Mười phút, cô chỉ có mười phút hoạch định tính từ lúc chạy khỏi căn phòng của người đàn ông kia là phải thoát khỏi tòa nhà này trước khi hệ thống báo động rung lên, một khi đã hạ toàn lệnh giới nghiệm là xác suất chạy trốn thành công của cô sẽ càng thấp. Viện nghiên cứu này canh phòng quá mức cẩn mật, một con ruồi từ ngoài kia cũng khó lòng lọt vào huống chi là đi ra.
Hộc hộc.
Thu Dung đi mãi suốt từ nãy đến giờ mà vẫn tìm không thấy lối ra, giữa đường còn phải lẩn núp thì thời gian trôi qua lại càng nhanh. Viện nghiên cứu này lớn đến nỗi đi mãi một cái hành lang còn cảm thấy chừng muốn hết giờ, cứ kiểu này không sớm thì muộn cô sẽ bị bọn chúng tóm lại.
Bị tra tấn bởi phòng thí nghiệm là một khung cảnh đáng sợ đến mức nào, không cần tưởng tượng cũng đã muốn rởn tóc gáy rồi. Trước kia đi huấn luyện, thâm nhập vào căn cứ của một số gia tộc lớn, cô đã từng chứng kiến quá thú vui biến thái của những con người bề ngoài đạo mạo, bên trong thối rữa. Họ hành hạ kẻ khác như một trò chơi giải trí, họ xây nên những tầng hầm thí nghiệm phục vụ cho trò chơi dã man đó của họ. Chẳng thà bị tra tấn bằng hình cụ còn cảm thấy thoải mái hơn.
Đáng lẽ cô nên túm cổ lấy người đàn ông kia và hỏi lối ra, sao cô lại hoảng loạn đến quên cả điều sơ đẳng như vậy. Người đàn ông kia quá nguy hiểm đến mức cô không dám ở gần lâu, bởi căn phòng làm việc kia chẳng có lấy một chỗ bình thường.
Hơn nữa, cái cảm giác bị một người đàn ông nằm đè lên người còn đụng chạm thân mật làm cô thấy không hề thoải mái chút nào.
Có lẽ cô nên đứng lại và suy nghĩ xem mình đã bỏ sót điều gì đó rất quan trọng mà cô cứ lấn cấn trong đầu suốt từ nãy đến giờ.
Là thời điểm nào nhỉ?
Cô đã bỏ sót cái gì?
Thu Dung khẽ chau mày, mắt nhắm lại, đặt một tay lên tường từ từ nửa ngồi nửa quỳ xuống sàn nhà lạnh giá. Cô dường như cảm nhận được không khí xung quanh lại lạnh hơn một chút so với khi nãy, thường đêm lạnh hơn ngày, vậy hẳn ngoài kia đang là ban đêm, còn là khoảng hơn nửa đêm. Cô bình ổn nhịp thở để hồi tưởng lại tất cả những gì vừa diễn ra khi nãy.
Hình như mấu chốt là lúc gặp người đàn ông xa lạ kia, rõ ràng cô và anh cách nhau một cánh cửa điện từ, làm sao cô có thể nghe được tiếng bước chân anh từ xa? Căn phòng đó có kết cấu bảo mật vô cùng tốt, tường lại cách âm. Huống hồ tiếng bước chân nhỏ như vậy mà cô lại nghe rất rõ ràng.
Như vậy thì chỉ có thể lý giải rằng, thính giác của Thu Dung nghe được cả hạ âm, những loại âm thanh dưới ngưỡng nghe của một người bình thường.
Điều đó cũng có thể xảy ra được nữa sao?
Nhận ra một điều tưởng chừng như là không thể như vậy, Thu Dung liền mở bừng mắt, mông lung tập trung nhìn thẳng vào một điểm, cố gắng suy nghĩ về các khả năng giúp cô thoát khỏi đây nhờ khả năng trời phú này.
Bất chợt, Thu Dung lại nghe có tiếng người đang đến gần, cô lần mò vào một chỗ khuất để núp vào.
Chờ đến khi tiếng bước chân xa dần, Thu Dung liền từ từ bước ra, cảnh giác nhìn xung quanh.
Vậy nếu đúng như cô suy nghĩ nãy giờ, thì cô nên đặt cược vào khả năng này một lần thử xem. Dựa trên phán đoán của cô, nơi nào có tiếng bước chân dồn dập chồng chéo lên nhau, thì nơi đó người làm viện tại viện nghiên cứu, họ tập trung tại một số căn phòng, nơi ấy thường đặt nhiều camera, né đi là ổn. Còn nơi nào có tiếng bước chân bình ổn rải rác, khả năng là của bảo vệ đi tuần khá cao, nơi ấy sẽ có ít camera quan sát hơn, thường là trung tâm hoặc những trọng điểm của viên nghiên cứu.
Đi theo bảo vệ cô sẽ dễ dàng tìm được lối ra hơn. Thông thường khu vực dành cho bảo vệ sẽ được bố trí ngoài cùng của một tòa nhà.
Nghĩ là làm, cô tập trung hết sức tìm kiếm một âm thanh đơn điệu trong vô số các âm thanh hỗn tạp truyền vào tai mình. Thế giới âm thanh vẽ lên trong đầu Thu Dung vô số cảnh vật mà cô không ngờ đến. Sau khi đã xác định vị trí âm thanh xuất phát từ đâu, cô nhanh chân theo dấu nó, vì nếu để bảo vệ bước qua khỏi cánh cửa bảo mật là xem như Thu Dung mắc kẹt.
Nhìn thấy bóng một bảo vệ của tòa nhà đang đi tuần, Thu Dung áp sát tấn công từ phía sau, leo lên người hắn một tay kề cây bút vào cổ, một tay bóp chặt huyết quản của hắn, lạnh lùng nói: “Im lặng. Xoay người lại mở cửa.”
Tên bảo vệ khẽ run lên trước giọng nói đe dọa đó, hắn ngoan ngoãn đưa thẻ từ lên rồi nhập mật khẩu mở cửa.
”Dẫn tôi ra ngoài. Đừng có la lên đấy.”
Hắn khẽ gật đầu, hiển nhiên không dám hó hé.
Sau khi thoát khỏi hành lang ma quái, Thu Dung khẽ thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp đánh ngất tên bảo vệ trực tuần không nương tay để xông thẳng ra ngoài.
Từ xa cô nghe thấy tiếng gió rít gào bên ngoài bờ tường ngăn cách không gian yên ắng bên trong viện nghiên cứu với thế giới ngoài kia, khẳng định cho phỏng đoán của cô là đúng.
Mọi chuyện tưởng chừng sẽ suông sẻ nếu Thu Dung không đụng phải người không nên đụng mặt.
Huỳnh Tưởng Minh xem lại đoạn băng ghi hình lần thứ ba, ánh mắt tinh tường không bỏ sót bất kỳ một chi tiết khác thường nào xuất hiện.
Khoảnh khắc đứa trẻ chạy một cách vô định hướng trong viện nghiên cứu, thậm chí càng chạy càng lạc sâu vào trong, anh đã bật cười thích thú trước khoảnh khắc đi lạc đáng yêu ấy.
Vậy mà Thu Dung ngay sau đó không làm anh thất vọng, sự bình tĩnh ngồi xuống nhắm mắt lại tập trung phát huy toàn bộ các giác quan ngoài thị giác của mình để thoát khỏi nguy khốn. Huỳnh Tưởng Minh lại một lần nữa phải nhìn nhận khách quan về sự nhạy bén của cô.
Một sự nhạy bén k phải của trời sinh mà là trải qua huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc. Nếu anh đoán không lầm thì khả năng hoàn toàn sẽ là như vậy.
Nếu chương trình cải tạo thể chất mang đến một viên ngọc thô chưa được mài giũa, nói cách khác chỉ đơn giản mang đến một con người có thể chất phi thường, vậy thì điều đang diễn ra trc mắt anh phải lý giải như thế nào đây?
Trước đây đứa trẻ này chưa từng biểu hiện gì khác ngoài sự sợ hãi và nhút nhát, chính điều đó đã khiến nó khao khát được sống hơn bao giờ hết. Còn bây giờ lại là một viễn cảnh hoàn toàn khác.
Huỳnh Tưởng Minh bật một cửa sổ khác trên màn hình máy tính, nói với người bên kia: “Ban lệnh phong toả toàn viện nghiên cứu khẩn cấp, nội bất xuất, ngoại bất nhập.”
”Nhưng thưa ngài, có tin báo đến đoàn người của Lâm gia chủ đang tiến vào đặc khu. Chúng ta ban lệnh như vậy thì không thỏa đáng lắm ạ.” Lần thứ hai trong ngày thấy anh ban bố lệnh mà không có nguyên do, người thi hành cũng bắt đầu e ngại.
”Vậy à...” Huỳnh Tưởng Minh nhịp nhịp đầu ngón tay nghiền ngẫm: “Huỷ lệnh, chuyển báo động sang chế độ chờ.”
Anh vẫn muốn kiểm nghiệm một số điều nữa.
Dĩ nhiên sẽ có người thay anh làm điều đó.
”Vâng, thưa ngài.”