Đời Đời Kiếp Kiếp Chỉ Yêu Mình Nàng

Chương 17: Chương 17




Quá khứ của Lệ Minh Châu ( chủ thể chưa chết )

Lê Minh Châu lúc vừa ra đời

Lệ Hàn Cương nhìn xác người mình yêu mà không khỏi đau lòng. Ông hối hận vì đã biết bà bị yếu tim nhưng vẫn bắt bà vì ông mà sinh một đứa con. Nhìn người mình đã mất đi ông lại càng oán hận đứa con gái vừa ra đời, ông đổ hết mọi tội lỗi cho đứa con gái bé bỏng kia.

Lệ Minh Châu 4 tuổi 

Nỗi hận của ông đối với đứa con gái của mình càng lớn. Vì thế ông luôn coi cô là “ bia chút giận “ mặc cô bị tỷ muội trong nhà khi dễ bắt nạt .

Lệ Minh Châu chạy từ hậu viện ra túm vạt áo của Lệ Hàn Cương vừa khóc vừa nói: “ Phụ thân nhị tỷ khi dễ con...”

Chưa để Lệ Minh Châu nói hết một cái tát đã giáng xuống mặt cô kèm theo tiếng mắng chửi:“ đồ sao chổi,ngươi đi chết đi...khi dễ? Ngươi còn có khi dễ sao? Nực cười...”

Và từ đó 1 Lệ Minh Châu yếu ớt luôn bị bắt nạt mà không giám phản kháng đã đươc hình thành.

Lệ Minh Châu lúc 8 tuổi

Minh Châu lớn lên ngày càng xinh đẹp giống mẹ cô ý nhưng vẻ đẹp ấy cũng khiến sự áy náy của Lệ Hàn Cương ngày càng lớn

Lệ Hàn Cương:“Từ nay ngươi hãy đeo cái mạng che mặt này vào cho ta....nếu ngươi cứ để lộ khuôn mặt ra thì Tiểu lan sẽ thay ngươi chịu đòn”

Lệ Minh Châu:“vâng phụ thân”

Thế rồi từ đó khuôn mặt như hoa như ngọc liền không có cơ hội tỏa sáng.

Lệ Minh Châu lúc 15 tuổi

Lệ Minh Châu dưới sự áp bức gia đình nhưng vẫn luôn hồn nhiên nở nụ cười.Bởi cô tin chỉ có nụ cười....và sự lạc quan mới đưa cô ra khỏi” ngục tối vô hạn” kia.Thế nhưng..

Tỷ muội:“Minh Châu ta nghe nói bọn nô tài trong phủ ngươi đều rất chung thành với chủ tử a~~Hay chúng ta cùng chơi một trò chơi a~~Nếu ngươi thắng ta liền thả chúng...nếu thua từng người đều sẽ chết....luật cũng dễ a~~Ngươi chỉ cần cười a....cười để cứu bọn chúng nha....cười làm ta hài lòng ta liền thả bọn chúng....không hài lòng liền tiễn bọn chúng xuống âm phủ”

Thê rồi cô cười..cười ngây thơ có,cười xinh đẹp có...cười ngốc nghếch có...cười kiểu nào cũng có thế nhưng nụ cười nào của cô thì cũng đều không được chấp nhận thế rồi từng người từng người trước mặt cô cứ thế ra đi.....và từ đấy một Lệ Minh Châu ngây thơ...hay cười cũng không còn nữa...

Lệ Minh Châu lúc 18 tuổi

Lệ Minh Châu mặc dù luôn bị cha...di nương và các tỷ muội khi dễ nhưng vẫn luôn coi họ là ruột thịt mà đối xử....cho đến khi..

Buổi chiều hôm đấy Lệ Minh Châu đi qua phòng của Lệ Hàn Cương và vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ông và Đại di nương

Đại di nương:Lão gia nghe nói con nha đầu Minh Châu kia hai hôm nữa định lên chùa

Lệ Hàn Cương:ukm...biết rồi chuyện ta hứa nâng nàng lên chính thất ta sẽ làm được..

Đại di nương:Lão gia chẳng lẽ người không đau lòng sao dù gì nha đầu đó với người đều cùng chung huyết thống mà người lại nhẫn tâm thuê sát thủ đi giết nó vậy

Lệ Hàn Cương:Con nghiệt nữ đó tốt nhất là không nên sinh ra đời....nó đúng là đồ sao chổi mà cả mẫu nhân thân sinh cũng vì nó mà chết đúng là đồ xui xẻo gặp ai là khắc người đó đáng ra nó nên chết sớm hơn mới phải...

Đại di nương:lão gia tốt nhất là đừng nhắc đến nó nữa....chúng ta đi nghỉ a~~

Lệ Hàn Cương:chiều theo ý phu nhân a~~

Sau khi nghe lời nói của Lệ Hàn Cương cùng đại di nương Lệ Minh Châu không khỏi đau lòng khóc...người ta hay nói hổ dữ cũng không ăn thịt con mà tại sao cha cô lại làm vậy....nếu sự có mặt của cô chính là tội lỗi vậy thì cô xin nguyện chọn lấy cái chết a~~

Thế rồi hai hôm sau mọi việc cứ như sắp đặt mà diễn ra....nhưng cho đến khi lúc thích khách xuất hiện cô liền đạp tiểu lan trên xe xuống thế nhưng tiểu lan đúng là một đứa ngốc liền theo cô nhảy xuống vách núi....vậy là một mảng tối sầm liền xuất hiện trước mặt cô....

Lệ Minh Châu xuyên qua thành Nhạc Băng Băng.

Sau gần hai tháng ở hiện đại thì Lệ Minh Châu cũng đã tiếp nhận được sự thật rằng mình đã xuyên qua....tráo đổi thân xác cho Nhạc Băng Băng...

Có nhiều lúc cô đã có suy nghĩ muốn tự tử để quay về cổ đại nhưng nghĩ đến lời cha nói,những khi dễ của di nương tỷ muội cô lại thôi.....tuy nhiên đó chỉ là một trong những lí do để cô không chở về thôi.... nói ra có lẽ mọi người sẽ bảo cô ích kỉ nhưng có lẽ đây cũng chính là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng cô được quyền ích kỉ.....vì vậy nên cô chính là tham luyến thế giới hiện đại...tham luyến tình thương của cha mẹ...thèm khát sự bảo bọc của anh trai....thích những giây phút đựợc hòa đồng cùng bạn bè huynh đệ....”vì vậy nên xin cô hãy tha thứ và sống nốt quãng đời của tôi ở cổ đại nhé Nhạc Băng Băng ,yên tâm tôi sẽ thay cô chăm xóc và bảo vệ gia đình này....cảm ơn...và xin lỗi cô....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.