Chương 16: Ngày đầu tiên theo gót Vân Vụ lão nhân
Ngày ba mươi tháng giêng là lần cuối cùng trong tháng này Vân Vụ lão nhân phải đích thân đi chẩn bệnh, cũng là lần đầu tiên Hàn Tiếu mang hòm thuốc của thần y tiên sinh. Cái ngày mà nàng mong mỏi đợi chờ rốt cục cũng đến. Hôm ấy trời tờ mờ sáng, nàng đã thức dậy, mặc y phục, chuẩn bị sẵn miếng lót vai, trên thắt lưng mang chiếc túi nhỏ nàng đặc biệt may, bên trong túi là bút than cùng một cuốn sổ nhỏ. Bút than mới được làm ra, quyển sổ nhỏ cũng mới được cắt ra. Chuẩn bị đầy đủ xong, nàng đi ra ngoài dặn dò vừa mới giao ca canh giữ sân là Cam Tùng cùng Thạch Trúc những nhu cầu của Nhiếp Thừa Nham trong một ngày. Sau đó quay lại phòng thì phát hiện chủ tử đã tỉnh, đang tự vịn vào thành giường để ngồi dậy.
“Chủ tử, nô tỳ chuẩn bị xuất phát rồi”. Nàng kiểm tra lại những thứ Nhiếp Thừa Nham hôm nay cần dùng, đem chuông màu tím ở đầu giường của hắn đổi thành màu đen: “Buổi sáng và đêm hôm nay là Cam Tùng và Thạch Trúc canh giữ sân, buổi chiều là Lục Anh và Tần Giao”.
Nhiếp Thừa Nham gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
“Chủ tử cần đi vệ sinh không?”.
“Không cần”.
“Chủ tử muốn uống nước không?”
“Không cần”.
“Vẫn còn sớm lắm, chủ tử ngủ thêm một lát đi. Đến giờ uống thuốc Cam Tùng sẽ gọi ngài dậy”. Hàn Tiếu đi qua vấn tóc cho Nhiếp Thừa Nham.
Nhiếp Thừa Nham gật gật đầu, cẩn thận đánh giá trang phục của nàng: “Mang đoản kiếm* theo chưa?”.
*Đoản kiếm: dao găm, chủy thủ.
“Mang rồi ạ”. Hàn Tiếu vỗ vỗ giày.
“Bút than đâu?”.
“Ở trong túi rồi ạ”, Hàn Tiếu cẩn thận kiểm tra lần nữa.
“Đi theo lão già kia phải cẩn thận một chút, tính tình hắn không được tốt. Người ở bên cạnh cũng phải chú ý, đừng cho bọn họ có cơ hội hãm hại ngươi. Gặp chuyện nguy hiểm trước tiên phải bảo vệ mình, chớ nên gây rắc rối, không được lỗ mãng, đừng tranh cãi. Có oan ức gì thì cố chịu đựng rồi trở về nói với ta, ta sẽ thay ngươi ra mặt”.
“Vâng!”, Hàn Tiếu ra sức gật đầu: “Chủ tử yên tâm, nô tỳ nhất định không để cho chủ tử mất mặt”.
“Ừ, vậy ngươi học cho tốt. Lúc lão già chẩn bệnh ngươi đừng hỏi quá nhiều, đừng làm ảnh hưởng đến việc chẩn bệnh, muốn hỏi gì có thể quay về hỏi ta sau”.
“Vâng thưa chủ tử”. Hàn Tiếu cảm động đến rối tinh rối mù, hốc mắt nóng lên, do dự một hồi rồi nói: “Chủ tử, người thật sự rất giống cha nô tỳ. Trước đây lúc nô tỳ đưa đệ đệ đi học, cha cũng dặn như thế này”. Nhiếp Thừa Nham trừng mắt nhìn nàng, giống cha nàng? Nàng còn dám nói như thế.
Chủ tớ hai người nói xong, Hàn Tiếu theo dấu nắng mai lên đường. Trong túi hành lý nhỏ của nàng có hai cái màn thầu đêm qua còn sót lại. Nàng lo sáng nay không kịp làm đồ ăn sáng vì thế đã để lại từ trước, để khi đói còn có hai cái màn thầu mà lót dạ. Nàng vừa đi vừa ngẫm nghĩ không biết thần y tiên sinh chẩn bệnh là tình hình như thế nào. Nàng quyết định phải mang hòm thuốc thật tốt, không để cho người khác bới móc sai sót.
Hàn Tiếu hào hứng đi đến y lư*. Đây là một đại viện cách y quán một đoạn đường đi hết một nén nhang, gồm vài viện nhỏ nối với nhau, Vân Vụ lão nhân cùng đệ tử nhập thất đều ở đây.
*Y lư: nhà tranh sơ sài dùng làm nơi chữa bệnh.
Nô bộc giữ cửa viện hiển nhiên được thần y tiên sinh căn dặn trước, nghe Hàn Tiếu tự giới thiệu xong liền dẫn nàng đến đông viện. Hàn Tiếu vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, trên các cánh cửa đều có treo biển viết tên đại phu. Hàn Tiếu trong lòng rất hâm mộ, có thể trở thành đại phu thật sự là một diễm phúc.
Đông viện không lớn, trên cửa viện treo tấm biển có chữ “Nhiếp”. So với những chỗ vừa đi qua có đến mười phòng lớn, đông viện chỉ là một tiểu viện có bốn phòng, chỗ cửa viện cũng không có người trông coi. Nô bộc dẫn đường bảo Hàn Tiếu đợi một chút, để mình đi vào thông báo một tiếng, lát sau trở ra dặn dò nàng tiếp tục chờ, sau đó hắn liền rời đi.
Hàn Tiếu kiên nhẫn chờ đợi. Qua một hồi lâu, Tiết Tùng cùng với ba vị đại phu trẻ tuổi đi tới, thấy Hàn Tiếu mới sáng sớm đã ở đây, không kìm nổi nở nụ cười. Hắn giới thiệu ba vị đại phu kia, gọi là Phương Kiều, Lý Mộc, Ngôn Sam đều là đệ tử nhập thất của Vân Vụ lão nhân. Hàn Tiếu cung kính hành lễ. Mấy người kia thấy miếng đệm, cái túi kì dị cùng với cách ăn mặc kì quái của nàng, không khỏi nhìn nàng thêm mấy lần nữa. Lúc này một tiểu nô bộc đi ra từ tiểu viện, đưa năm người bọn họ vào trong, dừng tại một hiên nhà có cái bàn tròn lớn bày bữa sáng nóng hổi. Mọi người cùng ngồi xuống dùng bữa.
Hàn Tiếu vừa hâm mộ nhìn hòm thuốc mà bọn họ đặt ở bên chân, vừa không khách khí lấy đồ ăn, còn nỗ lực ăn thật nhiều. Hôm nay khẳng định là rất bận rộn nên không thể để bị đói, nếu đói đầu óc sẽ hồ đồ ảnh hưởng đến việc ghi nhớ quá trình chẩn bệnh. Mấy vị đại phu thấy tiểu nha đầu này dáng ăn hệt như quỷ đói đầu thai, liền trao đổi ánh mắt với nhau, thật không hiểu sư phụ vừa mắt điểm nào ở nàng.
Dùng cơm xong trời đã sáng hẳn. Tiểu nô bộc trở lại dẫn năm người Hàn Tiếu đến một căn phòng lớn ở phía tây. Vân Vụ lão nhân dường như đang ngồi thiền luyện công, mọi người đứng ở cửa cúi đầu chờ đợi. Hàn Tiếu trộm quan sát, cũng học theo cúi thấp đầu nhìn mũi chân, trong lòng cực kì căng thẳng.
Rất nhanh sau đó Vân Vụ lão nhân vận công xong, nói một câu: “Được rồi”.
Hàn Tiếu sửng sốt, thầm nghĩ được cái gì rồi? Lại thấy bốn vị đại phu kia đồng loạt cúi đầu, cao giọng nói: “Đồ đệ thỉnh an sư phụ”. Nói xong liền mang theo hòm thuốc vào phòng. Hàn Tiếu hoảng hốt, người khác đều thi lễ mới vào, còn nàng phải làm sao? Nàng không phải đồ đệ nên không thể gọi sư phụ, cũng không phải nô tỳ của núi Vân Vụ, Hàn Tiếu dứt khoát lên tiếng: “Hàn Tiếu thỉnh an thần y tiên sinh”, sau đó cũng ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.
Giọng nàng rất lớn khiến cho Vân Vụ lão nhân cùng bốn vị đại phu đều nhìn về phía nàng. Hàn Tiếu giữ thẳng lưng, đứng yên bên cạnh Tiết Tùng, kỳ thật trong lòng rất hoang mang bồn chồn. Cũng may Vân Vụ lão nhân đã nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác. Vị đại phu tên Phương Kiều khoảng ba mươi tuổi, từ trong hòm thuốc của mình lấy ra hai đơn thuốc, đọc ra bệnh tình của người cần khám bệnh ngày hôm nay.
Người bệnh đêm qua mới được khẩn cấp đưa lên núi tên gọi Mạc Viễn – tiểu thiếu gia của đương triều hộ quốc Đại tướng quân Mục Dũng, mười bảy tuổi đã theo tổ phụ ra chiến trường, không may bị nước kẻ thù dùng độc chung trùng gây thương tích. Vì lúc chung trùng vào cơ thể, cổ tay phải bị thương, khiến cho vết thương rất lâu khép miệng, cánh tay bị thối rữa, hơn nữa chung trùng còn ở trong cơ thể tàn phá bừa bãi. Tình hình như vậy đã kéo dài trong một tháng, tùy lúc có thể thở không ra hơi, ngự y trong triều cũng đành bó tay, vì thế nửa đêm gấp gáp đưa lên Vân Vụ sơn.
Tối qua, người tiếp nhận Mục tiểu tướng quân chính là Phương Kiều. Hắn là đệ tử nhập thất thứ hai mươi bốn của Vân Vụ lão nhân. Bệnh cận kề cái chết như vậy hắn giải quyết không nổi, chỉ cho Mục Viễn uống thuốc tạm thời áp chế độc tính, lại bôi thêm thuốc làm giảm thối rữa của vết thương ngoài, chờ hôm nay Vân Vụ lão nhân đến cứu mạng.
Vân Vụ lão nhân nghe Phương Kiều nói xong, suy nghĩ một lát rồi phân phó: “Hòm thứ năm”.
Hàn Tiếu vẫn còn đắm chìm trong lời nói của Phương Kiều về bệnh tình của vị Mục Viễn tiểu tướng quân kia, đang thay người ta đau lòng, thình lình nghe được Vân Vụ lão nhân nói cái gì hòm thứ năm. Nàng chưa kịp phản ứng liền bị Tiết Tùng lén dùng khuỷu tay đụng nàng một cái. Tiết Tùng cúi đầu đáp Vân Vụ lão nhân: “Vâng!”.
Hàn Tiếu lúc này mới mơ hồ đáp theo, sau đó Tiết Tùng ra hiệu đi theo hắn vào phòng trong. Lúc này nàng mới đánh giá bài trí đơn giản của căn phòng, một chiếc bàn thấp, hai tủ sách, mấy tấm đệm cói* hình như là dùng để ngồi luyện công hoặc nghỉ ngơi. Nhưng vào phòng trong liền thấy giật mình, dụng cụ dùng để chữa bệnh gắn đầy trên tường, một cái tủ chứa đầy các hộp với bình, còn có một cái bàn dài bày lên mười mấy hòm. Mấy cái hòm kia quả thực rất lớn, Hàn Tiếu rụt vai, thầm nghĩ may là mình đã chuẩn bị luyện tập từ trước.
*Đệm cói: đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ.
Tiết Tùng đưa Hàn Tiếu đi đến cái bàn dài kia, chỉ vào hòm có khắc chữ “ngũ” nói: “Hôm nay cần dùng chính là cái này”. Hàn Tiếu gật đầu, đang muốn lấy mang đi thì bị Tiết Tùng ngăn lại. Hắn mở hòm, vừa kiểm tra vừa nói với Hàn Tiếu: “Mỗi lần mang hòm đi trước tiên phải kiểm tra đồ đạc trong hòm đã đầy đủ chưa. Cô nhìn xem, đan hoàn cấp cứu mười hai bình, thuốc bột mười bình, thuốc dán mười hộp, ngải thảo một bao, tiêu độc hương, tĩnh thần hương, tỉnh thần hương tổng cộng ba bó, mồi lửa phải kiểm tra xem có thể dùng được hay không, còn có khăn sạch…”. Hắn xem đến đâu nói đến đấy, vật dụng nhiều vô số tổng cộng là sáu mươi tám thứ. Thời gian eo hẹp nên hắn nói rất nhanh, một lát đã nói xong. Hàn Tiếu muốn ghi lại cũng không kịp, đành phải dốc sức nhớ kĩ trong đầu.
Cuối cùng, Tiết Tùng từ trên tường lấy ra hai ngăn tủ, nói với Hàn Tiếu: “Dao kéo, kim châm, hai cái này cũng phải mang theo”. Hắn làm mẫu một lần, thì ra ở phía sau hòm thuốc có hai khoảng trống hình vuông, hai cái ngăn tủ kia gắn vào đó vừa khít.
Hàn Tiếu há miệng, liên tục gật đầu ra vẻ đã hiểu. Tiết Tùng làm xong mọi việc liền lui sang một bên, để Hàn Tiếu tự mình vác hòm. Lúc hai người bọn họ đi ra khỏi phòng, Vân Vụ lão nhân cùng với ba đại phu kia đã không còn ở đó. Hàn Tiếu giật mình tự hỏi mình đã trễ mất nhiều thời gian lắm sao?
“Chớ hoảng sợ, chúng ta chỉ cần đi mau vài bước là đuổi kịp bọn họ”. Tiết Tùng hiển nhiên đã hiểu rõ đủ mọi tình huống. Hắn đưa Hàn Tiếu đi đến một cái sân phía sau núi, vừa bước nhanh vừa căn dặn nàng: “Thần y tiên sinh dùng qua thuốc gì, sử dụng dao hay châm gì cô đều phải nhớ kĩ. Sau khi trở về phải sắp xếp lại mọi thứ trong hòm, làm sạch và bổ sung đồ đạc nếu thiếu”.
Hàn Tiếu chân không ngừng bước, vừa chạy chậm để theo kịp Tiết Tùng, vừa ra sức gật đầu trả lời: “Tôi đã hiểu, cảm ơn Tiết đại phu chỉ bảo”.
Lát sau hai người rốt cuộc đã đuổi kịp Vân Vụ lão nhân. Hàn Tiếu cẩn thận đeo hòm trên lưng theo sát phía sau mọi người. Đến viện Thanh Các, Vân Vụ lão nhân dẫn đầu mọi người đi vào.
Hàn Tiếu chú ý thấy vừa mới có một chiếc xe ngựa từ phía trước viện đi tới, chắc là có người bệnh đã khỏi nên xuống núi. Hàn Tiếu vì điều này mà thấy phấn chấn hẳn, nàng theo mọi người bước vào cửa.
Đi vào phòng thứ nhất trong viện, Hàn Tiếu bỗng cảm thấy có vài phần quen thuộc. Giường trong phòng rất giống cái mà nàng ở Nham Trúc nhìn thấy, cũng không có màn che, đặt ở chính giữa căn phòng. Hai bên tường đặt hai chiếc ghế dài, Phương Kiều, Lý Mộc và Ngôn Sam đứng ở một bên giường, Hàn Tiếu đi theo Tiết Tùng cùng Vân Vụ lão nhân đứng ở phía bên kia.
Tình hình của Mục Viễn rất nghiêm trọng, lúc này hắn đang hôn mê. Theo như Hàn Tiếu quan sát, vị tiểu tướng quân này so với Nhiếp Thừa Nham lúc trước còn giống người sắp chết hơn. Sau đó nàng lại cân nhắc, Nhiếp Thừa Nham lúc ấy đã ở trên núi chữa trị ba tháng, sớm hơn Mục Viễn một thời gian.
Vân Vụ lão nhân nhìn kĩ cổ tay và vết thường ngoài ở cánh tay của Mục Viễn, rồi chẩn mạch rất lâu, sau đó xem mắt và đầu lưỡi của hắn, tiếp đấy rơi vào trầm tư.
Phương Kiều có chút sốt ruột, nhưng Vân Vụ lão nhân không nói lời nào nên hắn cũng chẳng dám lên tiếng. Dựa vào phản ứng của thần y tiên sinh, sợ là bệnh tình của Mục tiểu tướng quân lành ít dữ nhiều. Hàn Tiếu đứng chờ một bên. Nàng lại không sốt ruột, nhưng trong lòng rất ngứa ngáy, ham muốn được bắt mạch của tiểu tướng quân kia xem sao, lần đầu tiên nghe nói đến Chung độc, không biết mạch tượng sẽ như thế nào. Nàng thấy mọi người cả buổi cũng không có động tĩnh gì, vì thế đánh bạo tiến đến sát giường, trộm sờ lên cổ tay của tiểu tướng quân.
Mấy người Lý Mộc nhìn thấy, nháy mắt với nàng một cái nhưng Hàn Tiếu còn đang chăm chú nghe mạch, không để ý đến bọn họ. Đến khi Vân Vụ lão nhân quay người lại, nàng làm ra vẻ đặt ngay ngắn lại cánh tay của Mục Viễn. Phương Kiều trừng mắt với nàng một cái. Nàng nhìn mũi chân, giả vờ không thấy nhưng trong đầu chú ý ghi nhớ mạch tượng vừa rồi, muốn tìm cơ hội đem sổ ra ghi lại.
Vân Vụ lão nhân nói với Phương Kiều: “Làm cho hắn tỉnh lại, hỏi hắn muốn sống hay muốn cánh tay?”. Phương Kiều cả kinh: “Sư phụ?”.
“Chung độc có thể giải, nhưng nếu không cắt bỏ cánh tay phải, hắn vẫn không thể sống, tính mạng và cánh tay, hắn chỉ có thể chọn một”.
“Nhưng mà sư phụ, Mục tiểu tướng quân là võ tướng…”. Nói cách khác, nếu không có cánh tay e rằng hắn cũng không muốn sống nữa.
“Vậy nên làm cho hắn tỉnh lại. Nếu hắn lựa chọn giữ lại cánh tay thì đem tiền chẩn bệnh cùng hắn xuống núi, không cần tốn thời gian và tinh lực nữa”. Vân Vụ lão nhân nói rất phũ phàng. Hàn Tiếu nghe xong chợt cảm thấy đau nhói trong tim.
Chương 17: Mục tiểu tướng quân
Phương Kiều tuân theo sự phân phó của sư phụ, lấy Tỉnh thần cao bôi dưới mũi của Mục Viễn, lại ấn vào mấy huyệt vị, chỉ trong chốc lát Mục Viễn liền tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy sáu người vây quanh mình, ban đầu ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hàn Tiếu thầm nghĩ hắn chắc đã phản ứng kịp bọn họ là ai rồi.
Vân Vụ lão nhân cũng không quanh co lòng vòng nữa, ông nói với Mục Viễn: “Ta là Vân Vụ lão nhân. Ngươi nên biết thân thể mình bị thương nặng, tính mạng nguy kịch, người nhà của ngươi mới đem ngươi tới núi Vân Vụ để cứu chữa”.
Mục Viễn gật gật đầu. Vân Vụ lão nhân nói tiếp: “Ta đã xem qua thương thế của ngươi, Chung độc có thể giải, nhưng chỗ bị thối rữa không thể chữa nổi. Nếu không cắt bỏ cánh tay phải của ngươi, dù cho giải được Chung độc thì chỗ thối rữa vẫn sẽ tiếp tục lan đến mọi nơi trên cơ thể ngươi, đến lúc đó ngươi chỉ còn nước chết. Cho nên ta chỉ hỏi ngươi, muốn chết hay là muốn cánh tay?”.
Mục Viễn nghe xong, toàn thân run rẩy, hồi lâu vẫn không nói nên lời. Một lúc sau, hắn há mồm muốn nói, nhưng tựa như bị nghẹn ở cổ họng không thốt ra được chữ nào. Vân Vụ lão nhân hình như hiểu được, nói: “Đây là biện pháp cuối cùng. Vết đao chém trên cổ tay ngài là do Chung độc hại, thối rữa như thế, tay phải của ngài nếu không cắt bỏ thì cũng bị phế đi, huống chi đã kéo dài hơn một tháng, giờ chẳng còn biện pháp khác đâu. Mặc dù Chung độc được áp chế nhưng đến ngày hôm nay cũng đã là cực hạn, vậy nên ngài không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa. Muốn sống, ta liền cắt bỏ phần có Chung trùng trên cánh tay phải của ngài. Muốn cánh tay, ta sẽ đưa ngài xuống núi cùng người nhà đoàn tụ, gặp mặt lần cuối cùng”.
Lời nói của Vân Vụ lão nhân mạch lạc rõ ràng, ngắn gọn lưu loát, nhưng lại khiến người ta cảm giác lạnh như băng. Mục Viễn nhắm hai mắt lại, sắc mặt xám như tro tàn. Hàn Tiếu trong lòng khẩn trương đến nỗi tim đập liên hồi. Nàng thử đặt mình đứng ở góc độ khác mà suy nghĩ, nếu như bản thân cũng xuất thân danh môn võ tướng, chinh chiến sa trường, uy phong bát diện, gặp phải tình cảnh như vậy mình sẽ muốn cánh tay hay là muốn mạng sống?
“Đưa ta xuống núi đi”, căn phòng tĩnh lặng chợt vang lên thanh âm khàn khàn của Mục Viễn. Hàn Tiếu giật mình. Hắn, quả nhiên vẫn là lựa chọn cánh tay.
“Được”, Vân Vụ lão nhân dứt khoát đồng ý, nhưng cũng chính thời khắc này Hàn Tiếu kêu lên: “Đợi đã!”.
Bốn cặp mắt phút chốc hướng phía nàng. Hàn Tiếu nhìn sang Mục Viễn tiểu tướng quân đang nhắm mắt chờ chết, sau đó ấp úng giải thích: “Cái kia, tôi, ý tôi là, hắn vừa mới tỉnh lại, có lẽ, ý tôi là có thể hắn vẫn chưa đủ tỉnh táo để quyết định được chuyện này…”. Nàng càng nói thanh âm càng nhỏ, bởi vì Mục Viễn đã mở mắt ra, tức tối trợn mắt nhìn nàng.
Hàn Tiếu rốt cục ý thức được mình đang nói tướng quân người ta đầu óc không minh mẫn, nàng ngẫm nghĩ, vẫn là nên ngậm miệng lại. Không nhìn tới sắc mặt của bốn người kia, nàng chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình. Nàng nghe thấy Mục Viễn chậm rãi nói với Vân Vụ lão nhân: “Thần y tiên sinh, về thương thế của ta, ngự y từng nói phải cắt đi cánh tay mới giữ được mạng. Ta đồng ý để người nhà đưa đến núi Vân Vụ, là muốn xem xem có hi vọng đồng thời giữ được tính mạng và cánh tay hay không”.
“Rất tiếc, điều ta làm tốt hơn ngự y chỉ là có thể loại bỏ triệt để chung trùng trong cơ thể ngài, đảm bảo sau này không phát tác nữa. Nhưng cánh tay của ngài, ngay cả thần tiên cũng không cứu được”.
“Như vậy, cám ơn thần y tiên sinh. Mục Viễn ta nếu không thể tiếp tục dùng đại đao, không còn cách nào xông pha chiến trường, so với người chết thì có khác gì nhau đâu?”, trong thanh âm của tiểu tướng quân chất chứa sự kiên định tuyệt đối.
“Ta không phải không hiểu rõ”, hắn tiếp tục nói. Hàn Tiếu nhìn chằm chằm mũi giày, nàng biết hắn đang nhìn mình. “Từ khi ngự y khuyên ta bỏ cánh tay, ta vẫn luôn nghĩ về vấn đề này. Trước khi tới núi Vân Vụ, ta lại suy nghĩ về chuyện này. Ta nghĩ thông rồi, nếu Thiết tí thần đao* Uy Viễn tiểu tướng quân mà không còn cánh tay cầm đao, sống tiếp mới chính là một sự sỉ nhục”.
*Thiết tí thần đao: ý chỉ người có cánh tay sắt, dùng đao lợi hại.
Hàn Tiếu nghiến chặt hàm răng, cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Nàng nghe thấy Vân Vụ lão nhân nói: “Nếu đã vậy, Phương đại phu sẽ lập tức thu xếp đưa ngài xuống núi. Ngài cùng người nhà phải tranh thủ thời gian gặp nhau lần cuối. Trước khi trời tối, Chung độc của ngài nhất định sẽ phát tác”. Nói cách khác, mệnh của Mục Viễn chỉ có thể kéo dài tới tối nay thôi.
Mục Viễn khẽ nói lời cảm tạ, rồi nhắm đôi mắt lại. Hàn Tiếu cho rằng hắn là đang cố gắng che giấu sự thương tâm và tuyệt vọng của mình. Vân Vụ lão nhân lấy từ trong hòm thuốc ra một bình thuốc, nói với Phương Kiều: “Thuốc này giao cho người nhà hắn, khi độc phát tác thì uống, có thể giảm nhẹ sự đau đớn, ra đi cũng dễ chịu hơn”. Con mắt sắc bén của Hàn Tiếu nhìn thấy Mục Viễn khi nghe xong những lời này, ấn đường* và mí mắt giật giật. Vân Vụ lão nhân lại dặn dò một câu: “Đưa tiểu tướng quân xuống núi đi”. Phương Kiều chấp thuận, đi ra ngoài gọi mấy nô bộc đứng sẵn ở cửa đi chuẩn bị xe ngựa.
*Ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày.
Vân Vụ lão nhân không nói thêm gì nữa, dẫn đầu rời khỏi phòng. Tiết Tùng cùng ba người khác vội vàng đi theo. Hàn Tiếu nhìn qua Mục Viễn một lần nữa, tiếp đó cũng mang hòm thuốc theo sau.
Mấy người đi tới trước cửa viện, Lý Mộc đang cùng Vân Vụ lão nhân nói về tình trạng của người mắc bệnh dạ dày được khám lần trước, muốn biết sư phụ hôm nay có thể đi chẩn lần nữa hay không. Ở chỗ cửa viện có ba nô bộc đang chuẩn bị xe ngựa. Hàn Tiếu nghe thấy thanh âm của Lý Mộc, nhìn sang Cao Tuấn và Đại Mã kéo xe ngựa bên cạnh, lại nghĩ đến Uy Viễn tiểu tướng quân đang nằm chờ chết ở căn phòng phía sau viện. Đầu óc nàng bỗng nhiên nóng lên, chạy lên phía trước hai bước, lớn tiếng kêu: “Thần y tiên sinh!”.
Thanh âm của nàng cực kì vang dội. Tất cả mọi người đều ngừng lại. Vân Vụ lão nhân quay đầu nhìn nàng. Hàn Tiếu ngay lập tức quỳ xuống: “Thần y tiên sinh, xin ngài cho Hàn Tiếu một cơ hội khuyên nhủ tiểu tướng quân”.
Đám đông sững sờ cả, Vân Vụ lão nhân nhìn chằm chằm Hàn Tiếu trong chốc lát, rồi nói: “Vừa nãy tiểu tướng quân không phải đã nói rõ ràng rồi sao. Hắn không phải là nhất thời xúc động. Hắn bị thương đã hơn một tháng, lại có ngự y chẩn bệnh qua, đối với thương thế của chính mình hắn hoàn toàn hiểu rõ. Người nhà hắn nhất định là có khuyên bảo nhiều lần. Hắn hiện giờ vốn đã suy nghĩ kĩ càng mới hạ quyết tâm như thế. Ngươi cứ thế xen vào việc của hắn, chẳng phải là muốn gây phiền toái hay sao?”.
Hàn Tiếu khẽ cắn môi: “Thần y tiên sinh, nếu tiểu tướng quân không còn ôm hi vọng sống sót thì sẽ chẳng lên núi tìm kiếm kỳ tích trong khi biết mình sắp chết. Thần y tiên sinh nếu không thương tiếc, cũng sẽ chẳng ban thuốc làm giảm sự đau đớn lúc sắp chết cho hắn. Hàn Tiếu không có bản lĩnh y thuật như thần y tiên sinh, cũng không phải là thần tiên giữ được cánh tay của tiểu tướng quân, nhưng Hàn Tiếu có đôi lời không nói không cam lòng. Thần y tiên sinh từ bi, hãy để cho tôi nói với tiểu tướng quân mấy câu”. Nàng quay đầu nhìn xe ngựa, ba gia nô phụ trách bố trí xe ngựa đang trợn mắt hốc mồm nhìn nàng. Hàn Tiếu chỉ vào bọn họ: “Dù sao chuẩn bị xe ngựa cũng cần chút thời gian nữa, Hàn Tiếu nhân lúc này nói chuyện với tiểu tướng quân, rất nhanh liền ra ngoài, sẽ không làm chậm trễ thời gian tiểu tướng quân xuống núi gặp người nhà”.
Nô bộc đang lắp yên ngựa rất muốn nói lắp xong cái này là có thể lên đường rồi, nhưng nhìn thấy sắc mặt biểu tình của mọi người xung quanh, hắn biết điều ngậm miệng lại. Vân Vụ lão nhân không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Hàn Tiếu. Hàn Tiếu mang hòm thuốc quỳ ở kia, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng vào tầm mắt ông. Tiết Tùng, Lý Mộc và ba người khác không ai dám lên tiếng, bọn họ chưa từng thử phản bác hoặc là nêu lên ý kiến bất đồng gì sau khi Vân Vụ lão nhân đưa ra chỉ thị.
Thực ra trong lòng Hàn Tiếu cũng thấp thỏm không yên. Nàng thậm chí không rõ mình muốn làm gì, chỉ là nàng cảm thấy cứ như vậy mà chờ chết thì thật đáng tiếc. Nhưng nàng căn bản không biết mình có thể làm cái gì, hay là vì mọi người không ai muốn làm gì nên nàng ngược lại xúc động muốn làm chút gì đó.
“Được, đồng ý cho ngươi đi nói vài lời. Xe ngựa chuẩn bị xong liền đưa tiểu tướng quân xuống núi”. Quyết định của Vân Vụ lão nhân nằm ngoài dự kiến của mọi người. Nô bộc lắp yên ngựa thấy Hàn Tiếu dập đầu tạ ơn xong liền như bị lửa thiêu sau mông xông thẳng về phía trong viện, hắn len lén quệt vào người nô bộc bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Anh nói xem, tôi có nên lấy yên ngựa xuống lau lại mấy lần đã rồi mới lắp lên không?”. Nô bộc kia cũng đáp lại: “Ừ, vậy tôi cũng đem cái đệm trong xe đi đổi lại cái khác”.
Vân Vụ lão nhân lạnh nhạt nhìn ba người chuẩn bị xe ngựa kia đột nhiên lại bắt đầu bận rộn, hừ nhẹ một tiếng rồi dẫn bọn Tiết Tùng đi vào trong viện, còn nói: “Đi phòng phía bắc ngồi một lát, vi sư muốn uống trà”.
Hàn Tiếu mang theo hòm thuốc xông vào phòng Mục Viễn. Phương Kiều đang trông chừng, bị điệu bộ của nàng dọa cho giật mình. Hàn Tiếu nói với hắn: “Thần y tiên sinh cho phép tôi đến nói với tiểu tướng quân mấy câu”. Phương Kiều cau mày, cũng không thấy ai tiến vào ngăn cản nàng, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài, định tìm Vân Vụ lão nhân hỏi rõ ràng.
Hàn Tiếu mặc kệ hắn, nàng thở phì phò vỗ vào hòm thuốc, hướng về Mục Viễn đang khó nén nổi thần sắc kinh ngạc nói: “Đây là hòm thuốc của thần y tiên sinh, nghe nói hồi trước chỉ có đệ tử nhập thất mới có thể gánh, nhưng mà hôm nay đổi lại là tôi gánh. Tôi là nô tỳ của thành chủ Thành Bách Kiều – Nhiếp Thừa Nham, tôi tên gọi Hàn Tiếu”.
Mục Viễn nhíu mày, không hiểu tiểu nha đầu này chạy vào rồi tự giới thiệu bản thân là có ý gì. Hàn Tiếu cũng không biết mình nên nói gì mới phải. Nàng ngẫm nghĩ một chút, đem hòm thuốc đặt lên bàn, sau đó móc ra cái bút than và cuốn sổ nhỏ của mình, ở trước mặt Mục Viễn dùng tay trái viết lên cuốn sổ hai chữ “Hàn Tiếu”, nói: “Đây là tên của tôi”.
Chân mày Mục Viễn càng nhíu chặt hơn: “Hàn cô nương, tại hạ biết chữ”.
“Vậy ngài biết dùng tay trái viết chữ không?”. Câu hỏi này của Hàn Tiếu khiến Mục Viễn lặng thinh, hắn chợt hiểu nha đầu nhìn như điên rồ này chạy trở về là để làm gì.
Hàn Tiếu không để ý sắc mặt hắn, nói tiếp: “Lúc tôi còn nhỏ, tay phải bị bỏng nặng, may mà được một lão đại phu ở cách vách dùng phương thuốc cổ truyền đắp thuốc cho, sau đó lành rồi, còn không để lại sẹo. Có điều, lúc ấy tay phải chưa cử động được ngay, không thể viết nổi chữ, tôi sốt ruột quá liền bắt đầu học viết bằng tay trái. Thế nên tôi hiện tại tay trái hay tay phải đều có thể viết chữ”.
Mục Viễn nói: “Hàn cô nương, cô tuổi còn nhỏ nên không hiểu rõ, võ tướng có tôn nghiêm của võ tướng”.
“Tôn nghiêm hả, tôi hiểu mà”. Hàn Tiếu dứt khoát ngồi xổm bên mép giường, cách hắn gần một chút cho dễ nói chuyện: “Tôi cõng đệ đệ đi tìm đại phu chẩn bệnh, không có tiền, lúc đại phu khinh thường đuổi tỷ đệ bọn tôi đi, tôi cũng cảm thấy rất không có tôn nghiêm. Nhưng tôi biết như thế mới có cơ hội chữa bệnh cho đệ đệ, tôi vẫn cứ kiên trì làm như vậy, nhìn đệ đệ bây giờ còn sống thật tốt, tôi cảm thấy đặc biệt có tôn nghiêm”.
Mục Viễn chợt xúc động trong lòng, rốt cục nghiêm túc đánh giá nha đầu này. Hàn Tiếu còn nói: “Tuy tôi chỉ là một con nhóc không thể so với tiểu tướng quân, nhưng chủ tử nhà tôi thì có thể. Chủ tử nhà tôi sáng lập nên thành Bách Kiều, tiểu tướng quân đến núi Vân Vụ nhất định sẽ biết thành Bách Kiều, đó là do chủ tử nhà tôi xây dựng nên, rất tài ba, đúng không? Nửa năm trước ngài ấy bị thương nặng, gân chân đứt đoạn, sau này không thể đi lại được nữa. Nhưng chủ tử nhà tôi không có vứt bỏ tính mạng, ngài ấy ngồi xe lăn vẫn có thể đi khắp mọi nơi, còn có thể xử lý việc ở thành Bách Kiều. Tiểu tướng quân, Hàn Tiếu là một tiểu nha đầu, không được đọc nhiều sách, cũng chẳng giỏi ăn nói, thực ra tôi cũng không biết vào đây có thể nói cái gì. Thần y tiên sinh nói ngài chắc chắn đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định, bảo tôi đừng tìm chuyện gây phiền phức. Nhưng nếu tôi mà không nói ra, tôi sẽ trách cứ mình cả đời”.
Mục Viễn thở dài, nói rằng: “Cám ơn cô, Hàn cô nương, ý tốt của cô ta hiểu được. Nhưng thần y tiên sinh nói đúng, ta đã suy nghĩ thật lâu, cũng nghĩ thông rồi”.
“Vậy, cho nên, ngài vẫn cảm thấy cánh tay quan trọng hơn sinh mệnh sao?”.
“Đúng là quan trọng như nhau, Hàn cô nương. Ta từ ba tuổi bắt đầu luyện võ, mười lăm tuổi đi theo tổ phụ và phụ thân chinh chiến nơi sa trường. Tính mạng của ta ở ngay trên chiến trường, nếu như không thể lại cầm đao, trở thành một phế nhân, nhất định sẽ bị kẻ gian nhạo báng. . . “.
“Nhưng mà, ngài còn có cánh tay trái tay trái. . . “.
“Hàn cô nương, cầm đao không phải cầm bút, luyện võ cũng không giống viết chữ”.
Hàn Tiếu đỏ cả vành mắt, nàng khẽ cắn môi, lại hỏi: “Tiểu tướng quân, dưới chân núi có những người thân thích nào đang chờ ngài?”.
“Mẹ ta, cha ta, còn có tổ mẫu”. Mục Viễn nhìn Hàn Tiếu, bị dáng vẻ chật vật của nàng làm cho nở nụ cười: “Hàn cô nương, cám ơn cô, ta biết cô cũng chỉ vì muốn tốt cho ta, trong lòng ta hiện giờ dễ chịu hơn nhiều rồi”.
“Tiểu tướng quân. . . “, Hàn Tiếu muốn nói lại thôi, nhưng rốt cục vẫn hỏi: “Người nhà của ngài cũng đồng ý để ngài giữ lại cánh tay mà chờ chết sao?”.
Mục Viễn ngẩn người, sau đó nhẹ giọng đáp: “Bọn họ dĩ nhiên là đồng ý”.
Hàn Tiếu hít hít mũi, lắc lắc đầu: “Trước kia, đệ đệ của tôi lúc phát bệnh rất không thoải mái, liền cáu kỉnh trách tôi quá quản lý nó, nếu như tôi không lao lực như vậy, có thể nó đã được giải thoát rồi. Nhưng tôi bao giờ cũng cứ phải nhẫn tâm dày vò nó, cứ phải nghĩ cách khiến nó đừng buông xuôi. Tôi không tin người nhà của ngài có thể chấp nhận để ngài cứ như vậy mà ra đi, bọn họ chắc chắn chỉ là không muốn ngài quá đau buồn. Ngài lên núi là muốn tìm kiếm kì tích có thể đồng thời giữ lại cánh tay và tính mạng, bọn họ khẳng định cũng ngóng trông ngài trở về bình an”.
Mục Viễn không lên tiếng. Lúc này Phương Kiều xuất hiện ở cửa phòng, Hàn Tiếu nhìn biểu tình của hắn, biết xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi. Hàn Tiếu vội vàng hấp tấp hỏi: “Tiểu tướng quân, nếu như không có Chung độc, chỉ là ở trên chiến trường bị chém mất cánh tay, quân y liền chữa lành được, vậy ngài vẫn muốn chết sao? Vậy ngài có thể chết như thế nào? Tự vẫn sao?”.
“Hàn Tiếu!”, Phương Kiều không thể không ngắt lời nàng, nha đầu này nói quá mức rồi. Quả nhiên Mục Viễn bị nàng kích động đến nỗi nắm chặt tay lại. Hàn Tiếu cúi đầu xuống, khẽ nói: “Thực xin lỗi, tiểu tướng quân. Hàn Tiếu cho rằng một nhân vật tài giỏi như ngài, không nên có kết quả như thế”.
Phương Kiều bước tới gần, hỏi: “Tiểu tướng quân, xe ngựa đã chuẩn bị xong. Ngài vẫn quyết định xuống núi sao?”.
“Đúng vậy”, Mục Viễn nhỏ giọng đáp, nhưng vẫn rất kiên quyết. Hàn Tiếu xoa xoa đôi mắt, đứng sang một bên. Hai gia nô đi vào, khiêng tấm ván dưới người Mục Viễn lên.
Lúc đi qua chỗ Hàn Tiếu, Mục Viễn nhẹ giọng nói: “Cô sai rồi, ta chẳng có gì tài giỏi hết”.
Hàn Tiếu ngơ ngác nhìn gia nô khiêng Mục Viễn rời xa dần. Nàng bất thình lình xông lên, đuổi theo sau, lại lớn tiếng nói với Mục Viễn: “Tiểu tướng quân, đại phu nào cũng nói trong vòng ba tháng đệ đệ của tôi sẽ chết, nhưng nó vẫn sống sờ sờ đấy thôi. Rất nhiều chuyện tưởng rằng không có khả năng thực hiện, kỳ thật chỉ cần cắn răng mà kiên trì liền làm được ngay”.
Mục Viễn được đưa lên xe ngựa. Hàn Tiếu dưới tình thế cấp bách, nắm lấy tay trái của hắn: “Tiểu tướng quân, tôi từng cho rằng mình không có khả năng đưa đệ đệ đi qua nhiều con đường như vậy, tưởng rằng sẽ chẳng chống đỡ được bao lâu, nhưng tôi đã mơ thấy cha nói với tôi phải dũng cảm lên”.
Phu xe Tô Mộc nói với Hàn Tiếu: “Hàn cô nương, chúng tôi phải xuất phát rồi”.
Phương Kiều nghe vậy, tiến lên vỗ vào vai Hàn Tiếu, nói với Mục Viễn: “Tiểu tướng quân, lên đường bình yên”. Một câu chúc mang hai ý nghĩa, khiến Hàn Tiếu đau xót trong lòng. Mục Viễn nắm lấy tay Hàn Tiếu, khẽ nói: “Hàn cô nương, có lẽ ta không dũng cảm bằng cô”.
Màn xe buông xuống, xe ngựa mang theo Mục Viễn dần dần rời xa tầm mắt của Hàn Tiếu. Hàn Tiếu hít hít mũi, nói với Phương Kiều: “Phương đại phu, trong lòng tôi thật khó chịu!”.
Phương Kiều vỗ vỗ đầu nàng: “Chuyện như vậy, sau này cô sẽ gặp ngày càng nhiều, khó chịu vài lần, tự nhiên sẽ thích ứng được”.
Hàn Tiếu cúi đầu, buồn bã trở về gánh cái hòm thuốc, sau đó cùng Phương Kiều đến căn phòng phía bắc gặp Vân Vụ lão nhân. Ông ấy còn đang uống trà. Hàn Tiếu ngồi một bên chờ, tranh thủ lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi chép soàn soạt. Vân Vụ lão nhân nói với Phương Kiều vài điểm về cách giải Chung độc và cách xử lý cánh tay bị thương. Hàn Tiếu im lìm không hé nửa lời, mặc kệ nghe hiểu hay không, cứ ra sức ghi ghi chép chép.
Đợi đến khi Vân Vụ lão nhân dẫn mọi người đi khám cho bệnh nhân mắc bệnh dạ dày của Lý Mộc đi ra, đang lúc ăn cơm trưa, bỗng nhiên một gia nô tới bẩm báo: “Thần y tiên sinh, vị Mục tiểu tướng quân kia đã quay trở lại. Xe ngựa sắp tới chân núi thì hắn nói hắn phải quay lại, hiện giờ Tô Mộc đã đưa hắn về Thanh Các rồi”.
Hàn Tiếu nghe xong liền vui mừng khôn xiết. Nàng gắng sức đem miếng màn thầu trong miệng nuốt xuống, lấy cuốn sổ ghi chép và bút than ở trên tay nhét vào cái túi nhỏ ở bên hông, xoay người vác lên hòm thuốc của Vân Vụ lão nhân, lớn tiếng nói: “Thần y tiên sinh, tôi đã chuẩn bị xong!”.
Chương 18: Bỏ cánh tay giữ tính mạng
Vân Vụ lão nhân không đáp lại lời nàng, chỉ hỏi tiểu bộc lúc này là giờ nào rồi thong thả ung dung ăn nốt hai miếng cơm cuối cùng. Hàn Tiếu không dám thúc giục, đứng yên một bên đợi. Vân Vụ lão nhân nghỉ ngơi một lát bằng thời gian uống nửa chén trà, sau đó đứng dậy, mang theo mấy người bọn họ quay trở lại Thanh Các.
Mục Viễn lẳng lặng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nghe được có tiếng người bước vào thì hơi mở mắt ra nhìn. Hắn ngó chừng Hàn Tiếu, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ, nếu như ta thua ngươi thì hẳn là ta đang tự nhạo báng bản thân mình. Ta thà để cho kẻ gian nhạo báng còn hơn là bị chính mình xem thường”.
Hàn Tiếu thấy hắn quay lại thì kích động suýt khóc, “Không không, tiểu tướng quân lợi hại hơn ta rất nhiều, tiểu tướng quân chữa khỏi vết thương chính là bảo vệ anh tài quốc gia”.
Vân Vụ lão nhân nhìn Mục Viễn, chỉ hỏi một câu: “Đã nghĩ thông chưa? Muốn cánh tay hay là muốn mạng?”.
Mục Viễn hít một hơi thật sâu, “Ta vẫn còn có cánh tay trái”.
Hàn Tiếu ở bên cạnh gắng sức gật đầu. Vân Vụ lão nhân nghiêng đầu nhìn nàng một cái, quay đầu nói với đám người Phương Kiều: “Châm hương, nấu nước, chuẩn bị đi!”.
Phương Kiều lĩnh mệnh ra ngoài giao việc cho hạ nhân, Lý Mộc lấy mê thần hương, châm lên, đặt trên đầu giường Mục Viễn. Tiết Tùng lấy một viên đan dược ra cho Hàn Tiếu uống, nói là thuốc giải mê thần hương. Vân Vụ lão nhân vừa cẩn thận kiểm tra lại vết thương trên người Mục Viễn một lần nữa vừa chẩn mạch, sau đó nhanh chóng viết đơn thuốc. Tiết Tùng giao đơn thuốc cho y bộc ngoài cửa, người đó chạy như bay về phía dược phòng.
Vân Vụ lão nhân nói với Mục Viễn: “Thời gian của ngươi không còn nhiều lắm, ta cần phải lấy độc trùng ra trước khi độc dược trong người ngươi phát tác. Có một số việc ngươi cần biết ngay bây giờ”.
Mục Viễn gật đầu, Vân Vụ lão nhân nói tiếp: “Sử dụng mê thần hương lúc này sẽ khiến thân thể ngươi bị tê dại mà ý thức vẫn thanh tỉnh, làm vậy mặc dù có thể giảm nhẹ sự đau đớn khi động dao nhưng bởi vì còn có ý thức nên không thể tránh được đau đớn. Sở dĩ phải làm thế là do nếu ngươi lâm vào hôn mê thì độc trùng sẽ không thể thức tỉnh, như vậy việc lấy độc trùng ra sẽ gặp thất bại”.
“Mục Viễn hiểu, thần y tiên sinh chỉ cần để ý việc khử độc, chút đau đớn này, Mục Viễn chịu được”.
Vân Vụ lão nhân gật đầu, lãnh đạm nói tiếp: “Để trừ được hết độc tính, trước hết ta phải chặt đứt cánh tay của ngươi, nạo bỏ thịt rữa, bắt đầu từ chỗ này”. Ông chỉ vào vị trí giữa cánh tay của Mục Viễn, Mục Viễn thoáng nhíu mày nhưng vẫn gật đầu. “Để bảo vệ trái tim của ngươi, độc trùng trên vai và cánh tay sẽ được đẩy ra từ chỗ cánh tay bị chặt, còn độc từ tâm thất trở xuống, ta phải mổ bụng ngươi mới trừ sạch được”. Vân Vụ lão nhân lại chỉ tay lên bụng hắn rồi nói tiếp: “Những nơi khác thì không hề gì. Trước khi trời tối ta sẽ làm xong những việc này. Mười ngày sau ngươi có thể đi về nhà được”.
Mục Viễn khẽ cắn răng, trầm giọng nói: “Đa tạ thần y tiên sinh”. Hắn liếc mắt nhìn qua Hàn Tiếu, Hàn Tiếu cười một tiếng khích lệ hắn. Nàng cảm thấy những lời Vân Vụ lão nhân nói rất thần kỳ, chặt cánh tay, thậm chí còn mổ bụng, như vậy người vẫn còn có thể sống sao?
Vân Vụ lão nhân thấy Mục Viễn biết điều liền nói: “Như vậy, ngươi tĩnh tâm nghỉ ngơi một chút, chờ sau khi mê thần hương này cháy hết, chúng ta sẽ trở lại”, nói xong mang theo mấy đồ đệ và Hàn Tiếu trở về phòng mình.
Đến nơi, Vân Vụ lão nhân mở một tờ giấy ra, bên trên là hình cơ thể người có đánh dấu các huyệt vị. Vân Vụ lão nhân cầm bút vẽ lên hình người đó: ông phụ trách cắt cánh tay, việc mổ bụng để Tiết Tùng làm, giải độc từ tâm thất trở lên tương đối nguy hiểm, ông sẽ đích thân lo, còn từ tâm thất trở xuống thì Phương Kiều và Tiết Tùng có thể xử lý được. Lý Mộc và Ngôn Sam chịu trách nhiệm hun khói đuổi trùng, một người phía trên, một người phía dưới. Hàn Tiếu là người mới, đúng ra thì cả quá trình trị liệu không có việc của nàng, vậy nên cho nàng đứng một bên sẵn sàng nhận lệnh.
Vân Vụ lão nhân nói cho mọi người tất cả những điều cần chú ý, các phản ứng bệnh nhân có thể có, từng bước cắt cánh tay đuổi trùng độc, đủ loại thuốc, canh, cao, hương, phấn, dao, châm, yêu cầu mọi người nghiêm túc ghi nhớ. Ngừng một lát, Vân Vụ lão nhân tuyên bố hun thuốc rửa tay làm chuẩn bị.
Trở lại phòng bệnh lần nữa, Hàn Tiếu lấy làm kinh hãi. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, trước cửa phòng đã được treo vải bố, một vài loại thảo dược đã được nấu bên ngoài phòng, đang bốc khói nghi ngút, bên cạnh đặt sẵn một chậu nước thuốc. Vân Vụ lão nhân là người đầu tiên rửa tay trong chậu nước thuốc, vừa xong đã có một người bên cạnh đưa khăn lau, sau đó mặc y phục nô bộc đưa tới, ông giương hay cánh tay lên, một người khác lập tức cầm dược thảo hun toàn thân thể ông. Đám người Tiết Tùng cũng làm y hệt như vậy, khiến Hàn Tiếu tò mò. Tới lượt nàng, nàng đưa mắt nhìn kỹ những dược thảo đó, cảm giác chúng giống với thương truật*, lá ngải, thạch xương bồ. Hàn Tiếu ghi nhớ lại, nghĩ sau này có cơ hội sẽ hỏi rõ.
*Thương truật: vị thuốc Đông y. Cây lâu năm, hoa trắng hoặc hồng nhạt, rễ làm thuốc.
Đi vào trong phòng, nàng phát hiện ở đó cũng hun dược thảo, bốn góc giường bày biện bốn chậu nước thuốc. Vừa rồi Vân Vụ lão nhân có nói, sau khi bắt được độc trùng thì phải lập tức ném vào trong chậu này, nếu không bọn chúng sẽ nhanh chóng tìm một kí chủ mới, vô cùng nguy hiểm. Lúc này Vân Vụ lão nhân cùng bốn đồ đệ đang xem xét kỹ vết thương của Mục Viễn, nhắc lại quá trình trị liệu thêm một lần nữa. Hàn Tiếu tự giác đứng yên, không đi tới gần làm phiền họ. Nàng chăm chú nhìn hòm thuốc của Vân Vụ lão nhân rồi lấy ra toàn bộ những thứ thuốc, cao, phấn, dao, châm mà ông vừa nhắc tới theo đúng thứ tự. Thêm vào đó, y bộc đã chuẩn bị sẵn hai chồng khăn vải lớn, thuốc đèn để nhóm lửa trừ độc, các loại nước nóng… Nàng nhân lúc này bày những thứ vừa lấy lên chiếc bàn dài bên cạnh tường.
Sau khi Vân Vụ lão nhân và mọi người nghiên cứu xong, chuẩn bị bắt đầu, quay đầu nhìn lại thì những vật cần thiết đã được lấy ra chỉnh tề, thậm chí các loại dao, châm, thuốc,… cũng được sắp xếp theo đúng thứ tự quá trình trị liệu mà Vân Vụ lão nhân đã nhắc. Vân Vụ lão nhân chỉ ngừng tay lại một lát, thần sắc không đổi, nói một câu: “Bắt đầu đi”.
Những đại phu khác thì lộ rõ vẻ kinh ngạc, bọn họ vốn chỉ định để nha đầu này đứng một bên làm chân sai vặt, không ngờ nàng có thể nhớ hết những lời phức tạp sư phụ vừa nói. Không ai chỉ bảo, nàng lại biết điều chuẩn bị mọi thứ ngay ngắn, chỉnh tề.
Hàn Tiếu không để ý tới biểu hiện của họ, vừa nghe thấy thần y tiên sinh nói bắt đầu, nàng đã lập tức đốt dược thảo khử trùng đưa cho Lý Mộc và Ngôn Sam. Hai người sửng sốt khi thấy sự chủ động của nàng, nhưng cũng nhanh chóng nhận lấy, chuyên tâm hun huyệt ở đầu và chân của Mục Viễn. Phương Kiều và Tiết Tùng buộc chặt tứ chi của Mục Viễn để tránh cho hắn giãy dụa, ảnh hưởng đến việc trị liệu.
Hàn Tiếu đứng bên trái giường đưa mắt nhìn về phía Mục Viễn, trong lòng thầm cầu nguyện cho hắn. Thuốc hun rất nhanh chóng đã có tác dụng, côn trùng trong cơ thể Mục Viễn bắt đầu rục rịch chuyển động, Hàn Tiếu thậm chí còn có thể nhìn thấy dưới da hắn đang có sự di động. Mục Viễn bỗng nhiên kêu lên, Hàn Tiếu vội vàng đưa tới một chiếc khăn cuốn chặt, Phương Kiều nhận lấy, nhét vào trong miệng Mục Viễn, lại lấy cái che mắt bên gối đặt lên hai mắt hắn.
Vân Vụ lão nhân hun dao găm, Phương Kiều xoa thuốc mỡ lên cánh tay bị thương của Mục Viễn, Hàn Tiếu cầm khăn vải và thuốc bột đứng bên cạnh đợi. Vân Vũ lão nhân xoay người lại gật đầu với Tiết Tùng, sau đó giơ tay chém xuống. Nhìn vẻ mặt của Mục Viễn tựa hồ như hắn không phát hiện ra cánh tay đả thương đã bị chặt. Hàn Tiếu đón lấy cánh tay đó, không suy nghĩ gì, nhanh chóng đặt xuống một bên rồi đưa cho Vân Vụ lão nhân những thứ thuốc, dụng cụ cần thiết. Phương Kiều thấy nàng mặt không đổi sắc, tay không chút run rẩy, không khỏi ngưng thần nhìn nàng thêm một lát.
Công việc tiếp theo chính là lấy trùng độc ra và giải độc. Thủ pháp của Vân Vụ lão nhân và Tiết Tùng cực nhanh, những trùng độc mềm rất nhỏ thoát ra từ miệng vết thương đều bị bọn họ vứt xuống chậu nước thuốc mà không tốn công sức, thời gian là mấy. Động tác của Phương Kiều cũng rất vững vàng, Lý Mộc và Ngôn Sam thì linh hoạt hun khói thuốc theo sát từng yêu cầu của Vân Vụ lão nhân, các huyệt vị được hun dần thay đổi theo quá trình khử trùng. Hàn Tiếu đứng một bên nhìn, trong lòng vừa kính mộ vừa ước ao. Thần y tiên sinh quả nhiên có y thuật bất phàm, sử dụng phương pháp trị liệu như vậy mà không khiến Mục Viễn mất quá nhiều máu. Nàng từng được nghe các đại phu khác nói rằng, làm thầy thuốc, thủ pháp cấp cứu là vô cùng quan trọng, nếu xử lý không ổn hoặc làm quá chậm, để cho người bệnh mất máu khiến tần số máu tim không đều thì sẽ nguy hại tới mạng sống. Hôm nay xem ra, Vân Vụ lão nhân quả không hổ với hai chữ thần y.
Mặt trời vừa ngả bóng về tây, quá trình trị liệu cũng kết thúc. Cánh tay cụt của Mục Viễn đã được băng bó kỹ, vết mổ ở bụng cũng được khâu lại, bôi thuốc, độc trùng trong cơ thể bị trừ khử sạch sẽ. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Vân Vụ lão nhân cho Mục Viễn uống hai viên thuốc rồi dặn hắn ngủ một giấc thật sâu. Phương Kiều dẫn y bộc ở Thanh Các tới chăm sóc cho hắn, những đại phu khác có thể tản đi được.
Tiết Tùng và Hàn Tiếu đi theo Vân Vụ lão nhân về y lư. Hàn Tiếu vẫn còn đeo hòm thuốc bên người, sau một thời gian khẩn trương làm việc, nàng cảm thấy có chút mệt mỏi. Nhìn bóng lưng Vân Vụ lão nhân đi phía trước, nàng bắt đầu nhớ tới Nhiếp Thừa Nham. Cả ngày hôm nay nàng không có ở đó, không biết chủ tử có tức giận gì không, ăn cơm có ngon không, vệ sinh có thuận lợi không, ngủ có an ổn không? Nghĩ đi nghĩ lại, nàng không kìm được mà thở dài.
Tiết Tùng bên cạnh nghe thấy liền an ủi: “Ngày đầu tiên trải nghiệm sẽ có cảm giác mệt một chút, sau này sẽ quen thôi”.
Hàn Tiếu lắc đầu, “Tạ ơn Tiết đại phu, ta không sợ mệt. Trước kia ta còn cõng đệ đệ đi suốt một ngày, qua được cả một ngọn núi mà”.
Tiết Tùng thoáng liếc mắt về phía Vân Vụ lão nhân rồi nói với Hàn Tiếu: “Sư phụ có xem mạch cho Nhạc Nhạc rồi, ông ấy đã nghĩ ra cách chữa, ngươi không cần sốt ruột”.
“Ừ, có thần y tiên sinh và Tiết đại phu ở đây, ta sẽ không nóng lòng, Nhạc Nhạc nhất định sẽ khỏi”. Hàn Tiếu cảm kích cười, không chú ý tới vẻ lo lắng hiện lên trong đáy mắt Tiết Tùng. Bệnh của Hàn Nhạc, ngay cả sư phụ tự mình chẩn mạch mấy ngày rồi cũng không phát hiện ra được bệnh căn, điều này làm cho Tiết Tùng không khỏi lo lắng, bởi vì đã nhiều năm qua, hắn chưa từng thấy sư phụ gặp phải tình huống khó giải quyết như thế.
Hàn Tiếu đương nhiên không biết điều đó. Nàng quay trở về y lư, Vân Vụ lão nhân cũng không chào hỏi gì, đi về hướng phòng mình. Tiết Tùng đưa Hàn Tiếu tới căn phòng lúc sáng, cùng nàng thu dọn thuốc men và y cụ.
“Tiết đại phu, toàn bộ đồ trong phòng này đều là để cho một mình thần y tiên sinh dùng sao?”.
“Đúng vậy, mỗi người chúng ta đều có những đồ dùng riêng. Dùng thuốc, dùng dao, hay dùng châm, tất cả đều được ghi chép và nhận ở dược phòng”.
“Nhưng các bình giống nhau như vậy, không sợ bị nhầm lẫn sao?”, Hàn Tiếu đã từng nhìn kỹ, các loại thuốc khác nhau thì được đựng trong các bình có màu khác nhau, nhưng tỉnh thần cao* trong hòm thuốc của Phương Kiều và Vân Vụ lão nhân lại có cùng một màu bình.
*Tỉnh thần cao: loại cao có tác dụng đánh thức con người đang trong tình trạng hôn mê.
“Đồ của mình đương nhiên mỗi người đều nắm rõ, mỗi lần dùng xong đều tự tay thu dọn, không thể bị lẫn được”. Tiết Tùng kiên nhẫn nói với Hàn Tiếu, khi những y bộc chính thức bái sư theo đại phu học nghề y trên núi này thì thứ đầu tiên mà bọn họ phải học chính là xếp dọn đồ.
Hàn Tiếu gật đầu, cảm thấy như vậy rất có lý. Một lần thu dọn đồ thực ra có thể học được không ít thứ. Mỗi loại thuốc khi sắp xếp đều có chú ý riêng, hẳn là có liên quan đến dược lý, các dụng cụ như dao, châm cũng có cách xử lý riêng, cách dùng riêng. Nàng mới chỉ đi theo dọn đồ một lần mà còn cảm thấy vô cùng hữu ích. Nhưng nàng vẫn còn một thắc mắc, “Tiết đại phu, những thứ đó giống nhau như vậy, nếu bị trộm mất thì phải làm sao?”.
Tiết Tùng sửng sốt, liếc mắt nhìn ra phía cửa một lát, tựa hồ như có điều kiêng kỵ đối với từ “trộm”. Hắn suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Quy củ trên núi Vân Vụ rất nghiêm khắc, ăn cắp là tội nặng, nếu bị bắt được thì ắt sẽ bị phế bỏ võ công và hai tay, đuổi xuống núi”.
Trừng phạt nặng như vậy mà còn có người dám ăn trộm Lục Tuyết hại chủ tử? Hàn Tiếu trăm suy ngàn nghĩ vẫn không thể lý giải nổi, đã mạo hiểm lớn như vậy vì sao không trộm hết toàn bộ ba viên chứ?
Tiết Tùng dường như cũng nghĩ tới chuyện Lục Tuyết bị trộm, vì thế cũng không nói nhiều lời. Đề tài quay trở về việc bổ sung và chỉnh lý thuốc men. Hàn Tiếu cầm cuốn sách nhỏ ra ngoài, cố gắng ghi nhớ còn thiếu những loại thuốc gì rồi chạy tới dược phòng lấy về, vừa đúng giờ cơm, lại có một số loại thuốc cần chế ngay lập tức nên nàng phải đợi một hồi lâu. Lấy xong thuốc chạy về y lư, Tiết Tùng đã ăn xong cơm, đợi nàng ở đó. Hàn Tiếu thấy có cơ hội liền hỏi tất cả những gì mình không hiểu một lần, Tiết Tùng lần lượt đáp lại. Chờ tới sau khi Hàn Tiếu đã sắp xếp xong toàn bộ mọi thứ, đêm đã muộn. Hàn Tiếu tạ ơn những lời chỉ bảo của Tiết Tùng rồi vội vàng trở lại phòng Nhiếp Thừa Nham.
Cam Tùng và Thạch Trúc thấy nàng trở về thì thở phào nhẹ nhõm. Hàn Tiếu cho là chủ tử thấy mình đi lâu như vậy chưa về nên tức giận, vội rón rén chạy vào, lại thấy Nhiếp Thừa Nham đang nằm ngủ. Nàng thở phào, buông rèm bên giường hắn xuống. Lúc này đêm khuya tĩnh lặng, nàng cũng không có điều băn khoăn gì, mới chợt nhận ra mình đang đói. Bỗng nghĩ tới cánh tay của Mục Viễn và hai chân của Nhiếp Thừa Nham, nàng không khỏi cảm thấy bi thương.
Họ đều là những nhân vật nổi tiếng hơn người, vậy mà đều lần lượt bị người hãm hại. Còn nàng có tay có chân nguyên vẹn lại không có chỗ dùng, chỉ hận bản thân không có bản lĩnh giúp người trong thiên hạ không còn bệnh tật ốm đau. Nàng bị cảnh trị liệu chấn động lòng người hôm nay kích thích, trong đầu ngổn ngang, nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt rớt xuống.
Sợ ở trong phòng quấy rầy giấc ngủ của Nhiếp Thừa Nham, nàng che miệng đi về phía phòng ngoài. Đang lau nước mắt, chợt nghe thấy tiếng chuông đầu giường Nhiếp Thừa Nham vang lên. Nàng vội vàng lấy ống tay áo lau vết lệ, vờ như không có chuyện gì chạy tới bên: “Chủ tử, người đã tỉnh?”.
Nghiếp Thừa Nham tự mình đưa tay vén rèm lên, người ngồi tựa đầu giường, nhìn thấy gương mặt giả bộ tươi cười của nàng thì bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi khóc cái gì?”.
Vẻ dịu dàng trong giọng nói của hắn khiến nàng giật mình, không kìm được mà nói thật: “Chủ tử, nô tỳ cảm thấy đau lòng”.
Nhiếp Thừa Nham nhíu mày, “Hôm nay ngươi bị ức hiếp?”.
“Không có”.
“Vậy ngươi đau lòng cái gì?”.
“Nô tỳ không biết nên diễn tả thế nào”.
Nhiếp Thừa Nham trợn mắt, nha đầu này thật kỳ quái! “Đau lòng để khi khác, ngươi mệt mỏi cả ngày hôm nay, đi nghỉ đi”.
Hàn Tiếu vẫn đứng ở đó không đi, Nhiếp Thừa Nham cũng im lặng tựa vào đầu giường không động đậy. Một lúc lâu sau, Hàn Tiếu nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử có thể an ủi nô tỳ một chút không?”.
Nhiếp Thừa Nham trừng mắt nhìn nàng, nhưng vẫn hỏi: “Trong đầu ngươi vừa có suy nghĩ quái đản gì thế?”.
Hàn Tiếu rưng rưng nước mắt, bộ dạng tội nghiệp đáng thương nói: “Trước kia cha ta thường xoa đầu ta, nói với ta rằng: Tiếu Tiếu, con phải dũng cảm lên. Chủ tử, người rất giống cha ta, người có thể xoa đầu ta, nói với ta như vậy được không?”.
Chương 19: Tâm tư rối loạn
Giống cha nàng? Nhiếp Thừa Nham cảm giác thái dương giật một cái, dễ dãi cho nàng ta một lần rồi giờ lại bắt đầu làm tới. Hắn có điểm nào giống người làm cha chứ? Hắn lớn như vậy cũng chưa từng cảm nhận được tình thương yêu của cha, hắn thậm chí còn không hề có chút ấn tượng về ký ức cha và hắn cùng chung sống trong một mái nhà. Hiện giờ nha đầu kia được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, nhầm tưởng hắn là cha đã không thèm so đo rồi, giờ lại dám yêu cầu hắn giả làm cha nàng.
Hắn tỏ ra không vui nhìn nàng chằm chằm khiến Hàn Tiếu rụt cổ lại, nàng cúi gằm mặt xuống, nhìn mũi giày của mình. Nàng hiểu mình đã quá phận, hắn là chủ tử còn nàng chỉ là một nô tỳ, đầu nàng chắc chắn bị choáng váng rồi nên mới dám đưa ra yêu cầu như vậy. Hàn Tiếu hối lỗi lại tự trách bản thân, nàng thực sự không nên làm vậy.
Hàn Tiếu lúng túng cúi đầu nhận lỗi, sau đó lủi thủi đi ra ngoài. Trong phòng cực kì yên tĩnh, nhưng Nhiếp Thừa Nham vốn là kẻ tai thính mắt tinh, vẫn nghe được tiếng khóc trộm nức nở ở bên ngoài của nàng.
Nhiếp Thừa Nham nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ phiền não trong lòng. Hôm nay Hàn Tiếu ra ngoài cả ngày, hắn cũng vì thế mà lo lắng suốt một ngày. Không biết nàng có ngốc nghếch đi tranh cãi với đám người ở đó? Không biết hôm nay lão nhân đó chẩn bệnh cho những ai, có mấy người? Mang theo những tên đồ đệ nào, có để Hàn Tiếu vào mắt hay không, có xa lánh nàng không? Phòng khám bận rộn cả ngày như vậy, có khi thời gian đi nhà xí hay ăn cơm cũng chẳng có, nha đầu kia có chịu nổi không?
Một ngày này không được gặp nàng, tâm tư của hắn cực kì rối loạn, nhưng đợi được đến khi nàng về rồi, hắn vẫn còn lo lắng không yên. Tiếng động bên ngoài rất nhỏ nhưng mãi vẫn chưa dứt. Nhiếp Thừa Nham mở mắt ra, nhìn vào sợi dây chuông màu đen cột trên đầu giường, rốt cuộc nhịn không được giơ tay lên kéo nó.
Rất nhanh sau đó Hàn Tiếu bước vào phòng với đôi mắt đỏ hoe, cảm xúc của nàng đều bộc lộ hết ra ngoài, chẳng thèm giả vờ tươi cười nữa, hít hít mũi, hỏi: “Chủ tử có gì phân phó ạ?”.
Nhiếp Thừa Nham xụ mặt, chỉ chỉ vào sợi dây chuông: “Ngươi đã trở lại rồi sao vẫn còn treo sợi dây màu đen? Đem đổi lại đi!”. Hắn nhìn thấy màu đen là lại cảm thấy bực mình, dây màu tím vẫn là thuận mắt hơn.
“Vâng, thưa chủ tử!”. Hàn Tiếu nghe lời lấy sợi dây màu tím từ trong cái tủ nhỏ ra, đi đến đầu giường tháo chiếc chuông xuống trước rồi đổi dây treo, sau đó lại treo chiếc chuông lên. Nhiếp Thừa Nham nhìn động tác nhanh nhẹn thuần thục của nàng, hắn biết nàng luôn rất cẩn thận đem chuông xuống trước để tránh gây ra tiếng động lớn, làm quấy nhiễu hắn. Giờ phút này Hàn Tiếu đang đứng rất gần hắn, hắn có thể nhìn thấy rõ giọt nước mắt còn đọng lại trên mi nàng, đôi mắt toát lên vẻ thương tâm cùng yếu ớt. Nàng lên ngọn núi này cũng được vài tháng rồi, cao lên rõ rệt, sắc mặt cũng tốt hơn, thân thể nhỏ nhắn đã có chút da chút thịt. Thực ra Nhiếp Thừa Nham cũng biết hắn không phải là một chủ tử dễ hầu hạ, hắn hiện giờ đi lại khó khăn, mọi sinh hoạt đều ở trên giường. Những vất vả của nàng tất nhiên là không cần nói cũng hiểu. Nàng bận bịu từ sáng sớm tới tối mịt, lại còn phải tìm thời gian để đọc sách y thuật, học thuộc phương thuốc, sao có thể nghỉ ngơi tốt được.
Dù vậy nàng vẫn trưởng thành khỏe mạnh, có thể thấy những năm tháng trước kia nàng đã phải trải qua rất khó khăn. Hoắc Khởi Dương từng đi điều tra thân thế của Hàn Tiếu, quả đúng như những gì nàng nói, một mình nàng cõng đệ trèo đèo lội suối, vượt sông băng rừng, đi qua từng thành trì từng thôn xóm, phải có đầy nghị lực và dũng khí mới có thể tới được nơi này. Nhưng trên thực tế, bản thân nàng cũng chỉ là một đứa nhóc chưa lớn phải gồng mình vượt qua tất cả, sự yếu ớt của nàng càng thấy rõ trong lúc nàng bị bệnh, nằm mơ khóc lóc với cha.
Nhiếp Thừa Nham thở dài, rốt cuộc cũng làm thỏa mãn sự thương xót trong lòng, xoa nhẹ đầu nàng, thấp giọng nói: “Tiếu Tiếu, ngươi phải can đảm lên”.
Hàn Tiếu đem cất sợi dây buộc chuông, chợt nhìn thấy dây thắt của một tấm rèm lụa bị bung ra, đang lúc bận bịu sửa sang lại thì nghe được câu nói dịu dàng đó của Nhiếp Thừa Nham. Nàng bị chấn động mạnh, ngữ khí cùng động tác đó thực sự rất giống phụ thân.
Nhiếp Thừa Nham thấy nước mắt hạt châu của nàng lại tuôn rơi, nhíu mày không bằng lòng: “Không phải ta đã an ủi ngươi rồi sao? Sao ngươi vẫn còn khóc?”.
Hàn Tiếu cuối cùng nhịn không được đi đến ôm lấy cánh tay hắn: “Chủ tử, chủ tử, người thực sự là một người cực kì tốt, người là chủ tử tốt nhất mà tôi từng gặp. Sau này tôi nhất định sẽ đối với ngài tốt hơn gấp bội!”.
Nhiếp Thừa Nham giúp nàng lau nước mắt: “Ngươi có lòng như vậy thì tốt quá. Sau này không được phép bướng bỉnh, không cho phép tranh cãi, nếu được như thế thì không còn gì bằng”.
“Nô tỳ không ương bướng, nô tỳ chỉ là thích nói đạo lý mà thôi. Cha tôi có nói qua, hữu lý tẩu biến thiên hạ*”.
*Hữu lý tẩu biến thiên hạ: có lý có lẽ đi đâu cũng thuận buồm xuôi gió.
Nhiếp Thừa Nham đánh nhẹ vào ót nàng một cái: “Bây giờ không phải là đang cãi lại ta sao?”.
Hàn Tiếu bĩu môi, gãi gãi đầu : “Vậy như thế nào mới được xem là không cãi lại?”.
“Chủ tử nói cái gì ngươi đều ưng thuận, như vậy không phải tốt hơn sao?”.
“Nô tỳ cũng thường xuyên nghe theo người mà, nhưng thời điểm cần phải nói đạo lý thì vẫn phải nói”.
Cái này không phải là đang cãi lại sao? Nhiếp Thừa Nham trừng mắt nhìn nàng, ngẫm lại thấy nha đầu này từ xưa tới nay cũng chẳng bao giờ sợ bị trừng. Hắn liền quay sang xoa xoa đầu nàng, bắt chước giọng nói của mấy lão già: “Tiếu Tiếu, không được cãi!”.
Hàn Tiếu bật cười, đáp ứng ngay lập tức: “Dạ, chủ tử!”. Nàng cười tươi như hoa, lòng nghĩ thầm hóa ra chủ tử cũng có lúc đáng yêu như thế.
Nhiếp Thừa Nham nhìn thấy nụ cười của nàng bỗng dưng cảm thấy lòng xao xuyến, nhưng hắn ngay lập tức khôi phục lại nét mặt nghiêm nghị: “Sao trên người ngươi lại có mùi thuốc xông? Hôm nay động dao rồi à?”.
“Đúng vậy, chủ tử!”.
“Ngươi còn chưa tắm rửa thay quần áo gì mà dám nhào đến cọ tới cọ lui trên người ta, hôi chết đi được”.
“Xin lỗi chủ tử, để nô tỳ thay chăn đệm mới cho ngài”, Hàn Tiếu vội vàng đáp, đang nói thì bỗng dưng bụng sôi lên ùng ục. Nhiếp Thừa Nham lại cau mày: “Ăn cơm chưa?”.
“Cơm tối vẫn chưa ăn”, Hàn Tiếu nhỏ giọng đáp, thấy ánh mắt hung dữ của Nhiếp Thừa Nham thì nhanh chóng tiếp lời: “Nô tỳ giữ lại hai cái bánh bao, nướng trên chậu than kia một lát là sẽ ăn được ngay”.
Nhiếp Thừa Nham quở trách: “Kêu Cam Tùng chạy đến phòng bếp nói bọn họ làm bát mì với hai món ăn”.
“Chủ tử, trễ thế này rồi chỉ sợ phòng bếp đã nghỉ, nô tỳ không cần mì nóng đâu, chỉ cần ăn mấy cái bánh màn thầu là đủ no rồi “.
Nhiếp Thừa Nham lại trừng mắt: “Có nói là cho ngươi ăn không? Ngươi ngốc như vậy thì để đói chết luôn đi. Là ta muốn ăn, nhanh bảo bọn họ đi làm đi”.
Hàn Tiếu ngoan ngoãn nghe theo, chạy ra ngoài phân phó rồi quay về. Nhiếp Thừa Nham lại quát nàng: “Đi tắm mau, sau đó đổi chăn đệm mới cho ta”.
Hàn Tiếu nghe mà lạnh sống lưng, trời đã khuya như vậy rồi, khẳng định là không còn nước nóng. Nhưng nàng vẫn nghe lời, xoay người lấy quần áo của mình ra từ cái rương nhỏ, chuẩn bị đi tới phòng tắm dành cho người hầu. Vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy Nhiếp Thừa Nham gọi nàng: “Ngươi đi đâu?”.
Hàn Tiếu ôm quần áo đứng ở cạnh cửa: “Chủ tử, tôi đi tắm. Hay là đem đổi chăn đệm cho ngài trước rồi mới đi?”.
“Đến suối nước nóng ở hậu viện mà tắm”.
Hàn Tiếu cả kinh: “Ơ, đó là nơi chủ tử tắm mà?”.
“Đã trễ thế này, nếu ngươi đi ra ngoài bị đông thành một cục băng trở về, lây bệnh cho ta thì sao?”.
Hàn Tiếu đang muốn nói sẽ không như vậy, Nhiếp Thừa Nham lại trách mắng: “Mới vài hôm trước còn bị bệnh, bây giờ định khoe khoang mạnh khỏe cái gì? Đi, nếu ngay cả mệnh lệnh này mà ta cũng không thể sai khiến ngươi thì ta còn làm chủ tử làm gì nữa?”.
Hàn Tiếu ôm quần áo đứng ngốc một lát, rốt cục nói: “Cám ơn chủ tử!”, nàng gần như bỏ chạy đến hậu viện. Góc viện có một cái đình, phía sau cái đình đó là suối nước nóng tự nhiên, bên cạnh hồ có xây mấy bậc thang nghiêng nghiêng, trên đỉnh dựng một ngọn núi giả che khuất một nửa hồ. Hàn Tiếu thường xuyên đến đây lấy nước để Nhiếp Thừa Nham tắm rửa, mỗi lần tới đều hâm mộ không thôi. Nhưng nàng tuyệt đối không hề nghĩ tới, có một ngày nàng cũng sẽ được ngâm mình trong cái hồ nước này.
Nàng không chần chừ thêm chút nào nữa, nhanh chóng cởi quần áo nhảy vào trong hồ. Dòng nước ấm áp nhẹ nhàng vỗ về da thịt nàng, thoải mái tới mức làm Hàn Tiếu chỉ muốn thở một hơi dài. Nàng dứt khoát gỡ tóc ra, đem tóc ngâm vào nước. Sợ Nhiếp Thừa Nham đợi lâu nên động tác của nàng rất nhanh. Nàng vừa tắm lại vừa nghĩ đến cái xoa đầu dịu dàng của Nhiếp Thừa Nham ban nãy, ánh mắt ôn nhu của hắn khiến tim nàng đập liên hồi.
Ánh trăng hôm nay rất đẹp nhưng nàng không rảnh để ngắm nữa, trong đầu nàng giờ đây chỉ toàn là tiếng gọi “Tiếu Tiếu” của Nhiếp Thừa Nham. Chắc là do nước nóng quá nên nàng mới cảm thấy rất nóng, mặt cũng giống như bị phỏng rồi.
Câu nói “Tiếu Tiếu, con phải can đảm lên” của phụ thân cùng lời mà Nhiếp Thừa Nham nói lúc nãy cứ đan xen vào nhau. Hàn Tiếu giật mình vì ý nghĩ của bản thân , lúc nãy nàng thế nhưng lại cảm thấy Nhiếp Thừa Nham với phụ thân giống nhau, đều là người rất quan trọng trong cuộc đời nàng.
Hàn Tiếu vội vàng tắm xong, nhảy lên bờ gấp rút mặc quần áo. Nàng đột nhiên cảm thấy khinh thường bản thân, chủ tử đối xử tốt với nàng như vậy mà nàng lại không hiểu, còn có những suy nghĩ vớ vẩn như thế. Hàn Tiếu ra sức vỗ vỗ mặt mình, cố gắng nói với bản thân, chủ tử là thành chủ của thành Bách Kiều, là một đại nhân vật, là chủ tử của nàng, là người mà nàng nên tận tâm tận lực hầu hạ.
Tuy rằng nàng vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩ của mình là sao, nhưng nó đã khiến nàng luống cuống. Mặc xong quần áo, hít thở sâu vài cái, nàng tự nói với chính mình: “Hàn Tiếu, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa!”.
Trong phòng, Nhiếp Thừa Nham thấy Hàn Tiếu ôm bọc quần áo nhanh như chớp đã chạy mất dạng, hắn thở hắt ra, tự trách mình nói năng quá hung dữ, hình như là dọa nàng sợ rồi. Nhưng nha đầu này rõ ràng bình thường không sợ trời không sợ đất, sao hôm nay bỗng dưng lại nhát gan đến vậy. Nhiếp Thừa Nham cau mày, cảm thấy buồn bực trong lòng. Hắn theo bản năng nhìn về sợi dây chuông, đúng rồi, đã được đổi thành màu tím, hôm nay mỗi lần ngước lên nhìn thấy màu đen là hắn lại thấy buồn, hắn làm sao vậy? Hắn thực sự đã trở thành cha của Tiếu Tiếu rồi sao?
Hắn từ dưới gối lấy ra cái túi đựng khuyên tai, nắm chặt trong lòng bàn tay. Hắn không nhớ kỹ hôm nay mình có lôi chiếc khuyên tai này ra ngắm lần nào không? Nhớ không ra, hắn lại càng buồn bực, chân bỗng dưng cảm thấy đau nhức vô cùng.
Hàn Tiếu vào phòng nhìn thấy sắc mặt tồi tệ của hắn, vội hỏi: “Chủ tử, chân của ngài lại đau sao?”. Nàng chạy đến, cẩn thận nhìn cổ chân của hắn: “Hôm nay có uống thuốc đúng giờ không? Có bấm huyệt không? Có ngâm chân vào dược thảo không?”. Nàng hỏi một câu Nhiếp Thừa Nham liền gật đầu một cái, thấy nàng lo lắng cho mình như vậy tâm trạng hắn bất chợt phức tạp lên, dường như không còn buồn phiền nữa mà cũng dường như lại càng buồn phiền hơn.
Việc gì cũng đã làm rồi, vậy thì cơn đau này đành chịu thôi. Hàn Tiếu buộc lòng phải nói: “Chủ tử, ngài cố chịu đựng một chút, lát nữa sẽ không còn đau đâu”. Nhiếp Thừa Nham cắn chặt răng, không nói lời nào. Hàn Tiếu không thể làm gì khác hơn, xoay người đi lấy cái chăn đơn ở trong tủ ra.
Vừa mở tủ lấy đồ thì chợt nghe thấy tiếng Nhiếp Thừa Nham gọi mình: “Hàn Tiếu!”.
“Dạ, chủ tử, nô tỳ ở đây”, Hàn Tiếu trả lời một cách nghiêm túc, quan hệ chủ tử của hai người cần phải được phân cách rạch ròi.
Nhiếp Thừa Nham nhìn Hàn Tiếu chằm chằm, nhìn đến mức khiến nàng hoảng sợ, nghe thấy hắn nói tiếp: “Ngươi lại đây!”.
Hàn Tiếu lại gần. Nhiếp Thừa Nham vươn tay kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt. Hàn Tiếu kinh hãi nhưng không dám kêu lên, đầu óc quay cuồng. Nhiếp Thừa Nham không nói câu nào, chỉ lẳng lặng ôm nàng. Qua một lúc lâu, Hàn Tiếu vẫn là nhịn không được hỏi: “Chủ tử, như thế này chân sẽ không còn đau nữa sao?”. Tuy biết câu hỏi thật ngớ ngẩn nhưng nàng thực sự không biết nói sao cho phải.
“Không phải!”, Nhiếp Thừa Nham trả lời rất nhanh, sau đó buông nàng ra.
Hàn Tiếu thực sự rất muốn hỏi tại sao ôm nàng, nhưng lại không dám. Nhiếp Thừa Nham buông nàng ra, chợt nói: “Ta mệt rồi, muốn đi ngủ”, nói xong liền tự mình chống thân nằm xuống. Hàn Tiếu vội vàng đỡ chân hắn, giúp hắn nằm thẳng người ra.
“Ngươi đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy ta”, Nhiếp Thừa Nham vùi đầu liền ngủ, ngữ khí hoàn toàn thiếu kiên nhẫn. Hàn Tiếu cắn cắn môi, cảm thấy có chút đau lòng. Nàng quay đầu nhìn thấy cái chăn đơn vừa mới lôi ra, định nói chăn đệm vẫn chưa được thay nhưng nàng không dám. Nàng buông lụa xuống, lặng lẽ đi ra ngoài.
Cam Tùng đem mì đến, Hàn Tiếu ngồi ngoài ăn một mình. Lúc nàng vừa trở về còn muốn kể cho chủ tử nghe những điều hôm nay được mắt thấy tai nghe, cảm thấy mình lúc đó có thật nhiều điều muốn nói cùng chủ tử, nhưng đến tận bây giờ nàng vẫn chưa nói được một lời nào.
Nhiếp Thừa Nham nằm trên giường trợn tròn mắt, cảm giác mềm mại lúc ôm Hàn Tiếu ban nãy vẫn còn đây. Hắn nói dối, lúc hắn ôm Hàn Tiếu chân chẳng còn cảm giác đau nữa. Nhưng mà hắn nghĩ mình không nên như vậy, trong tay hắn vẫn còn giữ cái khuyên tai của Vân Nhi, có lẽ chính Vân Nhi đã làm hắn hết đau. Phải vậy không? Hắn thấy hình như mình đang nói dối.
Màn đêm yên tĩnh, hắn nghe được tiếng động nhỏ của Hàn Tiếu ở ngoài phòng, nghe thấy nàng ăn xong rồi dọn dẹp mọi thứ, nhẹ nhàng bước tới cái giường nhỏ để nằm ngủ. Hắn nhớ đến đôi mắt sáng long lanh của nàng, nhớ đến biểu cảm của nàng khi lớn tiếng đáp: “Dạ, chủ tử!”, hắn cảm thấy trong lòng vừa ngứa lại vừa đau.
Chương 20: Dược phó Thạch Nhĩ
Ngày thứ hai, Nhiếp Thừa Nham mê man tỉnh dậy. Giấc ngủ đêm qua hình như không được an ổn cho lắm, hắn nghe thấy thanh âm ôn nhu ngọt ngào của Vân Nhi đang gọi hắn: “Thành chủ đại nhân!”. Sao lại gọi hắn là thành chủ? Đấy là cách xưng hô lúc hai người họ vừa mới quen nhau, sau này, bọn họ yêu nhau, nàng rõ ràng đã đổi lại cách xưng hô, gọi hắn là “A Nham”. Nàng ra đi cũng hơn nửa năm rồi, chẳng lẽ đối với hắn đã trở nên xa lạ?
Nhiếp Thừa Nham không nhớ rõ rốt cục hắn đã mơ thấy gì. Hắn mở mắt ra liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn dây chuông ở đầu giường, là màu tím, chứng tỏ Hàn Tiếu ở đây. Điều này khiến Nhiếp Thừa Nham cảm thấy trong lòng thật dễ chịu.
Hắn không vội cử động, chỉ lẳng lặng nằm một lát. Sự bực bội của ngày hôm qua đã không còn, hắn nghĩ, tâm tư rối loạn hôm qua chắc là bị mấy người Cam Tùng, Lục Anh bọn họ chân tay vụng về dày vò mà gây ra. Bọn họ lúc cho hắn uống thuốc thì đút quá nhanh, lúc điểm huyệt xoa bóp thì lực tay quá mạnh, lúc tắm rửa lại bị bọn họ nhìn tới nhìn lui, sờ tới sờ lui trên thân thể, khiến hắn cảm thấy không được thoải mái. Hắn thầm nghĩ, nếu lần sau Hàn Tiếu không ở đây, hắn nhất định phải nhẫn nại chờ nàng trở về mới tắm rửa.
Hắn nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng người đưa thuốc tới, chắc mẩm đến giờ Hàn Tiếu sẽ gọi hắn dậy. Hắn nhắm mắt lại, giả vờ vẫn đang ngủ, quả nhiên rất nhanh liền nghe được tiếng bước chân khe khẽ tiến vào phòng của Hàn Tiếu.
Hàn Tiếu đem khay đựng chén thuốc đặt lên bàn, đến bên giường cuốn màn lụa lên, khẽ gọi: “Chủ tử, nên dậy thôi! Thuốc đã được đưa tới rồi.”
Nhiếp Thừa Nham nằm bất động. Hàn Tiếu khẽ đẩy vai hắn: “Chủ tử, nên tỉnh rồi!”. Nhiếp Thừa Nham đến mí mắt cũng không động đậy. Hàn Tiếu im lặng một hồi, Nhiếp Thừa Nham cười thầm trong lòng, không biết nàng còn có thể dùng biện pháp gì gọi mình dậy.
Kết quả, Hàn Tiếu chẳng có cách mới mẻ nào khác, tiếp tục đẩy hắn: “Chủ tử, phải dậy thôi, lát nữa sẽ không kịp giờ uống thuốc đâu”. Đẩy một lần, đẩy hai lần, đẩy ba lần, Nhiếp Thừa Nham “hừ” một tiếng, dọa nàng rụt tay lại, nhưng hắn vẫn chưa chịu dậy.
Hàn Tiếu rốt cục nhịn không được, trực tiếp vạch trần hành động ấu trĩ của hắn: “Chủ tử, chỉ có tiểu hài tử mới thích nằm lười trên giường. Người thật giống đệ đệ của nô tỳ”.
Nhiếp Thừa Nham phút chốc mở mắt ra: “Sao lại giống đệ đệ ngươi rồi, hôm qua còn giống cha ngươi mà?”.
“Chủ tử lúc nghiêm túc thì giống cha nô tỳ, lúc cáu kỉnh lại giống hệt đệ đệ của tôi”, Hàn Tiếu đắc chí mà nói.
Nhiếp Thừa Nham “hừ” một tiếng: “Trong nhà ngươi còn có ai mà ta không giống không?”.
“Có, chủ tử với mẹ nô tỳ chả giống chút nào”, Hàn Tiếu một mặt nhanh nhẹn đáp lời, một mặt đỡ Nhiếp Thừa Nham dậy. Nàng bưng nước sạch lại cho hắn rửa mặt, súc miệng, rửa tay, nhanh chóng giúp hắn thu xếp đâu vào đấy.
Nhiếp Thừa Nham không phục: “Ta cũng chẳng giống đệ đệ ngươi, nó mới mười tuổi, chỉ là một tên quỷ sứ”.
“Cha tôi mới không có nằm lười trên giường đâu”, Hàn Tiếu bưng chậu nước đi, giúp hắn cởi quần, lấy bô cho hắn tiểu tiện, rồi đem bô đặt ở dưới giường, kéo đệm giường ra, trên ván giường lộ ra một lỗ ngồi, dìu Nhiếp Thừa Nham qua ngồi. Sau khi đổ bô, rửa sạch tay xong, lại bỏ thuốc trong nước ấm đặt lên chậu than, sau đó đổi chăn đệm mới cho hắn, rồi ra ngoài bưng nước ấm và khăn vải trở lại. Nhiếp Thừa Nham vừa vặn xong việc, mặc nàng bắt tay vào giúp hắn lấy ra, một mặt vẫn không quên phản bác nàng: “Cha ngươi có nằm lười ở trên giường hay không, ngươi dám chắc cũng không biết được”.
“Vậy ai biết được?”, Hàn Tiếu giúp hắn lau người, thay một bộ y phục sạch sẽ.
“Mẹ ngươi biết, cha ngươi khẳng định cũng thích nằm lười ở trên giường”.
“Mẹ nô tỳ hiện tại không có ở đây, cho nên lấy lời tôi nói làm chuẩn”, Hàn Tiếu đem bô cùng chậu nước ra ngoài, đốt hương trong phòng, mọi việc đều thu thập ổn thỏa, ngăn nắp gọn gàng, sau đấy thuốc cũng vừa đủ độ ấm, giờ cũng vừa vặn, vì thế bưng tới cho Nhiếp Thừa Nham uống, một bên còn nói: “Dù sao chủ tử lúc này chính là giống đệ đệ của tôi”.
Nhiếp Thừa Nham vừa khẽ “hừ” vừa uống thuốc, thầm mắng xú nha đầu này chỉ biết vòng quanh bẫy hắn, nhưng thấy nàng hôm nay tinh thần tốt lắm, người cũng bình thường rồi, so với dáng vẻ khóc lóc sướt mướt cùng lá gan ngại phiền phức hôm qua, hắn vẫn là nhìn nàng thuận mắt với bộ dáng bây giờ hơn.
Hắn đâu biết Hàn Tiếu hôm qua chỉ là hồ đồ hiếm thấy, sau khi suy xét và kiểm điểm lại, rốt cục đã tự răn đe bản thân. Nàng tuy còn trẻ không hiểu chuyện, nhưng vẫn biết giữ đúng mực. Từ khi đươc nghe sự tích của Nhiếp thành chủ, trong lòng nàng đã có vài phần ngưỡng mộ, rất nóng lòng muốn được gặp mặt một lần. Hiện tại không chỉ được gặp mặt, những ngày qua còn sớm chiều chung sống với nhau, nếu nói trong lòng không yêu thích không nhớ nhung thì đó là lừa mình dối người. Trước kia không để ý, đêm qua không biết tại sao lại bị kích động, trái lại nhìn rõ được tâm tư của bản thân. Nhưng Hàn Tiếu hiểu rằng những tâm tư ấy chỉ có thể chôn sâu tận đáy lòng. Một nhân vật như chủ tử, dù cho chân không đi lại được cũng chưa đến lượt người có thân phận như nàng có thể trèo cao. Nàng không khỏi miên man suy nghĩ, trước mắt, chữa trị cho đệ đệ, chăm chỉ học một vài y thuật phòng thân, đó mới là việc mà nàng nên làm.
Một đêm này nàng đã nghĩ thông rồi, chủ tử tốt như vậy, nàng chỉ có nỗ lực đối tốt với hắn trăm ngàn lần, vậy là đủ rồi.
Hai chủ tớ trải qua đêm nay đã tìm lại được cảm giác thản nhiên khi chung đụng như lúc trước, chỉ là không nghĩ tới tình cảm nương tựa, giúp đỡ lẫn nhau trong trăm ngày này bất tri bất giác đã quấn chặt bọn họ lại.
Hôm nay cũng không có việc gì nhiều, Hàn Tiếu sau khi xoa bóp cho Nhiếp Thừa Nham xong, liền đi ra sau hậu viện tắm rửa. Nhiếp Thừa Nham lúc này theo thường lệ ngồi “ngẩn người”, hắn xem tài liệu mà Hoắc Khởi Dương gửi đến, phê duyệt xong lại nhắm mắt một hồi, suy nghĩ về chuyện độc Lục Tuyết. Tới khi Hàn Tiếu trở lại phòng, nhìn thấy dáng vẻ đang ngủ của chủ tử nhà mình, nàng rón rén buông màn lụa xuống, sau đó ra phòng ngoài mài mực viết chữ, đem những gì vừa học được sắp xếp rồi chép lại một lần nữa.
Đang viết rất hăng say thì nghe thấy Nhiếp Thừa Nham gọi: “Tiếu Tiếu!”. Nàng vội vàng đáp lại, nhưng Nhiếp Thừa Nham chỉ dặn dò: “Ngươi đi xem đệ đệ của ngươi đi”.
“Vâng, chủ tử!”, Hàn Tiếu vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, mỗi lần Nhiếp Thừa Nham sai khiến nàng rời đi, thật ra đều là có việc cần bàn bạc cùng người khác. Kỳ thực trong lòng Hàn Tiếu mơ hồ có chút không vui khi không được tín nhiệm. Nàng luôn tin tưởng chủ tử làm việc gì đều có lý do của mình, vì thế cũng chưa bao giờ dáo dác thăm dò. Ngẫu nhiên có vài lần nàng quay về sớm, nghe được trong phòng có tiếng nói, nhưng nàng vẫn chờ ở gian ngoài. Nàng biết Nhiếp Thừa Nham nhất định biết hành động của nàng, biểu hiện của nàng đáng tin như vậy, nhưng hắn cũng chưa hề để cho nàng gặp mặt cái tên trợ thủ lén lút đó.
Hàn Tiếu nhếch miệng, thầm nhắc nhở bản thân một lần nữa thân phận nô tỳ của mình, nhanh chóng đem dây chuông đổi thành màu đen, sau đó rời khỏi phòng.
Nàng vừa đi vừa lầm bà lầm bầm, dự định gặp đệ đệ xong sẽ chạy đến Thanh Các thăm Mục Viễn. Vừa mới thu xếp xong lộ trình, ngước mắt lên chợt bàng hoàng sửng sốt. Một nam tử đứng cách đó không xa, dựa vào cây đại thụ, đang nhìn nàng chằm chằm. Hàn Tiếu dừng chân, nhìn lại hắn, cảm thấy có chút quen mắt.
“Cô chính là Hàn Tiếu?”.
“Đúng vậy!”.
“Tôi là Thạch Nhĩ”, nam tử kia rất sảng khoái mà tự giới thiệu bản thân. Hàn Tiếu lúc này mới nhớ ra, đây chính là dược phó bị rắn cắn thương. “Anh làm sao đã đi lại được rồi?”, Hàn Tiếu xác thực có phần kinh ngạc với tốc độ bình phục của hắn, trúng nhiều độc rắn như vậy, mới có mấy ngày mà đã có thể tản bộ khắp nơi.
“Hừ, tôi thường xuyên bị độc tới thăm hỏi rồi lại rời đi. Bọn chúng muốn hại tôi, không dễ vậy đâu!”.
“Hại anh?”, Hàn Tiếu bị hù dọa: “Ngày đó không phải là ngoài ý muốn sao?”.
Thạch Nhĩ phất tay một cái, tựa hồ không muốn nói nhiều về chuyện này nữa, chỉ đáp: “Tôi tới để cám ơn cô. Chuyện hôm đó tôi đã nghe kể lại, nếu không có cô, tôi có lẽ thật sự đã đi gặp Diêm Vương rồi. Con người Thạch Nhĩ tôi có ân tất báo, về sau nếu có việc cần tôi giúp cô cứ nói một tiếng”.
Hắn nói xong xoay người muốn đi. Hàn Tiếu vội gọi hắn lại: “Đợi đã, anh nói có người muốn hại anh, đây là nguyên cớ gì?”.
Thạch Nhĩ quay đầu lại nhìn nàng, trả lời: “Những chuyện bẩn thỉu phiền phức này, cô biết ít một chút thì hơn”.
Hàn Tiếu thấy sốt ruột, chủ tử chẳng phải cũng bị kẻ gian hạ độc hãm hại đấy thôi. Hơn nữa hung thủ nói không chừng chính là ở trên núi Vân Vụ, giờ lại xuất hiện việc hạ độc, ngộ nhỡ hai chuyện này có liên quan đến nhau thì sao?
“Vậy, là tôi đã cứu anh một mạng, phá hủy kế hoạch của bọn họ, nhỡ bọn chúng chĩa mũi nhọn về phía tôi thì sao? Chi bằng anh nói cho tôi biết sự tình, để tôi có sự phòng bị. Nếu không, lá gan của tôi rất nhỏ, thường hay lo lắng, sẽ ăn mà không biết vị, ngủ cũng không được yên”.
“Lá gan nhỏ?”, Thạch Nhĩ cười cười: “ Nhưng tôi lại nghe nói cô xông ra ngoài đoạt lấy bộ châm, quay trở lại liền bất chấp tất cả hướng ngực tôi mà đâm. Tôi còn nghe nói ngươi lớn tiếng cãi lại thần y đại nhân. Còn nữa, bọn họ bây giờ khoe khoang mình có lá gan lớn thì thường hay nói “Thần Nông nếm bách thảo có lá gan lớn bao nhiêu, lá gan của ta liền lớn bấy nhiêu”.
Hàn Tiếu mặt đỏ lựng, thấp giọng lúng túng nói: “Tôi ngày đó rõ ràng nói rằng “can đảm ở đâu đến”, chứ đâu có nói lá gan lớn”.
Thạch Nhĩ cười cười: “Dù sao cũng chính là có can đảm”.
Hàn Tiếu nhanh chóng quay lại đề tài cũ: “Dù thế nào thì, nói không chừng tôi hiện tại đã là mục tiêu mới rồi, chúng ta hẳn là nên đồng tâm hiệp lực mới phải?”.
Thạch Nhĩ ngẫm nghĩ, đúng là không cách nào loại trừ khả năng này, vì vậy nói: “Ngày đó, ngải thảo trong phòng tôi đã dùng hết, tôi đi lấy thêm. Tôi có thói quen mỗi ngày phải cứu*, tôi rõ ràng nhớ rằng trong phòng vẫn còn, nhưng trong hòm lại trống rỗng, vì thế liền đi đến nhà thuốc lấy. Tiền viện của nhà thuốc không có, tôi đành phải tự mình đi đến kho thuốc để lấy”.
*Cứu: lấy ngải cứu châm lửa đốt vào các huyệt để chữa bệnh.
Hàn Tiếu lấy làm kinh hãi: “Bọn tôi cũng là vì ngải thảo nên mới bước vào căn phòng đó”.
Thạch Nhĩ gật gật đầu: “Tôi vào nhà kho chứa thuốc thì lập tức liền bị cắn một nhát. Tôi thường xuyên thử độc, vết cắn này không tính là gì, lúc ấy tôi vội vàng muốn ra ngoài, nhưng cửa đã bị khóa lại”.
Hàn Tiếu bấy giờ mới hiểu Thạch Nhĩ nói có người muốn hại hắn là có căn cứ, nàng nói: “Lúc bọn tôi đến, cửa nhà kho không bị khóa”.
Thạch Nhĩ lại gật đầu: “Ban ngày nông phó, y phó phải ra ra vào vào nhà kho, cho nên ngày thường đều không khóa, đợi trời chạng vạng tối xong việc mới khóa lại. Hôm đó tôi đi vào thì cửa cũng đang mở, nhưng đến khi tôi muốn chạy ra ngoài mới phát hiện cửa đã khóa”.
Hàn Tiếu nghe mà khẩn trương lên, vô thức nhìn trái ngó phải, thấy xung quanh không có ai, nàng mới yên tâm. Thạch Nhĩ tiếp tục kể: “Xà dược thảo thường thì được đặt ở nhà kho cách vách, nhưng ông trời giúp tôi, cách đấy một ngày tôi thuận tay giúp nông phó vận chuyển Thảo Hà Xa, cách vách không có chỗ đặt nữa, tôi đành đem đến đặt ở trong phòng này. Lúc ấy trốn cũng không trốn được, lại xuất hiện rất nhiều rắn, dưới tình thế cấp bách, tôi bò đến chỗ có Thảo Hà Xa, chuyện xảy ra sau đó tôi không rõ nữa”.
“Bầy rắn đó không dám đến gần, thế là bao vây ở phía xa”, Hàn Tiếu nhớ lại tình cảnh lúc đó, nghĩ lại mà sợ, nếu như không có Thảo Hà Xa, chỉ e Thạch Nhĩ đã bị bầy rắn cắn nát rồi, còn mình và Thanh Khao cũng khó mà thoát thân.
“Rốt cuộc là kẻ nào dùng thủ đoạn thâm độc đến vậy, anh có manh mối gì không?”.