Định Mệnh Ta Là Của Nhau

Chương 3: Chương 3




HIỆN TẠI....

Sau khi Jelly vscn xong thì hai cô gái của chúng tay bắt đầu chặng đường tới trường với con xem honda cổ kính của mình.

15'sau hai người đã có mặt tại một ngôi trường Nguy nga tráng lệ. Hai cô gái thi nhau đưa ra những lời khen cho nó:

woaaaa....đẹp quá...Jelly là người mở đầu

phải gọi là quá đẹp...tiếp câu của Jelly là marry

đúng,đúng...phải gọi là quá đẹp Jelly nhất chí với ý kiến của marry mồm liên tiếp kêu đúng.

Hai cô gái chỉ mải đứng ngắm không thèm để ý tới xung quay mọi người đang nhìn hai cô với ánh mắt kinh thường( vì ở trường này thì toàn con nhà quý tộc và cũng có một phần nhỏ vào đây được là nhờ hộp bổng ).

nè!!! Có phải mọi người đang nhìn hai tụi mình hử????

Một lúc sau Marry mới phái hiện ra là xung quanh cô đang có bao ánh mắt hướng nhìn, cô một tay che mặt một tay lay lay người Jelly, nói nhỏ chỉ đủ cho cô và Jelly nghe thấy. Còn Jelly thì cảm thấy khá bình thường, người ta thấy đẹp thì người ta khen thôi có gì đâu mà nhìn, đúng là cái lũ bất bình thường, cô quay ra nnhìn mấy bọn đang nói và chỉ trỏ cô và bạn cô:

NÈ!!! NHÌN CÁI GÌ MÀ NHÌN, CHẢ NHẼ MẤY NGƯỜI CHƯA THẤY AI BẤT NGỜ BAO GIỜ CHẮC, BIẾN....!!! cô quát cho mấy người đang nhìn cô phải chạy té khói.(đúng là Jelly có khác...chỉ cần giọng nói cất lên là y như rằng mọi chuyện đâu vào đấy)

Sau đó hai người cùng nhau đi tới phòng hiệu trưởng.

TẠI PHÒNG HIỆU TRƯỞNG...

chúng em chào cô ạ!!!Cả hai đồng thanh lễ phép chào.

Cô hiêu trưởng ngồi ghế đang chăm chú vào tập tài liệu lên chỉ gật đầu nhẹ rồi vẫy ta ra hiệu ý bảo ' các em ngồi đi'

Ngồi một lúc ngắm nghía khắc căn phòng sau đó cô nhìn chằm vào bức tranh một cô bé nhìn khá quen, sao cô hiệu trưởng lại có hình của mình nhỉ?? Đột nhiên một câu hỏi hiện lên trong đầu cô, rồi cô đứng lên tiến gần về phía bức hình ngắm nghía, bất giác cô thốt ra một câu hỏi:

đây là ảnh của con gái cô ạ??

Nghe hai từ con gái làm bà phải dừng cô việc lại nhìn về phía cô cười ngượng rồi trải lời:

phải...

Cảm xúc của bà lúc này có vẻ nâng nâng nhưng bà vẫn cố kìm lén cảm xúc. Đã rất lâu rồi, không nói chính xác hơn là 12 năm rồi bà vẫn chưa được gặp lại con gái của mình nên khi nhắc lại cô bé thì bà lại có cảm giác nâng nâng, hai hàng lệ thi nhau ẩm ướt.

Còn Jelly thì khi nghe từ phải phát ra từ miệng bà thì ngay lập tức tim cô như ngừng đập, cảm giác cay cay nơi khoé mắt, nhưng rồi cô cố gắng không cho cảm xúc được dâng trào và cố nặn ra một nụ cười ngượng:

hihi cô bé trông xinh thật, vậy cô bé giờ bao nhiêu tuổi rồi cô??Jelly lại buộc miệng hỏi một câu hỏi mà rõ ràng cô đã biết đáp án, đến cô còn không hiểu sao cô lại hỏi như vậy nữa.

con bé năm nay chắc là đã được 17 tuổi bà triệu trả lời với giọng buồn bã.

Nhìn bà triệu có vẻ đang biến sắc, Marry tinh ý nên tiếng chuyển chủ đề:

À, Jelly chúng ta đi về lớp thôi

Jelly ậm à trả lời ....À uk

dạ thưa cô chúng em mới chuyển tới trường nên chưa biết lớp mới ở đâu mong cô có thể chỉ cho chúng em được không ạ?marry đứng lên nhìn về phía bà triệu lễ phép nói.

Bà triệu giật mình ấp a ấp úng:

...À...à ừm để tôi xem lại đã vừa nói bà vừa lại danh sách xếp lớp của kelvin đưa cho, bà tra tới phần học sinh mới chuyến tới xuất hiện một cái tên mà khiến bà phải thẫn thờ.

Trịnh...tiểu linh...bà nhấm mạnh cái tên Trịnh tiểu linh, khiến cô có chút mừng mừng và xen vào đó là lỗi buồn ( bây giờ bà triệu mới biết tên của Jelly là vì mọi việc học sinh mới tới hay tổ chức tiệc trong trường đều là do kelvin là hết)

phải ạ...cô cố kiềm chế cảm xúc để nói ra được hai chữ.

có...có thật em là Trịnh tiểu linh không? bà đứng dậy tiến lại chỗ Jelly hỏi hỏi cách nghiêm túc.

phải ạ... Jelly trả lời một cách chắc chắn.

Nghe câu trả lời của Jelly mà tim ba như muốn nhảy ra ngay 'đây quả thật là con gái minh sao? Con gái mẹ lớn thế này sao?con có khoe không ?học hành thế nào? Ba và mẹ hai con có đối tốt với con không? ....' Trong tâm trí của bà bỗng nảy ra những câu hỏi mà bấy lâu nay ba đã rất muốn hỏi khi bà gặp lại cô, nhưng đến khi đối diện với cô bà lại dám hỏi vì bà sợ...bà sợ cô sẽ hỏi tại sao bà lại bỏ cô đi, bà sợ sẽ mất cô thêm lần nữa, bà ôm trầm lấy Jelly thỏ thẻ bên tai cô:

con gái à, mẹ xin lỗi vì tất cả, mẹ hứa xem bù đắp hết cho con, chỉ mong con có thể tha thứ cho mẹ được không?

Những giọt nước mắt hạnh phúc của Jelly bỗng tuôn trào, không thể tả nổi cảm xúc của cô lúc này là như thế nào nữa, nói tóm lại một câu là cô rất hạnh phúc và vui sướng khi đã gặp được mẹ mình, nhưng cũng rất hận bà đã bỏ rơi cô.

còn Marry thì từ lẫy tới giờ được xem cảnh tình mẫu tử cảm động tới rơi cả nước mắt. Kể từ khi bước vào căn phòng này là cô đã biết được cô hiệu trưởng là mẹ của Jelly, cô cũng khác bất ngờ khi nhìn thấy cô hiệu trưởng vì khi cô hỏi mẹ hai Jelly và mẹ ruột của cô ấy thì bà Trịnh đã cho cô xem ảnh háo ra mẹ của Jelly lại là cô hiệu trưởng, nhưng tại sao bà lại bỏ Jelly mà đi chứ? Đây là câu hỏi mà cô luôn thắc mắc từ khi biết về mẹ của cô ấy.Thôi bỏ đi không suy nghĩ nhiều nữa hai người đoàn tụi là tốt rồi, marry tự nhắc nhởn mình, cô lên tiếng phá bỏ không khí cảm động này:

thồi nào Jelly, cậu có định về lớp không?

Nhắc tới chuyện lớp học cô mới nhớ, quên bén mất!! Cô tự đánh nhẹ vào đầu mình rồi đẩy nhẹ bà triệu ra và hỏi:

Xén nữa là quên... Má à lớp tụi con là lớp nào ạ???

À uk để má xem lại đã vừa nói bà vừa dò lại hai con học lớp 11A1

vâng con cảm ơn má/dì...thôi tụi con đi đâycả hai đòng thanh chào rồi đi, trước khi đi thì Jelly không thể quên quay lại ôm lấy má mình rồi thì thầm:

má con rất rất nhớ má, tạm biệt má...chụt...

Và đặt lên má bà triệu một nụ hôn thay cho sự nhớ nhung bấy lâu nay.

con bé này, thôi đi đi kẻo muộn bà ấn nhẹ đầu Jelly rồi sau đó cười chào tạm biết cô.

TẠI LỚP 11A1....

Hai cô đứng trước cửa lớp ngó vào trong lớp, thì thấy giáo viên đang giảng bài còn học sinh đang chăm chú nghe, buộc miệng cô thốt ra một câu:

đúng là lớp 11A1có khác, rất chăm chỉ

Marry đồng tình với lời nói của Jelly:

chuẩn...

Jelly đẩy cửa bước vào trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu con người, nhận thấy mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ cô liền lên tiếng:

Dạ em xin lỗi đã vào lớp muộn

em là.... cô giáo chưa nói hết câu thì marry đã ngắt lời dạ chúng em là học sinh mới tới ạ

Giường như giáo viên hiêu được sự việc

oh đúng rồi! Hai em vào đi cô chủ nhiệm ( cô chủ nhiêm dạy tiết đầu cô tên là tiểu thanh ) mời hai người vào và quay xuống nhìn cả lớp.

giới thiệu với các em đây là hai học sinh mới chuyển tới lớp của chúng ta đề nghị các em cho một tràng pháo tay hoan nghênh

Jelly và marry tưởng sẽ được hoan nghênh rất lồng nhiệt nên hai cô đã cười típ mắt típ mũi vỗ tay nhưng ai ngời không tràng pháo tay nào được phát ra ngoại trừ hai tiếng vội tay của hai người, trong Jelly có chút hụt hẫng nhưng cô vẫn tỏ ra bình thường, cố lặn ra một nụ cười và nói:

xin chào các bạn mình là Trịnh tiểu linh các bạn có thể gọi mình là Jelly cũng được, mình mới chuyển tới lên chưa biết hết nội quy của trường rất mong các bạn giúp đỡ

Jelly giới xong thì tới lượt marry, từ nãy giờ marry rất bực bội, cô bực cái lớp gì mà khinh người đến vậy đến một cái vỗ tay thôi mà cũng không làm được, đúng là quá đáng lắm rồi chả coi ai ra gì, toàn lũ tiểu thư công tử không hiểu tiếng người. Cô chỉ muốn cho lũ này một trận nhưng vì đây là lớp học nên cô đã cố kiềm chế mình.

xin chào các bạn tôi là hàn tiểu vy cứ gọi tôi là marry cô giới thiêu một cách rất ngắn gọi vì cô không muốn phí lời với mấy con người này.

Sau khi giới thiệu xong thì hai người được cô chủ nhiệm xếp chỗ

marry sẽ ngồi cùng tây tây còn Jelly sẽ ngồi sau marry, thôi các em về chỗ đi

keng...keng...keng(tiếng chuông báo hiệu ra chơi )

không biết Jelly sẽ gặp bất ngờ gì tiếp đây mời các bạn đón tiếp tập sau nha!!!^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.