Parrish hớp một ngụm merlot[24], và gật đầu một cái hài lòng. Mặc dù thông thường rượu merlot không phải là sở thích của hắn, loại này ngon một cách không ngờ, rất đậm và rất khô. (sao rượu lại khô nhỉ) Bayard “Skip” Saunders, chủ nhà của hắn, tự coi mình là một chuyên gia về rượu và đã hết sức nỗ lực để gây ấn tượng với Parrish bằng cách đưa ra những loại rượu ngon nhất và hiếm nhất. Parrish đã quen với việc các thành viên của Tổ chức trở nên hơi phù phiếm bất kể khi nào hắn ghé thăm; mặc dù hắn sẽ thích một ly sâm-panh hảo hạng hay một ly martini cay cay, hay thậm chí là một ly bourbon[25] lâu năm hơn, trước mặt bàn dân thiên hạ hắn không bao giờ không tỏ ra lịch sự với những nỗ lực của người bề dưới.
Skip – một biệt danh lố bịch đối với một người đàn ông trưởng thành – là một trong những thành viên giàu có và có ảnh hưởng hơn trong tổ chức. Ông ta cũng sống ở Chicago, đó chính là nguyên do chủ yếu cho sự có mặt của Parrish. Mặc dù Conrad đã không thể tìm được một dấu vết chắc chắn, nhưng hắn lại chắc là Grace đã tìm được đường tới Chicago, và Parrish tin tưởng vào tay sai của mình. Skip Saunders có thể hỗ trợ cho cuộc tìm kiếm, cả ở vấn đề chuyên chở lẫn ảnh hưởng. Nếu vụ bắt giữ Grace trở nên quá lộn xộn – nói cách khác là quá công khai – Skip sẽ có thể thì thầm vài lời vào một vài đôi tai và vấn đề sẽ được dẹp bỏ một cách đơn giản, như thể nó không bao giờ tồn tại. Parrish trân trọng sự tiện lợi ấy.
Điều hắn còn trân trọng hơn nữa, hắn biếng nhác nghĩ khi ánh mắt thoáng chạm mắt của Calla, vợ Saunders, là khoảng nửa giờ ở một mình với Bà Saunders đáng yêu. Đúng là một vật trang trí toàn bích, một minh chứng huy hoàng cho sức quyến rũ của tiền bạc và quyền lực. Bà vợ số một, người nhận lãnh hạt giống và sinh lực của cậu trai trẻ Saunders cũng như người phải chịu đựng hai đứa con bị làm hư quá mức của ông ta, chẳng may đã năm mươi tuổi rồi và do đó không còn đủ trẻ trung hay lấp lánh để làm thoả mãn lòng tự phụ của ông ta. Parrish đã gặp bà Saunders đầu, khi bà ta vẫn còn là bà Saunders, và đã bị hấp dẫn bởi trí tuệ của bà. Ở bất kì một sự kiện xã giao nhàm chán nào hắn cũng sẽ thích có được bà ta bên cạnh mình – nhưng khi vấn đề chuyển sang vị trí ở bên dưới hắn, chắc chắn hắn sẽ chọn Calla xinh đẹp. Saunders là một thằng ngốc. Đáng lẽ ra ông ta phải giữ người đồng hành tuyệt vời làm vợ, làm món chính, và thưởng thức Calla như món ăn phụ. Chậc. Đàn ông suy nghĩ bằng hai hòn bi thì thường có những lựa chọn thảm hại.
Calla đúng là rất hấp dẫn. Tư cách của Parrish quá bóng bẩy không cho phép hắn công khai nhìn chằm chằm cô ta, vậy nhưng mỗi cái nhìn đều là những lần đánh giá thông suốt. Cô ta khoảng năm feet sáu (1m65), yểu điệu, mặc bộ váy bó đơn giản, màu xanh sẫm như bầu trời đêm không chê vào đâu được. Bộ váy âu yếm ôm lấy mỗi một đường cong đã được bơm silicon hay được hút mỡ của cô ta và phô ra những mảng da trần để trưng bày cả bộ sưu tập kim cương và đá quý mà cô ta đang đeo. Cô ta là một người đàn bà nổi bật, với làn da vàng ấm áp và đôi mắt xanh to tròn như búp bê, nhưng thứ làm hắn thích thú nhất là mái tóc dài, thẳng mượt được xoã ngang lưng của cô ta. Người đàn bà thông minh. Cô ta biết mái tóc của mình là thứ nam châm thu hút đàn ông, cái cách nó bay lên và hạ xuống với mỗi chuyển động duyên dáng của cô ta. Nó không dài như tóc Grace, hắn nghĩ một cách chán nản, hay sẫm màu bằng, nhưng… Cô ta cao hơn Grace, và mảnh dẻ hơn. Có thể cô ta không còn đỏ mặt bẽn lẽn kể từ hồi lên tám, và biểu hiện trong đôi mắt cô ta là sự thạo đời, hoàn toàn thiếu nét ngây thơ và tin cậy của Grace. Miệng cô ta không mỏng, nhưng cũng không có nét nhục cảm, khêu gợi vô thức của miệng Grace. Mặc dù vậy, tóc cô ta… hắn muốn quấn nó trong nắm tay mình, giữ nó thật chặt trong lúc hắn đang sử dụng cô ta. Hắn muốn nhắm mắt lại và giả vờ như cô ta thấp hơn, mềm mại hơn, vờ rằng mái tóc hắn đang nắm chặt mềm mại và dày như lông chồn đen.
Có lẽ để sau đã, hắn nghĩ, và dành cho cô ta một cái nhìn dài, lạnh lùng, cố ý mà hắn biết là cô ta sẽ không thể hiểu lầm được. Một cú nhướn lông mày kiêu kì khi cô ta bắt được ý của hắn, và môi cô ta cong lên vừa mời gọi lại vừa thoả mãn. Một lần nữa cô ta lại quyến rũ được người đàn ông quyền lực nhất trong phòng, và rõ ràng là cô ta rất hài lòng.
Sau khi đã chăm sóc vấn đề nhỏ đó, Parrish hướng sự chú ý của mình trở lại người chồng. “Rất tốt,” hắn nói, nhìn thấy Skip đang hồi hộp chờ sự chấp thuận bằng lời của hắn về lựa chọn rượu của ông ta. “Tôi thường không thích rượu merlot lắm, nhưng cái này là ngoại lệ.”
Một thoáng đỏ mặt hài lòng làm ấm khuôn mặt rám nắng của Skip. “Chỉ có đúng ba chai loại rượu này còn lại trên thế giới. Tôi có hai chai trong số đó,” ông ta không thể không nói thêm.
“Tuyệt. Có lẽ ông cũng nên mua luôn chai còn lại,” Parrish gợi ý và che giấu vẻ buồn cười ác ý vì biết rằng bây giờ Skip sẽ tiêu tốn không biết bao nhiêu thời gian và tiền bạc để làm đúng cái việc ấy. Ba chai rượu đó có biến thành giấm hết thì Parrish cũng chẳng quan tâm.
Hắn vỗ bàn tay thân thiện vào vai Skip. “Tôi muốn nói vài lời riêng tư với ông, nếu có thể, bất kì lúc nào ông rảnh khỏi cương vị chủ nhà.”
Đúng như hắn trông đợi, Skip ngay lập tức ngồi thẳng dậy. “Chúng ta có thể đến phòng làm việc của tôi bây giờ. Calla sẽ không phiền đâu, phải không em yêu?”
“Tất nhiên là không,” cô ta bình tĩnh trả lời, biết vị trí của mình và thành thật mà nói chẳng thèm quan tâm quái gì đến chồng cô ta đi đâu hay làm gì. Cô ta lập tức quay đi để chăm sóc nhu cầu của các vị khách, một tập hợp khoảng năm mươi công dân giàu có nhất Chicago.
Skip dẫn đường đi xuống một hành lang rộng dẫn tới cánh cửa đôi được ông ta mở vào trong, đưa họ vào một văn phòng ốp gỗ với cửa sổ to đùng nhìn ra hồ Michigan. “Tầm nhìn tuyệt vời, phải không?” Skip hỏi với niềm vui lồ lộ, đi ngang qua cửa sổ.
“Tuyệt,” Parrish đồng ý. Tầm nhìn ở đây đặc sắc hơn tầm nhìn ra hồ Minnesota của hắn, nhưng hắn không ghen tị. Hắn cũng có thể có một tầm nhìn như thế này nếu hắn muốn.
Thay vào đó hắn cực kì hài lòng với khu Wayzata khiêm nhường hơn nhưng cũng đắt tiền không kém; việc hơi chếch ra ngoài lề của các thành phố lớn, sống mãi tận Minnesota hợp với hắn. Những người hàng xóm của hắn không tò mò, và chừng nào hắn còn tạo ra ấn tượng đúng mực về mặt xã hội và chính trị, không ai thèm tìm hiểu cặn kẽ hơn.
Hai người đàn ông bước ra ngoài ban công, và làn gió mạnh thổi từ hồ mang theo hơi lạnh cho dù mùa hè đã thực sự tới. Parrish nhìn sang hai bên trái phải để chắc chắn họ hoàn toàn riêng tư. “Chúng tôi đang tìm kiếm một người phụ nữ, Grace St. John. Cô ta bị kết tội đã giết chết chồng mình.” Hắn không buồn giải thích rằng chính hắn chịu trách nhiệm cho cả lời buộc tội lẫn vụ án mạng. “Tôi tin rằng cô ta có thông tin cực kì quan trọng với chúng ta, vì thế tất nhiên tôi thích tìm ra cô ta trước cảnh sát hơn.”
“Tất nhiên,” Skip lẩm bẩm. “Tôi có thể làm gì được chăng?”
“Người của tôi đang thực hiện cuộc tìm kiếm, nhưng nếu có gì không hay, tôi muốn ông nhanh chóng xua tan sự chú ý. Tôi hi vọng việc đòi hỏi sự có mặt của ông ở đây sẽ không ảnh hưởng gì tới bất kì chuyến đi nào ông đã lên kế hoạch.” Parrish nói thế khi biết rằng Skip và Calla đã lên kế hoạch đi nghỉ một chuyến dài một tháng ở Châu u, không có nghĩa việc đó thành vấn đề; Skip sẽ huỷ cả chuyện tiếp kiến với Giáo hoàng để phục vụ cho Tổ chức. So giữa hai bên, Tổ chức có quyền lực lớn hơn, mặc dù quyền lực và tầm ảnh hưởng của nó ít bị chú ý hơn nhiều.
“Không vấn đề gì,” Skip nhanh chóng bảo đảm với hắn. “Tốt. Tôi sẽ gọi nếu tôi cần ông.”
Khi Parrish quay vào trong phòng làm việc hắn thấy Calla đang đứng… ngay trong cánh cửa, và hắn dừng lại, tự hỏi cô ta đã biết gì và đã nghe được bao nhiêu. Thật là tiếc nếu cô ta bị ngã qua ban công; thật là một tai nạn thảm khốc, nhưng tai nạn vẫn hay xảy ra.
“Anh yêu,” Calla nói với Skip khi cô ta lướt ra ngoài ban công. “Em xin lỗi phải chen ngang, nhưng Nghị sĩ Trikoris vừa mới tới, và anh biết ông ấy thế nào rồi đấy.”
Viên nghị sĩ này vẫn nổi tiếng là thích được bợ đỡ vô bờ để đổi lại những ân huệ về mặt lập pháp. Tổ chức đang phát triển một hồ sơ về ông ta, một hồ sơ sẽ khiến cho những ân huệ đó là để phục vụ lợi ích của Tổ chức. Khi chuyện đó xảy ra, nghị sĩ sẽ là người phải thực hiện việc bợ đỡ, và Parrish chính là đối tượng bợ đỡ của ông ta. Nghị sĩ vẫn còn chưa ý thức được đường hướng trong tương lai của những nỗ lực trong ngành lập pháp của mình, và cho tới lúc đó, Parrish bằng lòng để cho Skip làm ông ta vui vẻ. Hắn gật đầu chấp thuận, và Skip vội vã rời đi.
Calle dựa vào bức tường, ánh mắt lạnh nhạt và sáng rỡ và toan tính khi cô ta nhìn hắn. Ngọn gió thổi bay đuôi tóc mượt như lụa của cô ta, chơi đùa với nó. Ngoài trời đêm như thế này, mái tóc cô ta nhìn như màu đen, giống tóc Grace. Có lẽ hắn sẽ cùng với cô ta trước khi giúp đỡ cô ta ngã qua ban công, Parrish nghĩ, và cảm thấy cơ thể mình hưởng ứng trước ý tưởng hay ho ấy.
“Đúng, tôi biết về Tổ chức,” Calla rì rầm, ánh mắt cô ta không bao giờ lang thang khỏi khuôn mặt hắn. “Skip là một gã ngốc. Ông ta để giấy tờ lung tung khắp nơi trong văn phòng làm ai cũng thấy được. Tốt hơn hết ngài nên vứt bỏ ông ta đi và làm việc với tôi.”
Parrish nhướn lông mày lên. Cô ta nói đúng; Skip là một gã ngốc, và một gã ngốc bất cẩn không thể nào tha thứ được. Hắn sẽ chăm lo việc đó. Tuy nhiên, Calla không ngốc, và việc phải làm gì với cô ta là một vấn đề đòi hỏi quyết định tức thời.
Hắn dựa vào thành ban công, dong dỏng và lịch lãm trong chiếc quần lụa màu đen và áo vét trắng. Hình ảnh tao nhã của hắn vừa là do vun trồng cẩn thận vừa hoàn toàn tự nhiên, làm mờ mắt mọi người trước hiện thực lạnh lẽo nằm bên dưới lớp vải lụa. Hắn nhận thấy rằng Calla đã đọc đúng bản chất của hắn, không như phần lớn mọi người, và biết cô ta đã gần với cái chết thế nào. Thay vì bị doạ dẫm, cô ta lại rất háo hức trước hiểm nguy. Bên dưới lớp vải màu đêm bó sát của bộ váy, hai núm vú cô ta đang cứng lên.
“Skip mới là người có các mối quan hệ, có tiền,” hắn nói bình thản, nhưng hắn cũng trở nên háo hức hơn. Grace là người phụ nữ duy nhất còn lại có thể cảm nhận một cách bản năng con người thật của hắn, và cô ta đã từ chối sự quyến rũ của hắn. Calle chẳng thèm cố gắng khước từ hắn, nhưng sự tương đồng cũng đủ làm hắn nóng lên. Sẽ không giống như có Grace; Grace có sự ngây thơ, một sự thanh khiết lấp lánh sẽ đẩy hắn lên những tầng cao mới trong nỗ lực làm hoen ố cô ta của hắn. Hắn không nghĩ còn có kiểu hoen ố nào mà Calla chưa từng trải qua. Nhưng trong chừng mực nào đó Calla là một bản sao méo mó, lệch lạc của Grace, và hắn muốn cô ta.
Calla nhăn mặt trước lời tuyên bố của hắn. “Ý ngài là ông ta có quyền lực, bởi vì ông ta điều khiển đồng tiền. Nhưng quyền lực thực sự nằm ở chỗ người đàn ông điều khiển đồng tiền, hay ở chỗ người đàn bà điều khiển đàn ông? Những điều tôi biết về đám người đức cao vọng trọng trong cái thành phố này còn mười lần hữu dụng hơn những mối quan hệ xã giao của Skip.”
“Theo tôi hiểu, cô dùng từ quyền lực được biết đến theo nghĩa kinh kệ?” Đôi môi cô ta cong lên thành một nụ cười nhẹ nhưng cô ta không trả lời câu hỏi ngược lại. “Tổ chức mới là quyền lực thực sự. Quên công đoàn, các đảng phái chính trị đi; tất cả bọn chúng đều bị bó buộc với Tổ chức, chẳng phải sao? Bất kể là đảng nào nắm quyền trong Nhà Trắng, cô đều có đường dây trực tiếp tới Phòng Ô van[26].”
Trong phần lớn trường hợp, hắn nghĩ, chứ không phải là tất cả. Tổ chức đã không gặp may với hai đời Tổng thống của Đảng Cộng hoà vừa qua, hay của Đảng Dân chủ trước đó. Tuy nhiên, vận may của họ đã thay đổi bốn năm trước đó, và hắn đã hành động thật nhanh để chiếm được quyền mà Tổ chức đã để vuột mất suốt mười sáu năm ròng.[27] Hắn cũng làm việc cật lực để đảm bảo duy trì được quyền kiểm soát thêm bốn năm nữa là ít nhất. Chính trị rất buồn chán, nhưng cần thiết, ít nhất là lúc này. Nếu hắn có thể đặt tay vào những tài liệu Grace đang nắm giữ, hắn sẽ chẳng cần phải phiền toái thao túng chính trị để cố gắng đảm bảo một người biết điều ngồi trong Nhà Trắng nữa; tổng thống sẽ phải đến với hắn, cũng như tất cả những nhà lãnh đạo hàng đầu khác trên thế giới. (đọc đoạn này thấy điêu điêu)
Tổ chức đã tồn tại vững vàng hàng thế kỉ nay, sẵn sàng hành động khi nào những tài liệu kia được tìm thấy. Thật tuyệt vời làm sao người ta lại phát hiện ra nó trong thời đại của hắn, Parrish nghĩ, nhưng kém tuyệt bởi vì thằng ngu cẩu thả ở Pháp đã để cho những tài liệu ấy trượt ra khỏi tay hắn. Những tờ giấy ấy có nghĩa là quyền lực. Quyền lực không tài nào tưởng tượng được. Thế giới sẽ nằm trong lòng bàn tay hắn, mặc tình hắn thao túng. Ô, về mặt nguyên tắc tiền bạc và quyền lực thuộc về Tổ chức, phải được truyền lại cho người kế nhiệm của hắn, nhưng hắn được quyền sử dụng theo ý muốn trong suốt cuộc đời này. Một người kém trí tưởng tượng sẽ không thể thấy được các khả năng, nhưng Parrish chẳng hề có cái giới hạn ấy.
Hắn không hứng thú với việc quản lý một văn phòng như tổng thống hay thủ tướng, hay với việc khơi mào chiến tranh. Chiến tranh quá mức luộm thuộm, quá nhiều nỗ lực cho quá ít lợi ích. Đã qua rồi cái thời các quốc gia có thể dành chiến thắng; giờ đây chiến tranh chẳng có ý nghĩa gì ngoài phá hoại. Quyền lực thực sự nằm ở tiền, như Calla đã nhận xét, và bất kể kẻ nào thao túng đồng tiền sẽ thao túng thế giới cũng như những con rối đứng trên sân khấu, trong ánh đèn, và ra vẻ ta đây là kẻ có sức mạnh.
Tập tài liệu trong tay Grace dẫn tới một thứ quyền lực như thế, dẫn tới sự giàu có không giới hạn. Trong nhiều thế kỉ các truyền thuyết và truyện dị đoan đã dựng nên một kiểu sức mạnh phép thuật gì đó mà các Hiệp sĩ thánh chiến có thể điều khiển, cũng lố bịch y như những câu chuyện về Hòm giao ước, nhưng không giống như vài người trong Tổ chức, Parrish âm thầm phỉ báng ý tưởng ấy. Nếu những Hiệp sĩ thánh chiến đã kiểm soát được một sức mạnh kì diệu như thế, tại sao họ lại dễ dàng bị huỷ diệt bởi một mưu đồ? Rõ ràng sức mạnh duy nhất mà họ có là một sức mạnh vật chất, một kho báu khổng lồ đã thu hút lòng đố kị của một vị vua và gây ra cảnh diệt vong cho họ. Không, sức mạnh của Dòng Đền thánh chính là sự giàu có, hơn bất kì ai có thể tưởng tượng ra được. Chẳng có gì kì diệu trong đó cả, mặc dù với trí tuệ của thế kỉ mười bốn bản thân khối lượng khổng lồ của kho báu đã là một điều vượt trên cả sự hiểu biết rồi, và do đó nó phải là điều kì diệu. Chẳng có gì ngoài những tên ngốc mê tín dị đoan. Tuy nhiên, Parrish không như thế.
Hắn cũng không uỷ mị. Nếu Calla nghĩ có thể nô lệ hoá hắn bằng sự quyến rũ đáng kể của cô ta, cô ta sẽ phải cực kì thất vọng.
“Tôi mong được làm việc với Tổ chức,” Calla nói khi hắn vẫn giữ im lặng, ánh mắt lạnh lùng của hắn đóng đinh trên mặt cô ta. “Những tài sản của tôi khá là hữu dụng hơn tài sản của Skip.”
“Không ai làm việc với Tổ chức cả,” Parrish chỉnh lời. “Từ đúng là cho.”
“Kể cả ngài ư?” cô ta khôn khéo châm chích. Hắn nhún vai. Trong kiếp này hắn chính là Tổ chức, nhưng việc đó không cần cho cô ta biết. Thật ra chẳng cần phải nói gì với cô ta hết. Mặc dù chắc chắn sẽ rất thú vị khi cho cô ta vào Tổ chức, có cô ta ở đó để hắn tuỳ ý sử dụng cho tới khi chán thì thôi, hắn không định để cho một kẻ với trí tuệ và lá gan như cô ta, cũng như sự thiếu tính cẩn trọng hoàn toàn của cô ta được tới gần trung tâm quyền lực đến thế. Hắn sẽ phải nhìn lại sau lưng mình mọi lúc.
Cô ta liếm môi, nhìn chằm chằm vào hắn. “Ngài có biết em nghĩ gì không?” Giọng cô ta như một tiếng gừ. “Em nghĩ ngài là trung tâm của tất cả. Một người đàn ông với quyền lực như của ngài– tại sao chứ, ngài có thể làm tất cả mọi việc, có bất kì thứ gì ngài muốn. Và em có thể giúp ngài có nó.”
Ô, cô ta đúng là quá thông minh so với ích lợi của chính cô ta. Hắn tiến tới chỗ cô ta trong vòng ba bước chân, nhẹ mỉm cười với bóng tối chập choạng khi hắn nhìn xuống cô ta. Calla đứng rất yên, khuôn mặt hoàn hảo của cô ta được ánh sáng từ phòng làm việc phía sau phản chiếu. Cô ta liếm môi lần nữa, một hành động vô thức, giống như con mèo.
“Ở đây ư?” cô ta thì thầm. “Ai có ống nhòm cũng sẽ nhìn thấy, ngài biết đấy.”
Hắn dừng lại. Nếu hắn chỉ định dùng cô ta thôi, hắn sẽ chẳng quan tâm có ai đang nhìn. Nhưng vì cô ta sẽ đi một con đường dài, theo chiều thẳng đứng xuống sau đó, hắn không muốn có nhân chứng.
Mỉm cười, bước lùi lại và chỉ về phía cửa. Cô ta cười khi bước đi trước hắn vào trong phòng làm việc. “Vì lý do gì đó em đã mong ngài sẽ thích mạo hiểm hơn.”
“Em yêu, có sự khác nhau giữa mạo hiểm và ngu ngốc.” Hắn bước tới bức tường và tắt đèn, rồi khoá cửa. Calla bình tĩnh đứng chờ hắn, đèn pha toả ánh sáng qua khung cửa sổ, lấp lánh trên những đồ trang sức ở tai và cổ cô ta.
Hắn cởi chiếc áo khoác dự tiệc tối ra và vắt nó lên lưng ghế, không muốn nó bị dính với lớp trang điểm làm lộ tẩy. Áo sơ mi của hắn chắc sẽ dính vài vết, nhưng áo khoác sẽ che được, và hắn sẽ vứt nó đi ngay khi trở về phòng khách sạn của mình. Như một sự phòng bị cuối cùng hắn lấy chiếc khăn mùi xoa ra khỏi túi áo và nhét vào trong túi quần.
Sự khuấy động chảy trong người hắn khi hắn đứng trước mặt cô ta và kéo chiếc váy chật ních của cô ta lên tới eo. Cô ta không mặc quần lót, nhưng hắn cũng chẳng trông mong cô ta làm vậy. Hắn nhấc cô ta lên trên bàn và cô ta ngửa ra sau cho đến khi cô ta nằm ngang qua bề mặt bóng loáng. Cả hai đều biết điều này là gì, và nó không phải là làm tình. Cô ta không giả vờ có bất kì một cảm xúc lãng mạn nào, hay đòi hỏi màn dạo đầu. Đây là trò chơi sex, một ván cờ liên quan đến hai cơ thể, mặc dù cô ta còn chưa nhận ra trò chơi thực sự hay chuyện cô ta sẽ không sống sót sau đó.
Hắn kéo khoá quần và bước vào giữa hai đùi rộng mở của cô ta, đi vào trong cô ta với một cú đâm trơn tru khiến cho cô ta ngâm nga sung sướng. Tốt, hắn nghĩ khi hắn bắt đầu đâm. Sẽ rất tuyệt nếu cô ta được tận hưởng lần cuối cùng này.
Mái tóc dài của Calla xoã ngang qua bàn. Parrish nhắm mắt lại và nghĩ về Grace, về cái miệng gợi cảm của nàng. Hắn tưởng tượng rằng sự nóng ấm đang bao quanh hắn là của Grace, và hắn lao thật mạnh vào đó. Kể cả nàng cũng sẽ chết sau đó, nhưng có lẽ là không phải ngay lập tức. Có lẽ hắn sẽ chơi với nàng thêm một thời gian.
Calla hổn hển, cong người lên. Hắn chợt nhận ra phải ứng đó quá kịch, và hắn dừng lại để quan sát cô ta. Đôi mắt cô ta khép hờ, đầu ngửa ra sau, môi hé mở và ẩm ướt. Cô ta tạo ra một bức tranh đáng yêu, và giả dối hoàn toàn. Tại sao, cô ta đang đóng kịch, khốn kiếp, hổn hển vì lòng tự phụ của hắn. Có lẽ cô ta đã đóng kịch với tất cả những người tình giàu có của cô ta, vặn vẹo và rên rỉ để cho bọn chúng nghĩ rằng bọn chúng làm việc ấy rất tuyệt, trong khi toàn bộ thời gian cô ta chỉ cười thầm và chẳng cảm thấy gì ngoài sự khinh miệt bởi vì đàn ông quá dễ bị thao túng bằng sex.
Không phải lần này. Hắn tháo một bên giày của cô ta, cho nó rơi xuống sàn. Hắn cố tình đưa tay xuống giữa hai cơ thể và ấn vào cái nụ của cô ta, chà xát ngón tay cái vào đó trong một cử động lặp đi lặp lại. Cô ta rên lên lần nữa, và cố vặn người tránh khỏi hắn. Parrish kéo cô ta trở lại, đâm vào trong cô ta tới lút cán và chiếm giữ cái nụ cương cứng của cô ta. “Sao thế?” hắn thì thầm chế nhạo, giọng hắn khẽ hào hển cùng nhịp với những cú đâm. “Đừng nói với tôi là cô thích giả vờ hơn là thực sự lên đỉnh. Cô không thể thấy mình siêu việt được nếu để cho mình thích thú bị dập sao?”
“Đồ con hoang,” cô ta rít lên với hắn, cắm móng tay vào tay áo của hắn. Hơi thở của cô ta nhanh hơn, đôi mắt giận dữ và loé lên trong bóng tối.
“Cô thích thú thứ quyền lực cô có với đám đàn ông phải không? Cô thích biết rằng cô có thể biến chúng thành những tên quái vật thở dốc. Có phải đó là thứ làm cho đầu ti cô dựng đứng lên, hay là cô cũng làm giả cả cái đó, cấu véo chúng trong lúc không ai để ý?”
Một tia sáng trong mắt cô ta gần sáng bằng đám trang sức. “Tôi véo chúng đấy. Anh tưởng một thằng đàn ông có thể làm tôi hứng lên sao? Đừng có nực cười!”
“Cái gì làm cô hứng lên? Một người đàn bà à?” Hắn giữ nhịp độ đều đặn, ngón cái của hắn không ngừng di chuyển trước sau trong khi hắn đâm. Sự giận dữ của cô ta thú vị hơn sự phục tùng nhiều; nếu không phải vì sự giống nhau đáng kể giữa cô ta với Grace, hắn sẽ chỉ đơn giản là đẩy cô ta qua lan can mà không cần phải cho cô ta một cú trước. Nhưng hắn thích nọc độc của cô ta, sự khinh miệt của cô ta; ít nhất cô ta cũng không giả vờ những cái đó.
“Việc đó sẽ xoa dịu lòng tự phụ của anh chứ gì, nếu tôi là một kẻ đồng tính? Chẳng trách anh không thể làm cho tôi thích thú, vì tôi là kẻ ghét đàn ông! Không may như thế đâu,” cô ta cười nhạo. “Tôi tự thoả mãn mình, còn tốt hơn một gã đàn ông có thể nhiều.”
“Cho đến lúc này.” Hắn hả hê ra mặt khi cảm thấy cô ta đã ướt thế nào. Hơi thở của cô ta gấp gáp hơn, hai núm vú dựng đứng mà không cần bị nhéo. Hắn đọc thấy các dấu hiệu và đâm mạnh hơn và sâu hơn, đi thẳng vào cô ta, và với một tiếng rên nấc lên cô ta bắt đầu lên đỉnh. Hắn hoan hỉ đưa cô ta đi hết chặng đường, cho đến khi cực khoái của chính hắn bắt đầu sôi lên. Hắn lôi chiếc khăn mùi xoa ra khỏi túi quần khi hắn giật ra khỏi cô ta, xả vào trong mảnh khăn lụa trong khi hắn tự vuốt ve mình để đạt niềm khoái cảm cuối cùng.
Khuôn mặt cô ta méo mó vì tức giận khi cô ta ngồi dậy. Hắn không chỉ đã làm cô ta lên đỉnh, mà hắn còn kéo ra khỏi người cô ta trong những giây phút cuối cùng và tự hoàn thành cực khoái của hắn mà không cần có cô ta, chế nhạo cô ta với việc đảo ngược vai trò cô ta vẫn thường có với đám đàn ông.
Parrish bình tĩnh gập chiếc khăn lại và đặt nó vào trong túi quần, để vứt đi khi hắn có thể làm thế một cách an toàn. Hắn chỉnh đốn lại quần áo, cho áo trong quần vào kéo khoá, rồi đỡ cô ta dậy khỏi bàn. Cô ta đứng lặng lẽ khi hắn chỉnh lại bộ váy của cô ta vào đúng chỗ. “Đừng dỗi,” hắn khuyên. “Thế không hợp đâu. Cô phải học cách làm một người thua cuộc đàng hoàng hơn, em yêu à. Và học cách đánh giá tốt hơn những người đàn ông cô chơi trò chơi quyền lực cùng, bởi vì tôi sợ rằng lần này cô đã đánh giá sai tình huống cực kì.”
Cô ta lườm hắn, không sẵn sàng nhường cho hắn bất kì kiểu chiến thắng nào, và cúi xuống lấy lại đôi giày của cô ta. Parrish dừng cô ta lại bằng một bàn tay chặn nơi cùi chỏ. “Chưa đâu,” hắn nói, mỉm cười, và dùng nắm tay kẹp chỗ dưới cằm cô ta.
Cô ta bị buộc phải đổ ập xuống trước, và hắn bế cô ta trên tay. Cô ta vẫn chưa bất tỉnh, chỉ tê liệt, và cô ta cáu tiết chớp mắt với hắn khi hắn nhanh nhẹn mang cô ta ra ngoài ban công. “Tôi xin thứ lỗi vì vết bầm nhỏ cô sẽ có,” hắn bảo cô ta khi hắn dựng cô ta đứng ở bức tường cao tới eo, “nhưng em yêu à, thực sự sẽ chẳng có ai chú ý đâu.” Rồi hắn cúi xuống và tóm lấy cổ chân cô ta, và đẩy cô ta qua.
Cô ta không hề thét, hay nếu có thì âm thanh ấy cũng đã bị nỗi kinh hoàng nén lại. Parrish chẳng buồn lưu lại để ngó; rút cuộc, họ đang ở tầng thứ năm mươi sáu, và cô ta sẽ phải mất vài giây mới tới được mặt đất. Hắn trở vào trong phòng làm việc và nhặt chiếc giày của cô ta lên, rồi trở lại chỗ ban công.
Ngồi xổm, hắn ấn gót giày vào lớp đá cẩm thạch bóng loáng cho đến khi cái gót cao, sắc nhọn gãy ra. Hắn nghĩ về việc vứt luôn chiếc giày đi, nhưng ai đó có thể chú ý thấy nó rơi xuống đường phố cách người mang nó vài giây, vì thế thay vào đó hắn để mặc nó nằm trên mặt sàn đá. Những gì còn lại phải làm là thu hồi chiếc áo khoác và tái gia nhập với đám khách khứa, và chờ cảnh sát tới để nói với Skip rằng rõ ràng vợ ông ta đã ngã lao đầu ra khỏi ban công. Tới lúc đó cũng đủ lâu để mọi người lẫn lộn về thời gian hắn gia nhập với họ, đặc biệt là khi mà rượu và cocktail đã liên tục được rót đầy trong ít nhất một giờ đồng hồ qua.
Hắn hơi tiếc vì phải vứt chiếc khăn mùi xoa của hắn.
(chap này cứ thấy vô nghĩa làm sao đó, chỉ để người đọc ghê tởm gã Parrish hơn thôi à?)