Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 699: Chương 699: Bình Tây thành 9




Nhưng ngay cả như vậy, bọn họ cũng không thể một hơi đánh nát kết giới.

Đây là kết giới Dạ Mộ Vũ dùng Linh Lung Kim Hồ và tinh thể Thượng phẩm khế ước ra, cho dù có không vững chắc, muốn đánh tan cũng phải cần một ít thời gian, thời gian ngắn ngủi này cũng đủ để bọn Đông Quách Lâm làm rất nhiều việc.

Đông Quách Lâm thấy cơ hội tới, không lập tức hạ lệnh lui lại, ngược lại bốn Tôn Chủ lập tức bao vây một Vương Giả của đối phương chưa bị kết giới nhốt lại, thuần thục tiêu diệt.

Chỉ nghe một tiếng nổ ầm, chấn động toàn bộ Bình Tây thành, rốt cuộc kết giới bị đánh nát, người Sáng Thế Thần Điện vọt ra, người ở bên ngoài của bọn họ đã chết sạch sẽ.

Tất cả mọi người ở trên chiến trường nghe thấy được tiếng động bất thường này, bất giác nhìn về phía bên kia.

Ngô tướng quân – thuộc hạ của Dạ Kiêu Hùng chần chờ nói: “Thành chủ, hình như là tiếng động bên Đông Quách Lâm, chúng ta thật sự không đi cứu sao?”

“Bọn họ? Chỉ là một đội hi sinh, một chút năng lực cũng không có. Tin ta đi, sau khi đi vòng theo ta từ nơi này, ít nhất có thể tiêu diệt hai đội của đối phương thành công, bảy tên Vương Giả! Cho dù tổn thất một đội cũng đáng giá.” Dạ Kiêu Hùng nói chắc như đinh đóng cột.

Ngô tướng quân yên lặng không nói, đáy lòng có chút lạnh lẽo. Hy sinh đồng đội để lập được chiến công sao? Chuyện này không khỏi quá mức ác độc, huống chi còn chưa chắc ngươi có thể thành công đâu.

Bên Đoạn Vô Huyết, đối phương vừa lao tới với tư thế muốn cùng đám người của hắn liều mạng, nhưng vừa giao thủ đã phát hiện thực lực của đối phương đột nhiên yếu đi rất nhiều, sắc mặt người người phát đen, bộ dáng ủ rũ ỉu xìu, hư thoát vô lực, nghĩ cũng biết là đã trúng độc.

Thủ lĩnh đối phương sợ hãi, hắn ta không nghĩ độc này lợi hại như vậy, vừa rồi chỉ cảm thấy cả người có cảm giác hơi mềm nhũn mà thôi, ai nghĩ đến vừa giao thủ, ngay cả sức lực cũng không dùng được, ngay cả Triệu hoán thú cũng không có linh khí chống đỡ.

“Mau lui!” Hắn âm thầm truyền âm, các đội viên lập tức đẩy lui đối thủ trước mặt, xoay người bỏ chạy.

“Ha, cơ hội tốt, bọn họ trúng độc, một người cũng không được thả chạy!” Đông Quách Lâm vui mừng quá đỗi, lấy Cửu Tinh Linh Chi 2000 năm không nỡ ăn ra, một ngụm nuốt xuống, thương thế khôi phục bình thường, dẫn theo mọi người tiến lên.

Đoạn Vân Thiết và Đoạn Vô Huyết cũng nhiệt huyết sôi trào, a, vừa rồi bị đè đánh lâu như vậy, thiếu chút nữa đã bị các ngươi đánh chết, hiện tại các ngươi muốn chạy, nằm mơ! Không diệt sạch các ngươi, chúng ta sẽ không họ Đoàn!

Mọi người Sáng Thế Thần Điện trúng khói độc sao có thể chống cự đám người Đông Quách Lâm, Đoạn Vân Thiết giống như đánh máu gà, trong nháy mắt đã bị đuổi theo, đợi đến lúc Tề trưởng lão tới, đội kia của đối phương gần như đã bị diệt sạch, chỉ còn lại một Vương Giả đang ngoan cố chống lại.

Tề trưởng lão vung tay lên, diệt người nọ, nhìn đám người Đông Quách Lâm cười ha ha: “Làm rất tốt, một lần tiêu diệt hai đội, tám gã Vương Giả, Sáng Thế Thần Điện cũng phải đau lòng rồi.”

Đám người Đông Quách Lâm vui vẻ ra mặt, chỉ có Đoạn Vô Huyết hết nhìn đông tới nhìn tây, hai tiểu gia hỏa này lại chạy đi đâu rồi? Nếu không có hai tiểu gia hỏa này có lẽ toàn quân bị diệt chính là bọn họ, lại nói, rốt cuộc hai tiểu hài này này là hài tử nhà ai, yêu nghiệt như vậy?

Lúc này, chiến trường phía Tây cũng phát ra tiếng động va chạm kịch liệt, không qua bao lâu, Sáng Thế Thần Điện đã toàn diện rút lui.

Dạ Quân Mạc cũng không kêu đuổi theo, thu binh trở về thành.

Trở về trong thành, Tề trưởng lão bắt đầu tính tổn thất và chiến công của mọi người.

Dạ Kiêu Hùng vênh váo tự đắc dẫn theo đội đi đến trước mặt Tề trưởng lão, kế hoạch của hắn ta coi như thành công, tuy rằng chỉ giết chết ba Vương Giả của đối phương, nhưng là không tệ, ít nhất chính Vương Giả của bọn họ không bị tổn thất, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.