Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 408: Chương 408: Tiến Quân Trung Châu (2).




Bản thân Hoa Cẩm thân là Hoa Tông quyền tông chủ, cô ta dành quá nhiều thời gian Hoa Tông, địa vị Hoa Tông tông chủ đối với Hoa Cẩm gần như đã là chắc chắn để rồi hôm nay như sét đánh ngang tay, miếng ăn sắp đến miệng rồi vẫn mất thử hỏi Hoa Cẩm làm sao có thể bình tĩnh được, thử hỏi Hoa Cẩm làm sao có thể cam tâm.

Nàng không phục, là ai cũng sẽ không phục đây chính là thường thức.

Công sức vô số năm bỗng chốc biến thành công cốc, người đoạt được toàn bộ mong ước của nàng lại là người mà nàng ghét nhất, Hoa Cẩm tuyệt đối không cam tâm.

Thân hình Hoa Cẩm liên tục run lên, ánh mắt trừng lớn nhìn Hoa bà bà nhưng Hoa Cẩm dĩ nhiên lúc này lại không dám nói ra, bất mãn đương nhiên là có chỉ là nỗi sợ lúc này lại nhiều hơn hẳn sự bất mãn, trước ánh mắt đục ngầu kia của Hoa bà bà khiến Hoa Cẩm thực sự không dám lên tiếng, bóng ma của Hoa bà bà lên người nàng là quá lớn.

Hoa bà bà cũng nhìn Hoa Cẩm sau đó nhìn tất cả mọi người ở đây, ánh mắt đục ngầu của bà phát ra một loại uy thế không thể cản, một loại tinh quang đáng sợ.

“Các ngươi không phục Vân Vận ? Hay các ngươi có ý kiến với quyết định của ta ?”.

Một câu nói này làm bộ cao tầng Hoa Tông run lên nhưng thực sự cũng không ai dám lên tiếng, không ai dám chất vấn chỉ bởi trước thực lực tuyejt đối của Hoa bà bà mấy người dám đứng lên ?.

Chỉ khi ánh mắt của Hoa bà bà liếc nhìn Hoa Cẩm, trong ánh mắt có một tia khó nghĩ rất nhỏ sau đó Hoa bà bà lên tiếng “Hoa Cẩm, ta cho phép ngươi lên tiếng, ta cho phép ngươi nói, ngươi có phục hay không. Đương nhiên cơ hội lên tiếng chỉ có một lần, sau ngày hôm nay nếu ngươi không phục cũng không thể giải quyết bất cứ thứ gì, nói đi”.

Hoa Cẩm run lên một chút, bàn tay nắm chặt lại không ngừng rưn rẩy để rồi Hoa Cẩm cuối cùng cũng mở miệng.

“Tông chủ ta không phục. Hoa Cẩm ta từ khi sinh ra đã là người của Hoa Tông sao có thể thua một người ngoài ?”.

“Hoa Cẩm ta vì Hoa Tông làm bao nhiêu việc nhưng còn Vân Vận cô ta có thể làm gì ?”.

“Hoa Cẩm ta làm quyền tông chủ của Hoa Tông, ta tự nhận bản thân chưa làm được đại sự gì cho Hoa Tông nhưng vẫn có thể quản lý trên dưới Hoa Tông một lòng, thử hỏi rốt cuộc Vân Vận cô ta đã làm được gì ?”.

“Hoa Cẩm cũng cảm thấy thiên tư của mình không thua cô ta, ta đã là tứ tinh đáu tôn còn cô ta chỉ là nhất tinh đấu tôn, rốt cuộc ta thua cái gì ?”.

“Tông chủ ta không hiểu chục năm ta ở bên người chưa bao giờ thay lòng đổi dạ chẳng nhẽ không bằng ba năm cô ta đến Hoa Tông ?, rốt cuộc Hoa Cẩm thua cô ta ở điểm nào ?, chẳng nhẽ vì cô ta xinh đẹp hơn ta, cô ta biết mua chuộc lòng người hơn ta hay là vì Nạp Lan Yên Nhiên ?”.

Hoa bà bà có chút trầm mặc nhìn Hoa Cẩm, thực sự mà nói bản thân Hoa Cẩm ít nhất không đáng bị thế này, nhưng cho dù là cốt truyện chính thì nàng vẫn phải giao lại ngôi vị Tông Chủ cho Vân Vận, có thể Hoa Cẩm không phải là người tốt lành gì nhưng bản thân nàng chưa từng làm gì có lỗi với Hoa Tông, Hoa Tông là nhà của nàng, là nơi nàng lớn lên, là nơi nàng đổ bao nhiêu tâm huyết để rồi phải nhường lại toàn bộ cho một kẻ đến từ bên ngoài, nàng không phục.

Hoa bà bà đang định mở miệng thì một bàn tay đặt lên vai bà ta, trong căn phòng này chẳng biết tử bao giờ một nam tử xuất hiện, một nam tử có nước da trắng bệch, cơ thể có chút ốm yếu xanh xao ít nhất là từ bên ngoài nhìn vào là thế, hai mắt nhắm lại thủy chung chưa bao giờ mở ra.

Người này hiện thân làm vô số cao thủ của Hoa Tông giật mình không nhỏ, bọn họ ở đây đều là đấu tôn cường giả, thực lực như vậy dĩ nhiên lại không thể phát hiện ra đối phương ?, dĩ nhiên đến khi đối phương xuất hiện cũng không một ai có thể nhận ra.

Vô số trưởng lão của Hoa Tông đứng bật dậy nhìn chằm chằm vào Vô Song, khí thế khóa chặt nhất cử nhất động của hắn có điều Hoa bà bà hai tay đập mạnh xuống chiếc bàn, từ trên người bà một luồng kinh thiên khí thế lan tỏa ra xung quanh “Hừ ngồi hết xuống cho ta”.

Một tiếng này làm toàn bộ cao tầng Hoa Tông lập tức ngồi xuống, toàn bộ đều nhìn Vô Song bằng ánh mắt kinh sợ, kẻ ngu cũng biêt Vô Song ở đây chính là được Hoa bà bà đồng ý, đã từ bao lâu rồi mới có nam nhân tiến vào nghị sự đường ?.

Vô Song mỉm cười hai mắt vẫn nhắm lại nhìn Hoa Cẩm “Chắc ngươi nhận ra ta chứ ?”.

Hoa Cẩm toàn thân run lên, nàng sao có thể không nhận ra Vô Song, đây chính là ‘tiểu bạch kiểm’ mà Vân Vận nuôi, là người Vân Vận magn vào sống chung với mình, sư đệ của Vân Vận xuất thân tử Vân Lam Tông đến đây ăn bám Hoa Tông.

Hoa Cẩm cực kỳ khinh thường Vô Song, trong mắt nàng Vô Song là nam nhân của Vân Vận thì hình ảnh của Vân Vận lại càng thấp hơn, nam nhân mà Vân Vận lựa chọn quá tệ, nam nhân phải như tình nhân của nàng, Yêu Hoa Tà Quân chỉ là Hoa Cẩm biết có lẽ mình nhầm rồi, Vô Song tuyệt đố không đơn giản như vẻ bề ngoài, ít nhất Yêu Hoa Tà Quân còn chưa có bản lĩnh xuất hiện trong này, hắn còn chưa có tư cách khiến tất cả những người ở đây không một ai phát hiện ra.

Vô Song không đợi Hoa Cẩm trả lời, việc đầu tiên mà hắn làm là phóng ra một luồng khí thế.

Một luồng khí thế không kinh thiên động địa cũng chẳng có gì đáng sợ nhưng lại khiến hơn 20 vị cao thủ Hoa Tông ở đây không một ai có tư cách cử động kể cả Hoa bà bà, toàn bộ chỉ có thể dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Vô Song.

“Đầu tiên về lý do Vân Vận trở thành Tông chủ của Hoa Tông chỉ bởi vì nàng là nữ nhân của ta và ta có tư cách giết sạch toàn bộ trên dưới Hoa Tông trong một nốt nhạc, ta không cần thêm lý do nào khác, một lý do này là quá đủ rồi”.

“Việc tiếp theo ta muốn nói, Vân Vận là nữ nhân cảu ta ta không muốn nàng sau này thân là Hoa Tông tông chủ lại gặp tình trạng trên bảo dưới không nghe cho nên ta sẵn sàng giết bất cứ ai không phục nàng, không nghe lệnh nàng”.

Nói xong khuôn mặt Vô Song nhẹ quay về phía Hoa Cẩm, trong lúc cơ thể của nàng ta đang run lên liên tục thì Vô Song động, bàn tay nhẹ quơ, thân thể của Hoa Cẩm hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người, đồng thời Hoa Cẩm biến mất bản thân Vô Song cũng không còn ở lại, hai người nay đi để lại không khí bên trong nghị sự đường yên tĩnh thật lâu, sự sợ hãi chẳng biết từ bao giờ dã bao phủ hoàn toàn nơi đây.

.............

Vô Song cùng Hoa Cẩm hai người một lần nữa xuất hiện trở lại, hai người đang đứng trên một đấm mây cao vời vợi, thứ cả hai người đang nhìn chính là ngôi nhà của Vân Vận được dựng lên sau hậu sơn.

Hoa Cẩm lúc này mới hơi hơi hoàn hồn, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Vô Song, đôi chân của nàng vẫn đang quỳ xuống, thân thể run rẩy liên tục vẫn không tài nào cử động được nhưng miệng nàng có thể mấp máy, nàng có thể nói chỉ là Vô Song không cho nàng nói.

Vô Song dùng tay che miệng nàng, khuôn mặt thủy chung chưa bao giờ nhìn Hoa Cẩm lấy một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.