Dính Em Thật Chặt

Chương 7: Chương 7: Hồi Tưởng




Trong phòng Ngủ:

Âu Dương Hàn Khoá Chặt Cửa lại, Hắn cởi chiếc mặt nạ bạc trông dữ tợn ra,lộ ra những nét hoàn hảo trên khuôn mặt làm người ta khó cưỡng lại. Hắn Cắn Chặt môi, ghiến răng nhớ lại viên ngọc phỉ thuý đã bị trộm

Anh xin lỗi đã không giữ cẩn thận kỷ vật giữa hai chúng ta,anh nhất định sẽ lấy lại được nó và cho người nào trộm nó trả giá đắt

Âu Dương Hàn Tự Nhủ với lòng.

Hồi tưởng:

Hắn 9 tuổi, lúc ấy hắn chính xác là một cái tiểu bạch kiểm.Yếu Ớt,vô năng.

A....dừng lại đi,đừng đánh nữa...A...

Âu Dương Hàn như heo bị chọc tiết,vùng vẫy thoát khỏi.

Nè...mấy anh mau dừng tay lại,ba người đánh một người , không công bằng nha!

Lúc ấy, đập vào mắt hắn là một cái nhóc con xinh như thiên thần.Ba tên kia dừng động tác, nhìn về hướng giọng nói.

Oắt con! Tụi anh không đánh con gái,em tốt nhất mau tránh ra

Ba thằng nhóc kia nói với cô bé ấy rồi quay sang định đánh tiếp

A...bớ người ta, có đánh nhau...mau cứu người

Cô nhóc ấy chạy đi la toáng lên, ba tên nhóc kia thấy vậy sợ hãi chạy mất.Cô bé ấy từ từ tiến lại gần hắn, vươn tay đỡ hắn dậy hỏi han:

Anh không sao chứ??

Anh...anh không sao, cảm ơn em, nhóc con

Ê!em lớn rồi, không còn mang tả nữa,em không phải nhóc con

Hắn bật cười lớn thành tiếng. Hắn thấy cô bé này rất dễ thương rất đáng yêu nha.Bỗng cô bé ấy rút trong túi ra một viên đá

Cho anh này!

Đây là...?

Ngọc phỉ thuý, mẹ em mới mua cho em đó,cái này tượng trưng cho sự bình an, yên ổn,em nghĩ anh cần nó hơn

Cô nhóc ấy cười cười đặt chiếc vòng ấy vào tay hắn.

Nếu anh không muốn luôn bị người khác ức hiếp thì phải trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ,bước lên bậc cao nhất để mọi người phải ngước nhìn, cuối người trước anh.Diệt tất cả kẻ yếu để mình trở thành kẻ mạnh

Cô nhóc ấy nhìn hắn bằng ánh mắt động viên, khích lệ. Hắn cảm thấy bất ngờ, vì sao một cô bé có thể nói ra những lời chững chạc như vậy được?.

Thôi không còn sớm nữa, em về trước đây, tạm biệt anh

Cô bé ấy dần biến mất trong hoàng hôn, hắn mãi đắm chìm trong suy nghĩ ấy nên quên mất hỏi tên tuổi cô bé ấy, đến khi hắn định thần lại thì đã không thấy bóng dáng của cô bé ấy nữa rồi.Hắn nhìn viên phỉ thuý trong tay, hai tay nắm thành quyền ánh mắt kiên định.

Hắn chính Dương Minh Phong, thiếu gia nhà Dương Thị.Cô bé ấy làm hắn phải suy nghĩ, hắn đã quyết định phải làm cho mình trở nên mạnh hơn.

13 năm sau, cậu nhóc nhát gan, yếu ớt ngày nào đã trở nên băng lãnh, vô tình, trái ngược với lúc nhỏ.Với cái tên Âu Dương Hàn làm người ta nghe xong sợ mất mật.Những khi hắn khó khăn, thì đối với hắn cô nhóc ngày đó chính là động lực để hắn đi lên, dần dần hắn phát hiện ra, hình như....hắn Tương Tư cô nhóc ấy mất rồi,hắn truy tìm khắp nơi nhưng không có kết quả, không biết tên? Không biết tuổi? Làm sao mà tìm đây?hắn tin có một ngày mình nhất đinh sẽ tìm ra cô bé ây nên hắn quyếtthủ thân như ngọc, không gần nữ sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.