Đồng Nhân: Survival

Chương 305: Chương 305: Tôi!? Đương nhiên là quái vật rồi




Sau đó, trong khi các binh sĩ và những người khác lâm vào trạng thái nghỉ ngơi chờ đợi mệnh lệnh cùng bảo trì trang bị.

Thì Ren đem Sarah giao cho Miya để cô ấy tắm thật sạch trước khi ăn cơm..... còn cậu? Đương nhiên chính là triệu hồi nhà hàng Gourmet ngoài trời để nấu ăn rồi.

Hiện tại cũng qua mấy hôm chiến đấu rồi, sản lượng nguyên liệu nấu ăn [Trong thế giới sinh thái Gourmet ] của hệ thống đã được nước thần bồi dưỡng đạt đến mức nhiều vô kể đủ có thể xem là một thế giới thu nhỏ của thế giới Gourmet chính gốc.

Chỉ là thiếu đi rất rất nhiều sinh vật và những kỳ quan giá trị với chức năng chế tạo ra những nguyên liệu độc nhất vô nhị!

Cũng là thời điểm nên cho những binh sĩ trung thành được thưởng thức những món ăn ngon một chút.

Mỹ thực!

Còn tổ chức ở đâu thì đương nhiên ở toàn bộ khu nghỉ dưỡng cao cấp, vẫn là vùng cao cấp bao quanh khu chỉ huy.

Hiện tại, cây cối um tùm mà khắp nơi cũng là những căn biệt thự được đặt riêng lẻ nhau trong những khu biệt thự cao cấp đó. Tuy nói nó bất công so với khu bên ngoài rất nhiều vì chỉ khu trung và cao mới được ăn ngon.

Kế tiếp thì đơn giản thôi, muốn vào khu trung thì đại đa số đều là người đã được tẩy não....tuyển chọn đặc biệt và đương nhiên có ưu tiên hơn rồi. Đây là thế giới tận thế....cậu cũng không rãnh nuôi mấy thằng vô công rỗi nghề đâu.

Chẳng mấy chốc, dưới tài nghệ nấu nướng của Ren cùng với khả năng phân thân đặc biệt thì đã nhanh chóng cấp tốc nấu ra vô số món ăn đặc biệt hoàn hảo rồi được trang trí trông rất đẹp mắt vừa được mang đầy ra hàng ở một khu nhà hàng lớn cao cấp ở gần một con sông nhân tạo nhỏ.

Nói chung, có thể xem đây là một bữa tiệc buffet tuyệt vời nhất!

Chuẩn bị hơn mấy chục ngàn phần ăn nhờ vào nguồn nguyên liệu vô tận từ thế giới Gourmet được qua tay bởi kỹ năng nấu nướng điêu luyện được mài dũa hằng ngày khiến cho hiệu suất nấu nướng của cậu vô cùng cao. Chưa kể còn có rất nhiều phân thân cực kỳ ăn ý đang mỗi người tấp nập đang chế biến thức ăn theo công đoạn rồi chuyển giao cho người khác để tránh mất thời gian.

Đến độ những công đoạn như cắt thịt từ mấy con gà....thì có kỹ năng [Giải phẫu] thì việc giải phẫu hàng loạt không tới một giây mà những công đoạn như nhào mì, lăn bột hay là cuộn viên thịt hay thái nhỏ thịt đều chỉ tốn chừng một giây đều rất dễ dàng hoàn thành. Đặc biệt, cậu vẫn trong chế độ [Suit Up] để che kín diện mạo của bản thân lại để đạt hiệu suất tương đối cao.

Duy nhất lâu chính là công đoạn nướng, chiên, xào và những thứ liên quan tới lửa vì nhiệt độ cần thời gian để ngấm. Một món ăn ngon thì phải chín đều từ ngoài vào trong một cách hoàn hảo, nên lửa không quá to và ngược lại không được quá thấp tốn tầm vài phút cho mỗi món ăn!

Lấy ví dụ tương tự là món thịt chiên giòn, hải sản chiên giòn và rau củ chiên giòn như Tempura....một phong cách ăn vặt ngon vô cùng nổi tiếng.

Với Sashimi Puffer Whale (Lát cá sống) thì dễ rồi....thứ này với Sushi là dễ làm nhất.....duy nhất phiền chính là số gạo thì phải tốn chút thời gian để cho nó thành cơm thôi.

“Giờ thì thêm đặc sản quê nhà cũng được nhỉ?” Ren suy ngẫm một lúc, với tiền kiếp là người Việt Nam. Thì cậu rất gắn bó với những món đặc sản quê nhà như là: Bánh khọt, bún đậu mắm tôm, Phở, bánh xèo, mà nhiều hơn là món ăn của người Hoa cậu từng ăn rất nhiều.

Mà cũng có món tây khác như là: Hamburger, bánh khoai tây chiên, rồi khoai tây chiên kiểu Pháp, bánh bao, bánh xốp, rau trộn, xiên nướng,mỳ ý, Pizza,há cảo, đậu phụ,lẩu:>>>

Cậu đều chăm chút mà chuẩn bị!

“Heheh.....hoàn hảo!” Chuẩn bị hơn hàng ngàn món ăn hấp dẫn...Ren nở một nụ cười vừa ý rồi từ từ đem nó ra bàn rồi đặt vào những cái khay đựng đồ ăn buffet làm từ bạc.

Chất đầy những cái khay bằng những món như là Rau xào, cơm chiên, thịt bò bít tết, hay những món dạng có thể gắp như là há cáo, bánh bao và các loại thịt đều được đặt ở đây.

Sang những bàn khác là các dĩa món ăn như là bánh khọt và bánh xèo, được sưởi dưới ánh đèn vàng với tác dụng duy trì nhiệt độ giữ cho những cái bánh giữ độ giòn của nó.

Cuối cùng cậu cũng dần dần mang ra hết ngoại trừ Mỳ tàu cùng với Phở hay mấy loại thức ăn chỉ có thể nấu trực tiếp rồi ăn khác.

“Được rồi Cortana....mời tất cả những người đã tham gia vào trận chiến đi...bất kể tiến lên tiêu diệt căn cứ vẫn chọn tử thủ ở cứ điểm phòng thủ cũng được!” Nhìn một mặt trận bữa tiệc đồ ăn khổng lồ này....Ren liền nở nụ cười tự tin vì coi như vài triệu người cậu vẫn có thể tiếp tục nấu.

[Đã hiểu ạ!] Ảnh chiếu 3D của Cortana xuất hiện rồi gật đầu, sau đó ngồi im bắt đầu sử dụng mã code rồi liên hệ cho từng người đang ở từng khu vực nghỉ ngơi riêng biệt. Kể cả biệt thự riêng đều có loa kết nối toàn bộ hệ thống căn cứ với nhau để Cortana tiện cho việc thông báo và đề nhiệm vụ.

[Xong rồi....riêng đội Astarted thì đang chờ chỉ thị của cấp trên của bọn họ do bộ giáp của họ...có chút...!] Cortana nghe đám Astarted giải thích liền...

“Đặc thù...anh biết....bình thường họ chủ yếu ăn dịch dinh dưỡng để hạn chế thải ra ngoài vì bộ giáp thường xuyên gắn liền với bọn họ ở mọi khắc giống như chúng ta vậy!”

“Với đây là khu vực không phải địa bàn của họ nên cần chỉ thị cũng là điều hiển nhiên....cứ mặc kệ bọn họ đi...không cần ép buộc!” Ren cười cười

[Em đã hiểu!] Cortana khom người.

Chẳng mấy chốc sau khi Cortana thông báo cho toàn bộ binh sĩ được mời đến tham gia bữa tiệc....bọn họ đều được hướng dẫn đến Armory ở khu vực trung cấp miễn phí cất trữ, bảo trì và nâng cấp áo giáp và vũ khí của bọn họ.

Sau đó...đến lượt các máy bay vận chuyển chở bọn họ vào trong khu cao cấp thẳng tới bãi đáp máy bay gần nhà hàng rồi thả bọn họ tự do vui vẻ ở đấy!

Vì xung quanh bãi đáp máy bay liền chính là một khu nghỉ dưỡng vui chơi cỡ lớn, sòng bạc quán Bar, hồ bơi loại lớn hay gì gì cũng có...ngoại trừ gái thì không.

“Chà nơi này lớn thật....thật thoải mái....” Jim Raynor một mặt nở nụ cười rồi hít một bầu không khí trong lành!

Sau đó theo sự hướng dẫn của nhân viên dẫn đường, cùng các Terran của anh đi đến căn nhà hàng sang trọng.

“Ô...ô...thật tuyệt...” Các người lính Terran trong những bộ thường phục lộ ra vẻ hưng phấn.....sau đó bắt đầu đi lung tung như những đứa trẻ.

“Đúng thật mất mặt!” Tychus bạn thân của Jim lộ ra vẻ mặt cau có không vui.

“Không sao, để họ vui chút đi nào...cũng đã rất lâu rồi chúng ta không được thư giãn thoải mái như thế này....”

“Giờ thì đến nhà hàng nào!” Jim Raynor chậm rãi bước đi về phía nhà hàng.

Đồng thời anh cũng thấy có những người đã sớm đến, liền chính là những người đã cùng anh chiến đấu chống lại căn cứ nhiễm bệnh.

“Chào mọi người....đều đến đây dùng bữa sao?” Jim Raynor cũng nhìn thấy được ánh mắt mong đợi của bọn họ.

Trong đó, một cô cái xinh đẹp quyến rũ tên là Miya đang dắt theo một cô bé nói:“ Đúng vậy....thủ lĩnh là người nấu ăn ngon nhất cho nên hầu như ai cũng chờ mong điều này cả!”

“Vậy sao? Thật vô cùng đáng mong chờ!”

Rồi tất cả cùng đi vào trong nhà hàng, liền nhìn thấy một đại sảnh được bày vô số khay thức ăn có mùi hương vô cùng thơm phức được đặt ngay ngắn đúng trật tự.

“Ôi... thật vô cùng đáng kinh ngạc!” Jim Raynor há hốc mồm......

Liền Tychus vốn đang hút xì gà cũng há mồm rớt ra luôn.... vì đây chính là bữa tiệc cao cấp mà họ chưa từng được ăn kể từ khi sinh ra trong thời kỳ nguy hiểm chiến tranh.

“Được rồi các chàng trai...đến lúc tiệc tùng rồi!!!” Đội trưởng Price thì một mặt vui vẻ lôi những đồng đội thân thiết của mình như Simon Riley và Soap đến nhà hàng vừa vui đùa hớn hở.

“Ái chà chà....đồ ăn lại thơm hơn mọi khi đấy!”

“Nên ăn gì đó thôi!” Sau đó liền nhìn thấy Jim Raynor đang ngẩn người trước tiệc Buffet này liền đến nói:“ Ăn thoải mái đi...mọi thứ đều do thủ lĩnh chuẩn bị không cần lo lắng!”

Nói xong Price vỗ vai Jim một cái rồi lấy dĩa ăn lớn ở dưới hộc tủ đặt vào trong dĩa là những phần thịt bò thơm phức.

“So với trước kia càng tuyệt vời...nó vẫn là thịt bò sao? Sao trông lại mềm như vậy?” Price nhanh chóng đem rau, cùng những món ăn ''lạ mắt'' khác cho lên dĩa rồi trở về bàn của mình.

Cuối cùng, vẫn là không nhịn được dùng dao bạc và nĩa bạc cắt một miếng rồi cho vào miệng từ tốn nhai..... rồi trừng to con mắt ra.

“Kết cấu thịt mềm....béo ngậy mà ăn không ngán.....”

“Mỗi lần cắn là nước thịt chảy ra ngoài....ăn sướng cả miệng!”

“Đúng thật sự so với mấy món thịt bít tết kia ngon quá nhiều!” Price một mặt hạnh phúc nhai nhóp nhép rồi lấy một ly bia uống một ngụm rồi:“ Khà một cái!”

Vừa lúc Soap cùng Simon Riley cũng mang phần ăn của mình về, thì thấy Price đang chăm chút vào ăn thì muốn phàn nàn.....:“ Này Price...”

Thì đột nhiên, cơ bắp của Price phồng lên....lộ ra cơ bắp thân hình 6 múi rắn chắc của ông ấy xé toạc cái áo đang mặc làm cho Soap cùng Simon RIley giật nảy mình.

“Cái quái gì vậy?” Cả hai trừng mắt nhìn Price phồng cơ bắp.....

Thì Price mới gãi đầu mê mang:“ Cơ thể mệt mỏi triệt tiêu rồi.....một cảm giác ngập tràn năng lượng thoải mái!”

“Hai người cũng thử xem!” Price nói xong, liền tiếp tục cắn thêm một miếng thịt.

Rồi uống một ngụm bia.

Đến những nhóm khác tựa như nhóm của Robert thì một mặt hạnh phúc long trọng. Vì kể từ lúc 12 người bọn họ bị bắt cóc tới nay, thì chưa ăn cái gì ra hồn cả.

Nhưng vì trời sinh cảnh giác Margaret liền theo bản năng sử dụng [Giám định] về các món ăn rồi hai tay che miệng ngạc nhiên:“ Món ăn...món ăn...này!”

“Chuyện gì sao? Món ăn có độc?” Robert một mặt nghiêm nghị.

Thì Margaret lắc đầu nói:“ Không...ngược lại cơ....đây là món ăn đặc biệt...có tác dụng không thua kém gì những ống huyết thanh đặc biệt mà chúng ta có...không chỉ thế...nó cực kỳ giàu dinh dưỡng!”

Margaret lập tức giải thích rõ ràng.

“Cái gì!? Còn có chức năng như vậy? Tên đó tìm mấy món ăn này ở đâu?” Robert nghi hoặc.

“Theo em thấy là nguyên liệu từ Toriko còn món ăn đích thật do người đó tự nấu ạ!” Margaret nói.

“Toriko?” Robert nghi vấn.

“Em cũng không rõ...giám định nói đến từ đó....trước mắt em cũng không biết nó là cái gì ạ!” Margaret lắc đầu, chính cô không biết Toriko là gì nhưng cô nghĩ rằng nó là một địa điểm nào đó.

Sau đó, bụng cô kêu rột lên khiến Margaret hơi hơi đỏ mặt một chút...... không dám gặp người.

Trong số 10 người còn lại...thì một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc vàng mắt xanh trông rất có vẻ chững chạc liền nở nụ cười rộ lên rồi nói:“ Nếu đã không có gì đáng ngại thì chúng ta cứ ăn đi....người ta cũng đã mời rồi!”

“Chị đại!!” Robert, Margeret một mặt cười gượng.... sau đó liền gật đầu. Dù sao chị đại của bọn họ vừa là chị hai vừa là thủ lĩnh của cả nhóm.

Thực lực chiến đấu không thể khinh thường khi bản thân cô ấy cũng đã kiếm được cho mình toàn bộ kỹ năng cường hóa từ thiết bị Pip Boys rồi.....coi như có độc thì chị ta cũng không mảy may sợ hãi!

Coi như là những kẻ địch có Power Armor, cô ấy cũng có thể đánh lại vì không chỉ có mỗi Pip boy làm kỹ năng mà còn có siêu năng đặc biệt của cô ta nữa.

Những người còn lại, tuy rằng không có danh tiếng gì nhưng cũng không thua kém Robert và Margaret bao nhiêu.....bọn họ đều có kỹ năng của riêng mình.

Đương nhiên, coi như có bọn họ ở đây Ren cũng không quan tâm bọn họ mấy!

“Ăn thôi nào...cũng đừng chờ tôi làm gì!” Nhìn những người khác còn đang muốn chờ lệnh thì cô chị đại hay còn gọi là Martha cũng cười xùy một cái.

“Vậy tụi em xin phép!” Một thành viên ấp úng rồi đi cùng Robert lấy đồ ăn....

Trong khi đó, Martha lại sử dụng kỹ năng của cô ta chăm chú nhìn vào trong nhà bếp với ánh mắt màu đỏ rực mà nở nụ cười nhạt thì thầm:“ Người chơi cấp cao sao? Thật muốn ngươi so tài quá đi mất.....”

Quan sát một lúc, để tránh bị bại lộ thì ánh mắt của cô trở về màu xanh lam nhạt rồi hướng về những bàn thức ăn kia đi tới.

Trong nhà bếp, Ren đang nấu nướng bị dò xét cậu vẫn biết rõ...nhưng cậu cảm giác người này không hề có ''ác ý'' cho nên liền mặc kệ người đó chẳng quan tâm mà tiếp tục nấu nướng, lại mang ra vô số món ăn lấp đầy những cái khay Buffet kia!

Nhìn khắp nơi những người thuộc hạ, các đồng minh đang ăn tận hứng kể cả những Space Marine trung thành của cậu.

“Náo nhiệt thật đấy....giờ thì đến lúc những món tuyệt hơn rồi!”

Ren bưng ra ngoài một cái tô lớn, một cái tô được lấp đầy bởi những viên trứng cá muối màu vàng óng ánh trông rất là đẹp mắt.

“Hoàn hảo!”

Sau đó, chính là một dĩa lớn lát cá sống Sashimi Puffer Whale~~! Loại nguyên liệu nấu ăn thượng hạng trong thế giới Toriko.

Đương nhiên, chính là còn rất nhiều món chế biến từ đó mà ra, Ren cũng thuận tiện bày lên rất rất nhiều những món ngon được bào chế từ nguyên liệu đặc biệt này tuy rằng chỉ với vài loại nguyên liệu có cấp độ khó bắt thấp nhưng đều là nguyên liệu tuyệt ngon với những người ở thế giới này.

“Ah....anh Ren...trứng vàng vàng này là gì thế?” Đang gặm một cái bánh khọt trong miệng, thấy Ren bê ra những món ăn khác thì Miya liền nhảy nhót ra phía sau cậu cười hì hì.

Thậm chí kể cả Emily đều vui vẻ cùng Miya tạo thành cặp mỹ nhân đáng yêu vừa nghịch ngợm để trò chuyện với cậu.

“Trứng cá muối vàng kim! (Golden Caviar) “ Ren nói ra tên của nói rồi nói tiếp:“ Đây là loại trứng cá muối đặc biệt từ một con cá đẻ ra....dinh dưỡng của nó nhiều hơn những loại trứng cá muối thông thường rất nhiều...cũng hiếm hơn 100 lần!”

“Giá trị của nó ở thế giới bình thường chính là đủ mua 1 tòa cao ốc cho một bát lớn như thế này đấy!” Ren thành thật giải thích!

Nghe vậy, cả hai người cùng lúc che miệng lại không thể tin tưởng được nói:“ Đắt như thế!?”

“Đúng thế....và nó cũng chỉ là thứ mà anh có thể lấy được thôi....chỉ cần nguyện ý đấu giá thì ở thế giới của hai em đủ sức nâng lên giá gấp 10 lần cũng là việc bình thường!”

“Dinh dưỡng của nó không phải là thứ mà trứng cá bình thường có thể mang lại!” Ren cười cười giải thích.

Sau đó cậu liền chủ động múc cho hai chén nhỏ lấp đầy với trứng cá muối hoàng kim này rồi đưa cho hai người:“ Tuy rằng quý...vẫn chưa quý bằng gia đình!”

“Nên cứ tự nhiên đi nhé!” Ren cười cười, đưa cho cả hai chén cho Miya và Emily nói:“ Hương vị của nó là tuyệt ngon, chứ không phải mặn mà khô đâu...cũng cực kỳ tươi đó nha!”

Sau đó nhìn ngang nhìn dọc thì thầm: “ Còn có chức năng dưỡng da~ trẻ hóa cơ thể~ u~ nói chung là rất tốt cho cơ thể!”

Nói xong liền biệt tăm vào trong nhà bếp để chuẩn bị thêm trứng cá muối và mang ra phần lát cá sống Puffer Whale.

Cậu cũng đặc biệt nhìn trong mắt, ánh mắt ngạc nhiên của Jim Raynor thậm chí là những người vừa thưởng thức những món ăn mới lạ đều hai mắt khóc ròng rồi ăn như quỷ chết đói đầu thai.

“Nào Jim....uống một chút bia chứ?” Ren mang một cái bình bia lớn có cái vòi liền nhìn thấy Jim Raynor đang ăn đến khóc thì cười ra nước mắt.

“Nào...cho tên đần độn như tôi một cốc đi...!” Jim Raynor đang say mê với mỹ thực liền không nhịn được lấy thêm một miếng chả giò cắn một cách đầy giòn rụm.

“Có ngay! heheh!” Ren nhanh chóng rót cho hai ly phân cho anh ta cùng Tychus rồi rời đi, để cho hai người giơ lên hai ly bia thủy tinh uống một ngụm rồi nở nụ cười sảng khoái:“ Khà!” một tiếng.

Sang đến bàn của các nữ sĩ quan, thì bọn họ cũng dùng ánh mắt khiêu khích mà quyến rũ nở một nụ cười đẹp nói:“ Thật là vô cùng vinh hạnh khi được ngài phục vụ cho chúng tôi nha!” Olga một mặt uống rượu đến gương mặt hơi đỏ bừng.....

“Haha....chị ấy bị anh ghẻ lạnh nên mới nốc rượu tức giận đấy...trong lòng muốn cùng anh trải qua một đêm tình tứ đấy haha!” Jean mím môi không nhịn được cười, bản thân Olga rất xinh đẹp lại rất táo bạo khi bị ghẻ lạnh.

Hơn nữa hoàn toàn Olga có thể xem như là thích Ren....( Dù thực sự cô vốn bị Ren) tẩy não. Nhưng đó là nhờ kỹ năng, mà thích cũng là thật nữa.

“JEAN!” Gặp chính mình bạn thân lại đem tâm tư của mình chọt hết,Olga lập tức tức giận rồi đứng dậy ghì cổ Jean lại khiến cho những cô gái khác thuộc nhóm Crossfire và những nhánh vũ trụ FPS tương tự phì cười.

Nội chỉ có ''Sói bạc'' nhìn được các cô gái hoan nghênh thì một mặt rầu rĩ như mất hết hi vọng sống.....

“Aizz.....tôi đau khổ quá!” Khiến cho Accel (cũng là Blade) đành phải an ủi vỗ vai anh ta và cạn vài ly bia uống một ngụm.

“Haha...đúng là tuổi trẻ!” Mà những điều này lại trùng hợp rơi vào tầm nhìn của Price, khiến ông cười một vố....

Lấy bình thường hình thức thì các đội viên COD phần lớn đều lập gia đình rồi... chỉ là gia đình họ lại bị một kết quả tương tự như thế giới này vậy....ngập tràn những thứ xác sống....cho nên dù trở về họ cũng không nghĩ rằng có hi vọng tìm được người sống sót.

“Vẫn là quên đi quá khứ đi!” Price uống một ngụm rượu rồi ngồi thư giãn, lẳng lặng nhìn những binh sĩ, lính đánh thuê đang nháo với nhau cùng một đoàn chủ yếu vì cùng ăn cơm rồi cãi nhau.

Tựa như Simon Riley với Mace bên kia vậy.

“Cậu chẳng là gì đâu Simon....tôi mới là người tuyệt nhất ở đây....cậu đeo mặt nạ cũng chỉ là ra vẻ thôi hahah!” Mace đem Simon mắng.

Mà Simon Riley cũng không chút nào do dự đem Mace mắng ngược:“ Ồ vẫn đỡ hơn tên hèn nhát thích trốn!”

“Quyết thắng thua đi!” Sau đó, cả hai liền tìm một cái bàn để chơi trò vật tay xem ai mạnh hơn.

Cùng các thuộc hạ giao lưu cho thật thoải mái thì cảm giác bị nhìn soi mói lại lan ra khắp cơ thể khiến cậu không thể không cho ''nhóm người '' đó một lời nhắc nhở. Tuy rằng không làm gì đối phương vì còn tại bữa tiệc Buffet nhưng bị soi mói từ trong ra ngoài cũng là việc rất bất lịch sự đấy.

Chậm rãi sử dụng kỹ năng của bản thân chính là [Ngụy trang giám định] đem toàn bộ chỉ số của cậu bao lại bởi một lớp chỉ số giả biến cậu thành người có chỉ số trông rất ''bình thường'' ngăn chặn soi mói của đối phương.

Sau đó, trong khi chính mình lại đem đồ ăn ra ngoài vừa gặp một cặp chị em tóc vàng đang ''giả ngu'' ra vẻ lấy đồ ăn đó vội vàng lấy đồ ăn, nhưng đừng tưởng rằng cậu sẽ không biết hai người chính là người dòm ngó bảng trạng thái của cậu từ lúc ra chiến trường đến giờ.

Mà chỉ dùng một giọng nói lạnh lùng, dù cách một lớp nón giáp che kín gương mặt nhưng cả hai chị em đó đều cảm nhận được cảm giác nặng nề phát ra.

Thì Ren mới chậm rãi nói:“ Tôi rất không thích bị người dòm soi mói đâu.....cho nên cũng đừng có quá đáng nếu không muốn bị đuổi khỏi đây!” Cảnh báo họ xong, cậu cũng không tiếp tục lưu ý bọn họ nữa mà trở về nhà bếp.

Chỉ thấy, trong nhà bếp cũng xuất hiện vài người ''không phải đồng minh'' đã len lén đi vào trong rồi dùng ánh mắt đầy vẻ ''thù địch'' nhìn lấy cậu.

“Ồ....có yêu cầu gì sao?” Ren nở nụ cười nhạt hoàn toàn chẳng đem đối phương để vào mắt, tuy nhiên cậu vẫn bắt đầu đề phòng cảnh giác đề phòng đối phương.

Mà bọn họ thì cực kỳ không lễ phép nói một câu:“ Đồ quái vật!”

“Ừm....tôi đây có chuyện gì không?” Ren cười cười, cũng chả từ chối danh xưng ''quái vật'' này.

Vì cậu đương nhiên vốn là quái vật rồi...có thể thay đổi sao?

Cậu tỏ ra vẻ đầy đủ bình tĩnh, sau đó liền trở về đến nhà bếp giơ lên dao phay đem từng con cá Puffer Whale giải phẩu từng con một với tốc độ cực nhanh.

Thậm chí đem cho ''nhóm người'' cho lờ đi hoàn toàn chẳng coi họ ra gì......

“Này...ngươi...đang có ý định gì với tất cả những con người nơi này?” Sau đó, một thanh niên đột ngột lên tiếng khiến cậu phải liếc nhìn một chút rồi cười nói:“ Haha...điều đó thì liên quan gì tới mấy cô cậu sao?”

“Đương nhiên là có! Thứ như ngươi không phải là con người! Mà bọn họ liền là những con người sống sờ sờ không nên bị ngươi lừa gạt vì thứ quái vật như ngươi bán mạng! “ Một thiếu nữ liền không chút nào do dự lộ ra ánh mắt kinh tởm.

“Thế mà đi nói họ tôi là quái vật đi nào ở đây nói điều đó với tôi làm cái gì đây hoho!” Ren một mặt hí ngược.....coi như biết bản thân cậu là quái vật thì sao?

Với lại chính bản thân thuộc hạ của cậu đều biết rõ cậu vốn chính là quái vật.....nhưng quái vật thì sao? Chính cậu liều mạng chiến đấu để bảo vệ bọn họ không phải là một việc qua loa gì~ mà thuộc hạ của cậu đều thấy và hiểu rõ. Nếu thấy bản thân thuyết phục được bọn họ phản bội thì cứ tự nhiên.

“Chắc chắn ngươi đã dùng biện pháp tẩy não bọn họ! “ Thiếu nữ mím môi suy đoán.

Mặc dù cô ta đúng là suy đoán trúng, nhưng phần lớn vẫn là họ tin tưởng trước rồi mới bị cậu tẩy não. Cho nên cậu chẳng phản bác.

“Hờ hờ....coi như thế họ cũng chẳng quan tâm đâu!” Ren cười cười

Đúng lúc này, Busujima Saeko đã dùng bữa xong và ăn cho thật no và tiến vào nhà bếp nhằm họ thêm thủ nghệ bếp núc như Ren.

“Chuyện gì!?” Vốn cô luôn mang theo thanh kiếm Nhật Katana theo người vì cô vốn là kiểu phụ nữ theo nghề gia đình là một Võ sĩ Samurai, kiếm và người đều không rời.... đột nhiên nhìn thấy những ''kẻ lạ mặt'' thì không do dự xuất kiếm dùng ánh mắt cảnh giác nhìn bọn họ vừa chậm rãi di chuyển nhích lại gần Ren đang nấu nướng.

“Hừ! Đã như vậy thì!”

“[Hiện nguyên hình]!” Thiếu nữ một mặt căm tức giơ tay về phía Ren ngắm chuẩn và khởi động kỹ năng.

Mà Ren thì ngay tại thiếu nữ kia xuất thủ kỹ năng liền che chắn trước mặt Saeko giơ tay chặn lại bằng một lớp khiên chắn Ma lực mỏng.

“Vô dụng thôi!”

“Giờ thì để tất cả mọi người biết đến thân phận chân thực của ngươi đi!” Thiếu nữ kia nở một nụ cười khoái trá.

Chỉ thấy, tia sáng kia xuyên qua lớp màn chắn kia và tiếp xúc vào tay của cậu.

Đột biến cánh tay của cậu to lớn hơn, đem tình trạng [Biến hình] toàn công suất của cánh tay lộ diện ra.

Chính là cánh tay ác quỷ được bao bọc bởi vảy rồng màu đen có những chi tiết hình ảnh của ma ngữ cổ đại màu đỏ cuối cùng là ngón tay lại mọc những cái móng rồng kim loại đầy sáng bóng trông đáng sợ đến cực điểm.

“Ú ù....kỹ năng cưỡng ép chủ động biến thân sao?” Nhưng uy lực này chỉ tác dụng được với cánh tay.... mà khi Saeko nhìn thấy cánh tay ''quái vật'' của cậu cũng không lộ ra bất kỳ vẻ mảy may dao động.

Mà cô chỉ nhẹ nhàng hỏi một cậu:“ Ren...anh không sao chứ?”

Hiển nhiên, cô vốn thấy rất rõ cánh tay bị cháy khét của cậu.

“Ừm...không có gì đáng lo ngại...chỉ chủ động biến hình mà thôi!”

Chuyển động cánh tay đã bị biến hình này một chút rồi biến nó về cánh tay bị cháy đen cũ.

Trạng thái biến hình này là kỹ năng tuyệt diệu của cậu để chiến đấu.....tăng cường phòng thủ và sức mạnh lớn nhưng tương đối tốn năng lượng một chút.

“Cô...cô không sợ!?” Thiếu nữ kia trợn tròn mắt.

Thì Saeko khinh thường cười một tiếng trả lời:“ Sao lại phải sợ chứ? So với vẻ đáng sợ này thì nhân tính càng đáng sợ hơn gấp nhiều lần. Tựa như mấy người vậy....một đám tự cho là đúng!! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.