Mộ Bạch và Mộ Vũ trốn ở trong y phục tàng hình mở to mắt nhìn linh thuật khắp bầu trời, tìm chỗ tuyệt đối sẽ không bị đánh tới nhàn nhã thoải mái làm ổ.
“Ca ca, Dạ Kiêu Hùng cố ý chạy à?” Mộ Vũ tò mò thầm thì.
“Không biết, chỉ là nếu cố ý, thì có thể hắn ta hơi quá đáng.” Vì ân oán cá nhân mà không quan tâm đến sự sống chết của đồng đội, tương đương với việc tự tay đẩy đồng đội của mình vào chỗ chết, tâm tư như vậy cũng quá ác độc.
Mộ Vũ gật gật đầu, u oán nhìn chiến cuộc hỗn loạn: “Hình như Đoàn thúc thúc sắp chết, làm sao bây giờ?”
Dạ Mộ Bạch: “Không cần lo, vừa rồi Đoàn thúc thúc nói với huynh, Tề trưởng lão đã tự mình đến cứu viện.” Một Đại Đế đến cứu người, chắc chắn không có vấn đề.
Vừa mới dứt lời, một hơi thở như nước lũ quét qua, Đông Quách Lâm bị đánh thành trọng thưởng, ba Tôn Chủ bị mất mạng ngay tại chỗ.
Dạ Mộ Vũ: “... Muội cảm thấy có thể bọn họ sẽ không đợi được Tề trưởng lão tới cứu.”
Đối phương cũng nhận thấy được có thể có người tới cứu, công kích càng thêm hung mãnh, gần như là không muốn sống, cứng đối cứng. Cứ tiếp tục như vậy, đợi Tề trưởng lão từ trên tường thành bay tới, cho dù tất cả bọn họ không chết hết, có lẽ cũng chết thất thất bát bát (ý nói chết gần hết) rồi.
Dạ Mộ Bạch: “Muội tìm cơ hội phong tỏa không gian, ca đến rải khói độc.”
“Khói độc! Được, ca ca có được khói độc từ đâu?” Ánh mắt Dạ Mộ Vũ tỏa sáng, bộ dạng hoàn toàn cũng không bị khói độc dọa.
Theo tuổi càng tăng lên, huyết mạch Mộ Vũ cũng có được năng lực bách độc bất xâm, chỉ là không nghịch thiên như ca ca. Tuy rằng nàng không dùng các loại độc dược nhưng cũng rất thích.
“Lần trước lén trộm chỗ mẫu thân. Cha không biết, muội đừng nói lỡ miệng nữa.” Dạ Mộ Bạch nhỏ giọng dặn dò.
Mộ Vũ cười hì hì gật đầu: “Yên tâm, muội sẽ không nói lung tung nữa.”
Nàng kéo y phục tàng hình trên người xuống, gọi Linh Lung Kim Hồ ra, đi về phía Đoạn Vô Huyết.
Cả người Đoạn Vô Huyết đẫm máu, hai trong ba con Triệu hoán thú đã bị thiệt hại, chỉ còn lại một con cuối cùng. Nhìn lên lại thấy Dạ Mộ Vũ ôm một con Hồ ly xinh xắn từ từ đi tới, nhất thời sợ tới mức chết khiếp.
“Ai cho con đến!” Đoạn Vô Huyết nổi giận gầm lên một tiếng, máu đầy cả người, khiến cả người hắn khủng bố giống như tu la địa ngục, hai Tôn Chủ đang đánh kịch liệt với hắn cũng bị giật nảy mình.
Dạ Mộ Vũ lại hoàn toàn không bị dọa, nháy mắt mấy cái rất vô tội: “Đương nhiên là tới giúp Đoàn thúc thúc, hình như Đoàn thúc thúc sắp chết.”
Đỉnh đầu Đoạn Vô Huyết giống như có quạ đen bay qua, không biết là tương đối mất mặt vì bị một hài tử nói toạc ra rằng hắn sắp chết, hay là tương đối mất mặt vì một tiểu hài tử muốn tới cứu hắn.
Hai Tôn Chủ đối diện cười ha ha: “Ám Dạ Đế Quốc không có ai sao? Ngay cả hài tử cũng đưa lên chiến trường, còn trông chờ một hài tử đến cứu mạng!”
Mặt Đoạn Vô Huyết hơi hơi nóng lên, vừa định nói vài lời phản bác.
Dạ Mộ Vũ đã hành động, ngón tay non mềm chỉ ra một cái, trên người Linh Lung Kim Hồ tỏa ra kim quang lóa mắt, một kết giới bán nguyệt giống như vòm trời từ trên trời giáng xuống, chụp hơn một nửa nhân mã đối phương vào trong kết giới.
Theo sát sau đó, một con rồng đen xinh đẹp bay ra, tràn ngập cả kết giới.
Người bị nhốt trong kết giới quá sợ hãi: “Có độc, nhanh ra ngoài.”
Đám người Đoạn Vân Thiết không cẩn thận bị nhốt vào trong kết giới lập tức ngừng thở, chạy ra khỏi kết giới rất nhẹ nhàng, mọi người Sáng Thế Thần Điện lại bị kết giới ngăn cản chặt chẽ.
“Khốn kiếp! Kết giới này cũng không bền chắc, nhanh đập nát nó!” Thủ lĩnh đối phương bị nhốt trong kết giới xanh mặt rống giận, ra lệnh cho ba con Triệu hoán thú cố hết sức đánh về một chỗ của kết giới, những người khác cũng làm theo, kết giới nháy mắt xuất hiện vết nứt.