Lệ Minh Châu nhìn cha nói:“ha...ha, người như ông cũng làm được phụ thân của người khác sau??sao thay vì trách tôi sao ông ko tự trách mình đi.ông ko xứng đáng để tôi gọi ông là phụ thân....”
Lệ Cương Hàn tức giận nhìn cô nói:“ngươi...nghịch tử..mau cút cho ta...cút”(chị ngầu qúa đi...em iu chị)
Lệ Minh Châu nhìn ông với ánh mắt khinh bỉ nói:“ko cần ông đuổi,đằng nào tôi cũng ko muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa..hứ..”Lệ Minh Châu quay phắt người bỏ đi.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên trước hành động của cô
Lệ Minh Châu vừa đi vừa nghĩ cái thề giời này thật khác nghiệt a.Nàng không thể ngờ đc ở đây con người trước kia lại bị chịu tủi nhục đến vậy.
Ko đc Lệ Minh châu ta hiện nay ko thể chịu uỷ khuất hay tủi nhục ta phải báo thù.
Sáng sớm hôm sau,Lệ Minh Châu đang trong giầc ngủ yên bình thì bị dựng dậy bởi đám nô tì ngoài cửa.Vốn cô rất ghét khi bị đánh thức giấc ngủ cô liền mở cửa kìm nén sự tức giận hỏi:“đã có chuyện gì sảy ra vậy??”
Đám nô tài chưa kịp trả lời thì đã bị một giọng nói tranh chua cắt ngang:“tiện tì mau ra đây cho ta..”
Lệ Minh Châu thầm suy nghĩ thì ra là Lệ Bảo Nguyệt(con gái của nhị di nương)đến đúng lúc lắm ta đang định tìm ngươi tình sổ . Trươć kia ngươi dám ức hiếp ta hôm nay ta ép ngươi “nợ màu trả bằng máu”
Lệ Bảo Nguyệt lên tiếng:“tiện tì,ngươi mau lăn ra đây cho ta.”
Lệ Minh Châu nở một nụ cười lạnh nói:“tiện tì, muội muội lẽ nào con gái ruột của phụ thân trong mắt muội chỉ là một con tiện tì thấp kém sao.”
Lệ Bảo Nguyệt lên tiếng quát tháo:“tiện nhân đúng là to gan hôm nay ta sẽ dạy dỗ lại ngươi.”
Lệ Minh Châu hừ lạnh nói:“Hỗn xược,cả chính nữ mà ngươi cũng không coi ra gì. Được xem hôm nay ai dạy ai..”
Lệ Bảo Nguyệt lâp tức rút kiếm ra đâm thẳng vào Lệ Minh Châu.
Lệ Minh Châu cười khểnh nghĩ hừ võ công như thế mà đòi giết ta sao đúng là nằm mơ mà.Cô nhanh nhẹ thoát ra khỏi mũi kiếm rồi nhẹ nhàng rút cây roi quấn trên người vụt thẳng vào người Lệ Bảo Nguyệt.
Vút....một thanh âm giòn giã vang lê.Lệ Bảo Nguyệt lập tức ngã xuống mặt đầy vết máu.Lệ Minh Châu môt thân sát khí tiến lại gần con người đang nằm dưới đất kia.
Rắc..rắc... chân tay của Lệ Bảo Nguyệt bị phế trong tích tắc. Đám vệ sĩ của Lệ Bảo Nguyệt sợ xanh mặt vội nhấc chủ tử chạy về.
Đám nô tài đằng sau nhìn chủ tử của mình(LMC) ,bình thường hiền lành như vậy mà bây giờ nhìn như ác ma.Haiz... không biết những ngày tháng sau này nên vui hay buồn đây .
Từ trong phòng Tiểu Lan hớt hải chay ra hỏi:“tiểu thư người không sao chứ,người có bị cô ta làm gì ko???”
Lệ Minh Châu quay sang nói:“tiểu lan à, em đừng lo mà loại người như cô ta thì làm gì đc ta chứ. Thôi chúng ta đi vào trong ngồi”
Tiểu lan đành nghe lời tiến vào trong ngồi.Tiểu lan thầm nghĩ tiểu thư a,em cũng rất thích con người hiện của cô a nhưng cô làm ơn đừng đi đâu cũng gây thù chuốc oán với người ta đc ko.hu hu cô ko muốn sống nữa thì đừng hại em lo lắng cho cô chứ.
Thấy tiểu lan đứng thừ ra đó Lệ Minh Châu bèn lên tiếng:“tiểu lan...tiểu lan...em đang suy nghĩ gì vậy..tiểu lan em có nghe ta gọi ko vậy..tiểu lan???”
Nghe thấy Lệ Minh Châu hỏi tiểu lan mơi giật mình đáp:“dạ...dạ,em đang suy nghĩ tí nữa lão gia và nhị phu nhân đến chắc chắn sẽ trách phạt tiểu thư vì vậy em suy nghĩ xem chúng ta nên trôn ở đâu đây”
Lệ Minh Châu đáp:“xì, đến thì đến xem ai sợ ai chứ??”(căng chị)
Lệ Minh Châu vừa nói dứt lời thì ngoài cửa đã vang đến tiếng nhị phu nhân chửi bới:“đồ súc vật,đồ chó đẻ, con ta thấy ngươi đáng thương nên đến đây chơi với ngươi tại sao ngươi lại vong ân,phụ nghĩa đánh cho nó thành tàn phế còn hủy dung của nó chứ.”
Lệ Minh Châu khinh bỉ đáp:“nhị phu nhân hình như tôi có nghe nhầm là bà gọi tôi là chó đúng ko??”
Nhị phu nhân:“đúng”
Lệ Minh Châu:“vậy chúng ta cùng loài với nhau thì phải,nhị phu nhân”
Nhị phu nhân tức giận nói:“cùng loài cái đầu ngươi. Ta hỏi ngươi con gái ta đối sử tốt với ngươi tại sao ngươi lại biến nó thành tàn phế”
Lệ Minh Châu :“hừ đối sử tốt...hừm chẳng phải đối sử theo kiểu lần nào đến cùng đánh ta sao, hôm nay ta củng chỉ áp dụng cách'chào hỏi' của cô ta mà thôi”
Ko cãi đc lời của Lệ Minh Châu, nhị phu nhân định giơ tay lên tát,ai ngờ lại bị giữ lại.
Lệ Minh Châu tức giận lên tiếng:“ Bà nên biết thân biết phận đi,chỉ là một thiếp thất mà cả gan đến đây mắng chửi chính nữ,muốn ăn đòn sao. Còn ko mau cút cho ta.”
Nhị phu nhân nhìn cô nói:“Lệ Minh Châu cô nhớ đấy tôi sẽ ko tha cho cô đâu.”
Lệ Minh Châu nói:“ko tha cho tôi thì bà làm gì đc tôi nào,plè....”
Nhị phu nhân tức giận bỏ đi đến chỗ tể tướng đại nhân mách tội Lệ Minh Châu ngay lập tức cô bị gọi đến sảnh chính.(hazi ko bít chị sẽ ứng phó sao đây)
Mn đọc xong nhận xét giúp mình nhé.lần đầu viết có hơi lủng củng mong mọi người thông cảm