Đế Hoàng Phi

Chương 31: Chương 31




“Điện hạ muốn thế nào?” Lệnh Viên không

muốn vòng vo với hắn, liền hỏi thẳng.

Khánh Vương nhìn nàng chăm chú, thấy trong

mắt nàng ẩn chứa nét tức giận. Hắn khẽ nở nụ cười, quay người đi ra ngoài, nói:

“Tiết trời đẹp thế này, sao Công chúa không cùng tại hạ ra ngoài dạo một lát,

có chuyện gì cũng có thể nói kĩ hơn…” Tiếng ngọc bội va vào nhau khẽ vang lên,

quả nhiên hắn đã đi ra ngoài.

Sắc mặt Lệnh Viên hơi trầm xuống, thấy bóng

dáng hắn hờ hững chiếu lên canh cửa, nàng thoáng do dự, cuối cùng vẫn cất bước

ra ngoài. Dường như Khánh Vương đoán chắc nàng sẽ đi theo, cũng không ngoảnh

đầu, cứ thế đi về phía trước. Dưới hành lang, gió mát vi vu, chiếc áo mỏng bay

lất phất, hai bóng người một trước một sau như hòa vào biển hoa lá trong vườn,

tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Bóng dáng cao lớn phía trước chợt dừng lại,

Khánh Vương đưa tay phớt qua một cành tử vi ở cạnh bên, hương hoa nồng nàn, sắc

hoa rực rỡ tựa mỹ nhân. Hắn ngoảnh đầu, mỉm cười, liếc nhìn Lệnh Viên rồi chậm

rãi cất tiếng ngâm: “Ty Luân các hạ văn thư tĩnh, Chung Cổ lâu trung khắc lậu

trường. Độc tọa thần hy thùy thị bạn? Tử vi hoa đối tử vi lang.”[1]

[1] Đây vốn là bài Tử vi hoa của thi nhân

Bạch Cư Dị đời Đường. Phiên âm Hán Việt: “Ty Luân các hạ văn như tĩnh, Chung Cổ

lâu trung khắc lậu trường. Độc tọa hoàng hôn thùy thị bạn? Tử vi hoa đối tử vi

lang.” Ở câu thứ ba, từ “hoàng hôn” được thay bằng từ “thần hy” có nghĩa là

buổi sáng sớm.

Hắn sửa rất khéo hai chữ “hoàng hôn” thành

“thần hy”, rất hợp cảnh. Lệnh Viên cúi đầu mỉm cưởi, hắn biết sửa, nàng tất

nhiên cũng biết sửa. Ống tay áo rộng buông lơi, nàng cất tiếng nhẹ nhàng, uyển

chuyển: “Tử vi hoa đối tử vi lang, danh mục tuy đồng mạo bất đồng. Độc chiếm

phương phi đương hạ cảnh, bất tương nhan sắc thác xuân phong.”[2]

[2] Đây là bốn câu thơ đầu đã được sửa

trong một bài Tử vi hoa khác của Bạch Cư Dị. Phiên âm Hán việt: “Tử vi hoa đối

tử vi ông, danh mục tuy đồng mạo bất đồng. Độc chiếm phương phi đương hạ cánh,

bất tương nhan sắc thác xuân phong. Tầm Dương quan xá song cao thụ, hưng thiện

tăng đình nhất định tùng. Hà tự Tô Châu an trí xứ, hoa đường lan hạ nguyệt minh

trung.”

Khánh Vương hơi ngẩn người, ngay sau đó

liền cười sảng khoái: “Thú vị, thật là thú vị!” Ngày đó ở Mặc Lan biệt viện,

nàng từng nói với hắn: “Hoàng thượng đã cự tuyệt Vương gia, nhưng Lệnh Viên thì

chưa chắc”, nhưng nàng hẹn hắn rồi lại thất hẹn. Bây giờ nàng một mình đến đất

Nam Việt, Dận Vương tự lo cho mình không xong, hắn lại nhắc tới chuyện này,

nhưng vẫn bị nàng khéo léo chặn lại. Khánh Vương không hề giận dữ, nhìn những

ánh bình minh chiếu xuống khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng, một nữ nhân như thế,

quả khiến người ta khó có thể dứt ra được.

Nhìn bộ dạng ung dung của hắn, Lệnh Viên

cũng không dám tùy tiện biểu lộ tâm tư. Nàng rất muốn hỏi chuyện của Dận Vương

và Doãn Duật, nhưng hắn rõ ràng đang cố ý, không ngừng giả bộ ngớ ngẩn với

nàng. Nàng lén hít một hơi thật sâu, thấy hắn đứng đó không động đậy, liền xoay

người định đi tới ngồi xuống bên cạnh hàng lan can. Khánh Vương tinh mắt, đưa

tay ngăn lại, đoạn lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận trải lên trên, rồi mới

mỉm cười, nói với nàng: “Công chúa lá ngọc cành vàng, cẩn thận đừng để hơi ẩm

ngấm vào người.”

Lệnh Viên thản nhiên tiếp nhận, ngước mắt

cười, nói: “Đa tạ Điện hạ!”

Khánh Vương vẫn đang nhìn nàng, trong đáy

mắt chứa chan tình cảm. Lệnh Viên giả bộ như không biết, hờ hững nói: “Hôm nay

Điện hạ tới đây, chẳng lẽ chỉ để cùng Lệnh Viên thưởng hoa thôi sao? Còn nếu

như để nói cho Lệnh Viên biết chuyện của Dận Vương và Thế tử, vậy Lệnh Viên đã

biết rồi, đa tạ Điện hạ đã báo tin!”

Trên gương mặt trắng mịn của nữ tử thoáng

qua một nét cười thư thái, trong cặp mắt long lanh, đen láy chẳng hề xuất hiện

dù một chút hoang mang. Khánh Vương không kìm được thầm tán thưởng, nhưng vẫn

hỏi: “Công chúa không lo lắng chút nào sao?”

Lệnh Viên đột nhiên cười khẽ, nhìn hắn chăm

chú, hỏi lại: “Ta có gì phải lo lắng đây? Ta là công chúa Bắc Hán, dù hoàng

thất Nam Việt có hỗn loạn thế nào, chẳng lẽ lại có thể tùy tiện trở mặt với Bắc

Hán được sao?” Đây cũng chính là nguyên nhân mà Khánh Vương nhấn mạnh rằng Doãn

Duật đã mạo phạm nàng, chứ không phải nàng và Thế tử của Ký An Vương tư thông

vơi nhau.

Khánh Vương cất tiếng cười sảng khoái, mấy

ngón tay bấm nhẹ, bẻ gãy một cành hoa tử vi. Trong đôi mắt hắn phản chiếu lại

thần thái thản nhiên của nữ tử, rồi hắn dần thu lại nụ cười, giọng nói dường

như cũng trở nên nghiêm túc: “Bản vương thích những người thông minh như Công

chúa, nói chuyện cũng đỡ phiền phức. Tình hình bây giờ là như thế nào bản vương

không cần phân tích cho công chúa nghe, theo bản vương thấy, chẳng phải Công

chúa cũng nên suy nghĩ đến việc thay đổi đồng minh rồi ư?”

Thay đổi đồng minh? Đổi sang hắn?

Lệnh Viên lặng lẽ nhìn hắn, lúc này hắn đã

quay sang hướng khác, giống như đang thật sự ngắm hoa.

Trong các vị vương gia Nam Việt, chỉ có hắn

là người thân của Hoàng hậu Tiêu Thị, bây giờ Dận Vương lại xảy ra chuyện, lựa

chọn này quả thực không tồi…

Người đó lại nhẹ nhàng nói: “Điều Công chúa

cần chẳng qua là sự thái bình của Bắc Hán, đổi sang làm đồng minh với bản vương

chưa chắc đã có vấn đề gì.” Dứt lời, hắn lại cúi đầu, khẽ hít sâu một hơi, mùi

hoa tử vi nhàn nhã vẫn không thể sánh được với hương khinh la quyến rũ tỏa ra

từ người nữ tử.

Lệnh Viên thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn

những ngón tay trắng nõn, lại tiện tay vuốt phẳng nếp nhăn trên chiếc váy lụa,

xem ra vị Khánh vương này cũng không phải ngốc. Thế Huyền chọn Dận Vương chẳng

qua vì ngày trước Thôi Thái hậu đã trải sẵn con đường cho y, nhưng giờ đây, Dận

Vương tự lo cho mình còn không xong, liệu nàng có nên thay đổi?

Trước mắt bỗng lại xuất hiện hình ảnh ngày

đó Doãn Duật xả thân bảo vệ nàng, còn cả chiếc áo choàng xanh biếc thấm đẫm máu

được đắp lên trên người nàng nữa. Nơi đầu ngón tay truyền tới cảm giác lạnh

giá, Lệnh Viên bất giác mỉm cười, chuyển sang chuyện khác: “Xem ra Điện hạ chờ

Liên phi nương nương về trời đã rất lâu rồi!”

Một câu hỏi đầy ẩn ý như vậy, cũng chỉ có

nàng là Công chúa Bắc Hán mới dám nói ra. Khánh Vương ngẩng lên, cặp mắt như

cười như không hơi nheo lại, bàn tay cũng buông ra, cành hoa tử vi kẹp giữa kẽ

ngón tay nhẹ nhàng rơi xuống. Hắn nhìn Lệnh Viên bằng ánh mắt nóng bỏng, giọng

nói lại hờ hững, nhẹ nhàng: “Nói chuyện một hồi, thì ra Công chúa cho rằng cái

chết của Liên phi nương nương có liên quan tới tại hạ sao?”

Lệnh Viên mỉm cười, nói: “Đây là do Điện hạ

nói thôi!”

Hắn lại cười ha hả: “Nếu bản vương nói là

không liên quan thì sao?”

Lệnh Viên liếc mắt nhìn hắn, thấy thần sắc

hắn thản nhiên, nơi đáy mắt vẫn bình tĩnh, quả thực không thể nhìn ra hắn có

nói dối hay không. Trong hậu cung Nam Việt, trăm phi tranh sủng, nhưng chỉ có

một mình Tiêu Hậu nắm quyền. Người con trai mà Tiêu Hậu nuôi dưỡng và dạy bảo,

tất nhiên cũng sẽ không đơn giản, hay nói cách khác, cho dù không phải Khánh

Vương, thì cũng sẽ là Tiêu Hậu. Đương nhiên, dù trong tình huống nào, Khánh

Vương cũng sẽ không thừa nhận trước mặt Lệnh Viên. Nghĩ vậy, nàng coi như đã

hiểu ra, bèn mím môi cười khẽ, không tiếp tục tranh cãi với hắn.

Khánh Vương hơi cau mày, giọng nói nghe như

tiếng thở dài: “Công chúa vẫn chưa tin?” Trong mắt hắn có một tia thất vọng

thoáng qua, Lệnh Viên không khỏi ngây người. Nếu hắn vẫn đang nói dối, vậy Lệnh

Viên cũng thực khâm phục tài diễn xuất của hắn. Trước đây, ở Bắc Hán, hắn không

chiếm được ưu thế, nhưng bây giờ là ở Nam Việt, vị Vương gia được Tiêu Hậu nâng

đỡ này cuối cùng cũng bắt đầu vùng dậy rồi.

Nơi cửa biệt uyển, một bóng dáng nhỏ bé vội

vã bước vào, đi xuyên qua con đường hoa tử vi thơm ngào ngạt. Lệnh Viên ngước

lên nhìn, thấy thần sắc Anh Tịch nôn nóng, đang vội vàng chạy tới. Thị chạy rất

nhanh, để lại phía sau những dấu chân ẩm ướt, một tiếng “Công chúa” còn chưa

kịp thốt lên đã nhìn thấy Khánh Vương đang ngồi ở phía đối diện Lệnh Viên. Anh

Tịch không khỏi ngây người, những lời vốn ra đến miệng lại vội vã nuốt vào

trong.

Khánh Vương vuốt áo bào đứng dậy, nở một nụ

cười vẻ không hề để tâm, nhìn Lệnh Viên, nói: “Bây giờ chắc Công chúa đang có

việc bận, bản vương cũng phải vào cung một chuyến.” Nói xong, hắn liền bước về

phía trước, khi đi qua bên cạnh Lệnh Viên lại thấp giọng cười, nói: “Công chúa

sớm muộn cũng sẽ chọn đúng người thôi, bản vương xin chờ sẵn bất cứ lúc nào.”

Chờ sẵn bất cứ lúc nào? Hắn cũng thực có

lòng tin! Lệnh Viên che miệng cười, bóng dáng đó đã rời đi rất xa. Anh Tịch chỉ

thấy Khánh Vương trước khi đi đã ghé đến bên cạnh Lệnh Viên nói gì đó, nhưng

thị không nghe thấy, lúc này nhìn Lệnh Viên chợt nở nụ cười, thị mới tỉnh táo

trở lại. Không kịp để ý xem Khánh Vương đã nói những gì, thị vội vàng bước lên

phía trước, thấp giọng nói: “Công chúa, không hay rồi, Thế tử gia bị người ta

đưa đi rồi!”

Anh Tịch chưa từng bước vào Ký An Vương

phủ, chỉ nghe nói Ký An Vương gia hạ lệnh đóng cửa, không gặp bất cứ ai. Thị đã

phải kéo một gã gia đinh lại nằn nì mãi, còn nhét một nén bạc, hắn mới thở dài,

kể lại: “Cô nương đừng hỏi thăm nữa, Thế tử nhà ta bị người ta đưa đi rồi.”

Bị ai đưa đi, tại sao lại phải đưa đi, bất

kể Anh Tịch có hỏi gặng thế nào, người đó cũng nhất quyết không chịu nói, còn

lấy cớ rằng có việc cần làm rồi vội vã bỏ đi.

Lệnh Viên ngồi lặng lẽ trong chốc lát, đột

nhiên đứng dậy.

Quay về phòng, nàng bảo Anh Tịch vứt mảnh

giấy kia vào chậu lửa.

Anh Tịch thấy sắc mặt nàng không còn vẻ

thản nhiên như lúc Khánh Vương rời đi nữa, thấp thoáng xen lẫn vẻ nặng nề. Anh

Tịch không kìm được khẽ hỏi mấy câu, chợt thấy nơi đáy mắt Lệnh Viên bùng lên một

tia sắc bén, nàng vẫy tay gọi thị lại: “Em đi…”

Đang độ giữa trưa, sân trong của cung Thấu

An chìm trong sự lạnh lẽo và vắng vẻ.

Trong phòng thỉnh thoảng có tiếng khóc

nghẹn ngào vọng ra, khiến người ta nghe mà cảm thấy ớn lạnh.

Một gã thái giám nội thị mặc bộ đồ lụa màu

xanh vội vã bước vào.

Lúc này, trong ngự thư phòng, Hoàng đế Nam

Việt vận bộ long bào màu vàng tươi, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế rộng, Tiêu

Hậu đứng hầu bên cạnh. Đám đại thần bên dưới rỉ tai nhau nói chuyện, Tiêu Hậu

đưa mắt liếc nhìn Hoàng đế, thấy mặt mày lão hờ hững, một tay không ngừng xoay

xoay tràng hạt. Không lâu sau, có người vào bẩm báo, Dận Vương đã tới.

Cánh cửa được đẩy ra, ánh mặt trời rạng rỡ

từ sau lưng nam tử chiếu vào. Hắn vẫn mặc bộ đồ màu xanh từ khi vào cung, nhưng

giờ đây đã có thêm rất nhiều những nếp nhăn.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu!”

Giọng hắn toát ra sự bất lực, sắc mặt cũng tiều tụy vô cùng.

Hoàng đế Nam Việt khẽ “ừm” một tiếng, sau

đó nói: “Trẫm bảo con tới, là có một số chuyện muốn cho con biết. Con hãy đứng

dậy, nghe suy nghĩ của các đại thần.”

Được Hoàng đế cho phép, đám đại thần vốn

phải nín nhịn đã lâu vội vàng lên tiếng:

“Hoàng thượng, thần cho rằng Liên phi nương

nương là thân mẫu của Dận Vương điện hạ, thân mẫu qua đời, tất nhiên phải thủ

hiếu ba năm, bây giờ Điện hạ không thể thành thân với Công chúa Bắc Hán.”

“Trần đại nhân đã nói đó là Công chúa Bắc

Hán, vậy tất nhiên cũng không thể xét theo lẽ thường tình. Công chúa từ nơi

ngàn dặm xa xôi đến Nam Việt, nếu Dận Vương điện hạ không thành thân với người,

để mặc người ở Sùng Kinh, không hỏi han tới, vậy chẳng phải Nam Việt ta đã thất

lễ hay sao!”

“Lời này của đại nhân thực sai lầm! Nam

Việt ta từ khi khai quốc đến nay luôn lấy đạo hiếu làm đầu, có câu rằng, trăm

điều thiện thì hiếu là thứ nhất, khi xưa, Hoàng thượng vâng theo đó mà khiến

thần dân khắp thiên hạ tuân phục, bây giờ làm sao có thể để Dận Vương điện hạ

phá hỏng quy củ này? Hoàng thượng, thần cho rằng Điện hạ nên thủ hiếu cho Liên

phi nương nương, như vậy mới có thể làm gương cho thiên hạ!”

“Hoàng thượng, ba năm không phải ba ngày,

nếu chúng ta thất lễ với công chúa Bắc Hán, Hoàng đế Bắc Hán sẽ suy nghĩ sao?

Thần mong Hoàng thượng hãy suy nghĩ kĩ!”



Đám quần thần mỗi người một nhẽ, không ai

chịu nhượng bộ ai.

Chợt nghe người ngồi bên trên khẽ ho một

tiếng, lúc này đám người mới giật mình im lặng, nhất loạt dời ánh mắt về phía

Hoàng thượng đang ngồi nghiêm trang trên ghế rồng. Ánh mắt Hoàng đế Nam Việt

nhìn về phía Dận Vương đang đứng trước án ngự, trong đôi mắt trong trẻo kia lúc

này lại toát ra vẻ mỏi mệt, Hoàng đế Nam Việt đột nhiên cất tiếng hỏi: “Lão tứ,

ý con thế nào?”

Khói thơm tỏa ra từ chiếc lò hương nạm vàng

vương vất khắp căn phòng. Tiêu Hậu lặng lẽ quan sát Dận Vương, phía sau khuôn

mặt diễm lệ ẩn giấu nét cười, nơi đáy mắt cũng tràn ngập vẻ giễu cợt. Dận Vương

cúi đầu, im lặng, Hoàng đế hỏi hắn, nhưng trong lòng thực ra đã có quyết định

rồi. Suốt một ngày một đêm qua hắn quỳ trước di thể của Liên phi, ngoài đau

thương, hắn tất nhiên cũng nghĩ đến những chuyện khác. Ngay từ khi còn ở dịch

trạm, nghe được tin báo, hắn đã nghĩ đến chuyện này, tất cả chẳng qua là để

ngăn cản hắn thành thân với công chúa Bắc Hán. Vậy việc này hẳn là do thế lực

của Hoàng hậu ra tay rồi… Thế mà ngự y trong cung lại chuẩn đoán rằng mẫu phi

hắn nhiễm bệnh dịch, trong cung sao có thể có bệnh dịch chứ? Bây giờ đã chẳng

còn có cách nào chứng thực nữa rồi. Dưới ống tay áo rộng, hai bàn tay hắn nắm

chặt, gân xanh nổi lên rõ ràng. Chuyện hôm nay, nếu hắn nhất quyết lấy mối bang

giao giữa hai nước làm cái cớ, muốn thành thân với công chúa cũng không phải là

chuyện không thể, chỉ là như thế, hành vi bất hiếu của hắn sẽ trở thành cái cớ

cho người ta chỉ trích. Hắn nhòm ngó Đông cung đã lâu, há lại cam tâm như vậy!

Bước lên phía trước một bước, khẽ vén vạt

áo lên, Dận Vương quỳ xuống, cúi đầu, nói: “Nhi thần nguyện được thủ hiếu cho

mẫu phi!”

Động tác xoay tròn tràng hạt của Hoàng đế

hơi dừng lại, nơi đáy mắt hiện lên những tia sáng sâu xa, khẽ gật đầu, nói:

“Tốt! Có đứa con hiếu thuận như con, Liên phi ở dưới suối vàng mà biết hẳn sẽ

rất vui mừng.” Bên khóe miệng Tiêu Hậu đã nở nụ cười, nhưng lại nghe Hoàng đế

nói: “Có điều, đối phương dù sao cũng là Công chúa Bắc Hán, kỳ hạn ba năm thực

sự quá dài, trẫm cho rằng thủ hiếu nửa năm là đủ. Trẫm sẽ chọn ngày phái người

tới Bắc Hán đưa tin, nói rõ chuyện này với Thiếu đế Bắc Hán. Người trong thiên

hạ ắt sẽ thông cảm cho con thôi, như vậy vừa không làm con mang tiếng bất hiếu,

cũng không khiến Bắc Hán mất mặt, con thấy thế nào?”

Dận Vương cúi đầu, đáp: “Nhi thần tạ ơn phụ

hoàng!”

Đám quần thần nghe vậy đều vội vàng phụ

họa: “Hoàng thượng anh minh! Hoàng thượng vạn tuế!”

Tiêu Hậu đang đứng lặng lẽ bên cạnh, lúc

này mới hờ hững nói một câu: “Đã như vậy, tạm thời đừng nên gọi là Vương phi

vội, nếu không, gọi liền mấy tháng mà vẫn chỉ là hư danh, vậy thì còn ra thể

thống gì nữa, vẫn nên gọi là Công chúa thì hơn!”

Hoàng đế gật đầu đồng ý.

Đám quần thần lại ra sức đóng góp ý kiến,

sau đó mới hả lòng hả dạ cáo lui. Cửa ngự thư phòng mở ra rồi khép lại, ánh

sáng trong phòng cũng theo đó mà chợt sáng chợt tối. Tiêu Hậu lạnh lùng liếc

nhìn Dận Vương một cái rồi mới cất tiếng: “Thần thiếp muốn hỏi Hoàng thượng,

chuyện của Thế tử Ký An Vương, người muốn đích thân xử lý, hay là giao cho thần

thiếp?”

Ngự thư phòng được quét dọn sạch bóng, Dận

Vương đột ngột ngẩng đầu lên, lại nghe Hoàng đế thở dài một tiếng: “Vừa rồi Ký

An Vương vào cung xin gặp trẫm, trẫm đã bảo Tôn Liên An từ chối rồi. Chuyện

này, trẫm không muốn quản nữa.”

“Chuyện gì?” Dận Vương kinh hãi đến nghẹt

thở. Hắn ở trong cung suốt một ngày một đêm không ra ngoài, bên ngoài rốt cuộc

đã xảy ra chuyện gì rồi?

Hoàng đế vươn người đứng dậy, đi vòng tới

phía trước án ngự nhưng không trả lời, vừa đi thẳng ra ngoài vừa nói: “Hoàng

hậu hãy nói với lão tứ đi, trẫm mệt rồi, bây giờ phải về tẩm cung. Chuyện hậu

sự của Liên phi trẫm giao hết cho nàng xử lý.”

Tôn Liên An thấy Hoàng đế đi ra, vội vàng

gọi đám cung nữ, thái giám tới, một cây lọng lớn được giơ lên, cản những tia

nắng nóng nực. Hoàng đế chậm rãi bước xuống bậc thềm đá, nhưng lại dừng chân

ngay trước kiệu rồng, chắp tay ngoảnh đầu nhìn về ngự thư phòng. Tin Thiếu đế

Bắc Hán bị quần thần ép phải lập thái tử, lão không phải là chưa nghe nói,

nhưng ở Nam Việt, từ khi lập quốc đến giờ, chưa từng có luật lệ quân vương khi

còn tại vị mà phải lập thái tử, cho nên lão không bị đám quần thần dâng tấu làm

phiền, có điều, trên thực tế, mọi việc lại chẳng đơn giản như vậy. Đám người

bên dưới đều ra sức tranh giành ngôi thái tử, ai có hành động, ai lặng lẽ chờ…

lão đều biết rõ, bọn chúng thực sự cho rằng lão đã già, mắt mờ chân chậm rồi

sao?

Lão muốn mở mang bờ cõi, muốn làm một vị

đại đế trung hưng, nhưng từng bước cẩn thận vẫn không ngăn được sân sau nổi

lửa!

Hoàng đế Nam Việt nhắm chặt hai mắt, những

nếp nhăn nơi khóe mắt lại càng hiện rõ, khuôn mặt toát lên vẻ thê lương. Trong

ký ức hiện lên những khuôn mặt dính máu vừa quen thuộc, vừa xa lạ, những tiếng

kêu gào, hò hét vang đi khắp chốn, lão dường như lại nghe thấy tiếng khóc của

đứa trẻ sơ sinh kia… Hoàng đế không kìm được cơn chấn động, bỗng mở mắt, trước

mắt là tòa cung điện nguy nga, hùng vĩ, bốn phía là đám cung nhân đứng hầu, đâu

còn bức họa thê thảm kia, hiện giờ, mọi thứ trong tay lão đã là một mảnh giang

sơn thái bình. Lão bật cười phẫn nộ, cúi đầu nhìn đôi tay đã già nua. Nếu là hơn

hai mươi năm trước, chỉ cần đám người đó dám động tay động chân trước mắt lão,

lão ắt sẽ chẳng bỏ qua cho bất cứ kẻ nào, cùng lắm là giết gà răn khỉ! Nhưng

bây giờ thì sao? Ánh mắt lão ngẩn ngơ nhìn tràng hạt trong tay, thầm thở dài

một tiếng, có phải lão đã già thật rồi không? Cho nên mới trở nên do dự, trở

nên mềm lòng?

“Hoàng thượng?” Tôn Liên An khẽ gọi một

tiếng.

Lúc này Hoàng thượng mới trở về với thực

tại, nhưng vẫn không bước lên kiệu rồng mà xoay người đi về hướng ngự hoa viên.

Tôn Liên An xua tay ra hiệu cho mấy kẻ khiêng kiệu bám theo từ xa, bản thân lão

thì chạy tới, đi theo ngay sau Hoàng đế. Hai bên con đường lát đá xanh trăm hoa

đua nở, đàn bướm bay lượn giữa muôn hoa. Hoàng đế lại đi thêm mấy bước nữa,

chợt như nghĩ đến điều gì, thấp giọng nói: “Nói cho trẫm nghe về Công chúa Bắc

Hán đó đi!”

Tôn Liên An được lệnh, liền tỉ mỉ kể lại

một lượt.

Hoàng đế hơi nhướng mày, lại hỏi: “Cô ta

chỉ hỏi Liên phi chết khi nào, không hỏi điều gì khác?”

“Dạ!” Thái giám gật đầu.

Hoàng đế bất giác nở nụ cười, Công chúa Bắc

Hán đó đúng là người cẩn thận! Theo lẽ thường, dù nàng có hỏi thêm một số điều

cũng không có vấn đề gì, dù sao Liên phi cũng là mẹ chồng tương lai của nàng,

nhưng nàng không hỏi gì hết. Lại đi thêm mấy bước, Hoàng đế quay sang, hỏi:

“Chuyện giữa Công chúa Bắc Hán và Thế tử, ngươi thấy thế nào?”

“Là ai tố cáo Doãn Duật và Công chúa tư

thông với nhau?” Sắc mặt Dận Vương trắng bệch, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hậu

trong bộ cung trang sang trọng trước mắt.

Tiêu Hậu hơi nhíu mày, cẩn thận sửa lại lời

hắn: “Chuyện này truyền ra ngoài sẽ chỉ nói là Thế tử đã mạo phạm Công chúa.

Công chúa là Vương phi tương lai của con, con cứ yên tâm, trong lòng mẫu hậu tự

có tính toán, sẽ không để người ngoài nói xằng bậy đâu!”

Dận Vương phất ống tay áo, trầm giọng nói:

“Chuyện này không thể nào!”

Tiêu Hậu mím môi, thấp giọng nói: “Mẫu hậu

cũng biết chuyện này là một sự đả kích rất lớn đối với con. Chỉ là con đã nói

là không thể, vậy trong tay có chứng cứ gì không? Nếu thật sự có, cứ lấy ra cho

mọi người xem thử!” Bà ta hờ hững nói, xong chợt nghĩ đến điều gì: “Có điều mẫu

hậu chợt nhớ ra, vị Công chúa Bắc Hán đó từng có một đời chồng, đã không còn

trinh bạch, nếu không hẳn đã có thể dùng thủ cung sa để chứng tỏ mình…” Bà ta

ra vẻ buồn bã lắc đầu, như thể thật sự có ý nuối tiếc.

Dận Vương thầm cười lạnh lùng, chuyện của

mẫu phi hắn còn chưa tính toán với bà ta, vậy mà bà ta đã muốn trừ bỏ tâm phúc

bên cạnh hắn rồi! Nếu không phải như vậy, Dận Vương còn không biết, lần này hắn

cầu thân Công chúa Bắc Hán trước Khánh Vương đã thật sự chọc giận Tiêu Hậu! Bà

ta ẩn nhẫn suốt mấy chục năm, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rồi!

Khánh Vương ung dung ngồi đó, uống được một

chén trà rồi mới nhìn thấy cung nữ vén bức màn sa, dẫn Tiêu Hậu đi vào. Khánh

Vương vội buông chén trà trên tay xuống, cung kính hành lễ với bà ta, rồi mới

hỏi: “Hắn đâu?”

Tiêu Hậu cười, đáp: “Tất nhiên là đến thiên

lao thăm người rồi.”

Khánh Vương phì cười, nói: “Lần này xem hắn

làm thế nào để bảo vệ Hạ Hầu Quân! Khi ở Bắc Hán, kẻ này cũng thường xuyên đến

Mặc Lan biệt viện của Công chúa, sau đó còn một mình ở cùng Công chúa ba ngày…

Nếu nói bọn họ trong sạch cũng chẳng ai tin. Lần này mẫu hậu đúng là đã ép tứ

đệ vào đường cùng rồi!”

Tiêu Hậu khẽ nở nụ cười, ánh mặt trời rạng

rỡ chiếu xuống càng làm tôn lên nét dữ dằn trong đáy mắt bà ta: “Ép đến đường

cùng rồi mới tốt, như thế hắn mới biết phản công. Có điều, giờ hắn thế đơn lực

bạc, không xứng là đối thủ của con nữa rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.