Đồng Nhân: Survival

Chương 292: Chương 292: Khảo sát Utopia




Dưới tác dụng của thực phẩm siêu ngon do chính tác Ren chế biến, chẳng qua mấy ngày Astrid liền có thể tiếp tục nhảy nhót tưng bừng và được cung cấp chỗ ở mới với điều kiện không gây rối ở Utopia....đồng thời ở ngay tại Utopia có biết bao nhiêu thứ làm cô hiếu kỳ không thôi!

Từ đồ ăn, binh sĩ, công trình và các chủng tộc sinh sống ở đây một cách hòa hợp. Làm việc theo một nhịp điệu chăm chỉ vui tươi, cứ sáng tập thể dục rồi ăn và làm việc rồi tiếp tục ăn, ngủ trưa rồi làm việc đến tận tối thì ăn chơi thả ga sau đó lại quay về giấc ngủ!

Không có bất kỳ tranh chấp nghèo đói hay xung đột với nhau, không có nô lệ và đây càng một thế giới mà nhiều chủng tộc chung sống vốn nên chỉ tồn tại trong truyện cổ tích!

“Thật là kỳ diệu!” Astrid không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ thỏa thích quan sát những điều mới lạ đầy sự đặc biệt này.

Rồi cô khựng người, một mặt khó coi:“ Nơi như vậy mà lại được tạo ra bởi tên khốn kiếp đó... thật đúng là không thể tin được mà!”

Tất cả những thứ vốn chỉ nên tồn tại trong câu chuyện cổ tích được bày ra ngay trước mắt cô! Thế mà lại được một tên biến thái bắt cóc một cô gái tay yếu chân mềm như cô thì thật là quá đáng!!!

Cô vĩnh viễn không tha thứ cho hắn!

“Haizz.....đến giờ mình cũng không nỡ rời khỏi đây luôn rồi!” Astrid chống nạnh một cách chán chường, nói ghét ghét vậy chứ đến giờ ăn thì cô là người thành thật nhất!

Hiện tại mọi thứ đều khiến cô lưu luyến không rời, thứ đầu tiên chính là đồ ăn và thứ nhì chính là võ thuật của nơi này. Cô cũng muốn học chứ, ước mơ của cô là trở thành một hiệp sĩ mà nhưng mà cô lấy gì mở miệng xin người ta bây giờ?

Là một tù nhân được ăn ngon đã sướng rồi giờ muốn học võ? Đây là chuyện không thể nào!

“Rốt cuộc tại sao mình lại bị giam giữ ở đây nhỉ?” Astrid phân vân, cô hoàn toàn không biết bị bắt cóc là một chuyện tốt hay xấu. Nhưng may mắn là cô không bị ép buộc như tưởng tượng, ngược lại còn có đủ tự do miễn là cô không gây rắc rối.

Nhưng tuy là bị giam lỏng trong Utopia, nhưng cô vẫn được quyền đi dạo xung quanh Utopia và nhìn thấy được những món hàng mà các cư dân thường dùng.....ví dụ như cô đang ngắm cửa sổ nhìn những cư dân đang cầm những gói hàng trông rất là quen mắt!

“Ơ đây không phải là những mặt hàng cao cấp bên Mildar sao?” Astrid nhìn số thực phẩm, dụng cụ, hàng tiêu dùng hằng ngày liền nhận ra xuất xứ của nó.

Đương nhiên, không phải nhờ vào cô hiểu biết rộng rãi mà là cô thường sử dụng những món hàng cao cấp ở Mildar này. Bao gồm đồ ăn cô cũng ăn tương đối nhiều nhưng không ngon bằng ở đây. Rồi những lọ thuốc cao cấp dành cho các hiệp sĩ tư nhân có hình dáng giống như đúc với những bình thuốc ở đây.

Muốn không nhận ra cũng khó với kiểu dáng đặc biệt không thể làm nhái này!

Dù Mildar cô chưa từng đi qua, nhưng phần nào đó cô có thể đoán được đây có con đường nối sang thành phố Mildar hoặc là đây chính là nguồn cung cấp sản xuất của toàn bộ hàng hóa Mildar vì lượng hàng hóa được làm ra bởi các công nhân ở ngay tại đây!

Có rất nhiều suy nghĩ lóe lên, Astrid nhìn ngoài cửa sổ chán rồi liền muốn ra khỏi nhà để đi tham quan chí ít có thể điều tra được điều gì đó.

“Thật náo nhiệt!” Astrid vừa ra khỏi nhà liền nhìn thấy các cư dân nhiệt tình làm việc buôn bán và làm ra những món hàng cao cấp từ các công xưởng.

Và cô có thể nhìn thấy được đâu đâu cũng là những gian hàng được bày bán vô số những món hàng, tất cả đều đắt hàng. Ai ai cũng đến một cách lịch sự rồi mua những thứ mà họ cần cả.

Chỉ tiếc hiện tại cô chẳng có xu nào trong tay, bằng không lấy máu của một người phụ nữ chân chính như cô. Dù mệt chết cũng phải vơ vét sạch sẽ mọi gian hàng mà cô nhìn thấy!

“Mình muốn mua bộ trang sức này!”

“Mình cũng muốn cái kia....”

“Mình cũng muốn ăn!!”

“Oa~ mình muốn mua sắm!!” Astrid một mặt khổ sở không thể tả, còn gì khổ hơn bằng việc phụ nữ chỉ có thể ngắm nhìn các khu vực mua sắm đầy hàng tốt giá tốt mà không thể mua cơ chứ?

“Không được....mình nhất định phải đòi tên đáng ghét kia mới được!” Hậm hực một lúc, sắt mặt cô liền kiên định muốn đòi tiền để mua sắm không thì cô sẽ gây rắc rối cho người ta, ai bảo người ta bắt cóc cô chứ?

Đi dạo một lúc, cô liền dừng lại trước một nơi có bảng hiệu là:“ [Lò Rèn Utopia]” đây liền chính là nơi mà bất cứ người chiến binh nào cũng muốn tới. Cô cũng muốn quan sát một phen nơi rèn ra những thanh vũ khí và áo giáp đẹp mắt cho các binh sĩ!

Đây chính là nơi làm việc của cô thợ rèn người lùn Valerie và thần thợ rèn Hephaestus, cũng là hai công xưởng lớn kết hợp lại thành một dàn công xưởng lớn nhất Utopia.Cũng là nơi cung cấp và rèn đúc hầu như toàn bộ trang bị cho tất cả các chiến binh!

Đúng thật không cho cô thất vọng, có rất nhiều vũ khí với đầy đủ kiểu dáng và cực kỳ đẹp mắt khiến cô nhỏ dãi liên tục nhưng không làm gì được.

Rồi....sau đó liền lại nhìn thấy một người mà cô không bao giờ muốn gặp lại!

“Tên khốn đó làm gì ở đây vậy?” Astrid thì thầm, liền lựa chọn đứng ở một góc len lén quan sát những người đang nói chuyện với nhau trong công xưởng.

Liền chính là tên khốn kiếp nói chuyện với 1 bé gái và một người phụ nữ xinh đẹp.

“Đây liền chính là cuốn sách nghề nghiệp thợ rèn huyền thoại sao?”

“Ông già này cũng thật có tay nghề nha!” Hephaestus nở nụ cười nhạt đọc nội dung ở bên trong thì gật đầu một mặt bình tĩnh tán thưởng.

Thân là một thần thợ rèn, cô có thể hiểu hết nội dung bên trong thậm chí có thể tạo ra những trang bị phẩm chất thần thoại nhưng do được hệ thống triệu hồi nên phẩm chất trang bị mà cô ấy chế tạo cực kỳ giới hạn.

Nói một cách nào đó, cô từ vị thần thợ rèn cấp 100 trở thành một vị thần cấp 1 và cần phải tự cải thiện lại kỹ năng của mình theo thời gian là đủ. Nhưng dù cho không thể chế tạo những trang bị ''cực mạnh'' theo nghĩa đen thì những món trang bị bình thường mà cô làm ra cũng không phải là dạng vừa đâu.

Có thể xem như là rèn một thanh kiếm sắt bình thường nhưng có chất lượng hoàn hảo của nó chứ không phải là những món đồ chơi rẻ tiền dùng vài lần là nát đâu!

Ví dụ như một thanh kiếm sắt, cô có thể thay đổi hình dạng khiến cho nó nhẹ hơn phù hợp với những tân binh! ( dễ sử dụng) Hoặc cũng có thể cho nó có chiều sâu hơn phù hợp với các kiếm sĩ lão luyện. Cuối cùng là khả năng nâng cấp vũ khí của cô có thể truyền cho người khác thông qua đá cường hóa, chủ yếu nói là gia cố chất liệu đã định hình!

Cường hóa khiến cho nó cứng cáp hơn, nhẹ hơn, bén hơn,..v..v..... với mức giá cả không đổi khiến cho từng người có nhiều yêu cầu phù hợp, cũng sẽ vô cùng được việc khi đem tất cả thứ này tuôn ra ngoài thị trường!

Hiện tại cô đọc thì hiểu, nhưng cô cần thời gian để lấy lại được những kỹ thuật rèn đúc độc nhất vô nhị của mình! Vì kỹ năng này cô vốn đã có sẵn, thậm chí là mạnh hơn nhưng cấp độ không đủ để đáp ứng!

“Trên cơ bản đã hiểu rồi...tôi sẽ đem cuốn này chỉnh sửa đơn giản một chút rồi in ra cho tất cả các công nhân!” Hephaestus nhìn về phía Ren gật đầu, tuy rằng cuốn sách này với cô là vô dụng. Nhưng với Valerie và các Npc thợ rèn khác thì chính là báu vật vô giá có thể khiến cho họ đổi thành nghề thợ rèn huyền thoại!

Cũng có thể nói thay vì nâng 1 kỹ năng rèn đến tối cường, thì họ có thể trực tiếp sở hữu một kỹ năng rèn cao cấp hơn nhưng hành trình tăng cấp độ cũng gian khổ hơn vì nghề mới này bắt buộc bọn họ phải đi hầm ngục khám phá và rèn ở bất cứ nơi đâu. Đấy chính là cái khó của nghề huyền thoại, đạt được là một chuyện nhưng có thể sống sót đến cuối không thì chưa biết được!

Đấy là ở điều kiện bình thường, còn ở dưới trướng Ren là chuyện khác!

“Đúng đó, những kiến thức trong này thật là tuyệt vời!” Valerie nhìn chăm chú vào cuốn sách nghề nghiệp này, cô có thể đọc hiểu nó nhưng có quá nhiều kiến thức để cô tiếp thu. Chi bằng để Hephaestus đơn giản hóa nó một chút cho các công nhân.

(Sách nghề nghiệp có nhiều kiến thức và cực kỳ phức tạp thường dành cho các Player có hệ thống có thể lập tức học, nhưng với npc thì họ cần phải giả mã phân chia kiến thức mới có thể nắm giữ vì họ không có sự trợ giúp hệ thống có thể lập tức nắm giữ nghề nghiệp)

“Nếu nói thì....có được thứ này thì chẳng mấy chốc chúng ta sẽ đào tạo ra được một nhóm thợ rèn huyền thoại!”

“Cơ mà chỉ mới là mở đầu thôi, chuyện khó nhất vẫn là cho bọn họ phát triển!” Hephaestus nói xong liền nhớ ra điều gì đó rồi nhìn về phía Ren nói:“ Phải rồi....đây là số kiếm sắt rẻ tiền mà cậu cho chúng tôi tỉ mỉ làm đây!”

“Thứ này dễ làm nên giá khá rẻ tiền!” Cô ta chỉ về một dàn trang bị gồm các loại kiếm sắt dành cho tân thủ đến kiếm sư!

“ Để ta xem thử!” Ren gật đầu, rồi đi về phía những cây kiếm sắt đó. Đây chính là thứ mà cậu muốn xuất khẩu ra bên ngoài, cho nên nguyên liệu phải rẻ và chất lượng phải cao nếu muốn cướp thị trường từ các tiệm thợ rèn khác!

Có thể nói, nếu như có hai thanh kiếm sắt ở hai tiệm khác nhau cùng bán. Một thanh kiếm sắt bình thường, dáng vẻ sản xuất hàng loạt cũng không được rèn đến hoàn hảo cũng giá cả không rẻ cho các nhà thám hiểm trẻ tuổi.

Và một bên chính là vô số thanh kiếm sắt với nhiều kiểu dáng, giá rẻ hơn mà chất lượng cũng tốt hơn. Phù hợp túi tiền của các nhà thám hiểm mới vào nghề, thậm chí coi như nghèo kiết xác cũng có thể mua được một cây khởi nghiệp!

Mà nhiều kiểu dáng lựa chọn, tùy theo từng kiểu người dùng đồng thời hình dáng của cây kiếm cũng xinh đẹp tinh mỹ vô cùng trông giống kiếm quý tộc hơn là những cây kiếm sắt bình thường.

Nếu bạn là khách hàng, bạn sẽ chọn tiệm nào? Trừ phi là ngu ngốc thì tất cả đều sẽ lựa chọn thanh kiếm tốt hơn có giá tiện nghi hơn là những thanh kiếm bình thường mà đắt hơn vài xu cả!

Chưa hết cậu còn đang lựa chọn đào tạo một nhánh thợ rèn huyền thoại để tạo trang bị theo nhu cầu.

Cầm lên một thanh kiếm sắt dành cho các tân binh!

Không thể không nói thanh kiếm này thật nhẹ, nhẹ hơn nhiều so với những thanh kiếm sắt dụng binh thông thường! Rất thích hợp để cho các tân binh làm quen với việc dùng kiếm, đương nhiên tuy rằng nhẹ hơn nhưng kết cấu kiểu dáng của nó cũng không phải khiến cho nó dễ bị hư hỏng, ngược lại khá là bền đằng khác, kiểu dáng cũng vô cùng tinh mỹ ai cũng sẽ thích.

So sánh với kiếm sắt do nơi khác làm ra thì.....chúng chỉ là đồ bỏ đi!

“Được thì em thử điêu khắc một vài kiểu hình dáng xem.....cuối cùng là tinh luyện nó với nước thần có lẽ chất lượng sẽ cải thiện hơn kha khá đấy!” Ren cầm cây kiếm sắt tân thủ rồi quét nhẹ vài vòng một cách thật êm liền gật đầu.

Cậu cũng dùng giám định và biết được rằng Valerie cùng với Hephaestus chỉ dùng mấy thỏi sắt và kiểu rèn của mình chứ chưa có thêm cải thiện nào khác!

Với chất lượng hoàn hảo như vậy thì bán ra cũng đủ, nhưng nếu có thể trở nên tốt hơn vậy thì càng tốt!

Dù gì thì nếu có loại kim loại được ban phước bởi nước thần, hay được phù phép với tiên dược tím thì càng tốt!

Nước thần cậu có số lượng vô hạn....

“Để làm điều đó thì tôi nghĩ mình nên nghiên cứu nó một chút!” Hephaestus ngẫm nghĩ một hồi lâu, liền gật đầu cô biết mình làm gì nhưng nước thần là thứ mà cô chưa từng nghiên cứu sâu.

Cho nên muốn đạt được mức độ chất lượng tốt hơn dựa vào nước thần thì cô cần nghiên cứu nó!

“Giao cho hai người đấy!” Cậu gật đầu, liền xoa xoa lấy đầu Valerie rồi rời khỏi lò rèn.

“Giờ thì mình nên kiếm thêm thợ may và thợ trang sức mới được!” Ren suy tính một chút, tuy rằng hiện tại khá dồi dào về mọi mặt.

Nhưng về mảng trang phục và trang sức đều đạt mức trung bình, muốn cao hơn thì phải có Npc bậc S đến lúc đó mới có những vật phẩm tăng chỉ số hoặc là một cái tăng phúc nào đó như đống đồ chơi trong [túi đồ].

Hiện tại tuy rằng mảng may đã có nhện may mặc Arach nhưng nó dù gì cũng có giới hạn về may mặc những loại da thú!

“Giờ thì đi tới đại đô hi vọng thôi!”

Ren vươn vai một cái, rồi nhớ ra gì đó thì thầm:“ Hay là đi sang Toriko kiếm vài món ăn trước nhỉ?”

Cậu cũng rất muốn đi tới Toriko bắt vài nguyên liệu nấu ăn làm quà cho thuộc hạ của mình, phân vân quá trời ơi!

“[ Khách mới chuẩn bị đến nhà hàng Gourmet trong vài tiếng sau]”

“[Người đến chính là tứ thiên vương thành niên, hãy chiêu đãi bọn họ thỏa đáng]” Hệ thống đột nhiên thông báo!

Vừa phân vân tới Toriko xong thì họ liền chuẩn bị xuất hiện sao? Thật đúng là trùng hợp mà!

“Vậy có gì chiêu đãi đám nhóc đó rồi đi vậy!”

“Gâu~” Đi ngang qua hầm ngục huyền thoại, cậu nhìn thấy bầy sói đêm từ trong hầm ngục chạy ra ngoài với trên người là một túi lớn chiến lợi phẩm!

“A...Kuro...lâu rồi không gặp mày vẫn khỏe chứ!?” Ren nhìn thấy con sói đầu đàn liền híp mắt chạy lại ôm chặt lấy nó vừa xoa bộ lông mềm mại của nó.

“Gâu~” Kuro lè lưỡi một mặt hưởng thụ liếm lấy mặt của cậu.

“Có quà cho mày nè!” Ren lấy ra một khúc xương ( của con rồng) ném lên trời!

Kuro thấy khúc xương liền sáng mắt, bật nhảy lên trời cạp lấy khúc xương gặm một cách vui vẻ.

Sau đó Ren nhìn về phía bầy sói phía sau lưng Kuro, trên lưng bọn chúng còn có một vài con nhện trên lưng. Dáng vẻ của nó có chút giống Aran-Queen và Arach rất dễ thương nha!

“Ồ....kia là con của hai cô nhện nhà chúng ta à!” Ren tò mò hỏi một câu, thì Kuro gật đầu.

Cũng nhờ có mớ nhện con hỗ trợ tấn công trên lưng bọn chúng mà việc quây vét kẻ địch diễn ra cực thuận lợi nhờ nọc độc của chúng. Mà cũng cực lợi khi tơ nhện của đám nhện con có thể gói hết mớ chiến lợi phẩm!

Trong khi đó đứng đằng xa Astrid hai chân run rẫy, càng không muốn lại gần đám nhện!

Tuy rằng không sợ nhện nhưng bị dính nọc độc nhện cô vẫn còn ám ảnh

“Sói....nhện....thế quái nào mà tên này có thể thuần phục chúng vậy? Nơi này có nghề tuần thú sư à (Monster Tamer)?” Astrid lầm bầm một câu rồi nhìn vê phía hầm ngục với vẻ mặt kỳ lạ.

Cô không biết cái hang đá đó chứa những gì mà có nhiều người vào ra đến thế, mà lúc ra thì họ mang rất nhiều chiến lợi phẩm tựa như là đi hầm ngục.

“Này Astrid...cô đứng xem đã chưa?” Ren một mặt bất đắc dĩ nhìn quý cô tiểu thư đang nấp một bên, giấu đầu lộ đuôi aizz.....

“Ta không có bám theo anh đâu, chỉ là trùng hợp đi ngang qua đây thôi!” Astrid vội vàng phủ nhận, nhưng biểu cảm thì một mặt kinh hãi như là càng giấu càng lộ.

“vậy à....vậy thì chào nhá~” Ren không tiếp tục để ý đến Astrid, cậu chú ý nựng Kuro một chút rồi nói:“ Tụi mày mệt rồi...nên nghỉ ngơi cho khỏe đi!”

“Gâu~” Kuro sủa một tiếng rồi chạy đi đến khu vực nghỉ ngơi dành cho thú cưng, thú cưỡi!

“Brachiosaurus với Pikachu vẫn đang quậy trong hầm ngục à!”

“Cấp độ cao phết đấy!” Nhìn thông tin số lượng người đang bên trong hầm ngục Ren liền gật đầu.

Cũng chẳng bao lâu nữa dưới sự mài dũa không ngừng của việc chiến đấu theo bản năng mà không cần người huấn luyện thì Pikachu cũng sẽ tiến hóa thành Raichu. Nếu đi dạo sang thế giới pokemon thì đủ để có thể tuyên bố đạo quán của lũ huấn luyện là đầu buồi rẻ rách!

“Này tên khốn kia, ngươi lại làm lơ ta đấy à!” Phát giác được cô bị làm lơ, Astrid liền nổi nóng hùng hổ bước tới.

“Phải làm việc,kiểm tra tiến độ và đưa ra chỉ thị đúng đắn dưới sự phối hợp của mọi người là công việc của một người lãnh đạo!”

“Nên hơi đâu mà để ý tới cô chứ?” Ren một mặt lười để ý nói ra.

Khiến cho Astrid trực tiếp nổi khùng, giận đến mức đầu bốc khói:“ Tên khốn....chính ngươi bắt cóc ta đến đây thì cho ta chịu trách nhiệm đi chứ tên khốn kiếp này!!!”

“Cái đó tính sau ~ fufu~” Ren cười nhạt tiếp tục bơ Astrid.

Cậu tiếp tục đi tới từng nơi ở mọi ngóc ngách trong lãnh địa, Astrid cũng theo sau cậu không ngừng giận dữ gây rắc rối về phía cậu.

Và việc đi lại cũng khiến cô vô cùng dần mở mang được với nhiều thứ.

Cô cũng biết được, người bắt cóc cô lại là Ren, lãnh chúa của thành phố Mildar và là hội trưởng của thương hội Mildar! Có thể nói là ông chủ của tất cả những mặt hàng cao cấp mà cha cô đã cho người mua sắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.