Đồng Nhân: Survival

Chương 297: Chương 297: Quyết định của Astrid




Ren nhanh chóng đi đến phòng của Astrid, thì thấy cô đã ngồi yên ở đó một cách trầm tĩnh xem ra tựa như cô đã ra quyết định của mình.

Cậu nhìn cô rồi hỏi:“ Đã quyết định được chưa?”

Astrid gật đầu đáp:“ Đã quyết định!”

Mặc dù thật sự không muốn phản bội vương quốc Norman và vua Thane, nhưng cô đã nhanh chóng thám thính xung quanh nơi này ngay khi mà Ren đi vắng.

Binh sĩ nơi này không phải là đám hề nhảy múa cho có mà là những chiến binh chân chính được rèn luyện ngày đêm trong phòng tập và chiến đấu không ngừng trong hầm ngục. Đến trang bị, vũ khí, thậm chí công trình phòng thủ cao to có thể một pháo giết chết một chục người cũng không phải là vấn đề quá lớn. Điều mà cô tận mắt nhìn rất kỹ lưỡng, mà họ tuy mạnh mẽ nhưng không kiêu ngạo không có bất kỳ tật xấu nào ngoài ăn nhiều..... kể cả cô cũng vậy. Cũng không có ý định nào xấu với Ren mà cực độ trung thành với cậu.

Đây chính là phần nào con người ấm áp ôn nhu mà cô đã nhìn thấy!

Một tên đáng ghét phấn đấu hết mình chỉ để phát triển một xã hội chân chính “ Hòa Bình” chứ không phải là phân biệt sắc tộc và lợi dụng chúng như công cụ chỉ vì thân phận chúng thấp hơn. Nó càng hợp với lý niệm hiệp sĩ trong đầu cô. Không phân chia giai cấp nghề nghiệp, ai cũng ấm áp với ai không lo phòng vệ gia tộc này gia tộc nọ....

“Tôi nguyện ý thần phục thưa ngài!” Astrid một mặt kiên định gật đầu chấp nhận trở thành thuộc hạ của Ren. Như thế nếu sau này hai bên chiến tranh Ren sẽ tha cho gia tộc của cô mà không phải tận diệt nó.

Tuy rằng trong lòng cô vô cùng áy náy vì đã phản bội quê hương vô cùng, nhưng thật sự cô không có lựa chọn mà là nơi này quá đáng sợ.

“Sáng suốt lắm....!” Ren gật đầu rồi nở một nụ cười.

Lặng lẽ bật kỹ năng gia tăng [Sức hút] của bản thân lên rồi bước lại gần, đem Astrid đẩy lên giường.

“Này...này ngươi làm gì vậy?”

“Này...này” Astrid đỏ mặt kinh hoảng.

“Em đã thuộc về ta rồi......” Ren nhẹ nhàng đem bộ váy của cô thoát dần, lộ ra một cơ thể đầy đặn mềm mại.

Cậu vuốt nhẹ mái tóc màu đỏ rực như lửa của Astrid vừa nói:“ Giờ thì anh sẽ khiến em vĩnh viễn thuộc về ta!”

Rồi hôn nhẹ lên đôi môi mọng nước quyến rũ của cô.

Khiến Astrid muốn phản kháng liền trừng to mắt trơ mắt bị hôn, rồi dần dần bắt đầu buông khỏi phản kháng.

Kế tiếp dưới chỉ số khéo léo cực cao của Ren, dùng trên đôi tay cầu nhẹ nhàng xoa bóp những vị trí mẫn cảm khiến cho Astrid xung sướng rên không ngừng nghỉ.

Vừa rên, vừa ra một cách đầy xấu hổ.

“Thật sướng...em muốn...em muốn nữa!” Astrid thân là một cô tiểu thư chưa trải sự đời nào có thể so được với một tay chăn gái già đời như Ren......mặc dù bị đá một lần ở tiền kiếp!

Nhưng sang kiếp này thì chăn gái, vừa có kinh nghiệm kích thích gái khiến cho họ sung sướng đê mê. Đã bù lại tiếc nuối đầy đủ, hệ hệ.

Astrid chẳng mấy chốc liền bị đôi tay của Ren chinh phục dễ dàng trầm mê với Ren tựa như là nghiện thuốc vậy, khiến cô phải không ngừng thở dốc mà cầu xin:“ Thưa ngài....em muốn!”

“Em....”

“Gọi ta chủ nhân!” Ren nhẹ nhàng đặt tay nâng cầm của Astrid vừa nở nụ cười.

Sức hút tuyệt diệu vốn có cùng với sức ảnh hưởng lan rộng của kỹ năng khiến cho Astrid đỏ mặt như thấy ảo giác rằng Ren đang cầu hôn cô dưới bộ trang phục lịch lảm của hoàng tử vậy.

Mà sau này gọi là [Đẹp trai Mode] nhé ~:)))))

“Vâng....chủ nhân!” Khiến cho Astrid dễ dàng tiếp nhận xưng hô này, gọi một cách dễ dàng nhưng vô cùng cảm thấy ngượng.

“Ngoan lắm mèo con~”

“Ta có quà cho em đây!”

Ren từ trong [túi đồ] lấy ra một chiếc nhẫn kim cương trông rất đẹp mắt.

“Oa~ thật là đẹp quá đi mất!” Astrid nhìn thấy chiếc nhẫn đẹp mắt liền vô cùng yêu thích.

“Để anh đeo nó cho em....nó là minh chứng...em từ nay đã thuộc về anh...vĩnh viễn cũng là như thế!” Ren đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út trái của Astrid.

Dần dần nó mang lại cho cô một lượng chỉ số tăng phúc tương đối lớn, khiến cô cảm giác vô cùng dễ chịu.

“Giờ thì tiếp tục thôi nào!”Ren cởi quần rồi nhào lên giường.

“Chờ đã....em chưa sẵn...”

“Không trốn được đâu...Astrid!”

“Oa thật to....chờ chờ chút...”

“A....nó vào trong rồi....”

“Thật sướng!!”

“.....”

Sáng hôm sau, Ren tỉnh giấc cùng với cô mèo con đang nằm co rúm bên cạnh.

Tối hôm qua, Astrid đang rên la rất dữ dội rồi tận hưởng một cảm giác cực khoái mà thiếp đi.

“Ngủ thêm một chút đi!” Ren cười nhạt, rồi lăn ra bếp.... nấu cho cô một phần bữa sáng ngon miệng đầy dinh dưỡng kèm với một lời nhắn trên giấy:“ Bữa sáng của em đây nhé!”

Sau đó, cậu lại té sang trại huấn luyện siêu cấp để thực hiện bài tập huấn của ngày hôm nay.

Lại đến sân tập luyện bắt đầu thiết lập sàn tập luyện trên những cái cột tròn trồi lên từ mặt đất, cậu không chút nào do dự nhảy lên trên đứng trụ bằng một chân ở trên cột với một chân còn lại thì giơ đầu gối ngang phần bụng tạo ra thế võ thú hình.

Chính là Hạc hình quyền!

“Lại gặp ông rồi....” Ren nhìn về con Golem thầy tu cầm côn xuất hiện trước mặt liền lộ ra nụ cười.

“Lại gặp ngài rồi bệ hạ! Xem ra khoảng thời gian này ngài cũng không lười biếng quá nhỉ?” Golem Monk hài lòng gật gù.

“Đương nhiên không thể lười biếng rồi, ngược lại đem ta hành hạ tới chết đi!” Ren một mặt chờ mong.

“Rất sẵn lòng thưa điện hạ!” Ánh mắt con Golem lóe ra ánh sáng màu đỏ rực, lập tức giơ côn sắt vừa cẩn trọng múa vừa nhanh như chớp lao về phía cậu!

Ren cũng nở nụ cười, vận dụng hết giác quan của mình đến cực hạn, phán đoán đòn tấn công của Golem monk và phản ứng lại liền. Thành công né tránh được một côn quét ngang đầu mà lùi lại.

Nhưng Golem Monk không chỉ có thể, đòn côn của ông vừa rồi chỉ là thử thôi, sau khi hụt một đòn thì chưa tới 0,1 giây đòn tấn công khác liền đến.

“Ông vẫn thật là nhanh nha!” Ren cảm giác đầy nguy hiểm, không kịp tránh né chỉ có lập tức phòng ngự.

“Tôi vẫn luôn được bảo trì thưa điện hạ!” Golem tiếp tục từng đòn tấn công thành công bức ép Ren sử dụng đôi Sharingan tối thượng của mình mới có thể bắt kịp được tối độ của Golem Monk.

Tuy rằng chỉ số tốc độ của ông thấp hơn, nhưng với thế võ thuần thục đến cực hạn cho nên tốc độ của nó đầy đủ khiến cậu lúng túng.

Mà thông qua Sharingan, cậu chứng kiến được phong cách chiến đấu của Golem Monk rõ ràng và cậu vẫn đang học thuộc nó.

“Tuy rằng ngài mạnh hơn rất nhiều, nhưng ngài vẫn chưa luyện tập phong cách chiến đấu của ngài thật nhuyễn mà chỉ dựa vào chỉ số chiến đấu không nhỉ?” Golem Monk nói ra phán đoán của mình!

Nó vừa ra đòn đâm chém quét vung ngược hất lần lượt thay đổi biến ảo từng đòn khiến Ren hoa mắt nhưng cậu vẫn đang quan sát vừa khổ sở né tránh.

Với việc phải di chuyển giữa những cây cột đá, việc né tránh trở nên khó hơn bao giờ hết vì cậu buộc phải dùng đầy đủ lực để không bị té ngã!

Vừa thủ vừa lùi vừa học cách chiến đấu của đối phương, đến một mức vừa đủ thì Ren cũng triệu hồi ra một cây côn bắt đầu cùng Golem Monk chặn đòn.

“Ô....tiến bộ nhanh đấy!”

“Là đôi mắt của ngài sao bệ hạ!” Golem cười nhưng không cười.

“Đúng...đôi mắt này cho ta nắm bắt được chuyển động của ngươi....vừa đủ bắt kịp được và thành công học được cách chiến đấu của ngươi!”Ren nở nụ cười cùng Golem Monk so chiêu.

Cả hai múa côn đều rất nhanh nhẹ và lanh lẹ, nhưng Ren vẫn yếu thế hơn Golem Monk một chút vì hàng Copy chưa phù hợp với thể trạng cơ thể nên cậu cần cải biến nó phù hợp với cơ thể bằng cách tự mình thử chiêu.

Dần dần tốc độ ra đòn được gia tốc, cả hai bắt đầu đánh nhau vừa nhảy nhót, bật ngược, lộn nhào để né tránh vừa chặn đòn tấn công của đối phương!

Côn đối côn, nghiêm túc đối chiến với nhau vang lên những tiếng va chạm kim loại:“ Coong....coong...” Chói tai vô cùng

Nhưng trình độ cận chiến của cậu cũng vì vậy gia tăng, có một đôi tối thượng Sharingan cậu cũng dần thích ứng được khả năng chiến đấu với tốc độ cao. Coi như gặp những người có tốc độ nhanh hơn cậu cũng kịp phản ứng lại.

“Đã như vậy thì....tôi xin phép sử dụng toàn bộ tuyệt học của mình rồi!” Golem Monk phát ra ánh sáng đỏ chói rực, năng lượng được truyền vào tay và cây côn khiến cho chuyển độn của côn được tăng cường lên gấp nhiều lần, dần dần tạo ra một ảo ảnh của một con rồng châu á đang lượn lờ chực chờ tấn công.

“Thú vị thật đấy!”

“Nhưng ta cũng không chỉ có như vậy đâu!”

“[Haki Vũ Trang]” Tuy rằng Ren không chơi múa rồng, nhưng cậu có haki vũ trang như vậy là đủ!

Sau đó, cây côn màu đen trực tiếp va chạm với côn của Golem Monk cậu cũng vận dụng hết khả năng mình trừ kỹ năng khác ra để chân chính đánh bại nó.

“COONG~” Một tiếng đập lớn vang dội, chỉ thấy Golem bị văng ngược ra khỏi sân do chỉ số chênh lệch quá cao.

Nhưng bản thân nó cũng không có nhận quá nhiều tổn thương.

“Ngài quả thật rất mạnh! “

“Tôi đã thua.....!” Tuy rằng Golem Monk có tuyệt kỹ mạnh mẽ nhưng không thể sánh ngang với Sharingan và chỉ số của Ren.

Nếu Ren không có Sharingan có lẻ cậu phải thua vài lần mới đánh bại được nó.

“Hmmmm phải tìm cách tăng khả năng của nó mới được!” Ren trầm tư suy ngẫm.

Tập luyện xong, khắp người toàn là mồ hôi nên cậu cũng ra một khu quan sát gần đó thì thấy Astrid cùng với Điêu Thuyền đã lặng lẻ ở đó nhìn cậu.

“Ô....hai em ở đây từ lúc nào thế?” Quả thực Ren quá chuyên tâm vào chiến đấu không có chú ý đến hai người đẹp đang chờ.

“Vừa mới đến thôi bệ hạ!” Điêu Thuyền lặng lẽ cầm tách trà nhấp một ngụm sau đó liếc nhìn Astrid nói:“ Mà cô nàng này có điều muốn cùng anh nói đấy!”

“Chuyện gì sao Astrid?” Ren vươn vai rồi đi về phía Astrid hỏi.

“Liệu em có thể tham gia huấn luyện được không ạ! Em muốn trở nên càng mạnh!” Astrid một mặt chờ mong. Cô tuy rằng thần phục cậu nhưng không phải ngồi chờ làm bình hoa cái gì cũng không làm mà chỉ ăn.

Cô vẫn luôn ước muốn trở thành một hiệp sĩ tài giỏi khiến ai cũng ngưỡng mộ.

“Ừm.....cái này em tùy ý....với lại em nên đi đến thợ rèn lấy một thanh kiếm tốt cùng một bộ áo giáp dành cho huấn luyện đến đây, các Golem sẽ tận tâm chỉ dạy em...sau đó liền cứ không ngừng chiến đấu trong hầm ngục rồi....”

“Càng nên nhớ đến học viện vì nơi đó sẽ dạy cho em rất nhiều thứ cần thiết mà em nên học để giữ mạng!” Sau đó, Ren xoa đầu cô một cái.

“Vâng...!”

“Hãy nhớ.... em không chỉ là một hiệp sĩ bình thường mà là một hiệp sĩ hoàng gia mạnh mẽ kiên cường!”

Đừng nhìn Astrid lộ vẻ yếu ớt trước mặt Ren, nhưng vì cậu là người cho cô ăn ngon mặc đẹp và là người tình của cô. Chứ gặp người khác, e sợ chính là một kiếm xiên thẳng.

Thật tốt khi em ấy quyết định đầu hàng, khiến cậu không cần tốn quá nhiều công sức cho việc tẩy não.

“Mà phải rồi Điêu Thuyền....em có thể vận dùng kỳ thi tuyển được rồi đấy!” Ren nhìn về phía Điêu Thuyền vừa nói.

Hiện tại lượng cư dân đã đông đủ, cậu cần một lượng người có học để nhận công việc của ngành tàu hỏa, tiếp viên, nhân viên giao tiếp,v..v......mà dân số đủ đông cũng không phải toàn bộ ai cũng xuất sắc trong nghề làm lính.

Những cái khác cũng nên biết để sau này cậu cần sử dụng bọn họ cho việc đại dụng!

Dù tỉ lệ mù chữ ở Utopia là 0% nhưng cậu vẫn cần một nhóm sang Mildar,Demacia dạy học để giảm nạn mù chữ.

“Xin hãy giao việc này cho em!”

“Sẽ không khiến anh thất vọng đâu!”

.........

Trở về phòng ngủ của mình, nhìn Mellyna đang ngủ say trên giường của cậu.

Cậu liền cười lắc đồ, đi tắm cho sạch sẽ, chải chuốt gọn gàng rồi thay đồ, mở ra bảng hệ thống chọn [Dịch chuyển sang Capital Of Hope]

Xác nhận dịch chuyển?

Yes/No?

“Xác nhận dịch chuyển!”

Ren nhấn nút [Yes] rồi biến mất ngay tại chỗ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.