Đời Đời Kiếp Kiếp Chỉ Yêu Mình Nàng

Chương 6: Chương 6: Bằng Hữu




Trong một đêm thanh vắng,ở một con đường nào đó đang có một nữ tử xinh đẹp đang chạy hớt hải như bị.....ma.....đuổi.

Chạy đến đầu đường cô bèn dừng lại lau mồ hôi.Lệ Minh Châu thầm nghĩ mình thật đen đủi,bỗng cô thấy có một quán mỳ bên cạnh đường thấy mình cũng đói cô liền ghé vào gọi một bát mỳ.Thấy bát mỳ nóng hổi,tâm tình Lệ Minh Châu cũng nhẹ hẳn đi.Nhưng đang ăn lại có một một ngón tay gõ xuống mặt bàn nhằm cản chở bữa ăn của cô.Lệ Minh Châu tức giận quay lại chửi:“tên khốn nào cản chở bữa ăn của ta vậy,ko biết câu'trời đánh tránh miếng ăn sao',mau biến chỗ khác”

Nam tử thấy vậy bèn lên tiếng:“xin lỗi cô nương,lúc nãy tôi đùa hơi quá.mong cô nương thứ lỗi,hay là bữa ăn này tôi mời coi như tạ lỗi với cô nương?”

Lệ Minh Châu :“Coi như ngươi biết điều, chuyện lúc nãy ta tạm thời bỏ qua cho ngươi!!”

Nam tử:“Cô nương chúng ta đã có duyên gặp nhau chi bằng chúng ta kết duyên bằng hữu.Ngày nào ta cũng mời cô ăn sáng đc ko?”

Lệ Minh Châu:“Ăn sáng, đc thôi chúng ta kết duyên bằng hữu.A..ta vẫn chưa biết tên ngươi?”(sao tham ăn thế chị lại bị anh ý lừa rùi hu hu)

Nam Tử:“Ta tên Phong Nhật,cô nương cứ gọi ta là Nhật.Còn cô nương tên gì?”

Lệ Minh Châu:“vì chúng ta là bạn nên tôi sẽ nói thật với huynh thực ra tôi ko phải là người của thời đại này.Tôi là người ở tương lai 2000 năm sau,tên thật của tôi là Nhạc Băng Băng,vì một tai nạn ở hiện đại mà tôi xuyên không và nhập vào cái thể xác tên Lệ Minh Châu,có lẽ điều tôi nói anh không tin nhưng đây chính là sự thật”

Phong nhật:“ko ta tin muội Băng Nhi“.phong nhật thầm nghĩ vì muội ko phaỉ người ở đây nên muội mới đặc biệt đến vậy, mới làm cho ta cảm thấy hứng thú đến vậy.

Lệ Minh Châu:“đc bây giờ chúng ta là bằng hữu tốt cùng chung họa nạn,ko có̀ bí mật riêng”

Phong Nhật :“đc bằng hữu tốt.”

Sau khi ăn no nê Lệ Minh Châu cất bước rời đi chỉ để lại Phong Nhật. Nhưng Cô ko biết rằng chiếc túi thơm của mẹ cô tặng ở thời hiện đại đã rơi vào tay ai đó.(lúc chị tỉnh dậy thì túi thơm chị lun mang theo đã thấy ở bên cạnh chị)

Sau khi Lệ Minh Châu vừa đi thì đám thuộc hạ của Phong Nhật mới vào bẩm báo:“thưa chủ nhân,cô nương đó tên Lệ Minh Châu con gái cả của Lệ Tả tướng.”

Phong Nhật quay lại bộ dáng thường ngày lạnh lùng nói:“Được rồi mau biến đi”

Đám thuộc hạ ấm ức trả lời:“vâng chủ nhân“. Trong lòng họ ai ai cũng thầm nghĩ chủ nhân thật thiên vị a, tại sao đối với cô nương lần đầu gặp thì nhu mì đến vậy còn với bọn họ thì lạnh lùng,sát khí đến vậy.

(SY:tất nhiên anh phải đối tốt với chị ấy rùi,đám người các ngươi là gì mà kêu anh ấy đối sử tốt.Đúng là ko bít tự lượng sức.

Thuộc hạ:gì chứ chúng ta ở cạnh chủ nhân ko biết vào sinh ra tử bít bao nhiu lần cùng người tại sao laị ko đc đối sử công bằng chứ.hu~hu.

SY:plè...anh ấy đối sử tốt với chị ấy là vì chị là' true love' của anh í,còn các ngươi đc anh ấy đối sử vậy là tốt rùi nên bít ơn đi

Thuộc hạ:*khóc dòng*)

Trời đã về đêm Lệ Minh Châu vừa về đến nhà liền lăn ra ngủ.Sáng hôm sau mặt trời lên 3 con sào cô mới chịu thức dậy.

Lệ Minh Châu đang rửa mặt thì tiểu lan chay vào lên tiếng:“tiểu thư,cô may thức dạy mặc quần áo ra tiếp thánh chỉ.”

Lệ Minh Châu:“tiếp thánh chỉ....ta ko đi.Thích thì bọn họ(nhà họ Lệ trừ chị) tự đi ta ko rảnh.”

Tiểu Lan:“tiểu thư,cô mau đi đi,coi như em lạy cô..cô mau đi đi nếu ko toàn gia sẽ bị chặt đầu đó hu hu..”

Lệ Minh Châu thấy Tiểu lan quỳ xuống khóc lóc cầu xin cô đành miễn cưỡng đến sảnh chính tiếp thánh giá.

Lão công công đọc thánh chỉ:“Phụng thiên thừa vận.....bla...bla.....bla.... chú ý yến tiệc ngày hôm nay yêu cầu Lệ gia có mặt đầy đủ ,một người cũng ko đc thiếu .”

Nhận thánh chỉ xong Lệ Minh Châu bèn đứng lên nói:“Tể tướng đại nhân, hôm nay ông tự dắt gia đình mình đi đi ta ko đi đâu. Ta hơi mệt nên về phòng nghỉ trước đây.tạm biệt”

Lệ Hàn Cương:“không đc, tối nay ngươi nhất định phải đi đây là thánh chỉ nói”

Lệ Minh Châu:“Ta ko đi,ông làm gì đc ta.,hứ.”

Lệ Hàn Cương:“người đâu mau trói tiểu lan lại,đánh hai mươi đại bản cho ta..mau”

Tiểu lan nhìn Lệ Minh Châu bằng ánh mắt cầu cứu.Thấy thương tiểu lan đã cùng mình chịu khổ cô bèn lên tiếng:“Mau dừng lại ta đi là đc chứ gì,nhưng ta nói trước đến đấy ta có lỡ gây ra lỗi lầm gì,ta ko biết đâu à nha.”

Lệ Hàn Cương thấy Lệ Minh Châu chịu đi thì liền thả tiểu lan ra,rồi ông liền lập tức quay về biệt viện của mình.

Lệ Minh Châu cùng tiểu lan về phòng ăn cơm rồi chuẩn bị đồ cho buổi tối hôm đó.

Tối hôm đó

Trong phòng Lệ Minh Châu phát ra những tiếng than thở khủng khiếp:“A~lớp thứ tư,chưa hết sao tiểu lan,ôi nặng chết đc,nóng chết đc mau lược bớt đi.A~em trang điểm ít thôi,đi dự yến tiệc chứ đâu phải đi thi chét phấn đâu...hu..hu.Ta thề lần sau cò chết ta cũng ko đi mấy cái loại yến tiệc này.”

Thế là hai canh giờ sau nhà họ Lệ bỗng nhiên xuất hiện một tuyệt sắc giai nhân,có vẻ đẹp chim sa cá lặn,đi đến đâu cũng câu dẫn người đến đó nói chung là từ già,trẻ,lớn,bé ai ai cũng bị vẻ đẹp này quyến rũ.Đc khoảng 30 phút sau xe ngựa đã đến trước cổng thành..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.