Grace mệt mỏi cởi tấm tạp dề ở eo nàng và ném nó vào trong rổ để đồ bẩn. Đó là ngày làm việc thứ sáu của nàng, với tư cách là người rửa chén bán thời gian và nô lệ nói chung ở nhà hàng pizza và mỳ Ý Orel Hectors. Đôi khi nàng nghĩ nàng sẽ không bao giờ gột mùi tỏi ra khỏi tóc và da nàng được. Nếu không có gì khác thì việc liên tục tiếp xúc với đồ ăn cay càng làm giảm trầm trọng sự thèm ăn của nàng. Nhân viên được ăn bất kì món gì trong nhà hàng vào bữa trưa, miễn phí, nhưng cho tới lúc này nàng đã chẳng ăn gì cả. Chỉ ý nghĩ ngồi xuống với một đĩa đầy mỳ đã khiến dạ dày nàng cuộn lên rồi.
“Mai cô quay lại chứ?” Orel hỏi khi ông ta lấy hộp tiền ra khỏi ngăn kéo có khoá và mở nó ra để trả nàng. Có ba công nhân bán thời gian khác trong nhà hàng, và không ai trong số họ có trong bảng lương cả. Khoảng một phần ba doanh thu mỗi ngày đi vào trong hộp tiền mặt thay vì nhập vào máy thu tiền. Ông ta trả cho họ bằng tiền mặt vào cuối mỗi ngày, và nếu một trong số họ không xuất hiện vào ngày hôm sau, ông ta sẽ tìm ai đó khác. Cắt thẳng tay những công việc giấy tờ với đám liên bang chết tiệt, ông ta đã nói vậy.
“Tôi sẽ tới,” nàng nói. Đó là một công việc kiệt lực, nhưng trở thành một phần của nền kinh tế ngầm phù hợp với nàng. Orel đưa ra ba tờ mười đô la, ba mươi đô cho bảy giờ làm việc, nhưng thế là một trăm tám mươi đô cho sáu ngày làm việc của nàng. Sau khi trả Harmony bảy mươi đô một tuần, nàng sẽ còn lại một trăm mười đô. Những chi phí của nàng rất tối thiểu, chỉ có tiền vé xe buýt đi làm mỗi ngày, và thêm ít quần áo nữa. Nàng đã mua thêm hai chiếc quần jean rẻ tiền, lần này bé hơn một cỡ, và một cặp áo thun. Rửa chén là công việc nóng bức. Những chiếc quần jean mới cũng rộng, và mỗi ngày mỗi thùng thình ra.
Nàng gập chỗ tiền lại và trượt nó vào trong túi quần trước, rồi lấy cái máy tính từ dưới tủ nơi nàng đặt nó an toàn tránh xa khỏi nước sốt vương vãi. Nàng bảo với Orel rằng nàng đang đến lớp học buổi tối, và tất cả mọi người đều chấp nhận lời giải thích ấy. Những người làm việc cùng nàng chẳng hỏi nhiều câu riêng tư, chăm chú vào việc của chính họ và không dính líu với ai hết. Nàng cũng thích cách đó hơn.
Nàng đi về qua cửa sau, bước vào con phố bừa bộn. Gió tìm được đường xuống cả cái không gian nhỏ hẹp này, làm sạch không khí. Nàng hít vào sâu, cảm tạ vì một hơi thở không còn mang theo mùi tỏi với nó.
Nàng cẩn trọng nhìn ra cả hai bên trái phải, chiếc cặp máy tính ép chặt vào một bên tay và tay kia chạm vào con dao. Từ trước đến giờ nàng chưa gặp rắc rối nào, nhưng nàng đã chuẩn bị.
Nàng đi bộ hai con phố tới điểm dừng xe buýt, nơi tuyến xe tiếp theo sẽ tới trong mười phút nữa. Bầu trời chiều muộn trong vắt, xanh thẫm; đó là một ngày sạch sẽ và ngọt ngào, và bước chân của tất cả mọi người đều có sự thảnh thơi cho dù ngày đã muộn. Mùa xuân chắc chắn đã tới, khiến nhiệt độ tăng lên hơn bảy mươi (độ F). Grace nhớ lại niềm vui của nàng trong mùa xuân khi nàng đi ngang qua sân sau nhà Murchison – đã bao lâu rồi nhỉ? Hai tuần? Ba tuần? Gần ba tuần, nàng nghĩ. Đó là ngày hai mươi bảy tháng Tư, ngày cuối cùng nàng còn cảm nhận được niềm vui của cuộc sống. Nàng có thể nhìn thấy ngày đó rõ ràng, nhưng nó không chạm tới trái tim nàng. Bên trong, tất cả mọi thứ đều trống trải và cằn cỗi, vô sắc.
Chuyến xe buýt tới và nàng lên xe, trả tiền vé. Bác tài gật đầu với nàng. Hôm nay là ngày thứ sáu liên tiếp nàng xuống xe ở Thư viện Newberry, một trong những thư viện nghiên cứu lịch sử hàng đầu trên thế giới. Nàng đã quần thảo hết dòng này qua dòng khác về lịch sử thời trung cổ, cả trong sách lẫn file máy tính, tìm kiếm dòng nào đó nhắc về Niall của Scotland. Cho đến giờ nàng đã biết rất nhiều về thời kì trung cổ, nhưng vẫn chưa thêm được tí thông tin nào về Hiệp sĩ ấy. Mặc dù vậy nàng không nản lòng, bởi vì nàng mới cào được lớp bề mặt của những thông tin có sẵn mà thôi.
Nàng đi thẳng tới dãy thích hợp và tiếp tục ở chỗ nàng đã bỏ dở đêm qua, chọn ra vài cuốn sách và mang chúng tới một chiếc bàn biệt lập. Rồi nàng đeo kính vào và bắt đầu đọc lướt, trang này qua trang khác, tìm kiếm bất kì một ghi chép nào về bất kì ai có tên Niall có liên quan tới các Hiệp sĩ thánh chiến.
Nàng gần như đã bỏ lỡ nó. Nàng đã bắt đầu đọc được hơn hai giờ và trí óc nàng tự động bỏ qua. Thông tin không thấm vào trong một lúc, và nàng tiếp tục đọc xuống dưới. Rồi sự tương đồng giữa hai cái tên khiến nàng chú ý và nàng đọc lại đoạn đó:
“Được chọn làm Người bảo vệ là một Hiệp sĩ kiêu hãnh và mạnh mẽ, một giọt máu của Hoàng tộc Scot, Niel Robertsoune.”
Niềm vui bừng lên, và tim nàng đập theo nhịp dồn dập hơn. Đó phải là Niall! Hai cái tên quá giống nhau, và việc nhắc đến Người bảo vệ là một lý lẽ đanh thép.
Nàng đã từng đọc bất kì cái gì trước đó về Niel, và bỏ qua bởi vì không kết nối hai cái tên với nhau chưa? Nàng biết việc đánh vần thời đó lộn xộn ra sao; đáng lẽ nàng phải đặc biệt chú ý tới bất kì cái tên nào bắt đầu với vần N. Và cuối cùng nàng đã có một cái họ! Robertsoune, hay là Robertson. Nàng nhanh chóng bắt đầu kiểm tra lại các tham chiếu theo các cách đọc Niall khác nhau, chẳng hạn như Niel, Neil, Neal, và cũng tìm bất kì cái gì gần với Robertson.
Chẳng có gì hết. Có những Robert và Robertson, thậm chí có một vài Neal, nhưng không có gì trong khung thời gian nàng cần. Hai bàn tay nàng run rẩy đóng lại cuốn sách, và nàng phải ngăn mình khỏi đập đầu xuống bàn vì thất vọng. Sự thất vọng tràn trề khiến nàng giật mình. Trước đây nàng đã từng trăn trở với các nghiên cứu của nàng, và vượt qua dễ dàng. Cảm xúc tuyệt vọng mãnh liệt này đốt cháy sự tê liệt bảo vệ nàng, làm nàng sợ hãi vì sự bạo liệt của nó. Nàng không muốn cảm thấy bất kì điều gì ngoại trừ giận dữ và cơn khát báo thù không thể dập tắt được, bởi vì nàng sợ nàng sẽ vỡ vụn ra nếu lại bắt đầu cảm nhận một lần nữa. Vài lần nỗi đau thương thành công lẻn qua được lớp bảo vệ tê tái đã gần như huỷ diệt nàng.
Nhưng nàng có cảm nhận, nàng nhận ra, nàng đã cảm thấy mối quan tâm rất mạnh với Niall của Scotland kể từ giây phút đầu tiên nàng nhận được những bản sao của tập giấy da cổ và đọc lướt qua chúng. Tất cả những điều xảy đến với nàng kể từ khi ấy không hề thay đổi điều đó, hay thậm chí làm nó giảm đi. Nếu có thì sự mê đắm của nàng càng lớn lên mỗi ngày, với mỗi trang giấy nàng đọc.
Nàng đã bắt đầu nghĩ Niall của Scotland chỉ là một huyền thoại, mặc dù tại sao những thành tựu tưởng tượng của chàng lại được ghi vào trong lịch sử của các Hiệp sĩ thánh chiến là điều nàng không thể hiểu được. Dòng ghi chép về “Niel Robertsoune” được chọn làm Người bảo vệ này chính là xác nhận duy nhất về sự tồn tại của chàng mà nàng từng tìm được, nhưng thế không đủ. Chàng đã tồn tại, đã là một người đàn ông thực sự sống và hít thở và ăn uống và ngủ như tất cả những con người khác. Có lẽ, sau khi Hội bị huỷ diệt, chàng đã trốn thoát sự bức hại và đã sống một cuộc đời bình thường, đã tìm được hạnh phúc bên người vợ, có con cái, và chết già. Niall của Scotland thực sự chắc chắn không có gì giống với người chiến binh tóc đen đã ám ảnh những giấc mơ của nàng, nhưng là một huyễn ảnh mà nàng cần về mặt tình cảm, vì thế nàng không hối hận. Những giấc mơ là bằng chứng của việc nội tâm nàng chưa hoàn toàn chết; những sợi chỉ của Grace St. John vẫn còn tồn tại sâu thẳm trong nàng.
Và Niall của Scotland đã tồn tại. Với quyết tâm được khơi lại, nàng kiên quyết gạt những cuốn sách tham khảo dày cộp sang bên. Nàng sẽ không tìm thấy chàng ở đó. Là một trong những Hiệp sĩ khét tiếng, cuộc sống của chàng sẽ phụ thuộc vào việc ẩn danh hết mức có thể. Bất kì điều gì nàng khám phá ra về chàng sẽ là ở trong những trang giấy của tập tài liệu cần được giải mã, những bản sao tuyệt vời kia. Những bản sao. Trí óc nàng thắng lại cái kít trong một giây, rồi lại bắt đầu chạy. Tại sao Parrish lại cần bản sao của tài liệu, trong khi hắn có thể có bản chính? Tại sao hắn lại tuyệt vọng muốn đặt tay lên bản sao này đến mức giết cả Ford và Bryant, và cố giết cả nàng?
Về mặt logic, chỉ có hai cách lý giải, cả hai đều đòi hỏi một mức độ trùng hợp đến khó tin. Một là hắn không biết bản gốc giờ đang ở đâu, nhưng rõ ràng họ đã lưu lại và chụp chiếu, và các bản sao được gửi đến cho nàng. Liệu ai đó có thể ăn cắp các bản chính, vì lý do không thể hiểu nổi nào đó – cùng một lý do mà Parrish muốn chúng đến vậy không? Nếu thế, còn phim âm bản thì sao? Người ta có thể làm các bản sao khác từ chúng. Lời giải thích khác là vì lý do gì đó các bản gốc đã bị huỷ; tai nạn vẫn xảy ra. Một lần nữa, thế còn các phim âm bản thì sao?
Việc đó dẫn nàng tới hai khả năng. Một là các phim âm bản cũng đã bị huỷ hay bị ăn cắp, và khả năng kia là Parrish không chỉ muốn có bản sao này, hắn còn muốn xoá sổ mọi hiểu biết về nội dung của nó, cũng tức là giết chết bất kì ai biết về nó.
Lý lẽ của nàng mang nàng đi trọn một vòng, về lại điểm nàng đã biết từ đầu; Parrish có ý định giết nàng. Và lý do tại sao thì đang được che giấu trong những tờ giấy bí ẩn này.
Nàng đã lãng phí thời gian tìm kiếm trong các cuốn sách tham khảo. Từ giờ trở đi, nàng sẽ phải tập trung vào việc dịch những từ ngữ ngoằn nghoèo, chen chúc trong tập tài liệu, và nhiệm vụ đó còn dễ thực hiện trong căn phòng riêng tư của nàng ở nhà Harmony hơn là trong một thư viện công cộng.
Nàng nhanh chóng trả lại các cuốn sách vào giá và thu thập đồ của mình. Theo thói quen nàng cẩn thận nhìn quanh xem có ai khác thường không, hay có ai đang nhìn nàng không, nhưng mọi người ngồi trên các bàn dài và bàn vuông dường như đều mải mê trong công việc nghiên cứu của họ. Thư viện Newberry thu hút nhiều học giả hơn các học sinh trung học làm bài nghiên cứu học kì của mình nhiều lần.
Khi mang chiếc máy tính, nàng quàng dây của chiếc cặp quanh cổ và chéo vai, và cũng nắm chặt quai bằng tay trái. Khi nàng bước đi, tay phải của nàng luôn luôn đặt trên con dao nơi thắt lưng. Vé xe buýt nằm trong túi quần jean bên phải của nàng, vì thế nàng không bao giờ cần phải thả cặp xách ra để lấy tiền.
Trời đã gần tối khi nàng rời thư viện và nhanh chóng tới trạm xe buýt. Không có gì bất thường; vài lần nàng đã ở lại muộn hơn. Một làn gió mát lạnh của buổi tối phả vào mặt nàng khi nàng gia nhập với hai người đang chờ ở góc, một người phụ nữ trẻ da đen đẫy đà với khuôn mặt tròn trịa, dễ chịu, nắm chặt tay của một đứa bé hai tuổi mắt to và hoạt bát. Cậu bé liên tiếp trèo lên trèo xuống ghế, không bị cản trở mấy bởi cái siết tay kiên quyết của mẹ cậu. Cậu trèo lên và xuống giữa hai chân chị ta, và chị ta chỉ điều chỉnh lại nắm tay mình trên bất kể phần thân thể nào của cậu bé chị tóm được. Grace nghĩ trở thành một người mẹ chắc cũng hơi giống với việc vật lộn với một con bạch tuộc, nhưng người phụ nữ trẻ trông chừng thằng bé bướng bỉnh của chị ta với sự bình tĩnh đáng kể.
Không một lời báo trước, những bước chân đột ngột ở đằng sau nàng. Ai đó đâm sầm vào nàng, rất mạnh, và Grace lảo đảo mất thăng bằng. Cổ nàng bị giật sang trái khi hai bàn tay thô bạo kéo chiếc cặp máy tính. Người phụ nữ trẻ phát ra một tiếng thét giật thót, tóm lấy đứa bé của chị ta vào người, và bắt đầu chạy. Kẻ tấn công, bực dọc vì chiếc cặp không bay ra, thở ra một lời chửi rủa bẩn thỉu bằng một hơi thở cũng bẩn thỉu như thế. Tuyệt vọng, Grace giữ chặt lấy quai xách và chống được chân mình lên, để cho những nỗ lực co kéo của gã đàn ông kéo nàng đứng thẳng. Hắn chửi thề lần nữa và lia một con dao vào nàng, cố cắt cái quai túi quanh cổ nàng. Nàng vặn vẹo, bảo vệ cái quai, một cơn bỏng rát lạnh lẽo cháy dọc cánh tay nàng. Nàng nhìn vào mắt hắn, hẹp và độc ác dưới mái tóc bẩn thỉu, khi hắn xỉa con dao vào nàng lần nữa.
Trong phản ứng bản năng Grace quang chiếc cặp nặng vào hắn. Giật mình, hắn lùi lại và chiếc cặp đập trúng cánh tay hắn, thúc con dao văng ra. Nó bay trong không khí và rơi trên vỉa hè. “Cứt!” hắn nói giữa hai hàm răng nghiến chặt, và quay người bỏ chạy.
Và rồi cơn giận kéo đến, trào qua mạch máu của nàng như một dòng thác lũ. Hắn còn chưa hoàn toàn quay người để chạy thoát được thì nàng đã ở trên người hắn, một bàn chân đặt giữa hai chân để làm hắn vấp ngã. Hắn la lên khi sấp mặt trên vỉa hè cứng, kéo theo Grace ngã xuống cùng hắn trong một mớ lộn xộn giận dữ, đấm đá. Hai bàn tay nàng co thành hai nắm đấm và nàng dùng chúng, đấm vào mắt, mũi, tai, bất kể phần nào của hắn tạm thời không được bảo vệ khi hắn cố gạt nàng ra. Nhớ lại gã phục vụ viên ở trạm dịch vụ, nàng cố thúc dầu gối vào háng hắn, nhưng hắn lăn sang bên. Điên lên vì giận dữ, Grace tóm cái đầu bết dính của hắn bằng cả hai tay và kéo giật mạnh hết sức bình sinh. Hắn rú lên vì đau và đánh trả, đấm vào bụng nàng. Nàng thở hắt ra và buồn nôn, bị choáng váng tạm thời, nhưng bằng cách nào đó vẫn đứng vững. Hắn đánh nàng lần nữa, và một trong hai nắm đấm của nàng lỏng ra. Nắm đấm của hắn giộng vào mặt nàng, làm nàng dính trọn một cú vào cằm. Cú đấm làm nàng choáng óc, chảy nước mắt, và hắn tận dụng sự yếu đuối nhất thời của nàng để đẩy nàng ra và guồng chân chạy. Grace bò lồm cồm trên tay và đầu gối nhưng hắn đã đi rồi, chạy dọc vỉa hè, đẩy những người khách bộ hành chẳng mấy chú ý dạt sang để lấy lối cho hắn.
Rên rỉ, Grace đứng dậy và loạng choạng. Chiếc cặp máy tính vẫn còn quàng quanh cổ nàng. Cơn giận sôi máu biến mất cũng đột nghột như khi nó đến và sự kiệt sức không thể chịu nổi trùm lên nàng. Một đám đông nhỏ khoảng mười người đã tập trung lại, quan sát, khuôn mặt của họ bơi bơi trước mặt nàng như bong bóng. Nàng hít một hơi thở sâu, rồi một hơi nữa, rồi lại một hơi nữa khi hai lần thở đầu tiên không có tác dụng.
Con dao của tên cướp giật vẫn còn nằm trên vỉa hè. Cán dao màu đen, được bọc trong lớp băng dính điện, và lưỡi dao dài đến sáu inch (15cm). Trông nó nguy hiểm hơn con dao làm bếp của nàng nhiều. Nàng cà nhắc tiến lại chỗ nó, đột nhiên nhận ra những vết bầm tím và xước xát nàng đã không để ý thấy trong lúc vật lộn. Cúi xuống với một nỗ lực, nàng nhặt nó lên và nhìn chằm chằm ngạc nhiên vào vệt đỏ trên lưỡi dao. Chỉ đến lúc ấy nàng mới nhận ra máu đang nhỏ giọt xuống từ cánh tay nàng tạo ra những chấm đỏ tươi trên nền vỉa hè, và cảm nhận được vết rạch dài hai inch ngang qua cánh tay mình. Vết thương cần được khâu lại, nàng nghĩ hơi dửng dưng, kiểm tra vết thương bằng khả năng của mình. Khó khăn đây. Nàng sẽ không dại mà tiêu xài hai hay ba trăm đô la số tiền mặt quí giá của nàng trong một phòng cấp cứu, thêm vào đó có thể còn bị cảnh sát hỏi thăm nữa. Chừng nào mà nàng còn không bị nhiễm trùng, nàng có thể tự mình chăm sóc vết cắt. Nhún vai, nàng trượt con dao vào trong túi ngoài của chiếc cặp.
Ít nhất tên cướp chỉ là một tên cướp mà thôi. Có lẽ hắn kiếm ăn được, hay ít nhất là phục vụ cho thói quen dùng ma tuý của hắn bằng cách giật các máy tính xách tay. Nếu hắn là một trong những người của Parrish thì hắn sẽ cắt cổ nàng trước, rồi mới bỏ chạy cùng chiếc máy tính. Nhưng nàng đã thu hút sự chú ý, mặc dù không có một người đứng ngoài nào thèm giúp nàng, vì thế việc đầu tiên nàng phải làm bây giờ là ra khỏi tầm nhìn. Chiếc xe buýt nàng định lên đã rẽ ở góc phố và dừng lại với tiếng hơi nước xịch một cái, nhưng Grace không lên xe. Người tài xế chắc chắn sẽ nhớ mặt hành khách có cánh tay chảy máu, và điểm dừng xe của nàng, từ đó dẫn theo bất kì kẻ theo dõi nào tới gần nhà Harmony. Thay vào đó Grace nhanh chóng băng qua con phố và đi bộ theo hướng ngược lại.
Cánh tay nàng bắt đầu đau, và máu nhỏ giọt vào chiếc cặp máy tính. Cau có, Grace ấn chặt bàn tay phải vào vết thương. Nàng đã phản ứng với sự thiếu suy xét đáng khinh, nàng nghĩ khi nàng bước đi. Nàng đã tưởng mình cứng rắn và được chuẩn bị tốt vì nàng có một con dao gọt trong thắt lưng, và thay vào đó nàng còn kém thạo đời đến mức nàng thậm chí chẳng nghĩ tới con dao.
Nhìn vào mày xem, nàng bực dọc nghĩ. Nàng đang bước đi công khai dọc một vỉa hè đông đúc, máu nhỏ giọt đánh dấu mỗi bước chân. Nàng có thể đâm sầm vào một tay cảnh sát bất kì lúc nào, và đó mới chỉ là mối nguy tức thời thôi. Một nhóm người có thể chú ý đến nàng, và Parrish có khả năng đẩy cả một đội quân ra phố để tìm nàng. Chắc chắn tới lúc này cuộc tìm kiếm đã chuyển tới Chicago rồi, vì đó là nơi hợp lý nhất cho nàng lẩn trốn, chưa nói đến nó cho nàng những nguồn thông tin nàng cần để làm việc. Nàng phải dự trù trường hợp xấu nhất, và điều đó có nghĩa là nàng phải ra khỏi con phố và thay đổi diện mạo, ngay lập tức.
Ngay phía trước nàng, một cặp đôi bước vào quán bar và đồ nướng đông đúc. Grace gần như không chậm lại, ào qua cánh cửa đang đóng dần. Nàng đứng gần với họ, nghiêng người để cho cơ thể người con trai che dấu cánh tay chảy máu của nàng trước mắt cô phục vụ, cô ta cười khi hỏi, “Hút thuốc hay không ạ?” và kéo ra ba cái menu từ trên giá.
“Không,” chàng trai trả lời. Cô phục vụ kiểm tra biểu đồ chỗ ngồi, đánh dấu, rồi dẫn họ qua mê cung những chiếc bàn và quầy gần chật kín. Grace nhìn thấy một biển hiệu chỉ vị trí của các phòng vệ sinh dưới một hành lang hẹp, và nàng nhanh chóng bước tới hướng đó.
Phòng vệ sinh nữ nhỏ, tối và trống trải. Loại không mời mọi người lưu lại lâu. Ánh đèn mờ ảo, và bị gạch lát sàn và tường màu tối nuốt chửng. Một chiếc đèn nê ông hồng và tím viền ở góc trên bên phải chiếc gương, chiếu một ánh sáng khác thường lên khuôn mặt bất kì ai muốn sửa lại lớp trang điểm hay tự ngưỡng mộ chính mình. Grace không làm cả hai việc. Thay vì vậy nàng kéo giấy cuộn ra và nhanh chóng rửa bàn tay và cánh tay. Nước rửa trôi đến đâu thì máu lại trào ra từ vết cắt đến đấy.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt,” nàng thì thầm. Liếc vào trong gương, nàng nhìn thấy bộ tóc giả màu vàng bị lệch. Vội vã, dùng một tay, nàng tháo những cái kẹp vẫn còn giữ được bộ tóc giả yên vị một nửa, rồi giật nó ra khỏi đầu nàng. Mái tóc dài, rối bù của nàng chảy xuống lưng.
Nàng cần phải dùng cả hai tay, dù chỉ trong một phút. Lấy một miếng giấy nâu gấp nếp, nàng ấn nó vào vết thương đang chảy máu, giữ nó cho đến khi miếng giấy dính vào cánh tay nàng. Một vệt đỏ ngay lập tức lan rộng, nhưng trong một lát nàng không bị chảy máu nữa. Nàng nhét bộ tóc giả vào trong chiếc cặp máy tính, búi tóc thành một búi trên đỉnh đầu, và kẹp nó vào chỗ. Lôi chiếc mũ lưỡi trai ra, nàng đội sụp nó lên và kéo lưỡi xuống che mắt nàng.
Việc dùng cánh tay khiến cho nó càng đau hơn nữa. Miếng thấm làm tạm đã thẫm máu, và đang lỏng dần. Nàng lấy ra và ném nó vào trong thùng rác, rồi ấn một miếng giấy khác lên vết thương. Nghiến răng chống lại cơn đau, nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phản chiếu nhợt nhạt, đau yếu của nàng trong gương. Tất nhiên vết thương không đáng kể; nàng chắc sẽ không chảy máu đến chết, và nàng vẫn dùng được cánh tay đó. Niall thậm chí sẽ không dừng lại chỉ vì một vết thường vặt vãnh như thế, mà tiếp tục chiến đấu.
Và nàng cũng thế, Grace nhận ra với một chút ngạc nhiên. Cứ cho đòn đánh trả của nàng đã không được suy tính thông suốt đi, nhưng nàng thậm chí còn không nhận ra mình đã bị cắt cho đến khi cuộc ẩu đả kết thúc. Niall sẽ tự hào về nàng, sau khi chàng vượt qua được cơn giận dữ chết người vì ngay từ đầu nàng đã bị thương.
“Mình sắp điên rồi,” Grace nói to, chớp mắt. Chắc nàng đã mất nhiều máu hơn nàng biết, để nghĩ về Niall như thể chàng là một ai đó nàng thực sự biết, thay vì chỉ là một chiến binh thời trung cổ vô danh đã chết hàng trăm năm trước. Nàng sẽ thấy khá hơn nếu tìm ra cách băng lại cánh tay nàng, nhưng với cái gì mới được.
Câu trả lời tiếp ngay sau ý nghĩ ấy. Giữ miếng giấy đúng chỗ bằng tay phải, nàng dùng tay trái để cởi giày. Trượt ra khỏi đó, nàng tháo tất, rồi thọc bàn chân trần vào lại trong giày. Chiếc tất làm bằng loại vải khá co giãn. Nàng đặt chiếc tất lên trên bồn, rồi đặt cánh tay vuông góc. Dùng răng và bàn tay còn lại, nàng thắt chiếc tất quanh cánh tay, thít chặt hết mức có thể ngang qua miếng giấy rồi buộc túm lần nữa để cho chắc.
Cái băng tự làm sẽ không dùng được lâu, nhưng cũng đủ để nàng về nhà. Tác dụng của nó khá là dễ thấy, vì thế nàng lôi nốt chiếc tất kia ra, và buộc nó vào cánh tay phải. Ít nhất bây giờ trông như thể là nàng làm việc đó vì có lý do chứ không phải vì bắt buộc, có thể là vì điên rồ, hay vì nàng là thành viên của một băng du côn nào đó. Tất quấn quanh cánh tay không cùng đẳng cấp với bọn tâm thần, nhưng có rất nhiều kẻ điên rồ ở Chicago.
Một tiếng sau, Grace tự mở cửa vào nhà trọ. Nàng định lặng lẽ lẻn lên gác, nhưng lại vô tình gặp chính Harmony ở sảnh vào.
“Ăn mặc hay nhỉ,” Harmony lè nhè, nhìn vào chiếc mũ lưỡi trai, bộ tóc giả màu vàng không có ở đúng chỗ, và đôi tất quấn quanh hai tay Grace.
“Cảm ơn,” Grace lẩm bẩm.
“Tay cô đang chảy máu,” Harmony nhận xét. “Tôi biết.” Grace bắt đầu đi lên cầu thang.
“Chạy chẳng ích gì đâu. Bất kì ai ở trong nhà tôi gặp rắc rối, tôi muốn biết đó là gì, phòng trường hợp cớm tới đập cửa nhà tôi giữa đêm hôm.” Đôi mắt xanh lục nheo lại, Harmony đi ngay sau Grace khi họ leo lên cầu thang.
“Tôi đã bị cướp,” Grace giải thích ngắn gọn. “Hay đúng hơn, ai đó đã cố cướp giật tôi.”
“Không đùa chứ. Cô làm gì, doạ hắn chạy mất bằng cái con dao nhỏ ăn hại mà cô vẫn mang hả?”
“Tôi thậm chí còn không nghĩ về nó,” nàng buồn bã thú nhận, tự hỏi làm thế nào Harmony biết về con dao.
“Tốt. Bất kì một tên cướp có tự trọng nào cũng sẽ cười vào mặt cô, rồi bắt cô phải ăn nó.” Harmony chờ trong khi Grace mở khoá, rồi theo nàng vào bên trong. Sau khi nhìn thấy sự gọn gàng thanh đạm của căn phòng, người phụ nữ cao lớn chuyển sự chú ý trở lại với Grace. “Okay, Wynne, để xem cánh tay nào.”
Sau hai tuần, Grace đã tự làm quen với cái tên giả của mình đủ để không còn dè dặt với nó nữa. Hai tuần cũng đủ dài để nàng biết rằng Harmony Johnson tự coi nhà mình như lâu đài của mình, trong đó chị ta có quyền hành tuyệt đối, và bất kì cái gì xảy ra trong nhà chị ta cũng là việc của chị ta.
Nàng lặng lẽ tháo chiếc tất dính máu. Bên dưới nó, miếng giấy đã hoàn toàn ướt đẫm. Nàng cũng cởi bỏ cả nó, và Harmony quan sát vết cắt rỉ máu đang sưng phồng.
“Cần khâu,” chị ta thông báo. “Và lần cuối cô tiêm ngừa uốn ván là khi nào?”
“Chưa đầy hai năm trước,” Grace đáp lại sau một thoáng suy nghĩ, và với chút nhẹ nhõm. Nàng thậm chí còn không nghĩ đến chuyện phòng uốn ván. Rất may nàng đã tiêm lại các liều vác-xin trước khi đi cùng Ford trong chuyến khai quật ở Mexico. “Mặc dù vậy tôi không khâu đâu. Tôi không trả nổi tiền cấp cứu.”
“Chắc chắn là không rồi,” Harmony sắc sảo nói. “Bất kì một tên lang thang nào cũng có thể gặp bác sĩ để chữa vết cắt, nhưng cô thì không? Đúng hơn là cô không muốn trả lời các câu hỏi. Dù thế nào đi nữa cũng quên chuyện bệnh viện đi. Nếu cô muốn, tôi có thể khâu chỗ đó cho cô, nếu cô không phiền chuyện không có thứ gì giảm đau.”
“Chị có thể à?” Grace hỏi, ngạc nhiên.
“Chắc rồi. Tôi đã từng làm việc đó cho các cô gái khác suốt. Chờ ở đây trong khi tôi đi lấy túi cấp cứu.”
Trong khi Harmony đi, Grace cân nhắc quá khứ chắc chắn rất sôi động của bà chủ nhà. Nàng tự hỏi Harmony đã là một dân anh chị thành công đến mức nào, với kiểu cách thô bạo, chiều cao không bình thường, và vẻ ngoài cũng không bình thường của chị ta. Ngày hôm nay chị ta mặc một chiếc áo nịt màu đỏ thắm và áo thun không tay cùng màu, lộ rõ cặp chân và cánh tay cuồn cuộn bắp thịt. Những khách làng chơi thường tìm kiếm sự thoả mãn tình dục hơn là hấp dẫn tình dục, tuy nhiên, có bao nhiêu người sẽ chọn một người phụ nữ không chỉ cao hơn hầu hết đàn ông, mà còn cơ bắp hơn? Grace chắc đã nghĩ Harmony là đàn ông thích mặc quần áo phụ nữ hay thậm chí là một người chuyển giới, nếu không có một câu nhận xét buột miệng của chị ta về việc từng xảy thai năm mười lăm tuổi và không bao giờ có con được nữa. Qui trình phẫu thuật hiện đại có thể thay đổi giới tính của một người ở bên ngoài, nhưng nó không thể tạo khả năng sinh sản cho các bệnh nhân được.
Vì giờ tay trái của nàng thực sự đau và nàng chỉ dùng được tay phải, nàng lúng túng lấy bộ tóc giả nhàu nhĩ và con dao dính máu từ trong cặp ra. Nàng đặt con dao trên chiếc bàn bé tí nàng dùng để ăn uống và lắc bộ tóc rối trước khi đặt nó lên giường. Nhớ lại rằng mọi người cho việc đặt một chiếc mũ lên giường là xui xẻo, nàng mỉa mai tự hỏi liệu một bộ tóc giả có ở cùng đẳng cấp với mũ trong việc mê tín này không.
Harmony trở lại, mang theo một chai whiskey, một chiếc hộp nhỏ màu đen, và một hộp thuốc xịt. Một cái khăn sạch màu trắng vắt trên cánh tay chị ta. Chị ta đặt ba thứ đầu tiên lên bàn, và nhìn con dao vấy máu trước khi gạt nó sang một bên và đặt cái khăn lên chỗ trống. “Của cô à?” chị ta hỏi, gật đầu về phía con dao.
“Tôi đoán giờ là vậy. Tôi đánh rơi nó khỏi tay hắn.” Kiệt sức, Grace chìm vào trong một chiếc ghế và đặt cánh tay trái ngang qua cái khăn.
Đôi lông mày của Harmony nhướn lên. “Không đùa chứ? Chắc hắn ngạc nhiên lắm.” Ngồi xuống chiếc ghế kia, chị ta mở chai whiskey và dúi nó vào Grace. “Uống vài ngụm dài đi. Không ngăn cơn đau được nhiều, nhưng cô sẽ chẳng mấy quan tâm nữa.”
Grace cảnh giác nhìn cái chai. Nó là một loại whiskey Scotch đắt tiền, nhưng nàng chưa từng uống whiskey trước đó và chẳng biết nó sẽ thế nào. Với sự kiệt lực của nàng, và thực tế nàng chưa ăn gì từ bữa sáng, chắc chắn nó sẽ làm nàng say đứ đừ. Nhún vai, nàng cầm cái chai và kề nó vào miệng. Nàng có thể để người ta khâu cánh tay mình trong lúc say đứ đừ cũng như nàng có thể ngồi trên ghế vậy.
Vị ám khói của whiskey đậm đà và trơn tuột trên lưỡi nàng, nhưng khi nàng nuốt xuống, nó giống như nuốt lửa. Dòng lửa lỏng trườn xuống thực quản của nàng vào trong dạ dày, dọc đường đi đánh cắp luôn hơi thở của nàng. Mặt nàng chuyển sang đỏ rực và nàng bắt đầu hít hà và khò khè, cố kéo đủ ô xy để phổi phát ra tiếng ho. Mọi thứ bên trong nàng đều nổi loạn. Mắt nàng chảy nước; mũi nàng nhồn nhột. Nàng ho rũ rượi, cúi gập bụng trong khi cơn co thắt quật vào nàng. Cuối cùng, khi nàng đã thở lại gần như bình thường, nàng nâng chai lên và uống thêm một ngụm lớn nữa.
Khi cơn vật lộn thứ hai đã hết, nàng ngồi thẳng dậy thấy Harmony đang nhìn và chờ đợi với sự điềm tĩnh không hề bối rối. “Không uống nhiều rượu lắm, phải không?” chị ta bình thản nhận xét.
“Không,” Grace nói, và lại uống nữa. Có lẽ những dây thần kinh trong thực quản của nàng đã bị đốt cháy hết rồi, hoặc có lẽ chúng đã tê liệt. Bất kể lý do là gì, lần này nàng không bị nghẹn nữa. Ngọn lửa đã lan toả ra toàn bộ cơ thể, khiến đầu nàng bồng bềnh. Nàng vã mồ hôi. “Tôi có nên uống nữa không?”
Không có nụ cười nào hé lộ trên khuôn mặt góc cạnh của Harmony, nhưng khoé mắt xanh của chị ta nheo lại trong một biểu hiện hài hước ngắn ngủi. “Tuỳ thuộc việc cô có muốn bất tỉnh hay là không.”
Nghi ngờ là nàng chỉ mới bắt đầu cảm nhận được các tác động của whiskey, Grace đặt cái chai sang một bên và đóng nắp. “Okay, tôi sẵn sàng rồi.”
“Hãy chờ thêm vài phút nữa.” Harmony dựa ra sau cái ghế và bắt chéo đôi chân dài. “Đoán là tên đó nhắm vào chiếc máy tính cô khuân đi khắp nơi như con.”
Grace gật đầu, không nhận thấy đầu nàng đang gật sang bên. “Ngay bên ngoài thư viện. Mọi người nhìn thấy chuyện xảy ra, nhưng chẳng ai làm gì cả.”
“Đoán là không. Hắn đã chứng tỏ hắn nghiêm túc với con dao đó.”
“Nhưng thậm chí sau khi tôi đánh rớt con dao khỏi tay hắn, và gạt hắn ngã, và đấm vào mặt hắn, cũng không có ai giúp.” Giọng Grace dâng lên căm phẫn.
Harmony chớp mắt, và lại chớp mắt. Chị ta giật đầu ra sau và một tiếng cười sâu, từ bụng dâng lên đến cổ họng chị ta. Giật người tới lui, chị ta cười tới khi nước mắt chảy xuống mặt và phải há hốc miệng ra thở, cứ như là chính chị ta cũng uống rượu whiskey. Khi chị ta có thể thở được, chị ta nhích một bên vai rồi cả bên kia lên để quệt má vào áo. “Quỷ ạ, cô em!” chị ta nói, vẫn còn khúc khích một chút. “Tới lúc đó có thể họ còn sợ cô hơn cả sợ tên chó đẻ ấy!”
Giật mình, Grace suy nghĩ chuyện đó. Nàng ngạc nhiên trước khả năng ấy. Khuôn mặt nàng sáng lên. “Tôi đã làm tốt, phải không?”
“Cô đã làm tốt khi thoát được mà vẫn sống,” Harmony cau có, bất chấp nụ cười trên mặt. “Cô em, nếu cô phải đánh nhau, ai đó phải dạy cho cô cách chiến đấu. Tôi sẽ làm, nhưng tôi không có thời gian. Nói thế này nhé. Tôi sẽ giới thiệu cô với một gã tôi biết, thằng cha chó đẻ lươn lẹo bẩn tính nhất trên quả đất của Chúa này. Hắn sẽ dạy cô cách chơi bẩn, và đó chính là thứ cô cần. Một kẻ nhỏ bé như cô không cần phải làm cái việc ngu ngốc gọi là chơi đẹp.”
Có lẽ whiskey đã nghĩ hộ nàng, nhưng nó nghe có vẻ là một ý kiến không tồi với Grace. “Không chơi đẹp nữa,” nàng đồng tình. Parrish chắc chắn sẽ không chơi đẹp, và cả những gã du thủ du thực nàng phải đối mặt cũng vậy. Nàng cần học cách sống sót, bằng bất kể phương tiện gì có được.
Harmony xé một miếng băng sát trùng nữa và cẩn thận lau rửa cánh tay Grace, quan sát vết cắt từ mọi hướng. “Không sâu lắm,” cuối cùng chị ta cũng nói. Chị ta mở một chai thuốc sát trùng nhỏ mầu nâu và rót thẳng vào vết thương. Grace nín thở, chờ đợi nó nổ bùng như whiskey, nhưng tất cả những gì nó làm là nhói đau một chút. Rồi Harmony nhấc chai thuốc xịt lên và xịt đám sương mát lạnh vào vết thương. “Thuốc tê cục bộ,” chị ta lẩm bẩm, những thuật ngữ y khoa bằng cách nào đó hợp nhất với ngôn ngữ đường phố của chị. Grace sẽ không ngạc nhiên nếu bà chủ nhà của nàng bắt đầu trích dẫn Shakespeare, hay chia động từ tiếng Latinh. Bất kể bây giờ và trong quá khứ Harmony là gì, thì chắc chắn chị ta cũng không tầm thường.
Với sự bình tĩnh tuyệt đối nàng nhìn Harmony xâu chiếc kim nhỏ cong vòng và cúi xuống cánh tay nàng. Khéo léo bóp bằng tay trái, Harmony giữ hai mép vết thường đóng lại với nhau và bắt đầu êm ái khâu bằng tay phải. Mỗi lần châm kim đều nhói đau, nhưng cơn đau có thể chịu đựng được, nhờ có whiskey và thuốc gây tê.
Mí mắt Grace sụp xuống khi nàng chiến đấu với cơn mệt mỏi kéo tới. Tất cả những gì nàng muốn làm là nằm xuống và ngủ.
“Xong,” Harmony tuyên bố, thít chặt mũi khâu cuối. “Giữ nó khô ráo, và uống vài viên aspirin nếu thấy đau.” Grace nhìn ngắm đường khâu nhỏ xíu gọn gàng, đếm được mười mũi. “Đáng lẽ chị nên làm bác sĩ.”
“Không có đủ kiên nhẫn để xử lý bọn ngu độn.” Chị ta bắt đầu gói ghém lại bộ đồ sơ cứu của mình, rồi liếc xéo về phía Grace. “Cô sẽ kể cho tôi nghe tại sao cô không muốn dính líu gì tới cớm chứ hả? Cô đã giết ai đó hay sao?”
“Không,” Grace nói, lắc đầu, một sai lầm. Nàng chờ vài phút cho thế giới ngừng quay. “Không, tôi chẳng giết ai cả.”
“Nhưng cô đang trốn chạy.” Đó là một câu tuyên bố, không phải câu hỏi. Chối từ chỉ hoài phí hơi sức. Những người khác có thể bị lừa, song Harmony biết quá nhiều về những con người trốn chạy khỏi cái gì đó, bất kể là luật pháp hay là quá khứ hay là chính họ. “Tôi đang trốn chạy,” cuối cùng nàng nói, giọng nàng dịu đi. “Và nếu chúng tìm được tôi, chúng sẽ giết tôi.”
“Bọn “chúng” là ai?” Grace do dự; kể cả whiskey nặng cũng không đủ để làm mềm lưỡi nàng tới mức đó. “Chị càng biết ít, càng an toàn,” cuối cùng nàng nói. “Nếu ai đó hỏi, chị không biết gì nhiều về tôi. Chị chưa bao giờ thấy cái máy tính, không biết tôi đang làm việc với cái gì. Okay?”
Đôi mắt Harmony nheo lại, một nháng giận dữ làm chúng sáng lên. Grace ngồi rất im, chờ người bạn mới kết giao này trở thành bạn cũ, và tự hỏi liệu nàng có phải tìm một chỗ mới để ở không. Harmony không thích bị đe doạ, và với lý do chính đáng chị ta ghét bị giữ trong bóng tối về bất kì việc gì liên quan đến bản thân chị ta cũng như sự yên lành của nhà chị ta. Chị ta cân nhắc tình huống trong im lặng một lúc lâu, trước khi rút cuộc cũng ra quyết định và dành cho nàng một cái gật đầu cứng ngắc của mái tóc màu chanh vàng. “Okay. Tôi không thích thế, nhưng okay. Cô không tin tôi, hay bất kì ai khác nhiều lắm. Đúng không?”
“Tôi không thể,” Grace khẽ nói. “Chị cũng sẽ mất mạng, nếu hắn nghi ngờ chị biết bất kì điều gì về tôi.”
“Vậy là cô sẽ bảo vệ tôi hử? Cô em, tôi nghĩ cô nói ngược rồi, bởi vì nếu tôi từng nhìn thấy một cô bé lạc trong rừng, thì đó chính là cô. Một đứa trẻ tám tuổi bình thường ở đây còn cứng rắn hơn cô. Trông cô cứ như là đã sống cả đời trong một tu viện hay đại loại thế. Tôi biết đó không phải cách sống của cô, nhưng cô sẽ kiếm được cả đống tiền nếu làm việc trên phố, với cái mã ngoài của cô.”
Grace chớp mắt, giật mình vì sự thay đổi đề tài đột ngột, và kì cục. Nàng, một gái điếm thành công ư? Grace St. John chân phương, lặng lẽ, mọt sách này ư? Nàng gần như cười vào mặt Harmony, một việc sẽ không bao giờ làm được.
“Ừ, tôi biết,” Harmony nói, rõ ràng đang đọc trí óc nàng. “Cô chẳng có ý niệm gì về làm dáng, cô không trang điểm. Những thứ như thế dễ thay đổi thôi. Hãy mặc quần áo vừa người, thay vì treo nó lên người cô như cái túi. Cô không bao giờ muốn quần áo thùng thình đâu, để cho người ta có cái gì để nắm lấy, hiểu không? Và mặt cô trông ngây thơ đến nỗi nó có thể khiến cả đám đàn ông phát điên, nghĩ về việc bọn chúng muốn làm người dạy dỗ cô tất cả những trò bẩn thỉu đến mức nào. Đàn ông là những tên chó đẻ giản đơn trong những chuyện như thế. Một chút trang điểm sẽ đuổi chúng đi, khiến chúng nghĩ rốt cuộc thì cô chẳng ngây thơ cho lắm. Thêm vào đó cô có cái miệng mà tất cả đám người mẫu phải trả tiền để có, bơm mỡ hay là silicon gì ấy vào môi bọn họ. Những đứa ngu ngốc. Và mái tóc của cô. Đàn ông thích tóc dài. Mặc dù tôi đoán là tôi biết tại sao cô lại mang cái bộ tóc giả xơ xác đó của cô.”
Bài phát biểu của Harmony là một hỗn hợp chuyển đổi không ngừng giữa các âm điệu và từ vựng, từ đường phố Chicago tới giọng lè nhè của dân miền Nam, với một chút biểu hiện của trình độ học vấn cao hơn. Không thể nào nói được gốc gác của chị ta, nhưng không một ai lắng nghe chị ta hơn ba mươi giây mà lại nghi ngờ về trí tuệ sắc sảo của chị. Đây đó trong những lời nhận xét về vẻ ngoài của Grace là một vài lời khuyên khôn ngoan đáng giá như vàng.
“Bộ tóc giả dễ gây chú ý thế cơ à?” nàng hỏi.
“Không phải với hầu hết đàn ông, tôi đoán thế. Nhưng nó màu vàng. Màu vàng và đỏ nổi bật lên. Hãy mua một bộ màu nâu, nâu nhạt, dài vừa phải và kiểu bình thường. Và mua một bộ chất lượng tốt hơn. Nó sẽ dùng được lâu hơn và trông tự nhiên hơn.” Đột nhiên chị ta đứng dậy, bộ sơ cứu trong tay, và bước ra cửa. “Ngủ chút đi, cô em. Trông cô như thể sắp sửa ngã nhào ra khỏi ghế ấy.”
Hoàn toàn kiệt sức, và với tác động của rượu whiskey, Grace trông mong nàng chẳng làm được việc gì khác ngoài ngủ. Nàng đã nhầm. Vài giờ sau, đầu nàng cuối cùng cũng hết chất cồn nhưng cơ thể nàng vẫn còn nặng nề vì mệt mỏi, nàng vẫn không thể ngủ được. Nàng ngồi dựa trên thành giường, tay trái co giật đều đều, với chiếc laptop đặt ngang trên đùi phủ chăn của nàng. Nàng đã cố làm việc, nhưng sự phức tạp của cổ ngữ, được viết bằng một kiểu cách xa xưa, khiến nàng không nắm bắt được. Thay vào đó nàng truy nhập vào trang nhật kí số và đọc những bài viết cũ của nàng. Nàng không thể nhớ nổi vài bài viết, và việc đó làm nàng bực bội. Cứ như thể nàng đang đọc nhật kí của một người khác, về cuộc đời của ai khác. Cuộc sống đó đã hoàn toàn mất đi ư? Nàng không muốn thế, nhưng nàng lại sợ rằng nàng không thể sống nổi nếu bám vào đó.
Những câu nhắc nhở bình thường nhưng đầy yêu thương tới Ford và cuộc sống của họ, tới Bryant đã gần như huỷ hoại nàng. Nàng cảm thấy cơn đau và nhanh chóng kéo màn hình xuống, đóng tâm trí lại với các kỉ niệm. Nàng tìm tới bài viết cuối cùng, được viết vào ngày hai mươi sáu tháng Tư, và với sự nhẹ nhõm thấy rằng toàn bộ bài viết là về những tài liệu hấp dẫn mà nàng đang giải mã và biên dịch. Nàng đã gõ “NIALL CỦA SCOTLAND” bằng chữ in hoa, và theo sau đó là “thực tế hay huyền thoại?”
Nàng đã biết câu trả lời. Chàng là thật, một người đàn ông đã bước mạnh mẽ qua lịch sử, nhưng đằng sau vũ đài, để cho chỉ còn lại vài dấu vết ít ỏi về chàng. Chàng đã được tin cậy giao cho Kho báu vĩ đại của các Hiệp sĩ thánh chiến, nhưng chàng đã làm gì với nó? Với những phương tiện ấy trong tay, chàng đã có thể đạt được mọi điều, lật đổ các vị vua, nhưng thay vào đó chàng lại biến mất.
Những ngón tay của nàng lần mò trên bàn phím. “Chàng là ai, Niall? Chàng đã đi đâu, chàng đã làm gì? Điều gì trong những tờ giấy kia đặc biệt đến độ người ta đã phải chết chỉ vì biết chúng tồn tại? Tại sao tôi không thể ngừng nghĩ đến chàng, mơ về chàng? Chàng sẽ làm gì nếu chàng đang ở đây?”
Một câu hỏi lạ lùng, nàng nghĩ, nhìn vào những gì nàng vừa gõ. Tại sao nàng lại còn nghĩ về chàng trong thời hiện đại? Mơ về chàng ít nhất còn hiểu được, bởi vì việc đắm mình trong cuộc nghiên cứu, cố gắng hết sức để tìm kiếm bất kì một ghi chú nào về chàng, đã khắc sâu chàng trong tâm trí nàng không tài nào tẩy xoá được. Do cái chết của Ford và Bryant, chẳng còn gì quan trọng với nàng hơn là tìm ra tại sao, và theo lẽ tự nhiên nàng đã mơ về cuộc nghiên cứu.
Nhưng nàng đã không thế, nàng nhận ra. Nàng không mơ về các Hiệp sĩ thánh chiến, về tập tài liệu cổ, hay thậm chí về các thư viện hay máy tính. Nàng chỉ mơ về Niall, trí tưởng tượng của nàng gán cho chàng một khuôn mặt, một hình hài, một giọng nói, một sự hiện hữu. Kể từ cuộc sát hại nàng đã không mơ nhiều lắm, như thể trong tâm khảm nàng đã cố cho mình một sự trì hoãn với hiện thực kinh khủng mà nàng phải đối mặt hàng ngày, nhưng khi nàng đã mơ thì đó là mơ về Niall.
Chàng sẽ làm gì nếu chàng ở đây? Chàng là một chiến binh được huấn luyện cao độ, trong thời trung cổ tương đương với lực lượng quân sự đặc biệt thời bây giờ. Chàng sẽ chạy trốn hay là đứng vững và chiến đấu?
“Bất kể điều gì tốt nhất để đạt được mục đích của ta.” Đầu nàng quay ngoắt, tim đập thình thịch. Ai đó đã nói, ai đó đã ở trong phòng. Ánh mắt hoảng hốt của nàng tìm kiếm mọi góc trong căn phòng nhỏ, và mặc dù mắt nàng nói rằng nàng đang ở một mình, bản năng của nàng không tin. Cơ thể nàng như bị điện chích, mỗi đầu dây thần kinh đều báo động và nhoi nhói. Nàng thở ngắn, đầu nghiêng sang một bên khi nàng ngồi rất yên và lắng nghe, cố gắng nghe một tiếng sột soạt nhỏ nhất của vải vóc, một tiếng quẹt giày, một tiếng hít vào. Không có gì. Căn phòng yên tĩnh. Nàng ở một mình.
Nhưng nàng đã nghe thấy nó, một giọng nói trầm, hơi rào rạo với âm rung. Nó không phải ở trong đầu nàng, mà là cái gì đó từ bên ngoài. Nàng rùng mình, da nàng nổi đầy gai ốc. Bên dưới áo thun, hai núm vú nàng căng và cứng lại.
“Niall?” nàng thì thầm với căn phòng trống không, nhưng chỉ có sự im lặng, và nàng thấy mình ngu ngốc.
Rút cuộc đó chỉ là trí tưởng tượng của nàng, lại sản xuất ra một ảo giác ám ảnh nữa với những tài liệu ấy. Tuy nhiên, nàng vẫn đặt ngón tay vào bàn phím, những từ ngữ tuôn ra từ nàng: “Tôi sẽ học cách chiến đấu, tôi không thể bị động trong chuyện này, tôi không thể chỉ phản ứng với những việc người khác làm. Tôi phải khiến mọi việc xảy ra, phải tiến công Parrish. Đó là việc chàng sẽ làm, Niall à. Đó là việc tôi sẽ làm.”