Quay ra nhìn những quà tặng khác, vì đi lại không tiện nên An Bình không đến được, nàng ấy đã để mẫu thân của mình mang lễ vật đến.
Phi Yến vui vẻ mở ra coi, bên trong là một xấp vải vân nam quý hiếm chỉ có người trong cung mới có, thật sự An Bình chẳng tiếc nàng cái gì cả.
Ngoài xấp vải ra còn có rất nhiều đồ nữ trang có giá trị, Phi Yến giữ lại hai chiếc vòng tay còn lại giao cho A Phù mang vào khố phòng cất.
A Hoa tủm tỉm nói:
“Tiểu thư, người không mở quà của Dương Vương điện hạ hay sao?, nô tỳ thật tò mò “.
A Phù thấy thế thì vừa cười vừa nói:
“Đồ của cô gia thì tiểu thư đợi đến lúc một mình mới mở chứ như thế mới có ý nghĩa đặc biệt “.
Phi Yến biết hai nha đầu đang trêu chọc nàng, nên nàng cũng chỉ cười không nói gì.
Sống lại một đời nàng rất trân trọng người trước mắt, những ai đối xử tốt với nàng, nàng đều biết và để trong lòng.
Kiếp trước số phận A Hoa thì nàng không rõ, nhưng còn với A Phù thì thảm không thể nào nói nổi, A Phù theo nàng chịu bao phong ba vất vả, mãi mới khi tưởng trừng được hưởng vinh hoa phú quý thì lại bị độc chết.
Nàng nhẹ nhàng cầm lấy một hộp nhỏ và từ từ mở ra, hai nha đầu kia biết là của Dương Vương thì vội ngó vào để xem là cái gì.
Lúc Phi Yến mở ra thì có chút mỉm cười, lễ vật là hai bức tượng gỗ nhỏ hình hài của một bé trai và một bé gái.
Đây không phải là nàng và huynh ấy trước đây hay sao, chỉ có huynh ấy mới lúc nào cũng đem đến bất ngờ cho nàng, có lẽ huynh ấy phải dùng tâm của mình để khắc nên hai bức tượng gỗ mới có linh khí đến thế.
Hai nha đầu A Hoa và A Phù đều thốt lên vì sự khéo léo của nó.
Đối với Phi Yến thì có lẽ món quà này là vô giá nhất đối với nàng, nàng sai A Hoa và A Phù cất hết toàn bộ đồ đạc.
Ngày hôm nay là một ngày vô cùng ý nghĩa đối với nàng, nhắm mắt lại nàng dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
Chú cáo tuyết nhỏ được đặt ngay ngoài sảnh lúc này đang giương đôi mắt to tròn nhìn về phía nàng rồi cùng từ từ nằm xuống cuộn mình nhắm mắt lim dim.
Mấy ngày sau Phi Yến bắt đầu hành động, nếu nàng nhớ không sai thì sau lễ cập kê của nàng khoảng một tháng phụ thân sẽ lãnh binh đi đánh trận.
Các bộ lạc biên giới bắt đầu nổi lên, đời trước hoàng tử Tề quốc có liên lạc với Lâm Kỳ Thần, hắn nói sẽ trợ giúp Lâm Kỳ Thần lên ngôi nhưng với một điều kiện.
Khi Lâm Kỳ Thần lên ngôi phải cắt cho hắn hai tòa thành trì và một số cống phẩm cùng một số vũ cơ.
Tuy nhiên đời trước Lâm Kỳ Thần chẳng thèm để ý đến hoàng tử Tề quốc bởi hắn quá thuận lợi trong mọi việc.
Từ đưa người tiếp cận hoàng thượng, có nội gián trong phủ tam hoàng tử và nhất là có sự hậu thuẫn của nàng và phụ thân nàng nên hắn đâu cần sự giúp đỡ của hoàng tử Tề quốc kia.
Nhưng đời này sẽ khác, hắn đã mất hế tất cả những sự hỗ trợ và giúp đỡ ấy, chắc chắn hắn sẽ liên lạc với hoàng tử Tề quốc chẳng qua là sớm hay muộn thôi.
Nàng sẽ dùng cái này để trả thù hắn, hắn từ trước đến giờ đều là kẻ vô cùng cẩn trọng trong mọi việc.
Phi Yến muốn nắm thóp hắn, muốn hắn thân bại danh liệt sẽ rất là khó vì vậy nàng phải tận dụng cơ hội này.
Tội mưu phản và thông đồng với địch sẽ khiến hắn không thể trở mình được, chờ đón hắn sẽ là cái chết mà đó mới là mục đích ban đầu của nàng.
Nhiều lúc Phi Yến muốn buông xuôi, muốn cho qua để cùng huynh ấy ngao du tứ phương.
Nhưng nghĩ lại cái chết tức tưởi của phụ thân đời trước, cái chết oan khuất của hài tử chưa ra đời kia khiến cho nàng không thể buông tay.
Đời trước hắn nhẫn tâm hại chết phụ thân nàng và nhiều người khác, nếu đời này nàng không diệt trừ hắn thì bi kịch nàng sợ sẽ lại xảy ra, chỉ nghĩ như thế nàng càng có động lực hơn.
Phi Yến huy động tất cả người của Như Ý phường bắt đầu điều tra tất cả những gì có liên quan đến Lâm Kỳ Thần.
Nàng mở rộng phạm vi cả lãnh thổ của Tề quốc, nếu nàng nhớ không nhầm vị hoàng tử đó tên là Sách Lục Là nhị hoàng tử của Tề quốc.
Hắn là người có tham vọng, biết nắm bắt thời cơ, tuy nhiên đời trước vì kết đồng minh với Lâm Kỳ Thần không thành, hắn lại vì tranh đoạt ngôi vua cuối cùng bị chính phụ hoàng của mình hại chết.
Lần này nàng sẽ cố gắng tìm chứng cứ, thư từ qua lại giữa hai người.
Chỉ cần như vậy là nàng đã có thể đưa hắn vào con đường chết rồi, nàng dặn dò Lâu Ngọc Phong và các thuộc hạ phải hết sức cẩn thận, chỉ theo dõi tìm ra chứng cứ không được đánh rắn động cỏ để hắn phát hiện ra.
Mọi người đều ghi nhớ và âm thầm lắng nghe, bọn họ đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc của hoàng thất nên bọn họ biết phải làm như thế nào.
Chỉ có Phi Yến vẫn ngây thơ không biết rằng đó toàn bộ đều là những ám vệ xuất chúng của Dương Vương.