Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 696: Chương 696: Bình Tây thành 6




Hai hài tử chơi đã, thẳng đến chiều mới trở về, tò mò dựa vào bên cạnh Đoạn Vô Huyết nhìn hắn tu luyện.

Đoạn Vô Huyết mở to mắt, lại nhìn thấy mắt to tròn căng, ngập nước của hai hài tử tha thiết mong chờ nhìn hắn. Đoạn Vô Huyết không nhịn được xoa xoa đầu chúng: “Chơi đã rồi, cũng biết trở về?”

“Dạ.” Mộ Bạch gật gật đầu: “Đoàn thúc thúc đang tu luyện?”

“Đúng vậy.”

“Thật chậm.” Mộ Vũ đồng tình nói thầm.

Khóe miệng Đoạn Vô Huyết rụt rụt: “Chậm chỗ nào? Hấp thu linh lực phải tích góp từng tí một, từng bước một như vậy, chờ hai người các con bắt đầu tu luyện sẽ biết.”

“Con biết, nhưng Đoàn thúc thúc tu luyện như vậy, tới khi nào mới có thể đạt tới Tôn Chủ đỉnh cấp?” Mộ Bạch nói rất ghét bỏ.

Đoạn Vô Huyết vui vẻ: “A, không tệ, lại biết cảnh giới của ta là Tôn Chủ cấp cao. Từ cấp cao lên tới đỉnh cấp lại không dễ, nếu nhanh cũng phải bốn năm tháng, nếu chậm có lẽ mười mấy năm.”

“Nếu con giúp thúc đột phá tới đỉnh cấp, thúc có thể dẫn theo hai chúng con lên chiến trường không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Bạch nghiêm túc hỏi.

“Giúp thúc đột phá? Được, nếu con có thể giúp thúc đột phá, thúc sẽ dẫn bọn con đi.” Đoạn Vô Huyết nói không sao cả, chỉ cho là Mộ Bạch đang nói đùa, dù hắn có thăng cấp như thế nào, cũng không nghĩ tới chuyện để cho một tiểu hài tới giúp hắn đột phá.

Nhưng hiển nhiên không phải Mộ Bạch đang đùa, vung tay lấy ba ly linh tửu ra, nói với Đoạn Vô Huyết: “Uống hết.”

Đoạn Vô Huyết ngạc nhiên nhận lấy, mùi rượu bay ra khiến hắn không nhịn được, một ngụm uống sạch, uống xong một ly, vẫn còn chưa thỏa mãn, uống ực hai ly còn lại vào bụng.

“Đây là rượu gì? Mùi vị không tệ!” Gò má Đoạn Vô Huyết hơi hơi ửng hồng, một dòng nước ấm nóng từ trong linh mạch hắn trực tiếp chạy thẳng lên trên, chạy khắp toàn thân.

Mộ Bạch lấy hai khối tinh thể Thượng phẩm ra, trực tiếp nhét vào miệng Đoạn Vô Huyết: “Tu luyện nhanh chút.”

Đoạn Vô Huyết: “...” Con cho ta là Triệu hoán thú sao? Trực tiếp đút tinh thể cho ta ăn?

Đoạn Vô Huyết không kịp oán trách, tinh thể Thượng phẩm đã dần dần hòa tan, linh khí mạnh ngút trời vọt vào trong cơ thể hắn giống như nước lũ, bị luồng nhiệt lưu này hấp thu, toàn thân hắn lập tức vô cùng thoải mái.

Chờ hắn hấp thu hai khối tinh thể Thượng phẩm xong, Mộ Bạch lại lấy ra một đống, rải ngay bên cạnh hắn.

Đoạn Vô Huyết nhìn thấy hết hồn, rốt cuộc tiểu gia hỏa này lấy đâu ra nhiều tinh thể Thượng phẩm như vậy? Nếu để cho người biết được, có thể tươi sống xé rách thân thể nó đến chết!

Dạ Mộ Bạch cũng không chút để ý, đợi đến khi Đoạn Vô Huyết hấp thu xong hết tinh thể, thuận thế đột phá đến Tôn Chủ đỉnh cấp, từ đầu đến cuối không tốn ba ngày.

Sau khi đột phá xong, Đoạn Vô Huyết nhìn Mộ Bạch và Mộ Vũ, không biết nên khóc, hay nên cười.

Mộ Bạch thật sự giúp hắn đột phá đến Tôn Chủ đỉnh cấp ở trong thời gian ngắn, cho nên hắn thật sự phải dẫn hai hài tử này lên chiến trường sao?

“Đoàn thúc thúc có thể dẫn chúng con đến chiến trường không?” Mắt to đen lúng liếng, ướt át của Mộ Vũ nhìn hắn, một mặt kỳ vọng.

“Khụ - -” Đoạn Vô Huyết xấu hổ ho khan hai tiếng: “Chuyện đó, thúc muốn dẫn các con đi, nhưng nếu bị Tướng Quân hoặc Thống lĩnh phát hiện thì...”

“Sẽ không, bọn họ sẽ không phát hiện ra chúng con được, chờ tới chiến trường chúng con lại lộ diện là được.” Mộ Bạch vân đạm phong khinh, đã sớm nghĩ xong đối sách, khoác y phục tàng hình đi theo Đoạn Vô Huyết, ai cũng không phát hiện ra được.

Đoạn Vô Huyết muốn khóc: “Vì sao các con muốn lên chiến trường? Chỗ đó chơi rất vui sao?”

“Không phải, chúng con phải đi đánh người xấu.” Mộ Vũ gật gật đầu, nghiêm túc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.