Dạ Quân Mạc lười ngẩng đầu, ôm Mộ Vũ lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc ngươi cũng vào?”
Ngọc Ưu Liên hừ lạnh một tiếng: “Nói bậy bạ gì đó? Đương nhiên là ta ở trong tháp nhìn thấy được ngươi.”
Dạ Quân Mạc buông Mộ Vũ ra, lười biếng đứng dậy: “Nếu như bầu trời không gian lãng phí còn có thể sập xuống, ngươi đã sớm sử dụng, sẽ không để cho tới hôm nay cũng không ra tay. Nếu ta đoán không lầm, lúc trước khi đúc lại Tháp Thiên Ky, cơ quan của không gian lãng phí cũng đã bị tổn hại hoàn toàn, các ngươi hoàn toàn không có cách nào phục hồi như cũ. Bây giờ ngươi đang nói chuyện với ta, chỉ có thể tiến vào bên trong không gian.”
Vừa dứt lời, Dạ Quân Mạc đánh ra một chưởng, linh khí vô tận phóng thẳng vào hư không.
Ngọc Ưu Liên giật mình kêu một tiếng, hiện ra sau tầng mây trên bầu trời, lảo đảo ổn định thân thể. Nàng ta không nghĩ tới Dạ Quân Mạc vừa nói xong đã ra tay, hơn nữa dễ dàng tìm được chỗ nàng ta nấp như vậy.
Nàng ta lập tức gọi Triệu hoán thú năm hệ ra, linh khí bùng nổ, một ngón chỉ ra, lực lượng xuyên thủng trời đất không hướng đến Dạ Quân mạc, mà là đâm về phía Dạ Mộ Bạch.
Hơi thở cả người Dạ Quân Mạc tăng vọt, Ngũ Hành Thanh Long bay ra, thân thể cao lớn xoay quanh trong không trung, khí thế lăng hàn đánh tan lực lượng bay vụt đến, trên vảy rồng của nó bắn tung tóe ra nhiều ánh lửa.
Dạ Mộ Bạch lập tức kéo muội muội lui về phía sau, phủ thêm y phục tàng hình, tách ra rất xa khỏi vòng chiến.
Chúng chỉ có thể đứng nhìn cuộc đại chiến có mức độ này ở xa, hơi không để ý bị sóng chiến ảnh hưởng sẽ tai họa ngập đầu.
Hai người chiến đấu dị thường kịch liệt, ngay cả không gian lãng phí cũng bắt đầu lay động.
Ngọc Ưu Liên ỷ vào việc có nhiều hơn Dạ Quân Mạc một con Triệu hoán thú hệ Mộc, có thể không ngừng khôi phục sức chịu đựng, tiến công không chút khiêm nhường.
Dạ Quân Mạc dần dần lui về phía sau, thương thế của bốn con Triệu hoán thú dần dần nặng rồi.
Ngọc Ưu Liên hết sức vui mừng, muốn càng thêm sức nữa, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, Triệu hoán thú của nàng ta bắt đầu hành động chậm chạp.
“A!” Ngọc Ưu Liên hét lên một tiếng, vội vàng ăn một lượng lớn Tẩy Độc Thảo: “Dạ Quân Mạc, ngươi hạ độc lúc nào?”
Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhếch môi: “Độc Sư hạ độc, sao có thể để cho ngươi phát hiện?”
Hắn cũng không hạ loại độc dược sẽ nhanh chóng dẫn đến tử vong, cái này rất dễ bị phát hiện, đối với Ngọc Ưu Liên mà nói, cũng vô dụng, Sáng Thế Thần Điện cũng có đủ Tẩy Độc Thảo cấp cao có thể giải độc. Hắn dùng bột phấn của khối đá độc lúc trước Bạch Vũ phát hiện.
Loại độc này dùng sẽ không có mùi vị, khó có thể phát hiện, độc tính cực kỳ khủng bố, đều có hiệu quả với cả người và Triệu hoán thú, cho dù Ngọc Ưu Liên ăn nhiều Tẩy Độc Thảo cũng không có cách nào lập tức giải độc.
Sắc mặt Ngọc Ưu Liên biến thành màu đen, dẫn theo theo Triệu hoán thú trúng độc nhanh chóng chạy trốn.
Dạ Quân Mạc cưỡi lên Ngũ Hành Thanh Long, kéo hai hài tử lên, đuổi theo không rời, theo Ngọc Ưu Liên chạy ra khỏi không gian lãng phí.
Sau khi ra không gian, là một vùng hành lang rộng lớn mà lạnh như băng, lộ ra sương mù màu đen, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi của Ngọc Ưu Liên.
Dạ Quân Mạc không đuổi theo nữa, mà cẩn thận xem xét tình huống chung quanh, sau đó tìm một góc nghỉ ngơi.
Dạ Mộ Bạch không nói gì nhìn phụ thân mình: “Cha, cha lại nghỉ ngơi à? Mấy tháng không gặp, sao cha trở nên lười như vậy rồi?”
“Đây không phải là lười, là thông minh. Lại đuổi theo ra ngoài, con có biết sẽ gặp phải cơ quan gì không? Ít nhất ở đây, chúng ta không bị nguy hiểm.” Dạ Quân Mạc cười nhạt sờ sờ đầu Dạ Mộ Bạch.
Dạ Mộ Bạch nhìn xung quanh mình: “Sao ngươi có thể khẳng định?”
“Đương nhiên ta có thể khẳng định, tháp này dựa vào Tháp Thiên Ky làm cơ sở để cải tạo, ta đã biết toàn bộ cấu tạo của Tháp Thiên ky, gần không gian lãng phí không có cách nào trang bị cơ quan và kết giới.” Dạ Quân Mạc rất kiên nhẫn giải thích.