Một tháng sau...
Vào thời điểm ngày tàn trăng lên cao, thành phố hoa lệ lộng lẫy với những ánh đèn rực rỡ ở khắp mọi nơi, cũng là lúc những cuộc vui thâu hoan, điên cuồng với những điệu nhảy, và lư lư cùng men rượu chính thức bắt đầu.
Đế Vương- Á Lạp Tân
Hoắc Khiêm vừa bước ra khỏi Đế vương thì đã không thể trụ vững, hắn dựa lên cánh cửa để trấn tỉnh, trước mắt vẫn một mãnh tối, mọi thứ trên đường đều đang mơ hồ chao đảo.
“Hoắc thiếu! cậu có sao không?”
“Tôi..không sao.”
Nam tiếp viên của Đế Vương nhìn thấy hắn sắp ngã, nên bước tới đỡ, nhưng Hoắc Khiêm lại đẩy người ta ra.
Năng lực uống rượu của hắn không phải lúc nào cũng lợi hại như năng xuất xử lý công việc. Hoắc Khiêm luôn có chừng mực trong việc buông thả mình, nếu không phải thật cần thiết hoặc trong tình huống bất đắc dĩ. Hắn sẽ không uống rượu, khiến mình trở nên khốn đốn.
Nhưng đêm nay, để chúc mừng cho dự án khu chung cư Xóm Miễu đã hoàn thành, mọi người thay phiên nhau mời rượu hắn, khiến hắn say đến mất phương hướng.
Hắn tự cho là bản thân ổn, nên nam tiếp viên kia cũng không lưu lại quá lâu. Quay vào trong và tiếp đón những người khách khác.
“Thiếu gia! đám người đó sao lại chuốc say cậu như vậy? “
Tiểu Cường đem xe chạy xe đến, từ xa nhìn thấy Hoắc Khiêm đang nôn ở bên đường. Nên lập tức thắng gấp, dìu hắn lên xe. Hoắc Khiêm mơ màng nhìn người trước mặt, hình ảnh cứ chập chờn, vừa quen vừa lạ, hóa ra là tài xế của hắn.
“Là anh?”
“Phải! để tôi đưa cậu về...thiếu gia cẩn thận bậc thang.”
Hai tay vòng qua người ôm lấy Hoắc Khiêm, mở cửa xe ra và đặt hắn ngồi xuống ghế. Nhưng Hoắc Khiêm đã quá say nên vừa dựa lưng vào, đã nằm lăn ra ghế, còn kéo theo cả Tiểu Cường ngã theo.
Mất thân bằng, thuận theo đà Tiểu Cường nằm đè lên người của Hoắc Khiêm. Cơ thể họ dính sát vào nhau, nhiệt độ, mùi rượu xen lẫn mùi hương trên người Hoắc Khiêm, Tiểu Cường chân thật mà cảm nhận được, bởi vì họ đang quá gần, gần đến mức, chóp mũi của họ đang chạm vào nhau.
Hoắc Khiêm vì rượu nên say, Tiểu Cường lại vì bộ dạng động lòng của hắn mà say cùng. Khuôn mặt xinh đẹp, làn mi cong, sóng mũi thẳng và bờ môi mềm mại này nữa. Tất cả đều đang giày vò Tiểu Cường, mất dần sự kiềm chế.
Chỉ một lần này thôi, một lần duy nhất trong đời, hắn...
“Ưm..m..!!”
Hắn muốn có được Hoắc Khiêm một lần trong đời.
Tiểu Cường từ từ cúi người xuống, hôn lên môi của Hoắc Khiêm, không mãnh liệt mút lấy, chỉ là nhẹ nhàng lướt qua nhưng với hắn đã quá đủ. Tiểu Cường thuộc tuýt người đơn giản và dể thỏa mãn. Hắn hiểu rõ một điều, người trước mặt vĩnh viễn không thuộc về mình. Cho nên Tiêu Cường chỉ cần ngày ngày nhìn thấy, được lái xe cho Hoắc Khiêm đã mãn nguyện.