Định Mệnh Mang Tên Em

Chương 9: Chương 9: Lớp học tình thương




Những vạt nắng mùa thu tràn vào phòng, ánh sáng làm Nam tỉnh giấc. Không biết cậu thiếp đi được bao lâu. Tác dụng của thuốc an thần, thuốc giảm đau khiến cho đầu óc luôn trong trạng thái lơ mơ. Nam ngồi dậy, với lấy cái Ipad mở mạng check facebook. Có vài tin nhắn xin lỗi từ Hồng Nhung. Nam đọc qua rồi chẳng thèm trả lời. Cậu chuyển sang Kênh 14, đọc mấy tin linh tinh về giới trẻ. Toàn hot girl khoe ngực, hot boy tự phong. Trang báo này càng ngày càng nhảm nhí. Đọc chán, cậu vứt Ipad sang một bên, nằm vật ra gường. Đúng lúc này, cửa phòng bật mở. Dũng thò đầu vào:

- Hello!!! Tó con đã thành bệnh binh rồi à.

- Ờ. Sao mày biết mà mò tới thế. Tó săn à. Nam nhăn nhó, dù lòng vui hẳn lên khi thấy thằng bạn thân.

- anh Sơn báo cho tao đến thăm.

- Thế quà cho người bệnh đâu? Nam chìa tay ra hí hửng.

- Èo, tí quên.

Dũng nháy mắt với Nam rồi huýt gió một cái rõ to. Hoàng thò đầu vào, cười đúng kiểu cầu tài. Tay vác theo một túi trái cây và một hộp cơm lớn. Nhìn thấy Hoàng, Nam khẽ cau mày. Cậu vẫn nhớ vụ sinh nhật hôm trước.

- Tao biết mày còn giận. Nhưng hôm đấy say quá. Tao không cố ý đâu. Thôi bỏ qua nhé?

Hoàng bối rối giải thích. Nam vẫn im lặng không trả lời. Không khí trong phòng căng thẳng. Dũng bèn đỡ lời.

- Thôi nào. Mày đâu có chấp vặt đúng không Nam. Thằng Hoàng phê thuốc không làm chủ được bản thân. Nhưng biết lỗi rồi. Hơn nữa, hôm đó nó đã nhận vài đấm từ mày. Không nhưng thế, hôm nay còn tới nhà mày lấy cơm mang vào cho. Thôi xí xóa nhé.

Hoàng vừa gật đầu vừa gãi tóc bối rối.

- Tình anh em bao lâu nay không thể tan tành vì một đứa con gái. Tao…

- Thôi được rồi. Nam ngăn lại.

- Tao không còn nhớ chuyện đó nữa. Cho qua. Nhưng tốt nhất mày bỏ đập đá đi. Loại đấy không tốt đâu. Thiếu gì cái chơi, dính vào ma túy đá dễ ngáo lắm.

- Ok, ok. Nhưng mày chơi gái cũng bị đánh cho te tua còn gì. Chơi gì mà chẳng phải trả giá chứ. Hoàng phá lên cười. Nam cau mày khó chịu, định nói lại, thì Dũng lên tiếng.

- Thôi nào. Anh em bỏ qua cho nhau là tốt. Khi nào Nam khỏi thì phải ăn mừng. Giờ mày ăn phở đi. Bác hai nấu đặc biệt cho mày đấy. Bọn tao định mua cho nhanh nhưng bác nhất quyết bắt mang theo.

Dũng vừa nói vừa mở hộp cơm. Mùi phở thơm lừng làm Nam thấy bụng sôi lên. Cậu đón lấy hộp cơm ăn khí thế. Vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ với hai thằng bạn. Bất ngờ có tiếng gõ cửa, rồi Miên đi vào. Cô có vẻ ngại khi nhìn thấy hai anh chàng đẹp trai, đặc biệt là Dũng – cậu bạn cùng lớp. Cô lí nhí chào rồi quay sang nói với Nam.

- Cậu ăn xong nhớ uống thuốc. Thuốc y tá mới đưa tôi. Tôi để đầu gường này cho cậu tiện lấy nhé. Trong đó có hướng dẫn đấy, cứ uống theo thôi. Tôi ra hành lang đọc sách. Các cậu cứ nói chuyện vui vẻ.

Nói rồi Miên với lấy quyển truyện trong ngăn kéo, gật đầu chào rồi ra ngoài. Hoàng ngó theo chăm chú. Khi cô vừa đi khuất thì buông câu nhận xét xanh rờn.

- Béo, xấu và quê.

- Mày chỉ nhìn ra được đến đó thôi sao? Dũng mỉm cười hỏi. Tay bứt một quả nho cho vào miệng.

- Í mày là sao?

- Tao thấy cô ấy rất dễ thương. Nhìn chân chất, giản dị, nhưng rất đẹp. Rất khác với các cô gái đẹp từa tựa nhau bây giờ. Con gái thế này khó kiếm đấy.

- Xì, gái quê thế này Nam cua một cái là đổ ngay. Nam nhỉ?

Hoàng cố gắng kéo đồng minh về phía mình. Câu quay sang thấy Nam đang chăm chú nhìn Miên bên ngoài khung cửa sổ.Thảo nào nãy giờ không thấy anh nói gì. Anh mải ngắm Miên. Cô đang ngồi trên ghế đá đọc truyện Không gia đình và hình như cô đang khóc. Những giọt nước mắt lăn nhanh trên má. Miên vội vã lau, như sợ người khác nhìn thấy. Gương mặt bối rối, buồn buồn nhìn là lạ so với cái vẻ đanh đá khi cãi nhau với Nam. Lúc này trông cô thật đáng yêu.

- Má ơi, cô ta đang khóc đấy à? Giờ này còn có con gái đọc truyện mà khóc nữa sao trời??? Cô osin này trí thức quá. Hoàng than thở.

Nam nghe tới từ osin thì bực mình. Anh định mắng Hoàng nhưng Dũng đã lên tiếng.

- Miên là thủ khoa trường tao và là bí thư lớp tao đấy. Con gái thế này không dễ cưa đâu.

- Nam mà làm thì một phát ăn ngay. Nam nhỉ? Hoàng bĩu môi.

- Tao chưa thử. Nên không biết.

- Mày thử đi. Để tao cá với thằng Dũng. Nếu mày cưa đổ nhỏ này thì anh em mình được chuyến Singapore. Còn nếu không thì thằng Dũng được hai chuyến Sing và Hồng Kong. Ok?

- Tao chấp nhận.

Dũng thản nhiên nói, nhón thêm một quả nho cho vào miệng. Anh biết tài cua gái của Nam nhưng những cô gái như Miên không dễ dãi. Lúc này, cả Hoàng và Dũng đều nhìn sang Nam chờ đợi. Hai thằng bạn trời đánh. Nam còn chưa lên tiếng đồng ý, chúng nó đã cá cược với nhau. Thật ra, không giận tụi nó được. Trước giờ, về khoản cua gái Nam chưa bao giờ từ chối lời thách đố nào. Cho nên, hai thằng bạn cũng hiển nhiên nghĩ anh sẽ đồng ý. Nhưng không hiểu sao trong vụ này, anh cảm thấy không thoải mái và không muốn nhận lời. Khổ nỗi, Hoàng không hiểu lòng anh. Cậu rút ra chiếc iphone.

- Để chắc chắn thì ghi âm lại nhé.

Nói xong cậu mở điện thoại, bật nghi âm rồi nói:

- Tôi- Hoàng, cá độ với Dũng về việc Nam cua đổ osin, lúc nãy mày gọi tên gì í nhỉ. À, Miên. Nếu cua đổ thì Tôi và Nam sẽ được đi Singapore. Còn không thì Dũng được đi Hồng Kong và Sing. Tôi – Hoàng, xin xác nhận.

- Dũng xin xác nhận. Dũng nhún vai chấp nhận.

Hoàng chìa iphone về phía Nam. Cậu cũng đành chấp nhận vụ cá cược. Lỡ rồi, nếu không muốn thì biết nói lí do gì đây? Nam nhủ thầm rồi nói ỉu xìu.

- Nam xin chấp nhận.

- Ok, xong. Hoàng tắt máy. Có vẻ rất hứng thú vụ cá cược.

Hai người ở lại với Nam thêm một lúc rồi về. Khi ngang qua chỗ Miên, Dũng nháy mắt chào rồi nhắc nhở:

- Bí thư cẩn thận tên bệnh binh này nhé. Hắn nguy hiểm lắm đấy.

- An tâm đi. Không ngoan tớ cứ táng thẳng tay thôi. Miên gấp sách, dư dứ nắm đấm lên giả bộ dọa.

- Ấy khỏe vậy sao? Dũng nghi ngờ.

- Ấy quên anh ta là bệnh binh sao?

Miên nháy mắt trả lời. Rồi cả hai cùng phá lên cười. Miên chợt có cảm tình với cậu bạn có vẻ hiền lành này của Nam. Trong lớp học, Dũng là người nổi bật thứ hai sau Nam hoàng tử. nhưng lại có phong thái cởi mở dễ gần. Khác với kiểu tôi giàu, tôi đẹp, tôi có quyền chảnh của nhóm Hà Nội. Dũng dung dị và đáng mến hơn.

- Thôi nhé, tớ về đây. Gặp trên lớp sau. Dũng cười tạm biệt.

- Ok, bai.

Khi hai người đã đi khuất. Cô mới ngán ngẩm đứng dậy đi vào phòng. Miên ước gì Nam mau mau xuất viện. Để cô không phải đối mặt với cơn ác mộng mang tên “ Nam hoàng tử” nữa. Thế nhưng, Miên đâu biết rằng, cơn ác mộng ấy chỉ mới bắt đầu…

Miên đang rất tức giận, cô vừa lau cái mặt bàn vừa làu bàu tức tối. Cô gom đống quần áo bẩn lại, gương mặt vẫn cau có. Nam đang ngồi trên sô pha giả vờ đọc mấy cuốn sách nhiếp ảnh, lâu lâu lại liếc trộm Miên. Rồi bấm bụng nhịn cười trước cái vẻ càu cạu, khó chịu không thể che dấu của Miên:

- Này, dọn cho sạch đấy. Đừng để tôi thấy hạt bụi nào.

Miên đang hút bụi dưới gầm bàn. Nghe thế liền quay máy ngay gần chân Nam, rồi bấm nút, chuyển sang chế độ hút mạnh nhất, làm cho hai chân anh bị hút chặt cứng. Tí nữa thì tụt cả đôi tất vào trong. Nam liền co chân lên thật mạnh, tay kéo tất lại, miệng la oai oái:

- Cô làm cái khỉ gì thế hả?

- Cái khỉ ấy của anh bẩn nhất đấy. Tôi phải hút cho nó không còn hạt bụi nào. Miên vừa trả lời vừa chỉ vào chân Nam thách thức.

- Mà xuất viện rồi, sao anh không tự dọn phòng đi. Anh khỏe rồi còn gì? Miên thắc mắc.

- Tôi còn đau tay. Cô nhìn đi. Tay chân thế này không thể làm gì được.

- Chỉ lấy cớ là giỏi. Cái đồ lười chảy thây.

Miên lầm bầm chửi, rồi lại tiếp tục hút bụi. Xong đâu đấy, một tay cô xách máy hút, một tay gom đống quần áo bẩn, định bước xuống nhà, thì bị Nam gọi giật lại:

- Ê, này. Mang đồ bẩn xuống xong thì lên đây nhé.

- Làm gì? Miên ngạc nhiên.

- Gọt táo cho tôi ăn. Nam cười hì hì. Cái mặt rất khả nghi.

- Biết rồi. Miên thở dài. Cô thấy mình như kiệt sức, không còn khả năng tranh luận với con người đáng ghét này nữa.

Khi Miên bỏ đi. Nam lại gần cửa sổ, lôi bao thuốc trong ngăn kéo bàn, rồi châm thuốc hút. Anh biết Miên đang giận lắm. Từ ngày xuất viện về, Nam tìm đủ cách để sai khiến và hành hạ Miên. Anh không biết tại sao mình lại như thế. Khi anh phát hiện Miên là bé Cò ngày nào, anh đã rất vui và hạnh phúc. Trước kia, anh không quan tâm thái độ của cô với anh như thế nào. Nay, anh chợt đau đớn nhận ra, trong mắt cô, anh là hạng công tử ăn chơi lêu lổng, phá làng phá xóm. Niềm hạnh phúc ban đầu ấy vỡ òa, chỉ còn lại sự tức giận vô cớ khi anh biết phải làm gì đây? Nói cho Miên, rồi nhìn thấy sự thất vọng của cô. Hay giữ im lặng, chịu đựng cái nhìn thiếu thiện cảm của cô mà anh đau nhói. Khỉ thật! Đã từ lâu lắm Nam mới có cảm giác bối rối, không biết phải làm gì trước một cô gái. Cuối cùng , anh chọn giải pháp im lặng. Nhưng mỗi khi thấy thái độ ác cảm của Miên dành cho mình. Nam không thể ngăn bản thân kiếm chuyện khiến cô tức điên lên. Và dần dần, nó trở thành một thói quen. Dù trong thâm tâm luôn thấy xót xa, có lỗi với Miên, và đôi khi anh bỗng thấy mình thật tệ. Giống như hôm nay, anh định gọi Miên vào phòng để cám ơn, vì cô đã cứu anh khỏi vụ ẩu đả. Nhưng lời cám ơn không nói ra được, thay vào đó lại là màn hành hạ Osin. Rồi khi Miên đi, anh lại tự trách bản thân “Sao mày lại tệ đến thế!!!”. Đang nghĩ linh tinh, thì có tiếng gõ cửa. Miên vào phòng, mang theo một đĩa táo gọt sạch sẽ ngon lành.

- Táo của anh đây. Ra ăn đi này.

Nam rụi điếu thuốc rồi ra bàn lấy một miếng táo.

- Cô ở lại ăn một miếng đã. Ngồi xuống đi.

Miên ngần ngừ, định bỏ đi. Nhưng lâu lắm mới thấy anh ta nói chuyện tử tế. Cô bèn ngồi xuống.

- Có chuyện gì cần nói à?

- Ừm, thật ra cũng định nói lâu rồi. Tôi muốn cám ơn cô vì vụ đánh nhau hôm trước.

- Cám ơn suông thế thôi à?

- Thế cô muốn gì. Cái gì tôi cũng mua tặng cô được, đắt mấy cũng được. Tiền bạc không thành vấn đề.

- Thôi đi, đừng có vứt tiền ra để cám ơn.

- Thế cô muốn gì?

- Để tôi nghĩ.

Dạo này Miên đang chịu áp lực từ rất nhiều phía. Không chỉ chuyện bài vở trên lớp. Chỗ làm thêm đang thiếu nhân lực, bà chủ muốn cô cáng đáng công việc hai người trong vòng một tháng. Bà rất tốt, cô không thể không giúp. Hơn nữa, lương bổng cũng khá. Tuy nhiên, lớp học cho trẻ đường phố của nhóm Chung Tay lại chiếm quá nhiều thời gian. Miên đang đau đầu vì việc này, ước gì có ai phụ trách lớp học giúp cô trong vòng một tháng. Miên nhìn Nam, cái mặt lạnh lùng bất cần này có thể làm thầy giáo được không nhỉ?

- Anh giúp tôi một việc được không? Miên dò hỏi.

- Việc gì?

- Anh hứa là được trước đi. Anh nói cái gì cũng được mà đúng không? Chả lẽ nam nhi lại nuốt lời? Miên giở giọng khích.

- Tôi không nuốt lời. Tôi đồng ý. Cô nói đi. Nam bừng bừng tức giận. Không biết mình vừa mắc bẫy của Mộc Miên.

- Thật nhé. Chả là thế này, Tôi đang phụ trách một lớp học cho nhóm Chung Tay trường mình. Nhưng dạo này công việc làm thêm bận quá. Tôi muốn nhờ anh thay tôi đứng lớp trong vòng một tháng. Được không?

- Cái gì? Dạy học ấy à. Tôi chịu thôi. Nam giãy nảy lên.

- Anh hứa là đồng ý rồi còn gì. Miên vặc lại.

- Đấy là tôi tưởng cô nói về quà tặng.

- Việc này là quà tặng tôi cần nhất. Xin anh đấy. Miên xuống giọng năn nỉ.

- Thôi được rồi. Nam thở dài. Nghe giọng cầu khẩn của Miên, anh bỗng thấy lòng mình mềm lại.

- Thế nhé, tôi sẽ viết cho anh địa chỉ và những việc cần làm, cần chuẩn bị. Anh nên đọc trước và cố gắng làm thầy giáo tốt nhé. Thôi, tôi xuống nhà đây.

Nói xong Miên bỏ đi thật nhanh. Ai mà biết tên ác quỷ này sẽ đổi ý khi nào. Trong 36 kế, thì chuồn là thượng sách. Miên cười thầm, lòng cám ơn trời phật về sự tử tế đột xuất của anh chàng cùng nhà.

***

Lớp học được dựng tạm bợ trong khuôn viên chùa Quan Âm. Bảng đen là một khoảng tường được sơn đen. Những chiếc bàn và ghế gỗ cũ kĩ, có chiếc đã gãy chân và được nhà chùa vá lại bằng một thanh gỗ khấp khểnh. Lớp gồm 9 học sinh. Nhỏ nhất là bé Mai bồ câu, gọi thế vì nó có đôi mắt to đẹp như chim bồ câu. Nó mới 9 tuổi. Và lớn nhất là chị Đào lẳng. Năm nay 16 tuổi. Lớp không theo chương trình của bộ giáo dục, mà chủ yếu đi vào những môn chính, thiết yếu. Giáo trình học rất đơn giản bao gồm ba môn là tiếng anh, toán sơ cấp, và văn. Đây là ba môn học mà những đứa trẻ này cần trong cuộc sống. Chúng cần tiếng anh vì địa bàn kiếm ăn của chúng thường trong khu phố cổ, khách chủ yếu là người nước ngoài. Chúng cần toán để tính tiền, đo đếm xem lời lãi mỗi ngày được bao nhiêu. Chúng cần văn để bồi bổ cho cái tâm hồn non nớt, nhưng đã sớm phải vật lộn với đời. Tuy chỉ có ba môn, nhưng do độ tuổi và trình độ học sinh khác nhau. Nên trong một buổi dạy, giáo viên sẽ phải chia lớp thành từng nhóm và giảng những bài học phù hợp với trình độ.

Khi Hoàng Nam đậu chiếc Farrari ngoài cổng chùa và đi vào lớp học. Đám học sinh ngơ ngác, nhà chùa ngơ ngác. Ai cũng tưởng ngôi sao nào đó tới thăm, không ai tin anh là thầy giáo thay thế cô Miên tới nhận lớp. Miên cũng vô cùng bất ngờ. Trước đó, Cô đã cẩn thận nhắc đi nhắc lại: “anh hãy đi xe máy và ăn mặc đơn giản thôi.” Chẳng ngờ hắn lái Farrari, mặc hip hop tới đây. Miên giận lắm nhưng đành bấm bụng mà mỉm cười giới thiệu:

- Giới thiệu với các em. Đây là thầy Hoàng Nam. Thầy sẽ giúp cô phụ trách lớp trong vòng một tháng. Thầy không chỉ đẹp trai mà còn rất giỏi và thú vị nữa. Các em hãy chăm ngoan và vâng lời thầy.

Đám con gái vỗ tay hào hứng. Nhất là Đào lẳng. Mắt cô nàng sáng rực, đắm đuối nhìn Nam. Đám con trai thì ngó anh dò xét. Thằng Hải Đen thì khó chịu ra mặt. Nó không ưa ông thầy. Lão này có vẻ giàu có, mà nó thì không ưa những kẻ giàu có.

Sau khi giao lớp lại cho Nam. Miên vội vã phóng tới chỗ làm thêm mà lòng ngổn ngang những lo lắng. Cô biết giáo trình học quá đơn giản với một sinh viên ngoại thương như Nam. Nhưng cô không biết anh sẽ xoay sở thế nào với một đám học sinh vừa đặc biệt vừa cá biệt. Trong thâm tâm, cô tin Nam sẽ làm được. Và cô tin lớp học sẽ dạy cho anh một bài học về tình người. Đó chính là những thứ anh còn thiếu trong cái cuộc sống quá ư đầy đủ của mình. Tuy nghĩ thế nhưng suốt buổi tối hôm ấy, Miên không thể không nghĩ tới Nam và tụi nhỏ. Chỉ chờ hết giờ là Miên vội phóng về nhà. Cô muốn biết buổi dạy đầu tiên ra sao. Vừa về đến nhà, Cô đã thấy Nam nằm thẳng cẳng trong phòng khách, dáng vẻ như mệt mỏi lắm. Khi thấy Miên vừa bước vào nhà, anh bật dậy như lò xo, quát ầm lên:

- Cái khỉ gì vậy?

- Cái khỉ gì cơ? Miên ngạc nhiên.

- Tôi hỏi cái lớp đó gồm những cái khỉ gì vây? Nam quạu ầm lên.

- Trẻ em đường phố. Miên trả lời.

- Trẻ em cái khỉ khô. Bọn nó là một lũ ô hợp. Toàn gái đĩ với trộm cắp.

- Có chuyện gì xảy ra à? Miên lo lắng hỏi.

- Ừ.

- Chuyện gì?

- Tôi đuổi mất hai đứa học sinh rồi.

- Là ai? Miên thất thanh. Anh có biết tụi tôi phải cô gắng lắm để kêu tụi nó đi học không?

- Là Mai với thằng Hải.

- Là hai anh em nó hả. Có chuyện quái gì xảy ra vậy?

Nam buồn bã kể lại. Chuyện bắt đầu tưởng như không có gì lớn. Sau khi Miên đi, Nam ổn định đám học sinh rồi bắt đầu dạy. Hôm nay theo kế hoạch thì anh dạy môn tiếng anh. Từ nhỏ, anh và Sơn đã được giáo viên bản địa về nhà gia sư riêng. Nên Nam rất tự tin về kiến thức của mình. Tuy lần đầu đứng lớp nhưng anh rất thoải mái và làm chủ được bục giảng. Mọi chuyện chỉ bắt đầu khi tới phần chữa bài tập về nhà. Đào lẳng muốn ông thầy đẹp trai chú ý nên giơ tay nói:

- Thầy ơi, thầy đừng cho những câu khó thế. Em chỉ cần biết mấy câu thế này thôi. “ Anh cho em tiền đi”. “Dùng bao cao su nhé”. “ Em yêu anh lắm”. Đào nói xong thì cả lớp phá ra cười.

Nam tuy là dân chơi thứ thiệt. Nhưng đang đóng vai ông thầy đạo mạo thì cũng phải làm cho tốt. Anh muốn thị uy với lớp nên nghiêm giọng nói.

- Em ngồi xuống và yêu cầu không phát biểu linh tinh. Bây giờ tôi sẽ kiểm tra xem các em có làm bài tập đầy đủ hay không. Các em mở vở và sách cho tôi kiểm tra.

Đào ngồi xuống mà vẫn vớt vát thêm một câu:

- Nhưng nó cần cho nghề của em.

Nam tảng lờ như không nghe thấy gì. Đi lại từng bàn xem sách vở học sinh. Cả lớp tiu nghỉu lấy vở ra cho anh. Khi đến bàn của Mai. Anh thấy cuốn sách của nó chi chit chữ. Muốn tỏ vẻ nghiêm khắc cho đám học sinh không nhờn mặt. Nam bèn mắng:

- Em có biết là không được chép bậy ra sách không? Sao em lại ghi đầy ra sách thế này. Có phải em ghi ra để lỡ tôi có gọi em lên bảng, thì em còn làm bài được đúng không?

Con bé có vẻ sợ hãi khi bị mắng. Đôi mắt nó ngấn nước, miệng lắp bắp:

- Thưa thầy, em… em …

- Em sao? Nam nghiêm giọng hỏi.

Không ngờ con bé sợ quá khóc tu tu. Thế là thằng Hải đứng dậy. Nó hất mặt nhìn thẳng vào nam. Ánh mắt lạnh băng những tia u tối. Nam giật mình, anh hiểu cái ánh mắt này. Ánh mắt của kẻ cô đơn, không có niềm tin trong cuộc sống. Tồn tại như một con thú hoang, sống theo bản ngã. Anh hiểu bởi chính anh cũng có cái ánh mắt như thế với cuộc đời :

- Thưa thầy, Mai nó không viết vào sách và nó không có ý gian dối như thế. Nó là em gái em và em biết tính nó. Thầy đừng ỷ thầy giàu rồi thầy muốn nói sao cũng được.

Nói xong, Hải đen hầm hầm kéo tay Mai ra khỏi lớp. Nam bực mình quát:

- Đứng lại, hai em đi đâu? Nếu về thì buổi sau đừng đến nữa nhé.

Hải quay lại nhìn Nam một cái lạnh te, rồi cười khẩy nắm tay em gái ra khỏi lớp. Nam còn chưa định thần thì hai cái bóng nhỏ bé đã khuất lấp sau cổng chùa. Lúc này Đào mới lên tiếng:

- Thầy ơi, thầy mắng oan tụi nó rồi. Hai anh em nhà nó nghèo không có tiền mua sách mới. Chúng nó mua sách cũ, người ta viết vào sách đấy. Con bé Mai ngoan lắm không làm thế đâu.

Nam cảm thấy cổ mình nghèn nghẹn. Cả buổi học hôm đấy, Nam như bị ám ảnh bởi đôi mắt bồ câu ngấn nước của Mai, và cái nhìn sắc lạnh của Hải. Đến khi tan học. Ra đến xe, Nam nhận ra một bên gương xe đã bị mất. Một mảnh giấy được dán vào chỗ ấy “ cám ơn thầy nhé, chiếc gương này đủ tiền cho em mua sách rồi”.

- Chết tiệt!!! lớp học quái quỉ gì thế này. Nam làu bàu rủa thầm rồi cho xe chạy thẳng về nhà.

………..

- Haizz dzaaaaa!!!!!!

Miên nghe xong thì không thể ngăn nổi tiếng thở dài. Mãi sau cô mới lên tiếng hỏi.

- Anh không đọc tài liệu tôi viết cho anh phải không?

- Thấy toàn chữ là chữ nên tôi lười. Nam ngại ngùng thừa nhận.

- Ôi trời ơi, anh có biết nó là gì không? Tôi đã thức mấy ngày ngồi tổng kết hoàn cảnh và tính cách từng đứa trong lớp cho anh hiểu. Còn note lại những điều lưu ý khi dạy bọn nó. Chúng nó tuy tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng kì thực rất dễ tổn thương.

- Thế cô ghi cái quái gì trong ấy? Nam tò mò hỏi.

- Tốt nhất là anh nên tự đọc. Nghĩ một lát, Miên hỏi tiếp. Thế anh định giải quyết chuyện này thế nào.

- Đọc xong rồi tôi tính.

Nam cầm áo khoác rồi bỏ đi thẳng lên phòng. Anh đang rất tò mò về hoàn cảnh của cái đám ô hợp mà anh phải dạy tối nay. “Cái tài liệu chết tiệt ấy mình vất đâu ấy nhỉ?” Nam lật tung phòng tìm kiếm. Cuối cùng thấy nó ờ góc phòng, dưới đống tạp chí và sách ảnh. Anh lại tủ rượu rót một ly đầy, rồi ôm tài liệu vào gường nằm kềnh ra đọc.

****

Tập tài liệu là một quyển vở ô ly khá dày, chi chít chữ. Có lẽ Mộc Miên đã mất rất nhiều thời gian để soạn nó. Trong đó cô ghi lý lịch từng học sinh, hoàn cảnh gia đình, tính cách, học lực, những điểm cần lưu ý. Nhận xét ban đầu của Nam: bọn chúng là một lũ ô hợp, toàn đĩ điếm và trộm cắp không hề sai. Phần lớn chúng được nhặt về từ trung tâm bảo trợ trẻ em. Sau một thời gian bị quản lý, cải tạo ở đó. Đa phần vì hành vi ăn cắp, đánh nhau, và làm gái gọi. Sau khoảng 6 tháng cải tạo, chúng được tha về địa phương. Nhưng bắt buộc phải đến lớp học tại chùa Quan Âm. Trong lớp, ngoài việc dạy kiến thức cơ bản. Cần nâng cao kiến thức xã hội, cách bảo vệ bản thân trước cám dỗ. Do đó, thỉnh thoảng giáo viên phải dạy về phòng tránh thai cho các em nữ, và các cách quan hệ an toàn đối với các em nam. Nghĩ đến việc dạy lũ học sinh cá biệt ấy cách dùng thuốc tránh thai và ba con sói khiến Nam thấy thực sự mệt mỏi. Anh lật nhanh tới trang viết về anh em nhà Hải đen. Đọc xong, Nam như không tin vào mắt mình. Cái gì thế này? Còn có những người khốn khổ đến thế sao?

Gia đình nhà Hải được xếp vào hàng dưới đáy xã hội. Ngôi nhà thực chất là một cái thuyền nát bươm, bốn bề gió thốc. Mẹ nó vì không chịu được cảnh đói khổ, đã bỏ ba bố con mà đi. Bố nó ngày ngày rong thuyền bắt cá trên sông, đem bán mua gạo. Nhưng sau, vì muốn con cái học hành tới nơi tới chốn. Ông neo thuyền chỗ bãi giữa sông Hồng, tại xóm vạn chài. Hằng ngày, lên bờ kiếm việc làm thêm, lúc làm phu hồ, lúc cửu vạn. Được bao nhiêu ông để dành cho con đi học. Thằng Hải thương bố nên nó học rất giỏi, luôn đứng nhất lớp. Bé Mai khi ấy mới 6 tuổi nhưng rất ngoan, hàng ngày ở chơi một mình nơi bến sông, chờ anh và bố về. Một hôm bé Mai ốm nặng, nhà thì hết sạch, không còn hạt gạo. Dạo đó mưa suốt, chả ai thuê người làm công, bố nó hết sạch tiền. Bé Mai trong cơn sốt li bì nhưng vẩn biết đói. Nó thều thào gọi:

- Bố ơi, con muốn ăn cháo.

Bố nó thương con, gói cháo ăn liền giá ba nghìn đồng cũng không có mà ăn. Thế là lại mặc áo mưa lên bờ đê ngồi chờ xem ai tới thuê không. Chờ tới tối người ướt nhẹp, lạnh buốt mà vẫn không có ai dừng xe lại. Cuối cùng, ông đành liều tới quán tạp hóa nhỏ ven đê, vay bà chủ gói cháo ăn liền.

Nhà nó nghèo, nên sổ vay nợ dài kín một trang. Bà chủ đanh đá chua ngoa, thấy bố nó vừa mở miệng vay thêm là đứng dạng háng ra mà chửi:

- Cái tổ sư bố nhà mày. Quán bà có phải chỗ bố thí đâu mà tới ăn xin. Xin cái lồn của bà đây này. Con mày ốm thì nhặt cứt về mà ăn… Nó có chết thì việc của mày chứ mày tới mày xin gì bà.

Thói đời, đàn ông hiền thì cục tính. Bố nó nghe bà chủ dám chửi con mình chết thì điên quá. Ông giáng cho bà một phát tát thẳng tay. Ai ngờ bà ta ngã lăn ra, đập đầu vào thành gường, xuất huyết não rồi chết. Mấy ngày sau, công an tới bắt bố nó vào tù. Ngày xử án, ai cũng thương hai đứa trẻ co ro. Bố nó dáng khắc khổ, đôi vai trùng xuống, lọt thỏm trong bộ quần áo tù rộng thùng thình. Cái nghèo cái đói hiện rõ. Rồi khi được tòa cho phép nói. Ông cố gắng lắm mà giọng run run, tiếng được tiếng mất:

- Thưa quý tòa, Trước nay giết người thì chịu tử hình. Tôi có chết cũng chẳng sao. Nhưng thương hai đứa con nhỏ dại. Tôi xin được sống mà cố trả cho hết cái nợ này rồi về với con.

Tòa xét mọi việc đều nằm ngoài ý muốn. Bố nó chịu tội ngộ sát và chịu kết án 20 năm tù. Trước khi lên trại giam ở Vĩnh Phúc, Hải được vào thăm ông. Chỉ mấy tháng mà tóc bố nó bạc trắng. Thấy con, dù cố gắng lắm nhưng nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt đen xạm, nhăn nheo:

- Con ơi, bố có lỗi với con. Bố có lỗi với con. Giọng ông run lên.

Thằng Hải đen phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Nó an ủi ông, rồi hứa với bố rằng:

- Bố đừng lo. Con sẽ nuôi em khôn lớn. Chờ ngày bố ra tù nhà mình đoàn tụ.

Bố nó lau nước mắt, nói một câu cuối cùng mà nó nhớ mãi:

- Bố chịu cảnh tù tội. Nhưng đấy là việc ngoài ý muốn. Con không bao giờ được xấu hổ. Phải mạnh mẽ mà sống và nuôi em. Hai đứa bây thà chết đói cũng không được phạm pháp. Cái nhục tù tội mình bố chịu là đủ. Hứa nghe con.

Thằng Hải gật đầu, hứa với bố nó. Và nó làm đúng như thế. Mỗi tháng hai anh em nó được trợ cấp năm trăm nghìn. Nó bỏ hai trăm ra sắm bộ đồ nghề đánh giầy. Từ đấy nó bỏ học, đi khắp phố kiềm tiền nuôi em. Thấm thoát đã ba năm, nó đã thành một thằng nhóc bụi đời thứ thiệt. Cái gì nó cũng làm, cốt sao tối ấy con bé Mai không phải chịu đói. Anh em nó dắt díu nhau, sống qua từng ngày, không biết tương lai ra sao. Nó không dàm nghĩ nhiều, nghĩ xa làm gì. Cốt sao sống được, tồn tại được đã là may lắm rồi.

Những mảnh đời còn lại trong lớp mỗi đứa một hoàn cảnh, nhưng tựu chung đều bế tắc vì đói nghèo . Đào cũng không phải ngoại lệ. Nó không muốn sớm thành đàn bà, kiếm tiền bằng cái nghề bán chôn nuôi miệng. Bằng tuổi nó, bạn bè đang đến trường và mơ mộng về một tình yêu trong sáng, ngây thơ. Thì đêm đêm, nó dạng háng ra, chịu đựng những dày vò của đám đàn ông ham của lạ. Nó cũng có khoảng thời gian hạnh phúc đó chứ. Khi ấy, nó là một cô bé sống cùng gia đình trong một ngôi làng nhỏ miền sơn cước. Chính xác vùng nào nó không nhớ rõ. Chỉ nhớ nhà nằm ngay triền núi. Có hoa dại mọc đầy sau nhà, có dáng mẹ thật hiền. Nhưng vì đông con, bố mẹ tin rằng xuống phố nó sẽ được ăn no, đỡ khổ hơn. Nên đồng ý cho nó làm thuê cho nhà chủ dưới thủ đô. Đào cũng sống yên ổn được vài năm đầu. Rắc rối chỉ đến khi nó dậy thì, gái miền núi cứ như cây dại. Tuy khổ cực, nhưng cứ mơn mởn những khe những múi. Ông chủ ban đầu không để ý tới nó. Tới khi nhìn lại thì phát thèm trước một quả Đào căng mọng, mây mẩy sức sống. Rồi cái gì phải tới, đã tới. Nó không thoát được, chịu mất đời con gái trong tay lão chủ. Cái kim trong bọc lâu cũng phải lòi ra. Đào thoát chết, nhưng phải chịu đòn ghen của bà chủ tới ngất lịm. Tỉnh lại thì thấy nằm trong viện, quần áo vứt bên cạnh, không tiền và không nơi để về. May còn chút nhan sắc. Nó chỉ biết bào mòn ra mà sống. Chấp nhận sự khinh rẻ của cuộc đời.

Nam gấp quyển vở ô ly lại, rồi uống một hơi hết sạch cốc rượu. Anh nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo của Hải. Nụ cười lẳng lơ của Đào. Liệu có quá cố chấp, khi có ác cảm với họ? Anh chợt thấy lòng mình dâng lên một niềm cảm thông. Những con người này rất giống anh. Đều không được yêu thương và đều mất niềm tin vào cuộc sống. Có hơn chăng, anh có một vẻ ngoài đẹp đẽ, giàu có do số phận ưu ái. Nhưng nếu nhìn sâu vào tâm hồn, sẽ thấy nó mục nát, thối rữa, lắm khi còn tệ hơn những con người tận đáy xã hội kia.

- Mình nên làm gì đây? Nam tự hỏi.

Bỏ lớp ư? Anh biết không anh, Miên sẽ nhờ người khác trong nhóm chung tay. Hoặc cùng lắm, cô sẽ cố gắng cáng đáng. Vấn đề là anh không muốn từ bỏ. Chính Nam cũng không hiểu tại sao. Nhưng chút lương tâm ít ỏi, đã khiến anh muốn giúp họ. Những con người khốn khổ, cô đơn, xấu xa giống anh. Mới nghĩ thế thôi, mà không hiểu sao anh đã đứng trước phòng Miên từ lúc nào. Nam khẽ gõ cửa. Miên thò đầu ra và rất ngạc nhiên khi thấy anh:

- Việc dzề thế? Cô cảnh giác.

- Vào rồi mới nói chuyện được chứ.

Miên đành mở rộng cửa cho Nam bước vào. Căn phòng nhỏ sạch sẽ tinh tươm. Thơm mùi hoa thoang thoảng dễ chịu. Mùi hương vô cùng quen thuộc, giống mùi của khu vườn nhà anh vào mùa xuân. Nam ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ. Gió từ hồ thổi vào làm tóc anh rối tung, làm gương mặt nhìn bùi bụi. Miên ngó Nam mà không thể kìm được suy nghĩ. “Má ơi, thằng cha đẹp trai khủng khiếp”. Nghĩ thế nhưng cô cố giữ giọng bình tĩnh hỏi:

- Nào, có chuyện gì?

- Chuyện lớp học. Nam trả lời nhát gừng.

- Lớp học sao? Miên đoán chắc anh chàng công tử muốn từ bỏ. Cô đang ngĩ xem nên làm gì tiếp theo, thì nghe câu trả lời của Nam:

- Tôi vẫn tiếp tục dạy.

Miên tường mình nghe nhầm. Cô không giấu được sự bất ngờ:

- Hả? Anh tiếp tục á.

- Cô đừng có mở to cái miệng ra mà ngạc nhiên như thế. Ngậm vào đi, cái đồ con gái vô duyên. Tôi sẽ tiếp tục đứng lớp. Nhưng theo cách của tôi.

- Ý anh là sao? Miên đã khép miệng lại.

- Ý tôi là, tôi sẽ dạy lớp theo cách riêng mình. Cốt sao bọn học sinh có đủ kiến thức, và sống tốt hơn là được. Ok chứ?

Miên không khỏi tò mò hỏi.

- Tùy anh thôi. Nhưng anh định làm gì?

- Bí mật. Thôi tôi về đây.

Nam đứng dậy về phòng. Khi đi ngang qua Miên. Anh lại gửi thấy mùi hoa hồng, tử đinh hương, thật nồng nàn từ người cô. Khiến anh cảm thấy vừa thân quen, vừa dễ chịu, có chút gì đó như bị thu hút. “Chết tiệt! Cô ta dùng nước hoa gì mà thơm quá”. Anh định hỏi nhưng cuối cùng lại thôi. Đành bỏ về phòng và chợt nhận ra. Tối nay, anh thấy Miên rất quyến rũ, chắc tại mùi nước hoa… Ừ, chắc chắn tại mùi nước hoa!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.