Một ngày mùa xuân yên ả,trong một sảnh chính nào đó có tiếng mắng chửi vọng ra.Sảnh chính bốn bề rộng lớn chỉ thấy một nữ tử vận một thân hồng y quỳ dưới đất.Nàng như một đóa hoa sen đang e ấp nở.Vẻ đẹp ko thể nào có thể tả hết được.Nhưng “đóa hoa” này ko phải 'đóa hoa 'trong lồng kính bình thường.Nàng là một' đóa hoa' bên ngoài giông tố,là một 'đoá hoa' dại bất khuất kiên cường.
Bên trong sảnh Lệ Hàn Cương đang lên tiếng quát tháo hỏi:“Nghịch tử...có phải ngươi đã đánh Nguyệt nhi khiến cho nó bị tàn phề phải ko”
Lệ Minh Châu thẳng thắn trả lời:“đúng vậy”
Lệ Hàn Cương hỏi:“ vì sao ngươi lại làm vậy,dù gì nó cũng là muội muội của ngươi mà sao ngươi có thể độc ác như vậy??”
Lệ Minh Châu cười lạnh nói:“muội muội...ha ha.. nực cười.Tể tướng đại nhân xin cho hỏi có̀ vị muội muội nào mà ngang nhiên coi trời bằng vung,ngày nào cũng mang kiếm đến 'thêu hoa' trên người tỷ tỷ nó không,còn có thứ nữ nào mà dám ngang nhiên sỉ nhục danh dự của chính thất ko,chỉ bằng cái tội này chết cũng đáng...còn nữa tể tướng đại nhân,con người yếu đuối trước kia ông nhìn thấy đã chết rồi,con người bây giờ đây sẽ không để người ta khi dễ nữa.”(ah.. chết tui mất thui..chị ơi cố lên cho ông tể tướng ấy phải hối hận đi)
Lệ Hàn Cương nhìn Lệ Minh Châu nói:“Vậy đc chuyện của nguyệt nhi tạm gác sang một bên,còn chuyện của nhị di nương ngươi . Tại sao ngươi lại vũ nhục nàng ấy,nói nàng ấy là cái máy đẻ..là công cụ sưởi ấm dường..dù gì lúc nàng ấy đến chỗ ngươi là có ý tốt,muốn an ủi ngươi mà thôi”
Lệ Minh Châu cười khểnh nói:“an ủi, rõ ràng là đến chửi rủa ta thì có,an ủi cái cóc khô ta ko tin,giả tạo”
Lệ Hàn Cương tức giận nói:“dù sao người đó cũng là di nương của ngươi tại sao ngươi co ́thể nói thế”
Lệ Minh Châu đáp:“ tể tướng ông luôn miệng nói yêu mẹ tôi mà thế sao bây giờ trong mắt ông chỉ có nhị di nương. Thực chất ông ko hề yêu mẹ tôi,chứ nếu ông yêu mẹ tôi thì ông đã ko nạp nhị phu nhân làm thiếp thất..Ông quả thực ko có tư cách nói yêu bà.”
BA.........!! Lệ Hàn Cương giơ tay 1 cái tát liền được hạ xuống(tên cẩu quan kia sao dám đánh đại tỷ của ta....a..a đồ đáng ghét.ta liều mạng với ông za...a..)
Lệ Minh Châu cảm thấy vô cùng uất ức.Đây là lần đầu tiên cô bị ăn đòn.Ở hiên đại cô luôn đươc mọi người yêu quý chưa bao giờ bị đánh.Một cảm giác đau xót đang dâng trào trong lồng ngực cô,cô cảm thấy xót thương cho con người trong qúa khứ này.Tại sao con người này lại chịu đủ mọi tủi nhục vậy,phải nói là kiếp nạn của cô đã an bày hay nên nói là cô chưa tích đủ ân đức.....vừa suy nghĩ thì cô đã cảm thấy dòng nước ấm lăn dài trên má cô.Khóc...cô đang khóc sao cô không thể ngờ đc từ lúc 5 tuổi cô đã không còn biết khóc nữa vì cô nghĩ đó là hành động của những kẻ yếu đuối.Thế mà bây giờ cô đang khóc sao.... nhưng sao cái hành động yếu đuối này lại làm cho cô dễ chịu đến vậy??
Lệ Hàn Cương như cứng đơ hết người lại.Tuy ông có ghét người con gái này nhưng ông chưa bao giờ đánh nó.Mà sao bây giờ đánh nó ông lại cảm thấy vô cùng đau đớn ,xót xa.Ông quay sang nhìn cái hình bóng nhỏ bè kia,cái hình bóng đang cố nén đi những giọt nước mắt...tại sao cái hình ảnh mạnh mẽ đang cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt này lại như lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng ông làm cho ông đau nhói. Ngay lúc này đây ông lại có cảm giác muốn bảo vệ nàng,muốn gạt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng.suy nghĩ ấy thoáng chốc hiện ra nhưng lại bị ông nhanh chóng dập tắt.ông lại dùng ánh mắt ai oán nhìn nàng.
Lệ Minh Châu ngồi dưới sàn nhà kìm chế cảm xúc nói:“tể tướng đại nhân,cái tát này ông tát thay cho con dao cắt đứt quan hệ cha con chúng ta.từ nay chúng ta'nước sông không pham nước giếng'sống cuộc sống riêng của mỗi chúng ta.”
Nói xong Lệ Minh Châu quay phắt người bỏ về phòng.Thấy chủ nhân về tiểu lan liền thở phào nhẹ nhõm.cô thầm nghĩ thật may tiểu thư không sao nếu ko có lẽ em sẽ chết mất.
Tiểu lan nhìn quanh người Lệ Minh Châu để thăm dò vết thương và cô đã dừng lại khi nhìn và má Lệ Minh Châu.
Tiểu Lan rưng rưng nc mắt hỏi chủ tử:“tiểu thư,có phải lão gia đánh người ko,để em đi lấy đá chườm cho cô nhé...hu..hu”
Lệ Minh Châu thương xót nhìn tiểu lan nói:“ta ko sao, cái vết thương nhỏ này thì có thể làm gì đc ta chứ,Tiểu lan em đừng lo cho ta”
Bỗng đang nói chuyện thì có tiếng cạch cạnh.Ở ngoài vang kên giọng nói của đám nô tài:“lão gia có lệnh,đại tiểu thư ko hiểu lễ nghĩa,yêu cầu ở trong nhà suy nghĩ,ko cho ăn cơm 3 ngày”
Lê Minh Châu tức giận nghĩ lão già chết tiệc các ngươi dám nhốt ta đc nợ này ta nhất định sẽ trả,ông cứ nhớ lấy.
Nàng vội vã đi ra hỏi tiểu lan :“tiểu lan ta muốn thoát khỏi nơi này tìm hiểu cấu trúc xây dựng ở đây để sau này dễ đi lại,em giúp ta đc ko”
Lần đầu viết truyện mong mn thông cảm.mong mn sẽ đọc và nx ạ.iu các bạn nhìu