Đế Bá

Chương 3491: Chương 3491: Chỉ Kiếm.




[Chỉ Kiếm] tuy là một quyển kiếm đạo, thậm chí có thể gọi nó là kiếm đạo khởi nguyên. Thế nhưng, [Chỉ Kiếm] không hề có bất cứ kiếm chiêu hay bất cứ biến hóa kiếm đạo nào cả. Thậm chí có thể nói, ngay cả kiếm đạo nó cũng không có.

Bên trong quyển sách [Chỉ Kiếm] này, vừa có tất cả kiếm đạo, lại vừa không có thứ gì, tất cả đều thuận theo lòng người. Suy nghĩ trong lòng mỗi người mỗi khác, cũng có nghĩa nó cũng sẽ có những hình thái khác nhau.

Chẳng hạn như, nếu người khác có được [Chỉ Kiếm] của Lý Thất Dạ thì có thể ngộ ra kiếm pháp tuyệt thế vô song, thế nhưng cũng có người ngộ ra kiếm đạo độc nhất vô nhị.

Vì vậy, [Chỉ Kiếm] có thể được gọi là kiếm đạo khởi nguyên. Nó nắm giữ hết thảy kiếm, thế nhưng lại không có thứ gì. Nó xuất hiện bằng hình thái nào thì còn phải phụ thuộc vào người tìm hiểu nó.

Cũng giống như Lý Thất Dạ, khi hắn tìm hiểu, trong tay hắn không có kiếm, thế nhưng trong lòng lại có kiếm, vì vậy bản thân hắn chính là kiếm.

Hơn nữa, giống như Kiếm Đồng. Kiếm Đồng trong tay Lý Thất Dạ là một cây kiếm nặng không gì sánh bằng, nó không có bất cứ chiêu thức gì, nó cũng không phải là một cây kiếm thật sự. Thế nhưng Lý Thất Dạ vừa nghĩ trong lòng thì trong tay của hắn có một cây Kiếm Đồng, hơn nữa còn là một cây kiếm nặng vô hạn. Vì vậy khi kiếm này chém xuống thì không có thứ gì có thể cản nổi trọng lượng của thanh kiếm này, bởi vì sức nặng của nó là không thể đánh giá, thế gian này không có bất cứ thứ gì có thể chịu đựng được.

Mặc kệ ngươi mạnh như thế nào, mặc kệ sức ngươi lớn như thế nào, thì cũng không thể chịu đựng được Kiếm Đồng.

Lại giống như Tinh Kiếm trong tay Lý Thất Dạ. Cây Tinh Kiếm này là một cây kiếm mỏng nhất thế gian, ngươi tưởng tượng nó mỏng bao nhiêu thì nó sẽ mỏng bấy nhiêu, mỏng tới mức vô hình vô ảnh. Cho nên khi xuất kiếm, ngươi sẽ không cách nào phát hiện được cây kiếm vô hình vô ảnh này.

Khủng bố nhất là, cây Tinh Kiếm này cực kỳ sắc bén, nó là cây kiếm sắc bén nhất thế gian, không có bất cứ thứ gì sắc bén bằng nó. Khi cây kiếm này nằm trong tay Lý Thất Dạ thì nó có thể chém đứt tất cả mọi thứ trên thế gian. Bởi vì Tinh Kiếm này sắc bén như vậy nên nó mới có thể nháy mắt chặt đứt rùa lớn cùng bò cạp khổng lồ, hơn nữa còn chặt rất nhẹ nhàng.

Bất luận là Kiếm Đồng hay là Tinh Kiếm. Chúng nó trong tay Lý Thất Dạ đều không hề có chiêu thức, không hề có biến hóa. Chúng nó thậm chí còn không phải là kiếm đạo, mà là kiếm bản nguyên, như sức nặng, như độ bén!

Nhìn hài cốt tán loạn trên mạt đất, Lý Thất Dạ nhìn vô cùng bình thản.

Còn phần tệ thú Quỳ Ngưu thì khi nhìn thấy Lý Thất Dạ chặt đứt rùa lớn cùng bò cạp lớn, nhìn thấy cây kiếm mỏng vô hình vô ảnh trong tay Lý Thất Dạ, nó không khỏi rùng mình, không khỏi lui ra sau một bước. Nếu như thanh kiếm này cắt trúng người nó thì cũng có thể chặt đứt nó một cách dễ dàng.

Lúc này, Lý Thất Dạ cười nhạt, Tinh Kiếm trong tay biến mất, sau đó đi về phía hang đá tối om.

Tệ thú Quỳ Ngưu nhìn thấy Lý Thất Dạ đi về phía hang đá tối om, nó không khỏi do dự, đắn đo không dám tiến tới. Không phải nó sợ hang đá tối om có nguy hiểm, mà là sợ Lý Thất Dạ đang đi ở phía trước.

- Có muốn đi vào chung không?

Khi tệ thú Quỳ Ngưu đắn đo không dám tiến thì Lý Thất Dạ dừng chân, vẫy tay với nó, nói.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ không có ác ý, tệ thú Quỳ Ngưu lập tức hưng phấn, cào mòng một hồi, sau đó vọt tới, vội vàng đi theo phía sau Lý Thất Dạ tiến vào hang đá này, nó cũng muốn đi vào nơi này.

Sau khi vọt tới gần Lý Thất Dạ thì tệ thú Quỳ Ngưu hết sức thân mật, đưa miệng cạ cạ Lý Thất Dạ, dáng dấp rất thân mật với Lý Thất Dạ.

Trên thực tế, trước đây tệ thú Quỳ Ngưu luôn muốn tới nơi này, thế nhưng lối vào lại bị hai bộ hài cốt rùa lớn cùng bò cạp khổng lồ bảo vệ nên nó chưa bao giờ vào được. Bây giờ Lý Thất Dạ chém đứt chúng nó, cho nó cơ hội lần này, nó không cao hứng được sao?

- Được rồi, coi như ta làm một việc thiện.

Lý Thất Dạ đẩy tệ thú Quỳ Ngưu ra, hơi hiềm bẩn.

Đương nhiên, tệ thú Quỳ Ngưu không quan tâm những chuyện này. Nó vẫn rất hưng phấn, thậm chí nhảy nhót đá chân sáo, bám sát theo sau Lý Thất Dạ.

Hang đá tối om như mực, giơ tay không thấy năm ngón. Thế nhưng Lý Thất Dạ vẫn đi rất nhàn nhã, đi thẳng về phía trước, không cần nhìn đường.

Đi trong hang đá tối om này, ngươi sẽ không cảm nhận được phương hướng, giống như đây không phải háng đá mà là một vùng không gian hắc ám. Bên trong vùng không gian này có vô số tọa độ, chỉ cần ngươi đi sai tọa độ thì ngươi sẽ hoàn toàn lạc lối trong hắc ám.

Thế nhưng, cho dù là đang đi trong vùng không gian hắc ám như vậy thì Lý Thất Dạ vẫn đi bộ rất ung dung, đi rất thoải mái, giống như hắn đã từng tới nơi này rồi.

Cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ thấy phía trước lóe sáng. Sau khi đi lại trong bóng tối lâu như vậy, một khi nhìn thấy phía trước lóe sáng thì tuyệt đối sẽ cảm thấy hưng phấn, nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối là một chuyện rất kích động.

Ngay cả tệ thú Quỳ Ngưu ở phía sau Lý Thất Dạ cũng hơi kích động, kêu nhẹ một tiếng. Bởi vì nó ao ước nơi này đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội tới.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ rời khỏi bóng tối. Trước mặt bọn họ sáng rực rỡ, ánh sáng rực rỡ này tỏa ra từ một cái ao.

Cái ao này không lớn, hơn nữa nước trong ao chỉ đầy vừa đủ một ao. Kể cũng lạ, nước trong ao này nhìn không có gì đặc biệt cả thế mà lại phát sáng, ánh sáng này nằm trong bóng tối thì chẳng khác gì minh châu vô giá.

Nhìn nước phát sáng trong ao, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:

- Xem ra vẫn chưa tới lúc.

Nói xong thì ngồi xuống bên bờ ao, ngâm hai chân trong nước.

Tệ thú Quỳ Ngưu không biết nói chuyện, thế nhưng cũng học theo dáng vẻ của Lý Thất Dạ, ngồi xuống bên bờ cái, cái chân của nó cũng ngâm vào trong nước.

Tệ thú Quỳ Ngưu đờ đẫn nhìn cái ao trước mắt. Trên thực tế đây là lần đầu tiên nó tới nơi này. Bởi vì trước giờ nó chưa bao giờ vào được nên nó không hiểu lắm tình huống ở trong này. Thế nhưng bản năng nói cho nó biết trong này có đại vận may.

Lý Thất Dạ ngồi bên cạnh ao, ngâm nước trong, nhắm mắt dưỡng thần. Cũng không biết trôi qua bao lâu, hắn mới từ từ mở mắt.

- Mạnh tới cấp độ như ngươi, ngươi có từng nghĩ rằng mình tới từ đâu không. Hoặc, chủng tộc của mình tới từ đâu.

Lý Thất Dạ cười nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.