Một tuần sau Hân Di được cho xuất viện, mấy ngày trước cảnh sát đã
đến tận bệnh viện để lấy lời khai của nhỏ, Nguyên và Duy Anh về chuyện
xảy ra ngày hôm đó. Nhỏ nghe nói tuần sau sẽ mở phiên tòa xét xử bọn
khốn khiếp đó, thật sự trong lòng cảm thấy hả hê vô cùng, tốt nhất là
cho bọn chúng tù chung thân.
Suốt một tuần này nhỏ được cưng như trứng hứng như hoa, cứ như bà hoàng ấy. Duy Anh và Đăng Nguyên nếu
không đi học thì luôn túc trực trong bệnh viện, hai tên đấy lại tranh
nhau trở thành osin để nhỏ sai vặt mà không chút than phiền. Có hôm thì
cãi nhau chí chóe vì mấy vấn đề nhỏ xíu, hai tên cứ lườm nhau sống chết
quyết không đội trời chung làm nhỏ ngày nào cũng không nhịn được cười,
cười đến đau cả bụng.
Hôm nay cũng thế, trời đã trưa nắng nóng
muốn chết mà hai tên đến đón nhỏ xong kéo nhỏ ra đứng dưới cái nắng gần
40 độ xem họ cãi nhau.
- Tôi đi xe máy để tôi chở Di, cậu về trước đi.
Duy Anh giật tay Hân Di khỏi tay Đăng Nguyên kéo nhỏ về phía mình lên giọng nói như đúng rồi khiến cho gương mặt đang an yên của Đăng Nguyên thoáng dậy sóng. Cậu không vừa bước tới giằng tay lại hờ hững buông lời cay
đắng.
- Không phiền cậu, chúng tôi cùng về cô nhi viện.
Không khó nhận ra sau khi nghe Đăng Nguyên nói câu đấy sắc mặt của Duy Anh
càng thêm khó coi. Cậu thừa nhận mình luôn luôn đấu không lại Đăng
Nguyên là vì một lí do đơn giản không thể thay đổi hai người họ cùng
nhau lớn lên ở cô nhi viện dĩ nhiên mối quan hệ cực kì tốt. Đăng Nguyên
luôn lấy lí do bọn họ ở chung một chỗ để dành chở Hân Di về với cậu mà
lúc nào cậu ta cũng thắng. Như lúc này đây, sau khi Đăg Nguyên nói câu
đấy Hân Di liền tỏ vẻ đồng tình và đuổi cậu về.
- Thôi được rồi Duy Anh cậu về đi, dù gì cũng ngược đường mắc công lắm!
- Nhưng...
Duy Anh chưa nói hết câu Hân Di đã kéo tay cậu đi về phía chiếc Shark đậu
cạnh đó rồi ấn cậu ngồi xuống vặn chìa khóa lên ga, mỗi hành động đều
cực kì nhanh nhẹ khiến cậu nhất thời không kịp phản ứng. Sau một loại
hành động nhỏ nhe rằng cười với cậu một cái rồi xoay lưng vẫy tay không
quên nói câu tạm biệt. Nhìn bóng lưng của hai người họ càng ngày càng xa cậu mới lắc đầu cười khổ một cái, cô gái này thật lém lỉnh.
Dọc đường trở về cô nhi viện cả hai đều im lặng, Đăng Nguyên cảm thấy bức
rức trong lòng vì Hân Di ngày càng thân với Duy Anh nên nhất thời không
thèm bắt chuyện với nhỏ. Cậu vẫn còn giận chuyện lần trước Hân Di đã
không đem lí do về trễ nói cho cậu biết, nhỏ đi cứu người về trễ mà xém
chút cậu đã hiểu lầm nhỏ đi chơi cùng Duy Anh rồi về trễ. Cũng tại cái
tên Duy Anh kia cư nhiên ôm nhỏ trước cô nhi viện như vậy, nếu vài hôm
trước cảnh sát không đến lấy lời khai cậu vẫn còn hiểu lầm. Hân Di cũng
đang ngẩn người ra vì mãi suy nghĩ nào biết những biểu hiện phức tạp
liên tiếp xẹt qua trong đáy mắt Đăng Nguyên đâu. Nhỏ đang suy nghĩ về
một vấn đề hết sức quan trọng, hôm nay là sinh nhật năm 17 tuổi của Đăng Nguyên. Nhỏ không biết nên tặng quà gì cho cậu, tặng gì thật ý nghĩa mà sau này cậu vẫn không quên nhỉ? Năm này cậu 17 tuổi mà, nếu nhắc đến
thanh xuân người ta thường hay hoài niệm về năm 17 tuổi, nhỏ phải làm
điều gì đó đáng nhớ với cậu mới được, điên rồ cũng không sao.
- Nguyên... Nguyên hay là hôm nay chúng ta đi chơi đi!
Như nghĩ ngợi rất lâu cuối cùng nhỏ vỗ nhẹ vào lưng Đăng Nguyên lên tiếng
đề nghị, mà cũng vì lời đề nghị bất ngờ khiến cậu phanh xe gấp gáp mà
không hề báo trước. Đầu Hân Di theo quán tính đập thẳng vào lưng của
người phía trước, một người vì đau mà kêu lên, người còn lại thì gãi đầu áy náy.
- Xin lỗi, đau không? - Đăng Nguyên quay ra sau hỏi nhỏ.
- Thử là Nguyên xem Nguyên có đau không? Hừ.
Hân Di vừa xoa xoa cái đầu tội nghiệp vừa lườm cậu một cái sắc bén. Sau một hồi dỗ dành cơn giận của Hân Di cuối cùng cả hai bắt đầu tiến thẳng đến công viên giải trí.
- Nhanh đi Nguyên, hôm nay Chủ Nhật đông lắm đó!
Dưới ánh nắng bóng dáng Hân Di rõ ràng trước mắt Đăng Nguyên, nhỏ tung tăng
chạy ở phía trước thỉnh thoảng xoay người lại bước lùi lên phía trước
bên môi vẫn không thôi thúc giục. Rồi nhỏ khẽ khàn vẽ lên trên cảnh môi
hồng đào một nụ cười tươi tắn, nụ cười ấy chỉ là thoáng qua, nhẹ nhàng
như gió xuân nhưng thổi vào lòng cậu từng hồi ấm áp. Lần đâu tiên đối
diện với Hân Di mà tim Đăng Nguyên lại đập nhanh đến thế, từng nhịp từng nhịp như nhắc nhở với cậu về sự tồn tại của nó. Cậu bất chợt ngẩn
người...
Tại sao tim lại đập nhanh như thế?
Tại sao cậu lại thấy ấm áp?
Vì nụ cười ấy ư?
Có lẽ...
Không thể phũ nhận Hân Di cười rất đẹp, nụ cười lộ ra đôi hàm răng trắng
thẳng tấp, đến giờ phút này Đăng Nguyên mới nghiêm túc ngắm nhìn nhỏ,
thật kĩ, thật lâu mang theo một chút tình cảm lạ lẫm đang nhen nhóm chưa thể xác định rõ ràng. Hân Di không được gọi cao chỉ 1m60 thôi, dáng
người nhỏ nhắn nhưng không kém phần năng động với mái tóc bob càng tôn
lên chiếc cằm thon gọn của nhỏ, gương mặt trắng hồng, đôi mắt hai mí đặc trưng, từng đường nét trên khuôn mặt hoàn toàn hài hòa với nhau. Để
Đăng Nguyên nhớ xem hình như là từ lúc cô Linh qua đời Hân Di đã kiên
quyết cắt đi mái tóc dài của mình, nhỏ không còn thích hình tượng nữ
tính nữa nên chỉ mặc những bộ đồ ăng động, mấy chiếc váy cũng vì thế mà
bị nhỏ bỏ quên nằm im ắng trong tủ đồ. Cậu biết đó là một cú sốc đối với nhỏ cũng chính là đối với cậu, chiếu theo lí cô Linh chính là chị dâu
tương lai của cậu, chỉ tiếc sự đời thay đổi. Đăng Nguyên lại nhìn bóng
lưng của cô gái phía trước mình một lần nữa lòng cũng chỉ có rung động
và rung động. Cảm giác này hoàn toàn lạ lẫm, trong mười mấy năm qua đây
là lần đầu tiên cậu tự hỏi lòng mình đối với Hân Di là thích hay... yêu.
Cậu còn xem cô gái ấy là bạn thân mà mình không thể mất nhất hay... là người con gái mình yêu nên mới không thể mất nhất?
Những rối ren trong lòng cứ như đợt sóng trào dằn vặt cậu, thật không muốn nghĩ nữa.
- Hôm nay Nguyên muốn chơi gì? Cho Nguyên chọn đó!
Cứ chìm trong suy nghĩ đến khi Hân Di lên tiếng cậu mới giật mình nhìn
lại, hai người bọn họ đang đứng ở chỗ mua vé tàu lượn siêu tốc.
- Vậy thì chơi trò này đi!
Cậu tùy ý chỉ về nơi bán vé gần mình nhất, ban đầu Hân Di trợn tròn mắt sau đó đôi chân mày thoáng chau lại dần dần lại giãn ra, nhỏ gật đầu. Đăng
Nguyên thấy hết, sao cậu lại không biết cô gái này nhát gan chứ, không
phải vì sợ độ cao mà vì sợ tốc độ và mấy cái vòng lượn như mê cung kia.
- Thôi không chơi trò mình đi chơi trò khác!
Chỉ là muốn chọc nhỏ một chút thôi ai ngờ nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia đang dần tái mét thì cậu không đành lòng lên tiếng.
- Không, chơi tàu lượn đi Di thích!
Mặc dù nhỏ sợ cái trò quỷ quái này thật nhưng nhỏ không muốn phá hỏng niềm
hứng thú của Đăng Nguyên hôm nay là sinh nhật cậu mà sợ cách mấy nhỏ
cũng phải kiềm chế lại. Đăng Nguyên không ngờ hôm nay Hân Di lại anh
hùng đến vậy cậu từ chối nhưng nhỏ lại nhất quyết đòi chơi cậu còn biết
làm thế nào nữa.
- Chắc chắn chưa? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp!
Trước khi bước lên ghế ngồi Đăng Nguyên nhìn nhỏ hỏi lại một lần nữa nhưng
nhỏ vẫn kiên quyết gật đầu đồng thời kéo tay cậu đi về phía ghế ngồi.
Khi đã thắt dây an toàn xong xuôi Đăng Nguyên thấy Hân Di cố gắng điều
chỉnh lại hơi thở cùng nhịp tim đang không ngừng bán đứng lại mình kia
thì chỉ biết lắc đầu cười.
Hân Di nhìn tàu lượn đang dần chuyển
động và không ngừng tăng tốc thì nhắm chặt mắt lại không ngừng cầu
nguyện “Chúa ơi xin người hãy phù hộ con sống sót sau cái trò chơi quỷ
quái này! Con lạy người!”. Nhỏ cảm nhận được bản thân không ngừng lắc lư điên loạn bèn tò mò mà mở mắt ra.
- Aaaaaaaaaaa.....
Tiếng hét như muốn xé tan cả bầu trời của nhỏ cùng tiếng gió dội vào tai Đăng Nguyên, nhìn cái điệu bộ vừa sợ hãi vừa phấn khích kia mà khong nhịn
được cười. Đột nhiên con tàu lao nhanh xuống dốc Hân Di do quá hoảng
loạn mà nắm chặt lấy tay cậu vô thức vùi đầu vào lồng ngực khiến cậu
nhất thời đơ người. Ngoài cảm giác đôi tay đang bị xiết chặt, một luồng
ấm áp làn tràn trong lòng, nơi ngực trái không ngừng truyền đến tiếng
tim đập liên hồi. Hân Di đang ở trong lòng cậu mà sợ hãi, tư thế hiện
giờ của cả hai người ngoài nhìn vào chẳng khác một đôi tình nhân mà cậu
lại đóng vai bạn trai đang chở che cho người mình yêu. Thật ra chỉ cần
Đăng Nguyên đưa tay ra là có thể ôm nhỏ nhưng cậu lại đờ người ra không
biết nên phản ứng như thế nào. Phải mất một lúc lâu Hân Di mới ngẩng đầu lên, hai mắt ngó ngang ngó dọc như chắc chắn xem đã an toàn hay chưa,
còn Đăng Nguyên lại vô thức mỉm cười vì điệu bộ đáng yêu ấy.
Cuối cùng thì con tàu mà Hân Di đang chửi bới trong lòng cũng dừng lại, mặt
nhỏ có hơi tái đi vì sợ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lém lỉnh thường
ngày.