Dính Em Thật Chặt

Chương 6: Chương 6: Rốt cuộc là phải hay không phải?




Kể từ ngày hôm đó, qua mấy ngày trời không gặp hắn nữa, cuộc sống của tôi trở lại quỹ đạo như thường.Buổi tối hôm nay tôi thật nhàn rỗi đến phát chán. Không có Nghiên cứu mấy bản vẽ thiết kế ở trường tôi đã hoàn thành xong, không có ai uỷ thác đi trộm đồ.Tôi quyết định để giết thời gian, tối nay tôi sẽ cùng A Mỹ đi quậy tưng bừng.

A Mỹ à! Tối nay chúng ta đi quẩy một bữa đi

Ừ vừa hay bên tổ chức chẳng có việc gì cần chúng ta. Đi thì đi, tớ chỉ sợ cậu đến nơi đông người câu cả khối đàn ông thôi.haha

Đâu phải chỉ mình tớ đâu, A Mỹ nhà ta cũng cuốn hút không kém

Tôi và A Mỹ bật cười lớn. Chúng tôi thay vào bộ đồ đen gợi cảm. Tôi đặc biệt có niềm yêu thích với moto, trừ lúc ở trường và đi.dự tiệc tôi mới không dùng tới, còn lại việc đi lại tôi đều dùng moto, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Hai chiếc moto của tôi và A Mỹ phóng đi như bay, tiếng động cơ vang lên đối với tôi lại càng kích thích làm tôi phóng nhanh hơn. Đo về tốc độ thì tôi ăn đứt A Mỹ, thấy tôi lao nhanh cậu ấy cũng tăng tốc theo nhưng vẫn không thể đi song song kịp với tôi.

Đứng trước hộp đêm lớn nhất thành phố, cái mùi rượu cùng mùi son phấn hoà quyện phả vào mũi tôi. Tôi Và A Mỹ đến cái nơi ăn chơi nhất của thành phố hộp đêm.Chúng tôi lựa một góc khuất vắng người ngồi vào, gọi một chai rượu vang nồng độ mạnh, phiêu theo tiếng nhạc.Tôi hình như uống hơi quá chén, lúc đã ngà ngà say, tôi kéo A Mỹ lên trên sàn, nhảy múa quên cả trời đất, động tác của tôi cùng A Mỹ khiêu gợi làm cho bọn đàn ông xung quanh trên khuôn mặt thể hiện rõ ba chữ thèm nhỏ dãi.Một hồi cũng làm tôi thấy chán,tôi cùng A Mỹ thuê một phòng karaoke trên tầng phía trên,lúc nãy tôi uống nhiều hơn A MỸ nên đầu tôi bắt đầu choáng váng.Tôi hát như gắt vào cái mic, xả hết những phiền muộn, không có người lạ nên tôi chẳng thèm giữ hình tượng làm gì.

Nấc...tớ...đi...vệ sinh

Tôi nói một cách lấp dấp mở cửa, khập khiễng đi kiếm tolet.Haha cái chỗ này ngoài mấy nữ tiếp viên còn có cả nam tiếp viên nữa đó nha.ông chủ ở đây cũng thật tâm lý, biết cái nghề tiếp viên khiến người ta không muốn tiết lộ nên ra cái quy định phải đeo mặt nạ ,nhưng mà nếu khách muốn xem mặt thì phải ở trong phòng kín, ít người. ma xui quỷ khiến cái tolet phía lầu tôi bị hư làm tôi lội lên tầng trên,Tôi bước ra khỏi tolet đi Về phía phòng mình. Ngước nhìn bảng để phòng 309 là phòng của tôi thấy có một người đàn ông. A Mỹ đâu???cái mặt nạ,chẳng lẽ tên này là trai bao à?.Cái mặt nạ che đi khuôn mặt hắn nên tôi không biết được đằng sau lớp mặt nạ ấy là cảm xúc gì.

Anh gì đó ơi!A Mỹ bạn tôi đâu rồi, sao anh lại ở trong phòng chúng tôi??

Ai cho phép cô vào đây,mau biến ra ngoài cho tôi, cái loại con gái giả vờ đi nhầm phòng tôi muốn câu dẫn tôi à

Tên kia bỡn cợt khoé mệng nhếch lên mỉa mai tôi.Cái gì?ý hắn nói tôi làm gái đấy hả,tôi tức giận đến nỗi tĩnh cả rượu mắng hắn.

Anh tưởng anh là ai,trai bao mà đòi làm giá à, bổn tiểu thư để ý là phúc ba đời của anh

Lúc đầu tôi hình như là đi nhầm phòng thật, nhưng hắn dám nói tôi là gái nên tôi trả cho hắn lại mấy câu.

Nghe xong lời tôi nói hình như tên đó rất tức giận thì phải.Hắn bước tới gần tôi, tôi lùi lại phía sau. Lúc này đầu óc tôi rất choáng váng không thể đánh nổi.Tôi định luồn ra cửa chạy đi thìRầm.thôi xong tên đó đóng cửa mất cmmr còn đâu.

Cô nói lại cho tôi , lúc nãy cô nói tôi là gì?

Hắn bước tới bóp cổ làm tôi cảm thấy nghẹt thở vô cùng.Tôi giãy dụa chống cự nhưng tên đó mạnh quá.

Tôi...xin lỗi tôi không cố...ý,xin .... Anh bỏ...qua...cho tôi

Tôi nói chuyện một cách khó khăn,tên này có khí thế như vậy hoàn toàn không giống với trai bao chút nào.

Mặt...mặt nạ....màu bạc, lạnh lùng với nữ nhân.Chẳng...chẳng lẽ là âu dương hàn.Không thể nào, tại sao mình lại vào nhầm phòng của hắn. Đã vậy... Đã vậy còn...còn gọi hắn là trai bao,huhu làm sao đây.Sao hắn lại đến đây chứ,trong truyền thuyết nói hắn ít xuât hiện lắm mà.

Ta cảnh cáo cô,nếu còn dám vào đây nữa thì ta không ngại tiễn cô xuống âm phủ đâu

Nói rồi hắn xách tôi như xách một con gà, mở cửa thẩy tôi ra ngoài rồi đóng cửa cáiRầm.

Tôi vội đi xuống phòng của mình, lần này nhìn cho thật kỹ con số rồi mới bước vào.Tim tôi đập loạn nhịp, sợ hãi không thôi.

Cậu bị gì thế???

A Mỹ ngạc nhiên vì thái độ hiện tại của tôi.

Vừa gặp phải một kẻ biến thái, thôi chúng ta về thôi

Tôi cùng A Mỹ đi ra về thật nhanh, lỡ đâu tên đó lại tìm tôi nữa thì sao. Cả đêm hôm ấy tôi tự hỏi cái tên đó có phải Âu Dương Hàn hay không. Và cũng tự trách bản thân hôm nay uống quá chén nên mới xảy ra sự cố này.không thể nào là Âu Dương Hàntôi vội trấn an bản thân mình rồi dần chìm vào giấc ngủ

Add: Ai đã theo dõi truyện tới chương 6 này rồi thì cho mị xin cái cmt để mị biết mà cải thiện với(lần đầu viết truyện).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.