Đế Hoàng Phi

Chương 30: Chương 30




Khưu Tướng quân khẽ gật đầu, ngựa của Doãn

Duật đã được tìm thấy, có vẻ như họ đã trải qua một cuộc chiến đấu dữ dội.

“Khu vực một trăm dặm quanh đây đã được lục

soát, nhưng không phát hiện tung tích của Công chúa và Thế tử.” Khưu Tướng quân

nói mà mồ hôi lạnh túa đầy trên trán, trong lòng đã nghĩ đến trường hợp xấu

nhất.

Sắc mặt người ngồi phía trên âm trầm, không

nói năng gì. Hồi lâu sau Khưu Tướng quân mới nhỏ giọng khuyên: “Vương gia hãy

đi nghỉ ngơi một chút trước đã?”

“Không cần.” Dận Vương hờ hững cự tuyệt,

rồi lại nói: “Tập hợp tất cả người trong dịch trạm, khi trời sáng hãy theo bản

vương ra ngoài tìm người.”

Khưu Tướng quân đành truyền lệnh cho phó

tướng đi chuẩn bị.

Nửa canh giờ sau, một đoàn người ngựa từ

dịch trạm ầm ầm đi ra, sau khi tập hợp tại cửa dịch trạm liền bắt đầu toả ra

các hướng. Khưu Tướng quân theo sát phía sau Dận Vương, ông ta đã để lạc mất

Công chúa Bắc Hán và Thế tử, nếu Hoàng tử lại xảy ra chuyện gì, dù ông ta có

mười cái đầu e cũng không đủ chém!

Dận Vương quyết định men theo đường cũ để

tìm kiếm. Nếu Doãn Duật và Công chúa còn sống, nhất định là chưa đi xa, những

vết máu trên đường đủ để khẳng định có người đã bị thương không nhẹ. Đang đi

trên đường lớn, bọn họ chợt bắt gặp mấy thiếu nữ đang tươi cười trò chuyện, ánh

mắt Dận Vương bất giác ngây ra, tốc độ con ngựa hắn cưỡi cũng dần chậm lại.

Khưu Tướng quân ngẩn người, tưởng rằng lúc này mà Dận Vương còn có tâm trạng

ngắm nữ nhân, định mở miệng mấy lần nhưng rồi lại không biết nên khuyên thế

nào.

Dận Vương chợt dùng sức ghìm cương ngựa,

nhảy xuống, chụp lấy tay một cô nương, hỏi: “Cây trâm này từ đâu ra?”

Cô nương đó không biết Dận Vương là ai,

nhưng nhìn bộ dạng hắn thì rõ ràng là người của quan phủ. Nàng ta sợ đến nỗi

mặt trắng bệch, lúng túng nói có người dùng cây trâm này để đổi lấy lương thực.

“Người ở đâu?”

Hắn lạnh lùng cất tiếng hỏi, cô nương đó sợ

đến phát khóc, lắc đầu nói không biết.

Dận Vương vừa buông tay, mấy thiếu nữ đó

đều sợ hãi chạy đi. Hắn ngoảnh đầu, lạnh lùng nhìn Khưu Tướng quân, trầm giọng

hỏi: “Tướng quân nói khu vực trăm dặm xung quanh đây đều đã lục soát cả sao?”

Khưu Tướng quân không biết tại sao hắn lại

hỏi vậy, vừa mới gật đầu, chợt nghe hắn giận dữ quát: “Khốn kiếp! Người đang ở

trung khu vực trăm dặm quanh đây, còn không mau lục soát kĩ cho bản vương!”

Trên búi tóc của cô nương vừa rồi có cài một cây trâm vàng rất đẹp, hoàn toàn

không phù hợp với bộ quần áo bằng vải thô trên người. Hơn nữa, xét theo lẽ

thường, tại một nơi hoang vắng thế này không thể xuất hiện thứ đồ tinh xảo như

vậy được.

Khưu Tướng quân không khỏi kinh ngạc, ông

ta đã sai người đi tra xét những gia đình nông dân xung quanh đây, nhưng không

hề tìm thấy Công chúa và Thế tử, vậy mà Dận Vương lại nói cần phải lục soát kĩ

khu vực này… Chẳng lẽ Công chúa và Thế tử đang trong cảnh màn trời chiếu đất?

Lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, ông ta quay ngựa, ra lệnh cho người dưới dốc toàn

bộ lực lượng đi tìm.

Sắc mặt vốn âm trầm của Dận Vương có vẻ dễ

nhìn hơn một chút. Cô nương vừa rồi dám mang theo cây trâm vàng đó ra ngoài,

vậy chứng tỏ cô ta không nói dối, và Công chúa vẫn còn sống!

Khi Lệnh Viên tỉnh lại, thấy Doãn Duật đang

ngồi tựa lưng vào cửa động, hai người nhìn nhau mỉm cười. Y cúi đầu gài thanh

chủy thủ vào trong chiếc ủng, hít sâu một hơi, làn không khí trong lành thế này

dường như đã lâu lắm rồi y chưa được hít thở. Nghỉ ngơi mấy ngày nay, vết

thương của y đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng hai người lại không hề nhắc đến chuyện

quay về, đều muốn ở lại đây đợi đám người kia tìm tới.

Chậm được ngày nào thì hay ngày đó.

“Muốn cải thiện bữa ăn một chút không?” Y

tươi cười nhìn nàng, cất tiếng hỏi.

Lệnh Viên vui vẻ nói: “Vậy huynh dạy ta

cách săn bắn đi!”

Y khẽ “ừm” một tiếng, trong lòng cảm thấy

tức cười. Nếu không phải y quanh năm luyện bắn tên thì lực cổ tay không thể nào

mạnh như thế được, còn nàng mà ném chủy thủ, e là còn không cắm được xuống đất.

Lệnh Viên đi theo y ra ngoài, bất giác cau mày: “Huynh cười cái gì?”

“Không có gì, muốn cười thì cười thôi. Cẩn

thận!” Y nhẹ nhàng cất tiếng, đồng thời đưa tay kéo nàng qua. Nhưng vẫn nghe

“xoẹt” một tiếng, chiếc áo làm bằng vải thô của nàng đã bị gai nhọn xé rách một

mảng.

Lệnh Viên chẳng để tâm, nhưng vẫn không

chịu buông tha cho y: “Huynh vừa cười ta đúng không?”

“Không có!”

“Huynh nói dối!” Nàng quay người lại, rảo

bước về phía trước, dáng vẻ tha thướt, yêu kiều như một thiếu nữ đôi mươi. Y đi

theo nàng, nhưng nàng đi rất nhanh, y gọi: “Kiều Nhi”, nàng cũng không trả lời.

Doãn Duật hết cách, chỉ khẽ lắc đầu, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười cưng nựng.

Nếu trời cao cho y thời gian một đời người, y sẽ dùng tất cả để yêu thương,

chiều chuộng nàng.

Đi tới một nơi sâu trong rừng, bóng cây râm

mát, chim chóc vui ca.

Lúc này, có rất nhiều loài động vật ra

ngoài kiếm mồi, hai người không tiếp tục cãi nhau nữa. Doãn Duật đang định ném

thanh chuỷ thủ về phía con thỏ hoang trước mặt, sau lưng bỗng có tiếng vó ngựa

ngày càng gần. Sắc mặt y biến đổi hẳn, quay người ném mạnh thanh chuỷ thủ đi…

Phía không xa chợt vang lên một tiếng

“keng” giòn tan.

Sắc mặt Doãn Duật hơi biến đổi, Lệnh Viên

đưa mắt nhìn về hướng người tới. Đối phương mặc áo bào xanh, đeo thắt lưng

rộng, trước ngực áo có thêu hình rồng năm vuốt, trên hai ống tay áo là hình rồng

cuộn, phía sau lưng hắn còn có rất nhiều tiếng vó ngựa đang không ngừng vọng

tới.

“Vương gia!” Doãn Duật quỳ một chân xuống,

trên mặt chẳng còn nét cười.

Lệnh Viên cảm thấy như nghẹt thở, người vừa

tới là Dận Vương!

Dận Vương nhảy từ trên lưng ngựa xuống, đám

người sau lưng hắn cũng đã tiến lại gần. Hắn đưa mắt nhìn lướt qua Lệnh Viên,

đôi hàng lông mày hơi cau lại. Thiên hạ đồn rằng Đại trưởng công chúa Bắc Hán

tựa như tiên nữ, hôm nay gặp mặt, đúng là rất đẹp, nhưng nào có chút vẻ tàn

bạo, sắt đá như trong lời đồn? Nàng chẳng qua chỉ giống các tiểu thư, công chúa

dòng dõi hoàng thân, quý tộc bình thường, nơi đầu mày cuối mắt đều là vẻ yêu

kiều của một thiếu nữ.

Ánh mắt hắn lại nhìn về phía người đang quỳ

trên mặt đất, rảo bước đi tới, đích thân đỡ y dậy, cau mày hỏi: “Vết thương thế

nào rồi?”

Doãn Duật thấp giọng nói: “Thuộc hạ không

sao!”

Dận Vương sai người đi tới đỡ Doãn Duật,

lệnh cho tất cả quay về dịch trạm ngay lập tức, sau đó liền nhảy lên lưng ngựa,

đưa tay về phía Lệnh Viên: “Mời Công chúa!”

Lệnh Viên hơi ngẩng lên, muôn ngàn tia sáng

cùng chiếu xuống, lúc này nàng mới nhìn rõ dung mạo của vị Dận Vương Nam Việt

này. Khuôn mặt anh tuấn có nét giống Khánh Vương, nhưng so với Khánh Vương, hắn

lại hơn ở ba phần sắc bén, bảy phần ngang ngược. Nàng không do dự, đặt bàn tay

vào trong tay hắn. Hắn dùng sức nắm chặt, cánh tay mạnh mẽ khẽ kéo một cái, tấm

thân yếu ớt của Lệnh Viên đã ở trên lưng ngựa. Hắn vòng tay ôm lấy bờ eo thon

của nàng, ghé đến bên tai nàng, khẽ cười, nói: “Công chúa quả nhiên là trang

tuyệt sắc, cho dù mặc quần áo bằng vải thô cũng khó giấu nổi nét yêu kiều.” Hắn

hơi cúi đầu, ghé đến cổ nàng hít hà một hơi. Hơi thở ấm nóng của nam tử sau

lưng phả ra khiến Lệnh Viên giật mình co người lại, hoang mang né tránh.

Đôi mày kiếm của Dận Vương hơi cau lại,

giọng nói vẻ không vui: “Bản vương đã sắp là phu quân của Công chúa rồi, Công

chúa còn sợ bản vương sao?”

Lệnh Viên miễn cưỡng nở nụ cười, thấp giọng

nói: “Trên người Lệnh Viên e là đang có mùi lạ, thực không mong để Điện hạ hít

phải.”

Hắn cất tiếng cười sang sảng như rất hài

lòng, rồi không nói gì thêm, hai chân kẹp vào bụng ngựa, ruổi ngựa chạy đi.

Phía bên cạnh có gã thị vệ đi nhặt thanh

chuỷ thủ về đưa cho Doãn Duật. Khưu Tướng quân đứng trước mặt y, tấm tắc kể lại

việc Dận Vương anh minh thế nào, quả quyết ra sao, lại thấy Doãn Duật ngẩn ngơ

đứng đó, ông ta mới chợt nhớ trên người y có vết thương, vội truy hỏi xem tình

hình vết thương thế nào. Doãn Duật chỉ hờ hững nói: “Không sao” cho có lệ, rồi

không giải thích gì thêm.

Cùng với sự trở về của Công chúa, đám mây

đen bao trùm ở dịch trạm mấy ngày nay rốt cuộc cũng tan đi.

Mấy thị nữ đã chuẩn bị nước ấm, hầu hạ Lệnh

Viên tắm rửa, thay quần áo.

Bộ quần áo vải thô được cởi ra, để lộ một

tấm thân mịn màng, trắng nõn gần như hoàn mỹ của nữ tử. Không còn nét e ấp,

chớm nở của một thiếu nữ ngây thơ, thân thể này rõ ràng là đã nở rộ! Thị nữ ở

bên cạnh hầu hạ nhìn đến ngẩn ngơ, dường như lúc này thị mới nhớ ra vị Công

chúa Bắc Hán này đã từng có một đời chồng. Thị hơi run rẩy, đánh rơi bộ đồ đang

cầm trong tay. Khẽ kêu lên một tiếng, thị vội vàng khom người để nhặt, nhưng

chợt nghe “rầm” một tiếng, cửa điện đã bị người ta đẩy ra thật mạnh.

“Công chúa!” Giọng của Anh Tịch xuyên qua

lớp lớp màn che vọng tới, Lệnh Viên ngây người ngoảnh đầu nhìn, Anh Tịch đã gạt

bức màn che cuối cùng, cất bước chạy vào. Sau khi đi vòng qua bức bình phong,

thị lại càng khóc lớn hơn, cũng không để tâm xem tình cảnh hiện giờ thế nào,

quỳ sụp xuống bên chân Lệnh Viên, nghẹn ngào nói: “Nô tì còn tưởng không thể

nhìn thấy Công chúa nữa rồi! Hu hu… Nô tì lo đến chết mất!”

Lệnh Viên lại nở nụ cười, nha đầu này,

giọng nói này… thời gian qua nàng nhớ nhung biết mấy!

Ngự y vừa từ phòng Doãn Duật đi ra, Dận

Vương đã cất bước đi vào. Ngăn không cho y đứng dậy hành lễ, Dận Vương vuốt áo

ngồi xuống chiếc ghế trước giường, trầm giọng hỏi: “Là người nào?”

Doãn Duật khẽ lắc đầu, xem ra Dận Vương

cũng chưa điều tra ra manh mối gì. Dận Vương không tiếp tục truy hỏi, mà đột

nhiên nói khẽ: “May mà vết thương này được xử lý kịp thời, nếu không nhất định

sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Từ thần sắc của Dận Vương không thể nhìn ra

điều gì khác thường, Doãn Duật bèn nói: “Đêm đó tình hình khẩn cấp, ta lại bị

thương, sợ thích khách đuổi sát tới nơi, đành tạm thời đưa Công chúa đi trốn.

Đợi mấy ngày mà không thấy Khưu Tướng quân tìm tới, ta lại sợ trang phục của ta

và Công chúa sẽ khiến người khác chú ý, bèn dùng đồ trang sức của Công chúa đổi

lấy quần áo và lương thực. May mà Công chúa không bị thương, nếu không, thực

đúng là ta thất trách rồi.” Y từ nhỏ đã giao hảo với Dận Vương, nhưng có một số

chuyện cũng không thể nói ra được.

Dận Vương khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên

bờ vai y: “Ngươi cũng phải bình an mới được, nếu không bản vương khác gì mất đi

một cánh tay!”

“Doãn Duật không dám! Doãn Duật còn suýt

làm vương gia bị thương.” Khi ở trong rừng, Dận Vương ruổi ngựa chạy đến, y còn

tưởng thích khách đã tìm được bọn họ. Có điều, trong khoảnh khắc nhìn thấy Dận

Vương, tuy trái tim y đã được thả lỏng, nhưng chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào.

Trong mắt Dận Vương phản chiếu mấy tia ấm

áp, hắn cười, nói: “Nếu bản vương thật sự để ngươi làm bị thương, vậy rõ ràng

là học nghệ không tinh, tài chẳng bằng người, đâu trách được ai!”

Doãn Duật miễn cưỡng nở nụ cười.

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt có tin cấp

báo. Người vừa tới mặt mày lấm lem, rõ ràng đã đi đường dài tới đây. Nhìn thấy

Dận Vương, hắn lập tức quỳ xuống bẩm báo: “Vương gia, không hay rồi, Liên phi

nương nương chợt mắc bệnh nặng, Hoàng thượng lệnh cho ngài lập tức về kinh!”

Chương 30

Từng giọt nước chảy qua làn da trắng nõn

của nữ tử, Anh Tịch lại múc một gáo nước, chậm rãi giội xuống bờ vai Lệnh Viên.

Đám cung nữ Nam Việt đều đã lui ra hết, Anh Tịch vừa cẩn thận hầu hạ Lệnh Viên

tắm rửa, vừa kể lại tỉ mỉ câu chuyện đáng sợ đêm đó.

Cánh cửa làm bằng gỗ đàn hương đóng chặt

bên ngoài bỗng phát ra những tiếng cót két khe khẽ, mấy ả cung nữ nối đuôi nhau

đi vào.

Lệnh Viên ném về phía đó một ánh mắt sắc

lạnh, trầm giọng nói: “Càn rỡ! Ai cho các ngươi vào đây?”

Ả cung nữ dẫn đầu vô cùng sợ hãi, vội vàng

quỳ xuống, nói: “Bẩm Vương phi, Dận Vương điện hạ lệnh cho tất cả mọi người lập

tức chuẩn bị khởi hành về kinh, không được chậm trễ. Bọn nô tì đến đây để hầu

hạ Vương phi trang điểm.”

Anh Tịch không khỏi kinh ngạc, ngoảnh đầu

nhìn Lệnh Viên. Nhiệt độ ấm áp trong phòng tắm khiến hai má Lệnh Viên ửng đỏ,

nhưng ánh mắt nàng vẫn vô cùng sắc bén. Đột nhiên hạ lệnh về cung… Chẳng lẽ

Sùng Kinh đã xảy ra chuyện lớn? Nàng không nói gì, chỉ thấy ả cung nữ kia vung

tay một cái, mấy cung nữ phía sau cẩn thận bưng những chiếc khay tới, cung kính

quỳ một bên hầu hạ.

Lúc Lệnh Viên thay quần áo xong đi ra,

ngoài sân đã nườm nượp bóng người, không khí bỗng trở nên căng thẳng. Anh Tịch

thấp giọng hỏi một câu: “Có chuyện gì?”, đã thấy một gã thị vệ vội vàng đi tới,

cung kính hành lễ với Lệnh Viên, nói: “Vương gia mời Vương phi lên đường, xe

ngựa đã chờ sẵn bên ngoài dịch trạm rồi.”

Anh Tịch đỡ Lệnh Viên đi theo gã thị vệ đó

ra ngoài, vừa bước đến sân, còn chưa kịp ra đến cửa thì đã nhìn thấy bóng dáng

cao lớn đó ở đằng xa. Dận Vương đang đứng nói chuyện với Khưu Tướng quân, ánh

mặt trời chiếu lên một bên mặt hắn, thấp thoáng có thể nhìn thấy nét nhợt nhạt.

Thần sắc hắn đầy căng thẳng, khi ngoảnh đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Doãn Duật

đang tới gần. Dận Vương hơi ngây người, sau đó cau mày, nói: “Ngươi không cần

đi cùng bản vương, cứ nghỉ ngơi vài ngày ở đây đã!”

Ánh mắt Doãn Duật lướt qua bờ vai Dận

Vương, nhìn về phía cửa dịch trạm. Bóng dáng xinh đẹp của nữ tử đứng lặng im ở

đó, để lại trên bức tường một cái bóng thật dài. Y không do dự cất tiếng: “Ta

không sao! Ta đi cùng các vị luôn.”

Lúc này lại có thị vệ đi tới bẩm báo, rằng

tất cả đều đã được sắp xếp ổn thoả. Dận Vương không có tâm trạng để ý tới điều

gì khác, bèn nói với Khưu Tướng quân: “Chuẩn bị xe cho Thế tử!”

Có cung nữ bước tới bên cạnh Lệnh Viên, dẫn

nàng lên xe ngựa. Anh Tịch vén rèm xe cho nàng, Lệnh Viên vừa định bước lên đã

thấy ánh mắt Dận Vương nhìn qua bên này. Hắn không do dự, rảo bước tới, trên

khuôn mặt cương nghị không có nét cười, chỉ hờ hững nói: “Bản vương phải về

kinh gấp, nếu để Công chúa ngồi kiệu, e là quá chậm, đành để Công chúa ngồi xe

ngựa cùng về kinh với bản vương vậy.”

Ngồi cái gì, đi thế nào, đều không quan

trọng.

Lệnh Viên khẽ gật đầu, hỏi: “Sùng Kinh đã

xảy ra chuyện…” Nàng còn chưa dứt lời, nam tử trước mặt đã đột ngột quay người,

dặn dò gì đó với Khưu Tướng quân. Lệnh Viên hơi ngẩn người, sau đó nở nụ cười

tự giễu. Nàng đúng là đã hồ đồ rồi, còn nghĩ đây là Bắc Hán, và nàng vẫn là

Công chúa Giám quốc hay sao? Nàng chẳng qua chỉ là một công chúa hoà thân đang

ở xứ người mà thôi!

“Công chúa?” Anh Tịch đột nhiên cất tiếng

gọi.

Lúc này Lệnh Viên có chút lơ đễnh, chiếc

khăn lụa trượt xuống qua kẽ ngón tay, bị gió thổi bay đi. Chợt có một bàn tay

chụp lấy chiếc khăn, mùi hương khinh la vương vất trên khăn sau nháy mắt đã

chảy hết vào trong tim Doãn Duật. Y bước tới, đưa chiếc khăn trong tay cho

nàng, trầm giọng nói: “Thân mẫu của Dận Vương là Liên phi nương nương đột nhiên

mắc bênh nặng.”

Anh Tịch không khỏi cả kinh, nhưng lại thấy

Lệnh Viên không hề xao động, chỉ cúi người đón chiếc khăn từ trong tay Doãn

Duật rồi nói tiếng cảm ơn. Một làn gió mát thổi qua, bóng dáng Lệnh Viên lọt

vào trong đáy mắt Doãn Duật. Y vẫn đứng đó không động đậy, nhưng lại thấy nữ tử

trước mặt tha thướt quay người, khẽ “hứ” một tiếng bằng giọng mũi: “Không cần

huynh nói với ta!”

Bức rèm xe đột nhiên buông xuống, che đi

nét phong hoa tuyệt đại của nữ tử.

Doãn Duật không giận mà cười, khi nàng giận

trông mới giống một thiếu nữ bình thường, hoàn toàn chẳng còn dáng vẻ của Đại

trưởng công chúa Bắc Hán. Nhưng y lại rất thích nhìn thấy nàng như vậy.

Anh Tịch lẳng lặng vén rèm xe, thấy Thế tử

đã bước lên một chiếc xe ngựa khác. Rồi thị ngoảnh đầu nhìn Lệnh Viên, tò mò

hỏi: “Công chúa đang yên đang lành sao lại tức giận thế?”

Lệnh Viên mím chặt môi, Dận Vương coi nàng

là người ngoại tộc, Doãn Duật thì lại chạy đến nói với nàng căn nguyện, nàng

cũng không biết tại sao mình lại tức giận. Anh Tịch rõ là một nha đầu có tâm tư

đơn thuần, tới lúc này rồi mà còn suy nghĩ đến việc thành hôn của Lệnh Viên,

thị lẩm bẩm: “Ngày đại hôn định sẵn đã trôi qua rồi, váy cưới của Công chúa

cũng phải may lại, bây giờ chắc hoàng cung Nam Việt cũng rối bời cả lên.” Giọng

nói của thị rất khẽ, trong lúc đó, bánh xe đã chậm rãi lăn đi. Lệnh Viên không

nói gì, Anh Tịch nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, nơi đáy lòng dường như vừa

thở phào nhẹ nhõm. Thực ra thị không muốn Công chúa thành hôn với Dận Vương

nhanh như thế, tuy đó chỉ là việc sớm muộn mà thôi.

Đến Sùng Kinh thì đã là cuối tháng Sáu,

nhưng lúc này, trên trời mây đen che phủ, giữa ban ngày nhưng lại mang tới cho

người ta cảm giác rờn rợn.

Lệnh Viên và Dận Vương còn chưa thành hôn,

theo quy củ thì nàng không thể tới Dận Vương phủ. Hoàng đế Nam Việt đã sai

người dọn dẹp Cẩm Tú biệt uyển ở phía bắc hoàng cung cho Lệnh Viên tạm trú

chân. Khắp nơi trong Cẩm Tú biệt uyển đều trồng tử vi, loài cây này dáng vẻ tao

nhã, sắc hoa kiều diễm, còn được gọi là “bách nhật hồng”, lấy ý từ câu: “Giữa

hạ xanh ngợp mắt, hoa này đỏ đầy phòng”, là biểu tượng cho những điềm may.

Xe ngựa dừng lại trước Cẩm Tú biệt uyển,

khi Anh Tịch nhảy xuống xe ngựa, bất giác ngoảnh đầu nhìn về phía sau, ngay sau

đó liền kêu “ấy” một tiếng. Lệnh Viên từ trong xe ngựa bước ra, lập tức có tì

nữ bước lên phía trước, cung kính nói: “Xin Vương phi thứ lỗi, bây giờ Vương

gia phải vào cung trước, đợi lát nữa sẽ đến biệt uyển thăm Vương phi.”

Mẫu tử tình thâm, Dận Vương nôn nóng như

vậy cũng là lẽ thường tình.

Lệnh Viên vận bộ đồ gấm từ trên xe ngựa

bước xuống, Anh Tịch bất giác cau mày, hỏi: “Vị Thế tử gia kia đâu rồi?”

Tì nữ là người của Dận Vương phủ, thường

ngày cũng quen thuộc với Doãn Duật, nghe Anh Tịch hỏi, trên khuôn mặt liền

thoáng qua một nét ửng hồng, rồi tươi cười nói: “Thế tử gia bị thương, Vương

gia dặn dò ngài quay về phủ nghỉ ngơi rồi.” Anh Tịch lại “a” lên một tiếng,

nhìn nụ cười của tì nữ đó càng lúc càng rạng rỡ. Thế tử khác với Vương gia,

thường ngày vẫn luôn gần gũi với mọi người, đám nha đầu đều rất thích nói

chuyện cùng y, cô thị nữ này xem ra cũng thích Thế tử rồi. Điều này cũng khó

trách.

Anh Tịch còn chưa rõ tại sao người trước

mặt lại cười tươi như thế thì đã thấy Lệnh Viên quay người đi vào trong biệt

uyển, thị đành vội vã đi theo.

Trong biệt uyển, các cung nữ, thái giám đều

tự giác làm công việc của mình, đưa mắt nhìn, cả toà biệt uyển đầy các mảng màu

trắng, đỏ, tím bắt mắt. Dưới mái hiên, bên ngoài cửa sổ, ngay cạnh dòng nước,

xung quanh ngôi đình, đâu đâu cũng có những cây ngân vi, thúy vi, xích vi [1]

mọc đan xen, trong sự rực rỡ toát ra mấy phần diễm lệ.

[1] Các giống cây khác nhau thuộc chi tử

vi.

Tì nữ lại nói: “Hoa tử vi này có thể xua

đuổi côn trùng, cho nên trong biệt uyển không cần phải thắp hương đuổi muỗi.

Hoàng thượng nói Vương phi mới đến đây nên khó có thể ngủ ngon, mong là điều

này có thể giúp Vương phi nhanh chóng thích ứng với thủy thổ ở Nam Việt.”

Chẳng trách không khí nơi đây lại không có

mùi khói hương.

Lệnh Viên khẽ nở nụ cười, thản nhiên nói:

“Hãy thay bản cung cảm tạ sự chu đáo của Hoàng thượng.”

Dưới mái hiên, cửa phòng được tì nữ cẩn

thận đẩy ra. Thị khom người tránh sang một bên, thấp giọng nói: “Vương phi hãy

vào trong nghỉ ngơi một lát, nếu cần gì người cứ gọi, nô tì xin cáo lui trước.”

Cánh cửa lại khẽ khép lại, nụ cười hiếm hoi

trên khuôn mặt Lệnh Viên cũng dần biến mất. Trước đó là Hân phi đột nhiên lìa

trần, bây giờ lại đến lượt Liên phi mắc bệnh nặng, đây là ý trời hay do người

làm còn chưa biết. Lệnh Viên chỉ biết, nếu Liên phi thật sự có mệnh hệ gì, sẽ

có rất nhiều người thu được lợi ích.

Cửa sổ được mở ra, một làn gió mát thổi vào

làm lay động những bức màn sa mỏng trong phòng. Anh Tịch xoay người lại, rót

một chén trà cho Lệnh Viên, khẽ nói: “Công chúa đi đường xa cũng mệt rồi, người

hãy uống chút nước rồi nghỉ ngơi đi thôi.”

Ánh mắt chậm rãi thu về từ bên ngoài cửa

sổ, sắc trời u ám như sắp đổ mưa. Lệnh Viên không đón lấy chén trà trong tay

Anh Tịch mà đưa mắt nhìn thoáng qua thị, khẽ dặn dò: “Sau này chớ có nói

nhiều!”

Anh Tịch hơi ngẩn người, lúc này mới nhớ

lại, khi ở cửa biệt uyển, thị có hỏi tì nữ kia về Thế tử. Thị lè lưỡi ra một

chút rồi nhỏ giọng nói: “Nô tì cho rằng Công chúa muốn biết tình hình của Thế

tử gia.”

Lệnh Viên hờ hững liếc nhìn thị, nói: “Bản

cung không muốn biết.”

Những tháng ngày thanh nhàn ở vùng non xanh

nước biếc ấy đã không còn, nàng và y chẳng còn liên quan gì nữa. Huống chi bây

giờ đã về đến Thịnh Kinh, y thân là Thế tử của Ký An Vương phủ, tất nhiên không

cần nàng lo lắng. Nếu dò hỏi quá nhiều, có khi còn gây ra tai hoạ.

Anh Tịch nhìn thấy sắc mặt cương quyết của

nàng, liền thầm trách mình đã nói quá nhiều.

Giữa trời, sấm rền vang, gió thét gào, một

trận mưa như trút nước ào ào đổ xuống.

Mái ngói u ám được rửa sạch bụi bặm, sau

khoảnh khắc đã trở lại sáng bóng như xưa.

Xe ngựa vừa dừng lại trước cửa Ký An Vương

phủ, lập tức có gia đình đội một chiếc ô màu đen chạy ra. Rèm xe ngựa được vén

lên, Doãn Duật vừa mới thò đầu ra ngoài liền nhìn thấy ngay đôi mắt đầy vẻ lo

lắng của Ký An Vương phi.

“Mẫu thân!” Y khẽ cất tiếng gọi bà.

Hai mắt Ký An Vương phi ửng hồng, rõ ràng

là vừa khóc. Bà chạy nhanh lên trước nha hoàn, tự tay đỡ y xuống, còn không

quên dặn dò: “Cẩn thận một chút!”

“Con không sao!” Đám gia đinh, nha hoàn đều

đang đứng bên cạnh nhìn, y tỏ ra hơi lúng túng, cất tiếng cười, hỏi: “Phụ thân

con đâu?” Y vừa hỏi vậy, liền nhìn thấy sắc mặt những người xung quanh hơi biến

đổi, nhưng y vẫn giữ vẻ tươi cười, thấp giọng nói: “Vậy con đến thư phòng gặp

phụ thân.”

Một mình cầm ô đi qua sân, chiếc ô làm bằng

giấy dầu không thể ngăn hết những hạt mưa bay tới. Doãn Duật đứng trước thư

phòng, hít sâu một hơi, khom người đặt chiếc ô xuống, đẩy cửa đi vào.

Người bên trong nghe thấy tiếng động, bèn

chắp tay, quay người đi ra. Bộ trường bào màu xanh đen trên người khiến ông

trông có vẻ uy nghi tột độ, đưa mắt nhìn Doãn Duật, thấy nhi tử vẫn còn vẻ xanh

xao, dường như ông hơi do dự, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi: “Vết thương thế nào

rồi?”

Cửa phòng được khép hờ, bên trong vương vất

mùi đàn hương nhưng vẫn không thể làm dịu đi bầu không khí nặng nề.

Doãn Duật lại cười, nói: “Đã không sao rồi, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không chết được.”

“Vậy hãy quỳ xuống cho ta!” Ký An Vương gia quát lớn một tiếng, đoạn bước tới ném mạnh chén trà trong tay xuống bên cạnh Doãn Duật. Tiếng chén vỡ vang lên, Doãn Duật vội vàng quỳ xuống: “Phụ thân bớt giận!”

“Tay!”

Doãn Duật hơi run lên, nhưng cũng đành ngoan ngoãn đưa hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.

Ký An Vương gia vung tay vụt mạnh cây thước trong tay xuống, nghiêm giọng nói: “Đã đồng ý với phụ thân thế nào, con hãy nói lại cho ta nghe!”

Cây thước đó mỏng mà nhẹ, nhưng đánh mạnh xuống lại đau vô cùng. Cảm giác đau đớn từ đầu ngón tay truyền ra khắp toàn thân, Doãn Duật cắn răng chịu đau, thấp giọng nói: “Hài nhi từng nói, bất kể trong tình huống nào cũng sẽ còn sống quay về gặp người, hài nhi… không nuốt lời.”

“Không nuốt lời? Con thấy một lần này còn chưa đủ hay sao? Thật sự muốn để ta với mẫu thân con một lần nữa phải nếm trải nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì mới cam tâm hay sao?” Vừa dứt lời, cây thước trong tay ông lại vụt mạnh xuống, không hề có ý nương tay.

Trán Doãn Duật lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn không chịu nhận sai: “Hài nhi không cảm thấy mình đã làm sai điều gì. Chẳng lẽ phụ thân muốn nhìn Công chúa Bắc Hán xảy ra chuyện, rồi hai nước dấy động can qua ư?”

Ký An Vương gia giận dữ “hừ” một tiếng lạnh lùng: “Không có ngươi thì sẽ phái người khác đi! Có biết bao nhiêu quận vương hầu gia như thế, sao lại bắt ngươi đi? Đã thế còn toàn thân thương tích quay về, không có bản lĩnh thì đừng đi rồi làm mất mặt vương phủ!” Nói xong một câu, cây thước trong tay ông lại vụt mạnh xuống một cái.

Hai bàn tay y dần đỏ lựng, những dấu đỏ ngang dọc đan xen hiện lên rõ ràng, thậm chí còn có máu rỉ ra khiến người ta nhìn mà kinh sợ. Doãn Duật thì lại hiểu rõ, cái gì mà mất mặt hay không mất mặt, phụ thân chỉ sợ y xảy ra chuyện, chỉ sợ y cũng giống như ca ca, vĩnh viễn không quay về mà thôi.

“Từ hôm nay, con hãy ngoan ngoãn ở lại trong vương phủ cho ta, những việc khác không cần quan tâm!”

Doãn Duật giật mình ngước lên, buột miệng nói: “Phụ thân, hài nhi và Dận Vương…”

Y còn chưa nói xong, lòng bàn tay lại bị Ký An Vương gia vụt mạnh một cái: “Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng có xen vào việc của hoàng gia! Người muốn bày mưu vạch kế cho Dận Vương có rất nhiều, thiếu con cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu!”

Sắc mặt hơi biến đổi, Doãn Duật cắn răng, nói: “Hài nhi cũng là con dân của Nam Việt, cũng là thần tử của Hoàng thượng, chẳng lẽ không nên dốc sức vì nước ư?” Y ngẩng đầu, dáng vẻ nghiêm trang, chậm rãi nói từng chữ một với người trước mặt. Lớn đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên Doãn Duật dám trái ý phụ thân. Sự lo lắng của phụ thân, y tất nhiên hiểu rõ, nhưng tình hình bây giờ đã khác trước kia, y và Dận Vương là huynh đệ tốt, nay lại còn có Kiều Nhi…

Bên ngoài, tiếng mưa chưa dứt, mấy ả nha hoàn đứng vây quanh Ký An Vương phi, ai nấy đều tỏ vẻ lo lắng. Vừa rồi, nghe thấy tiếng chén trà vỡ bên trong, lúc này lại có một loạt những tiếng động lạ vọng ra, Ký An Vương phi không sao nhịn được nữa, đẩy cửa đi thẳng vào thư phòng.

“Vương gia!” Bà bước tới, ôm chầm lấy Doãn Duật, cặp mắt đỏ hoe, nói: “Trách phạt một chút thì thôi cũng đành, nhưng con trai vừa về, trên người còn bị thương, chẳng lẽ ông thật sự muốn đánh chết nó sao?”

Cây thước đã gãy làm hai, Ký An Vương gia vẫn cầm một nửa cây thước trong tay, nhìn Vương phi vừa lao vào phòng liền vung tay ném nửa đoạn thước gãy lên vai Doãn Duật, hậm hực nói: “Đều do bà nuông chiều nên nó mới thành ra thế này!” Rồi ông phất mạnh tay áo một cái, rảo bước ra ngoài.

“Phụ thân…” Doãn Duật ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy ống đang bước nhanh ra ngoài. Một gã gia đinh mở ô ra định đuổi theo che cho ông, nhưng bước chân ông không hề dừng lại, đi thẳng vào màn mưa.

Nhìn lòng bàn tay y lấm tấm máu, Ký An Vương phi không kìm được nước mắt, ngoảnh đầu dặn dò nha hoàn đi lấy thuốc, lại cẩn thận đỡ Doãn Duật dậy, nghẹn ngào nói: “Tính tình phụ thân con là như vậy, con đừng trách ông ấy. Nghe nói con mất tích, mấy ngày mấy đêm ông ấy không chợp mắt, ta biết ông ấy chỉ cứng miệng nói thế thôi.” Cầm chiếc khăn lụa trong tay, nhìn lòng bàn tay sưng tấy của Doãn Duật, Ký An Vương phi càng nhẹ nhàng đỡ lấy y. Thực đúng là yêu càng nhiều, trách càng sâu!

Doãn Duật khẽ thở dài, cùng Ký An Vương phi từ trong thư phòng đi ra. Thuốc đã được nha hoàn mang tới, nhưng y lại đi thẳng về phòng. Ký An Vương phi đón lấy bọc thuốc trong tay nha hoàn, lại thấy bước chân Doãn Duật dần chậm lại, y ngoảnh đầu nhìn bà, trên khuôn mặt chẳng còn nét cười: “Phụ thân đã không thích con đi lại với Dận Vương, không thích con xen vào việc của hoàng gia như vậy, tại sao năm xưa người còn đồng ý làm một vương gia?”

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Ký An Vương phi liền biến đổi, hoang mang bước tới bịt chặt miệng y: “Những lời này không được nói bừa! Cẩn thận phụ thân con nghe thấy rồi lại trách phạt con!”

Doãn Duật không hề sợ hãi, gạt tay bà ra, sau đó khẽ nở một nụ cười: “Con biết mẫu thân tốt với con nhất mà, sẽ không đi nói với phụ thân đâu!” Cho nên cũng chỉ có trước mặt Ký An Vương phi, y mới dám nói ra những lời càn rỡ.

Trong tẩm thất, nha hoàn đã chuẩn bị nước nóng. Mấy lớp màn sa buông xuống, sau nháy mắt đã ngăn hết làn không khí ẩm thấp ở bên ngoài. Trong phòng khói thơm vương vất, ả nha hoàn bỏ một loại hương liệu mới vào lò, là kỳ nam mà y thích nhất.

Một ả nha hoàn khác cẩn thận nhúng khăn vào nước đưa cho Ký An Vương phi. Bà kéo tay Doãn Duật lại, nhẹ nhàng lau cho y, có điều bà vừa chạm vào, y đã cau mày kêu đau. Nha hoàn đứng bên bụm miệng cười, y trừng mắt nhìn thị một cái, lại vội vàng thấp giọng cầu xin Ký An Vương phi nhẹ tay một chút. Vương phi lắc đầu, khẽ thở dài, ở trước mặt bà, y mãi là một đứa trẻ, biết làm nũng, biết kêu đau, nhưng bà không biết ở bên ngoài, y làm thế nào mà một mình có thể gánh vác những trách nhiệm nặng nề đó?

Một ả nha hoàn khom người giúp y lau mồ hôi trên trán, lại thấy khoé miệng y hơi nhếch lên, rõ ràng là đang cười.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần làm nũng trước mặt mẫu thân, dù có là chuyện lớn bằng trời bà cũng sẽ không trách móc y. Doãn Duật biết rõ điều này, khi nói chuyện lại càng chẳng kiêng dè: “Bao nhiêu năm nay, phụ thân luôn cáo bệnh không lên triều, bề ngoài mang tiếng là vương gia nhưng thực ra cũng chẳng khác gì đã thoái ẩn. Nhưng con thực không hiểu, năm xưa, không phải phụ thân đã yêu cầu đại ca con can dự vào việc bình định mối loạn Lương Vương sao? Người để đại ca đi, chẳng phải cũng vì Hoàng thượng, vì người dân Nam Việt sao? Tại sao bây giờ lại muốn con tránh xa chuyện của hoàng gia? Úi…”

Ký An Vương phi có chút hoang mang, rụt tay lại, thấp giọng nói: “Mẫu thân làm con đau rồi, để Mạt Nhan tới làm thay vậy!”

Ả nha hoàn vội vàng “vâng” một tiếng, đón bát thuốc cao trong tay bà, cẩn thận bôi lên cho y.

Cơn đau qua đi rất nhanh, Doãn Duật biết y lại khiến Ký An Vương phi nhớ đến đại ca đã qua đời. Y suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Việc đại ca làm năm xưa là vì sự thái bình của thiên hạ, bây giờ con xả thân cứu Công chúa cũng vì thiên hạ thái bình, cớ sao phụ thân phải nổi giận như thế?”

Ký An Vương phi không nói gì, chỉ cúi đầu ngồi đó, hồi lâu sau mới chậm rãi đứng dậy: “Bôi thuốc xong thì nghỉ ngơi đi, mẫu thân sai người sắc thuốc bổ cho con rồi, lát sẽ có người bưng tới.”

“Ôi, mẫu thân…”

“Thế tử gia, cậu hãy ngoan ngoãn một chút đi, cẩn thận tay lại đau đấy!” Ả nha hoàn ngăn y lại, tỏ vẻ giận dỗi, nói.

Ký An Vương phi thực sự không quay đầu lại nữa, còn tiện tay đóng cửa phòng. Doãn Duật thầm buồn bực, thở dài, nói: “Ta lại nói sai rồi!”

Ả nha hoàn cũng cất tiếng thở dài, thấp giọng nói: “Chuyện này Thế tử gia lẽ nào không hiểu? Ngay đến nô tì cũng hiểu rõ, chính bởi cái chết của đại thiếu gia năm xưa, Vương gia mới không muốn cậu xen vào chuyện của hoàng gia.” Nha hoàn mới mười lăm, mười sáu tuổi, khi Lương Vương làm phản, thị còn chưa ra đời, những việc có liên quan đến đại thiếu gia, tất nhiên thị cũng chỉ nghe người ta nói lại. Có điều, trong vương phủ, không có ai dám bàn luận tới việc này, mà nếu năm xưa đại thiếu gia không xảy ra chuyện, ngôi vị Thế tử chắc chắn sẽ thuộc về y. Bây giờ, Thế tử là con trai duy nhất của Vương gia, tất nhiên được yêu quý vô cùng.

Sau đó, không thấy Doãn Duật nói gì thêm, ả nha hoàn lại chợt nghĩ đến điều gì, bèn thấp giọng hỏi: “Nô tì nghe nói Công chúa Bắc Hán là một mỹ nhân tuyệt thế, thực sự như vậy sao?”

Nghe thị nhắc tới Lệnh Viên, Doãn Duật dường như tỉnh táo trở lại, tươi cười liếc nhìn thị: “Tin tức của ngươi cũng nhạy bén thật đấy!”

Ả nha hoàn đắc ý nói: “Lại chẳng thế! Bây giờ khắp ngõ lớn ngõ nhỏ đều đang bàn tán về chuyện này! Mọi người đều nói Công chúa Bắc Hán đẹp tựa tiên nữ… Có điều, nô tì còn nghe nói… nghe nói vị Công chúa đó từng có một đời chồng, điều này là thật sao?” Mấy ngày trước, người của Dận Vương đến báo tin Thế tử mất tích, thị vô tình nghe thấy người đó lén nhắc tới chuyện này. Ả nha hoàn thầm thấy lạ, nếu thật sự là như thế, vậy Dận Vương cũng thực là người rộng lượng!

Không ngờ thị vừa hỏi như vậy, sắc mặt Doãn Duật đã thay đổi hẳn. Y đột ngột đứng dậy, trầm giọng nói: “Sau này chớ có nhắc tới những chuyện này nữa, nếu để ta nghe thấy sẽ phạt nặng không tha!” Ả nha hoàn sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, Thế tử gia thường ngày bình dị, dễ gần, nên những người hầu thân cận như bọn họ mới dám cười, dám nói trước mặt y, không ngờ hôm nay y lại dễ nổi nóng như vậy. Thị cầm bát thuốc cao, ngẩn ngơ đứng đó, không biết phải làm thế nào, người trước mặt đã gạt bức màn sa, cất bước ra ngoài rất nhanh, ống tay áo phất phơ theo gió.

Thị gọi liền mấy tiếng “Thế tử” rồi cất bước đuổi theo sau.

Đã tới hoàng hôn, sắc trời càng thêm u ám. Mưa chưa tạnh, thậm chí còn có vẻ lớn hơn.

Doãn Duật đưa tay chụp lấy chiếc ô dưới hành lang, cất bước đi vào làn mưa. Từ khi trở về vương phủ, dù là sự trách mắng của phụ thân hay sự xót xa của mẫu thân, đều khiến y cảm thấy ấm áp vô cùng, chỉ là y lại nhớ đến Lệnh Viên, ở Sùng Kinh này, nàng chỉ có một mình, chẳng quen biết ai, y không thể yên tâm.

Mới ra đến giữa sân, trên trán y đã lấm tấm những giọt nước.

Doãn Duật còn chưa ra tới cửa phủ, giọng nói nghiêm nghị kia đã vọng tới: “Con lại định đi đâu?”

Doãn Duật ngây người, không ngờ lại bị phụ thân bắt ngay tại trận thế này. Tất nhiên y không thể nói mình muốn đi hỏi thăm tình hình của Công chúa Bắc Hán, phụ thân là người tinh anh, nếu nói bừa ắt sẽ không qua được mắt người. Nghĩ vậy, Doãn Duật bèn dứt khoát nói: “Liên phi nương nương đột nhiên mắc bệnh nặng, hài nhi lo cho Dận Vương, muốn đến xem sao!”

Phụ thân vẫn đứng dưới hành lang, trên khuôn mặt là vẻ hờ hững chẳng có chút biểu cảm. Ông cũng không nói nhiều với Doãn Duật, chỉ lạnh lùng quát: “Người đâu, kéo Thế tử về cho bản vương!”

Đám thị vệ được lệnh liền chạy thẳng vào màn mưa, kéo Doãn Duật về. Ký An Vương phi hay tin vội vàng chạy tới, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ mới bước lên gọi được một tiếng “Vương gia”, đã bị ông hậm hực lườm một cái: “Bà im miệng!”

Cánh cửa bằng gỗ đàn hương nặng nề đóng lại. Trong phòng, ánh nến nhảy nhót, Doãn Duật cả kinh, ngoảnh đầu nhìn Ký An Vương gia. Sắc mặt ông vẫn lạnh như băng, trong giọng nói không giấu được cơn phẫn nộ: “Hôm nay, con hãy ở đây quỳ trước mặt liệt tổ liệt tông, quỳ trước mặt ca ca con! Con cứ nhìn vào đó mà tự kiểm điểm lại mình!”

“Phụ thân…”

Doãn Duật vừa đứng dậy, Ký An Vương gia đã đi ra ngoài, cánh cửa cũng được đóng lại, giọng nói lạnh lùng của ông vọng vào từ bên ngoài: “Các ngươi ở đây canh chừng Thế tử cho bản vương, nếu kẻ nào để nó trốn mất, hãy tự cắt đầu tạ tội! Truyền mệnh lệnh của bản vương xuống, hôm nay, cánh cửa này không được mở ra, cũng không cần mang đồ ăn, nước uống cho Thế tử!”

Giọng nói đó dần rời xa, chắc là người đã đi rồi.

Doãn Duật cau mày nhìn đăm đăm vào những bóng người bên ngoài. Thường ngày, y và Dận Vương đi lại gần gũi, trong lòng phụ thân tuy không vui nhưng cũng chưa từng làm đến mức này, không ngờ hôm nay lại nổi giận như vậy… Phụ thân sợ Dận Vương thất bại trong cuộc chiến giành ngôi thái tử, rồi sau đó vì y mà liên lụy đến cả vương phủ hay sao?

Từ xa, Ký An Vương phi đã nghe thấy lời dặn dò của Ký An Vương gia với đám người hầu, thấy ông đi tới, bà thấp giọng khuyên: “Phạt thì phạt, nhưng sao có thể không cho nó ăn uống chứ? Trên người Quân Nhi còn bị thương…”

“Bị thương, bị thương! Đừng có cả ngày nhắc nhở bản vương chuyện này! Bản vương chỉ mong nó ốm nằm trên giường, không thể ra ngoài luôn thì càng tốt!” Sắc mặt Ký An Vương gia tái xanh, rồi nói tiếp: “Nó từ nhỏ đã thích lang thang bên ngoài rồi, hồi đó còn gạt bản vương, nói là ra ngoài học nghệ, kết quả thì sao? Không ngờ bản vương lại không biết nó đã giao hảo với Dận Vương tới mức này!”

Ký An Vương phi vội vàng kéo tay ông lại: “Vương gia nói nhỏ một chút! Cũng khó trách Quân Nhi, ca ca nó mất sớm, từ nhỏ đã không có huynh đệ…” Nói tới đây, thần sắc Ký An Vương phi cũng trở nên ảm đạm, khuôn mặt cúi gằm, tràn đầy vẻ đau thương.

Nhìn bộ dạng phu nhân như vậy, Ký An Vương gia cũng cảm thấy đau lòng, bèn nắm tay bà, nói: “Bản vương biết, những năm nay đã khổ cho bà rồi!”

Vương phi rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào: “Quân Nhi cũng không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, bây giờ nó đã lớn rồi, sao Vương gia không nói với nó chuyện ca ca nó chính vì nó mà chết…”

“Vương phi!” Khi quát câu này, nơi đáy mắt Ký An Vương gia đã không còn chút nhu tình nào nữa, mà chỉ có sự sắc bén. Chuyện này không thể nói, đã giữ kín hơn hai mươi năm rồi, ông tuyệt đối không thể nói ra!

Một làn gió mát thổi vào từ ngoài cửa sổ khiến bức rèm không ngừng đung đưa. Khi Anh Tịch bước vào phòng, Lệnh Viên đã tỉnh dậy.

Đêm qua, nàng nằm trên giường suy nghĩ quá nhiều chuyện, cả đêm không sao ngủ được, chỉ mơ mơ màng màng, nửa thức nửa ngủ đến sáng.

Anh Tịch bước tới đỡ Lệnh Viên dậy, rồi chải tóc, trang điểm giúp nàng. Nghe bên ngoài thông báo có người từ trong cung tới, Lệnh Viên gạt bức rèm châu bước ra ngoài, thấy người kia là một lão thái giám cũng đã có tuổi. Lão nhìn thấy Lệnh Viên bước ra, miễn cưỡng nở một nụ cười, hành lễ rồi mới nói: “Nô tài Tôn Liên An thỉnh an Vương phi!”

“Tôn công công xin đứng dậy!” Lệnh Viên hơi cau mày, ánh mắt nhìn về phía sau lưng lão, lại nghe lão nói: “Vương phi không cần đợi nữa, hôm nay Vương gia sẽ không tới đâu, Liên phi nương nương qua đời rồi…”

“Cái gì?” Nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, Lệnh Viên không kìm được bước lên phía trước một bước. “Chuyện xảy ra bao giờ?”

“Ngay trong đêm qua, do đó Hoàng thượng mới sai nô tài đến cáo lỗi với Vương phi. Vương phi vừa đến đây đã xảy ra chuyện thế này, e là Hoàng thượng nhất thời cũng không có thời gian tiếp kiến, đành để Vương phi ở lại biệt uyển thêm vài ngày nữa vậy!” Tôn Liên An khẽ thở dài rồi nói: “Nô tài còn phải quay về phục mệnh, xin phép được cáo lui, nếu Vương phi có yêu cầu gì xin cứ nói với đám người hầu ở biệt uyển.” Rồi lão lại cung kính hành lễ, sau đó vội vã rời đi.

Anh Tịch ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng dần biến mất khỏi tầm mắt, không kìm được buột miệng nói: “Công chúa, sao lại như…”

Thị chưa nói xong đã bị Lệnh Viên ra hiệu không cho nói tiếp. Trong sân, làn sương sớm còn chưa tan hết, đám người hầu ai nấy đều bận rộn việc của mình, Lệnh Viên chậm rãi thu lại suy nghĩ. Bây giờ nàng đang ở nước khác, chẳng biết có ai đáng tin, cho nên việc gì cũng phải thật thận trọng mới là thượng sách.

Liên phi đột nhiên qua đời, tình hình trong cung thế nào, tình hình Dận Vương thế nào, những việc này Lệnh Viên đều muốn biết nhưng lại không có cách nào thăm dò được. Còn Doãn Duật thì sao?

Lệnh Viên quay người bước vào trong, viết mấy lời nhắn lên một mảnh giấy rồi đưa cho Anh Tịch: “Em hãy tới Ký An Vương phủ, giao cái này cho Thế tử.”

Anh Tịch có chút ngạc nhiên: “Nô tì đâu có biết đường!”

Lệnh Viên mỉm cười, nói: “Không biết mới tốt, nếu bị người ta nhìn thấy em chỉ cần nói là muốn tới Dận Vương phủ, vì không biết nên mới đi nhầm đường.” Nàng vừa nói vừa khẽ đẩy thị một cái. “Mau đi đi!”

Lúc này Anh Tịch mới khẽ gật đầu, nhét mảnh giấy đó vào trước ngực áo, sau đó quay người chạy ra ngoài. Không ngờ ra đến cửa thị lại va phải một người đang bước vào, đang định lên tiếng trách cứ thì chợt nhìn rõ dung mạo đối phương, sắc mặt thị trở nên cứng đờ, thị vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Khánh Vương điện hạ!” Trong cung vừa cho người tới, dù thế nào thị cũng không ngờ được, Khánh Vương cũng xuất hiện ở nơi này.

Khánh Vương tất nhiên biết thị nữ này. Ngày đó, khi mới gặp mặt lần đầu ở Mặc Lan biệt viện, thị còn nghênh ngang, hống hách gọi thị vệ tới bắt hắn. Bây giờ thị tỏ ra cung kính như thế, Khánh Vương bất giác cảm thấy có chút không được tự nhiên. Hắn cứ thế cúi đầu nhìn xuống, đang định lên tiếng trêu chọc, chợt nghe giọng nói bình tĩnh của Lệnh Viên vọng tới: “Lệnh Viên không biết Điện hạ giá lâm nên không thể nghênh đón từ xa.” Nàng lườm Anh Tịch một cái, nháy mắt ra hiệu với thị, sau đó mới nói: “Còn không mau đi pha trà cho Vương gia.”

Anh Tịch giật mình rồi tỉnh táo trở lại, vội vàng đứng dậy rồi lui đi.

Khánh Vương khẽ cười một tiếng, chậm rãi bước vào. Cơn mưa suốt đêm qua dường như đã rửa sạch mọi cát bụi trần ai, trong không khí chỉ còn lại mùi hương tử vi nhàn nhạt cùng mùi hương khinh la vương vất trong phòng, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Khánh Vương bất giác hít khẽ một hơi, thứ mùi đã lâu không gặp nay lại lẩn quất nơi đầu mũi, không còn là trong giấc mộng phù hoa.

Lệnh Viên mỉm cười, nói: “Điện hạ thực khiến Lệnh Viên kinh ngạc.”

Khánh Vương cũng cười theo: “Trong cung xảy ra chuyện, tứ đệ của bản vương không thể rời khỏi đó, Công chúa lại mới đến đây, tiếp đãi như vậy thực là sơ suất. Vừa khéo bản vương cũng được tính là có chút quen biết với Công chúa, liền xin phụ hoàng ân chuẩn cho đến biệt uyển thăm nom, nhân tiện hỏi xem Công chúa có còn thiếu thứ gì không?”

Lệnh Viên cười, đáp: “Không thiếu thứ gì, đa tạ Điện hạ, cũng xin thay Lệnh Viên đa tạ Hoàng thượng.”

Khánh Vương thấy sắc mặt nàng có vẻ thận trọng, thầm cảm thấy tức cười, lại mỉm cười, nói: “Đã nhiều năm bản vương chưa tới Cẩm Tú biệt uyển, bây giờ đúng mùa tử vi, chi bằng để bản vương đưa Công chúa đi thăm thú một lát được chăng?”

Liên phi không phải mẫu thân của hắn, quả nhiên đến chút lòng thương hại hắn cũng không có. Thấy Lệnh Viên không động đậy, Khánh Vương lại cười, nói: “Công chúa không thích sao?”

Lệnh Viên im lặng trong chốc lát, đang suy nghĩ xem nên từ chối thế nào, không ngờ hắn lại tự nói sang chuyện khác: “Nói ra kể cũng lạ, thị nữ của Công chúa đi pha trà sao lại lâu như vậy? Ồ, chắc không phải đi ra ngoài rồi chứ?” Hắn nhướng mày, trong lời nói như còn ẩn ý.

Lệnh Viên hơi cau mày, lúc này mới cảm thấy bầu không khí có chút khác thường. Nam tử trước mặt không đợi nàng trả lời đã nói tiếp: “Vậy hãy để bản vương đoán thử xem, thị nữ của Công chúa đã đi đâu rồi nhỉ? Dận Vương phủ?” Dường như hắn đang tự hỏi mình một cách nghiêm túc, ngay sau đó lại lắc đầu: “Tứ đệ ta đâu có ở trong phủ, chẳng lẽ là Ký An Vương phủ?”

Nghe hắn nói vậy, nơi đáy mắt Lệnh Viên thoáng qua tia kinh ngạc. Khánh Vương nhìn nàng chăm chú, mỉm cười, nói: “Vậy e là đã chậm chân rồi, Thế tử của Ký An Vương đã bị đưa vào ngục sáng nay.”

Câu nói hờ hững ấy khiến Lệnh Viên thầm kinh hãi, những ngón tay dưới ống tay áo rộng trở nên cứng đờ. Nàng cố tỏ ra trấn tĩnh, nói giọng dửng dưng: “Vì nguyên nhân gì?”

“Nguyên nhân gì?” Hắn như vừa nghe thấy một chuyện cười, hỏi ngược lại: “Công chúa thật sự không biết sao? Bản vương nghe có người nói, trên đường rước dâu, Thế tử đã mạo phạm Công chúa…”

“Nói xằng bậy! Rõ ràng là có kẻ đặt điều!”

Lệnh Viên nghiêm giọng quát, ngắt lời hắn. Hắn cũng không giận, vẫn nói với giọng đều đều: “Thế tử và Công chúa mất tích ba ngày, cô nam quả nữ ở với nhau, thực dễ khiến người ta có điều liên tưởng. Nhưng Công chúa cứ yên tâm, chẳng ai có thể làm gì Công chúa, mọi lỗi lầm đều là của Thế tử, là y đã mạo phạm Công chúa, không phải Công chúa và y tư thông.”

Giọng hắn càng lúc càng nhẹ, Lệnh Viên không khỏi cảm thấy nghẹt thở. Là bọn họ! Một cái bẫy thật lớn, trừ bỏ Liên phi chưa đủ, còn muốn hại cả Doãn Duật…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.