Đứa Con Của Ban Mai

Chương 7: Chương 7




Chẳng có gì bất bình thường nơi người phụ nữ vừa xuống xe buýt ở Chicago. Không ai chú ý gì đến nàng, không phải nhân viên đã bán vé cho nàng, không phải tài xế, không phải là những vị khách khác đang chìm đắm trong cuộc sống riêng của họ, những vấn đề riêng của họ, những lý do của riêng họ để có mặt trên xe buýt.

Tóc nàng màu vàng và xoăn, một trong những kiểu uốn trông chẳng đẹp trên mặt ai hết nhưng không đòi hỏi việc chăm sóc nào ngoại trừ gội đầu. Quần áo nàng sạch sẽ nhưng không nổi bật, là loại ta có thể mua ở bất kì một quầy hàng giảm giá nào: quần jean rộng, giày thể thao rẻ tiền, một chiếc áo ấm màu xanh thuỷ quân. Cả hành lý của nàng cũng chẳng có gì thu hút sự chú ý. Đó là một chiếc túi nhựa rẻ tiền, có một màu nâu đặc biệt không hấp dẫn mà người thiết kế đã cố sức làm cho sáng lên bằng cách thêm vào một sọc đỏ ở mỗi bên. Cách đó đã không hiệu quả.

Có lẽ chỉ hơi khác thường một chút vì nàng mang kính râm trong suốt buổi hành trình, bởi vì, rốt cục thì các cửa sổ của xe buýt đã được phủ màu, nhưng cũng có một người khác khác mang kính râm, vì thế nhìn chung chẳng có gì về nàng khiến một người phải nhìn lại đến hai lần cả.

Khi xe buýt dừng lại ở một trạm ở Chicago, Grace lặng lẽ đưa ra chiếc vé hành lý và lấy lại cái túi đeo màu nâu xấu xí. Nàng thích được mang laptop theo bên mình hơn, nhưng người ta thường chú ý nếu ai đó mang theo một chiếc máy tính đi khắp mọi nơi. Ghi nhớ điều đó, nàng đã cất chiếc máy tính trong chiếc cặp an toàn của nó, rồi ấn nó vào trong chiếc túi đeo cùng với số quần áo ít ỏi của nàng. Đã một tuần kể từ khi thế giới của nàng sụp đổ, chính xác là một tuần.

Vào lúc ấy cuộc đời của nàng đã kết thúc, và một cuộc đời khác đã bắt đầu. Nàng không còn cảm nhận như cũ, trông không giống như cũ, không nghĩ như trước khi nàng đánh mất mọi thứ và bị ném vào cuộc sống trên đường phố và phải chạy trốn nữa. Con dao cắt gọt sắc bén đựng trong một cái bao giắt ở thắt lưng nàng, và được áo khoác phủ qua. Chiếc tua-vít nàng đã lấy từ nhà kho trong cái ngày đầu tiên khủng khiếp ấy được giắt vào tất bên phải; nó không phải là một vũ khí tốt như con dao, nhưng nàng đã mài nó vào đá cho đến khi hài lòng với độ sắc bén của nó.

Nàng đã tiếp thu hết số lượng kiến thức của thư viện Eau Claire về các Hiệp sĩ thánh chiến. Nàng đã biết được rất nhiều, bao gồm cả cái ngày đặc biệt mà Hội bị huỷ diệt: Thứ Sáu ngày mười ba, từ đó đẻ ra một dị đoan về sự kết hợp của ngày trong tháng và trong tuần. Thú vị, nhưng không phải là thứ mà nàng muốn. Nàng đã không tìm thấy bất kì một tham chiếu nào về Niall của Scotland, kể cả trong lịch sử được ghi lại của các Hiệp sĩ thánh chiến hay trong lịch sử của Scotland.

Nàng phải đào xới sâu hơn, và Chicago là một khởi đầu tốt với thư viện khổng lồ về các thứ thuộc văn hoá Xen-tơ[22] của nó. Dù thế nào thì lưu lại thêm một ngày ở Eau Claire cũng rất mạo hiểm. Người của Parrish sẽ cố lần theo dấu vết của nàng bên ngoài Eau Claire, nhưng khi chúng không tìm được gì chúng sẽ trở về thị trấn. Bất kì một tên ngu độn nửa vời nào cũng sẽ bắt đầu kiểm tra các quán trọ, và mặc dù nàng đã cẩn thận thay hình đổi dạng bằng việc mang bộ tóc giả màu vàng hay quấn tóc dưới mũ lưỡi trai, dần dần rồi chúng cũng sẽ tìm ra nàng.

Giờ nàng đã cảm thấy mạnh hơn, không còn hoạt động trong nỗi hoảng loạn được kìm nén nữa, nhưng cùng lúc nàng cũng cảnh giác hơn. Nàng ngủ, và nàng buộc mình phải ăn bánh sandwich bơ lạc ít nhất mỗi ngày một lần. Ăn uống vẫn rất khó khăn, và giờ quần jean của nàng càng rộng hơn trước nữa. Chiếc thắt lưng mua tại một cửa hàng Kmart khác nàng đang mang là cực kì cần thiết. Thậm chí nàng đã giặt quần jean trong nước nóng để mong làm nó co lại, nhưng bất kì một sự co rút nào nếu có cũng là ở chiều dài chứ không phải chiều rộng, bởi vì nàng vẫn bơi trong quần. Nếu nàng tiếp tục sút cân, thậm chí cả thắt lưng cũng chẳng làm được gì. Nàng không định tiêu thêm bất kì chút nào trong chỗ tiền dự trữ quí giá của nàng vào quần áo mới, vì thế cứ phải duy trì những gì nàng đang có thôi.

Nàng đã hình thành được một kế hoạch. Thay vì sống dựa vào số tiền mặt của nàng cho tới khi nó hết sạch, nàng phải tìm một công việc. Có những công việc phi pháp ở Chicago, rửa chén hay lau dọn nhà cửa, và những việc đó hoàn toàn phù hợp với nàng. Không ai quan tâm nếu một ngày nàng không xuất hiện. Mặt khác, những công việc kiểu này được trả lương rất thấp, và trong khi lúc này chúng giúp ích nàng, nàng sẽ nhanh chóng cần cái gì tốt hơn. Vì việc đó, nàng sẽ cần phải dựng nên một nhân thân khác, và hỗ trợ nó bằng giấy tờ tuỳ thân.

Vốn là một nhà nghiên cứu, nàng đã dùng cách nàng quen thuộc để tìm ra làm sao thiết lập được một nhân thân mới. Trong lĩnh vực này, thư viện ở Eau Claire đã cung cấp cho nàng thông tin nàng cần.

Có vẻ như nó khá là đơn giản, mặc dù sẽ mất thời gian. Đầu tiên nàng sẽ cần một người chết, ai đó được sinh ra vào khoảng thời gian giống nàng, nhưng đã chết trẻ đủ để không có lịch sử làm việc, lịch sử học hành, hay các vụ vi phạm giao thông sẽ dính theo Grace sau khi nàng nhận lấy nhân thân của cô gái. Một khi nàng đã có một cái tên, nàng sẽ phải viết cho các phòng ban thích hợp của liên bang và lấy một bản sao giấy chứng sinh. Với giấy chứng sinh, nàng có thể có số bảo hiểm xã hội; với cái đó, nàng có thể có bằng lái xe, tạo tài khoản tín dụng, trở thành một con người mới.

Nàng gửi chiếc túi đeo ở một ngăn tủ khoá và cẩn thận nhét chìa khoá trong túi quần trước. Rồi nàng tìm một cuốn danh bạ điện thoại và lật qua lật lại cho đến khi tìm được danh sách các nghĩa trang. Sau khi ghi lại những cái tên, nàng chặn một công nhân sửa chữa lại và hỏi nghĩa trang nào gần nhất, rồi đi tới một người khác, một nhân viên soát vé, và hỏi đường.

Hai giờ sau, sau khi đã đi hết năm chuyến xe buýt khác nhau, nàng trở lại trạm xe buýt.

Nàng mua một tờ báo, tìm một chỗ ngồi, đeo kính vào, và bắt đầu đọc qua các mục bé xíu, dày đặc chữ để tìm một chỗ ở. Nàng không muốn chỗ xập xệ quá và cũng không trả nổi chỗ tử tế, vì thế khu vực đang xuống cấp là lựa chọn tốt nhất. Bằng cách so sánh giá cả, nàng loại bỏ hai đầu quá thấp và quá cao, và như thế còn lại vài nơi ở giữa. Hai cái là nhà trọ dài hạn, và nàng đặt chúng lên đầu danh sách. Hai cú gọi sau đó, nàng đã có một nơi để ở và hướng đi tới đó, bao gồm cả việc phải đi tuyến tàu nào và tuyến xe buýt nào.

Việc tốt nhất trong một thành phố lớn là hệ thống giao thông nội đô. Các tuyến xe bus khiến cho việc tới một nghĩa trang trở nên dễ dàng. Nàng có thể đi bộ tới nhà trọ; một tuần trước khoảng cách đó sẽ làm nàng nản chí, nhưng giờ năm dặm (9km) dường như chẳng là gì cả. Nàng có thể đi bộ năm dặm dễ dàng trong vòng một tiếng rưỡi. Nhưng tàu và xe buýt rất rẻ và nhanh chóng, sao phải đi bộ? Nửa giờ sau nàng xuống tàu, đi bộ một con phố chỉ vừa kịp lúc để lên chuyến xe buýt nàng cần, và năm phút sau đó nàng đã đang đi bộ dọc con phố để tìm số nhà.

Ngôi nhà trọ dài hạn là một toà nhà vuông vức, ba tầng lồ lộ đã không được sơn mới trong vài năm rồi. Một hàng rào cọc cao ba feet (1m), đôi chỗ vẹo vọ, ngăn cách thảm cỏ xộc xệch nhỏ xíu với vỉa hè bong tróc. Không có cổng vào. Grace bước lên cửa và ấn chuông.

“Đây.” Giọng nói giống giọng đã trả lời điện thoại: trầm và gay gắt, nhưng có hơi hướng nữ giới sao đó.

“Tôi đã gọi để hỏi phòng cho thuê?”

“Ừ, được rồi,” giọng nói ngắt lời thô lỗ. Grace chờ, và nghe thấy những bước chân nặng nề dội về phía cửa.

Grace đã mang kính râm của nàng vào ngay khi nàng đọc xong mục rao vặt, và cực kì biết ơn sự bảo vệ đó khi cánh cửa được mở khoá và quăng sang bên lộ ra một trong những sinh vật đáng kinh ngạc nhất nàng từng nhìn thấy. Ít nhất người phụ nữ này cũng không thể thấy nàng trố mắt ra một cách ngớ ngẩn.

“À, đừng có đứng mãi như thế,” bà chủ nhà sốt ruột nói, và Grace im lặng vào trong nhà. Không thêm một lời nào người phụ nữ - giờ Grace không còn chắc chắn lắm về giới tính của bà ta – đóng và khoá cửa, rồi lại thình thịch đi trở lại nơi bà ta từ đó đi ra. Grace đi theo, tay mang túi xách.

Người phụ nữ dễ cao đến sáu feet (1m8), tay chân khẳng khiu và lòng thòng. Tóc của bà ta bị tẩy thành màu vàng chanh, và bị cắt thành kiểu đầu đinh. Da bà ta màu nâu nhạt, trơn láng, giống như lớp kem phủ trên cà phê, báo hiệu nguồn gốc tổ tiên ngoại lai. Một chiếc hoa tai lớn hình hoa hướng dương toòng teng ở một tai, trong khi một hàng nụ xếp hàng ở vành tai bên kia. Vai bà ta rộng và xương xẩu, chân tay to cộ. Chân bà ta trông còn to hơn nhiều bởi bà ta đang mang bốt leo núi và tất dày. Toàn bộ ấn tượng chung của bà ta được tút lại bằng một chiếc áo thun màu đen với áo hai dây màu vàng mặc bên ngoài, và một chiếc quần bó đi xe đạp màu đen với những đường sọc màu vàng chanh ở hai bên. Trông bà ta vừa đáng sợ lại vừa hội hè.

“Cô là gái làm việc hử?” Câu hỏi được bắn vào nàng khi bà chủ nhà dẫn nàng vào trong một văn phòng nhỏ đến nỗi chắc hẳn nó được chuyển từ một cái ngăn đựng quần áo. Có một chiếc bàn gỗ nhỏ, xước xát, một chiếc ghế văn phòng cũ kĩ đằng sau nó, một tủ đựng hồ sơ hai ngăn kéo, và cái trông như là ghế nhà bếp. Nó gọn gàng cực kì, hai chiếc bút, cái dập ghim, tập hoá đơn, và chiếc điện thoại được đặt gọn như lính chờ duyệt binh. Người phụ nữ ngồi xuống đằng sau bàn.

“Chưa,” Grace trả lời, tháo kính râm ra khi nàng đã kiểm soát được phản ứng của mình. Nàng sẽ thích mang chúng hơn, nhưng thế có vẻ đáng nghi quá. Nàng ngồi xuống chiếc ghế còn lại, và đặt cái túi bên cạnh nàng. “Tôi chỉ vừa đến thành phố này, nhưng tôi định ngày mai sẽ đi tìm việc.”

Bà chủ nhà châm một điếu thuốc dài, mảnh và nhìn Grace qua làn khói xanh. Mỗi ngón tay của bà ta đều được trang trí bằng một chiếc nhẫn cầu kì, và Grace thấy mình đang nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay to lớn, duyên dáng kì cục ấy.

Đột nhiên người phụ nữ khịt mũi. “Tôi đoán là không,” bà ta nói sắc sảo. “Cưng à, gái làm việc tức là gái điếm. Không nghĩ trông cô giống loại đó, bất chấp bộ tóc giả rẻ tiền. Không trang điểm, và cô đang mang nhẫn cưới. Cô chạy trốn khỏi ông già của mình hả?”

Grace nhìn xuống tay nàng, và nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn vàng trơn mà Ford đã tặng nàng ngày họ cưới nhau. “Không,” nàng thì thầm.

“Anh ta chết rồi, hử?” Ngạc nhiên, Grace nhìn lên. “Cô không li dị, nếu không cô sẽ không mang nhẫn. Việc đầu tiên khi cô thoát khỏi một thằng khốn là tháo nhẫn.” Đôi mắt xanh sắc sảo liếc qua quần áo của Grace. “Quần áo của cô cũng quá rộng; trông như là cô bị sụt cân vậy. Sự đau khổ lấy mất khẩu vị, phải vậy không?”

Bà ta hiểu, Grace nhận ra, vừa sợ lại vừa được an ủi. Chưa tới hai phút mà người phụ nữ xa lạ, cứng rắn, sắc sảo một cách khó chịu này đã phán đoán và đọc được chính xác những chi tiết không người nào khác từng chú ý. “Phải,” nàng nói, bởi vì có vẻ như bà ta chờ câu trả lời nào đó.

Bất kể bà ta nhìn thấy gì từ khuôn mặt Grace, bất kể bà ta đã rút ra được gì từ đó, người phụ nữ dường như đột ngột quyết định. “Tên tôi là Harmony,” bà ta nói, rướn người trên bàn và giơ tay ra. “Harmony Johnson. Có nhiều người họ Johnson hơn cả Smith hay Brown hay Jones[23], cô biết không?”

Grace bắt tay bà ta; giống như là bắt bàn tay to hơn, thô ráp hơn của một người đàn ông vậy. “Julia Wynne,” nàng nói, dùng cái tên nàng đã lấy được từ một tấm bia nhỏ trên nấm mồ bỏ hoang. Cô gái, được sinh ra trước Grace năm năm, đã chết ngay sau sinh nhật thứ mười một của cô. Tấm bia đã viết: “Thiên thần của chúng tôi.”

“Tiền phòng là bảy mươi đô một tuần,” Harmony Johnson nói. “Chúng cực kì sạch. Tôi không cho phép ma tuý, tiệc tùng, gái gú. Tôi đã thoát khỏi chúng, và tôi không muốn chúng trong nhà mình. Cô tự lau dọn trong phòng tắm. Tôi sẽ dọn phòng cô nếu cô muốn, nhưng thế mất thêm mười đô một tuần. Hầu hết mọi người đều tự làm.”

“Tôi sẽ tự dọn,” Grace nói.

“Cũng nghĩ thế. Cô có thể có phích nước, máy pha cà phê trong phòng, nhưng không được nấu nướng. Tôi thích nấu bữa sáng nhiều. Hầu hết những người trong nhà ăn sáng với tôi. Cô ăn uống thế nào trong phần còn lại của ngày là việc của cô.” Bà ta dành cho Grace cái nhìn từ trên xuống khác. “Không nghĩ cô quá lo lắng về chuyện ăn uống lúc này, nhưng thời gian sẽ chăm lo việc đó.”

“Trong phòng có điện thoại không?”

“Nhìn lại đi. Trông tôi có giống đồ ngu không?”

“Không,” Grace nói, và phải nén lại một tràng cười. Harmony Johnson trông giống rất nhiều thứ, nhưng ngu ngốc không nằm trong danh sách. “Bà có phiền nếu tôi lắp đường điện thoại riêng không? Tôi làm chút việc với máy tính, và thỉnh thoảng có dùng modem.”

Harmony nhún vai. “Tiền của cô mà.”

“Khi nào tôi có thể dọn vào?”

“Ngay khi cô trả tôi tiền đặt cọc và mang túi của cô lên lầu.”

*

“Nói cho tôi, Conrad,” Parrish lười biếng nói, dựa ghế của mình ra sau. “Làm sao mà Grace St. John, trong số tất cả mọi người, lại thoát được anh một tuần liền?” Hắn không hài lòng chút nào. Trước đây Conrad chưa bao giờ làm hắn thất vọng, và mặc dù cảnh sát Minneapolis đã hoàn toàn tin vào sự sắp đặt một cách đáng phấn khởi và phát lệnh truy nã cô ta, không ai tìm được cô ta hết. Một con mọt sách, một chuyên gia cổ ngữ, trong tất cả mọi người, lại bằng cách nào đó thoát được tất cả họ. “Nhớ lấy, tôi không quan tâm chó gì đến Grace, nhưng cô ta có những tài liệu và tôi thực sự muốn chúng, Conrad. Tôi thực sự muốn.”

Khuôn mặt Conrad bình thản. “Cô ta đã làm sao đó rút được hết tài khoản ngân hàng, vì thế cô ta có tiền mặt. Cảnh sát cho là cô ta đã lừa được hệ thống máy tính của ngân hàng, nhưng các nhà phân tích hệ thống của ngân hàng không biết là tại sao.”

Parrish gạt việc đó sang một bên với cử động phủi tay. “Làm thế nào không quan trọng. Tất cả những gì quan trọng là tìm ra cô ta, và anh vẫn chưa làm được việc đó.”

Đồ ngu, Conrad nghĩ một cách thản nhiên. Phần làm cách nào luôn luôn quan trọng, bởi vì khi việc gì đã thành công một lần, con người ta thường vô thức lặp lại nó. Đó là cách các khuôn mẫu hình thành, và các khuôn mẫu thì có thể dò ra được.

“Cô ta đã di chuyển vào ban đêm, nhưng tôi nghĩ giờ việc đó thay đổi rồi. Cô ta có mang theo cái túi khi Paglione nhìn thấy cô ta ở Eau Claire, thế có nghĩ là cô ta đã có thêm quần áo và giờ chúng ta chẳng biết cô ta đang mặc cái gì.” Có những tờ ghi chú trong bàn tay dày, thô bạo của hắn, nhưng hắn không cần phải tham khảo chúng. “Một người phụ nữ hơi hơi giống mô tả của cô ta đã mua một bộ tóc giả màu đỏ ở Eau Claire.”

“Một đứa tóc đỏ thì sẽ dễ tìm thôi.” “Trừ khi đó là cách đánh lạc hướng.” Theo ý của Conrad thì bộ tóc đỏ chính xác là như thế, và sự ngưỡng mộ hắn dành cho cô St. John đã tăng lên đáng kể. Cô ta đã chứng tỏ là một con mồi thú vị. “Không có đầu mối nào về tóc đỏ cả. Cô ta có thể đã ăn cắp một bộ tóc khác, một bộ mà người bán hàng chẳng biết gì hết. Cô ta cũng có thể đã cắt tóc, nhuộm màu, làm bất kì việc gì để thay đổi nhận dạng.”

“Vậy thì, chết tiệt, anh định làm thế nào tìm ra cô ta?” Parrish quát, sự kiên nhẫn của hắn đã đến cực điểm.

“Đích đến chắc chắn nhất của cô ta, sau Eau Claire, sẽ là Chicago. Một thành phố lớn sẽ cho cô ta cảm giác an toàn. Mặc dù cô ta có tiền, cô ta cũng rất thận trọng; cô ta sẽ cố tiết kiệm chỗ tiền đó phòng trường hợp lại phải chạy trốn. Cô ta sẽ xin việc làm, nhưng nó phải là việc ngoài sổ sách, bởi vì cô ta không thể dùng số bảo hiểm xã hội của mình. Loại công việc cô ta sẽ có thể xin được là việc lao động phổ thông, lương thấp. Tôi sẽ cho người của tôi ra đường, lan truyền tin là sẽ có tiền thưởng cho thông tin về cô ta. Tôi sẽ tìm được cô ta.”

“Đảm bảo là anh làm được.” Parrish đứng dậy và đi tới bên cửa sổ, ám chỉ cuộc nói chuyện đã chấm dứt. Conrad ra ngoài, cử động vẫn không có tiếng như mọi khi.

Khu vườn trông khá đẹp, Parrish nghĩ, nhìn những bông hồng đoạt giải thưởng bên dưới cửa sổ của hắn. Đợt rét đột ngột không đậm lắm; nhiệt độ vẫn còn trên mức rét cóng. Ngày mỗi lúc mỗi ấm hơn khi mùa xuân lại đến, có lẽ lần này là đến thật. Cái lạnh đã là một sự thử thách với Grace bé nhỏ tội nghiệp, mặc dù cô ta có thêm lớp đệm ngoài xương cốt để giữ ấm. Trông cô nàng mới mềm mại làm sao! Một người đàn ông nằm trên cô ta sẽ không cảm giác như thể hắn đang nằm trên một bộ xương.

Đúng là một sự hấp dẫn kì lạ, hắn mơ màng, đặt những đầu ngón tay lên tấm kính lạnh. Hắn đã luôn thích những người phụ nữ khôn ngoan, nhưng Gracie bé nhỏ quá khêu gợi một cách vô thức, không thể hiểu nổi, bất chấp cân nặng của cô ta. Cô ta không quá cân nhiều lắm, chỉ vừa đủ để trông tròn trịa.

Có lẽ hắn nên ra lệnh cho Conrad giữ cô ta sống, trong một thời gian thôi. Có lẽ là một ngày, đủ để hắn thoả mãn ý nghĩ kì quặc đặc biệt này.

Hắn mỉm cười, nghĩ về việc đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.