, luân hồi là một mê cung khổng lồ mà điểm khởi đầu cùng kết thúc vốn chỉ là một, ở dưới luân hồi mọi vật đều là sâu kiến, cho dù làm bất cứ chuyện gì cho dù cố gắng thay đổi ra sao cũng không thể thay đổi luần hồi, luân hồi vốn đã được định đoạt từ trước, luân hồi không có điểm dừng cũng không có tháng năm, luân hồi vốn là một mê cung không bao giờ có thể thoát ra.

Đột nhiên lúc này Vô Song hiểu mở mắt rốt cuộc là gì, sống mà mọi thứ đều được sắp đặt, sống mà tất cả mọi sự vật xung quanh đều là một kịch bản có sẵn, sống mà cho dù cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được điểm khởi đầu cùng điểm kết thúc sống như vậy khác gì người mù ?, sống như vậy khác gì nhắm mắt mà đi chỉ có thể từng bước từng bước đi theo sự chỉ dẫn của người khác.

Muốn có thể tìm được tự do chân chính, muốn có thể thay đổi được vận mệnh thay đổi được quỹ tích thì phải mở mắt ra, phải nhìn rõ luân hồi, đứng trên luân hồi thậm chí chưởng khống luân hồi lực lượng, đây mới là đạo cường giả, không bước ra khỏi luân hồi mãi mãi chỉ là kiến hôi.

……………..

Cảnh vật như trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, khi Vô Song bắt đầu có ý thức cảm nhận không gian xung quanh cũng là lúc lưỡi kiếm của Diệp Nguyên ngắm thẳng vào cổ họng hắn, hàn mang của lưỡi kiếm kia mang theo sức hủy diệt tuyệt đối, thứ sức mạnh chỉ sợ ở Hạ Tam Thiên này không có mấy ai dám đón đỡ đáng tiếc hôm nay Diệp Nguyên hắn chọn sai đối tượng rồi, Vô Song từ trước đến nay vốn không phải là người của Hạ Tam Thiên.

Một ngón tay của Vô Song cứ thế đưa ra, chỉ một ngón tay không có chút lực lượng nào nhưng lại làm khuôn mặt Diệp Nguyên biến sắc, hắn cảm nhận được thứ vốn không thuộc về thế giới này, khuôn mặt của Diệp Nguyên kinh hãi gần chết có điều đến cả một âm thanh hắn cũng không thể nói ra, thứ hắn nhìn thấy chính là đạo diệt.

Cường giả bước thứ ba trong mắt cường giả bước thứ tư vốn chỉ là con kiến nhưng ngược lại cường giả bước thứ ba nhìn cường giả bước thứ hai cũng là con kiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.