Em Dâu À ! Anh Yêu Em !

Chương 3: Chương 3: Chương 2




“Hàn Lâm con về rồi à ?” Vương Thiên Băng từ trong nhà chạy ra vẻ mặt hớn hở nhìn thấy hắn liền chạy nhào tới ôm chằm lấy. Cuối cùng thí hắn cũng về...đứa con vô tâm này bà thật sự rất nhớ nó.

“Mẹ, buông con ra đi mẹ tính khiến con ngạt thở chết hử ?” Triệu Hàn Lâm giọng tuy vẫn lạnh lùng nhưng có thể nghe ra hắn thập phần không chán ghét cái ôm này.

Nghe theo lời kháng nghị của đứa con trai bảo bối bà liền buông Triệu Hàn Lâm ra,sau đó liền nhướng người lên lấy tay khõ nhẹ vào cái trán của hắn quở trách:“Tiểu tử, đi lâu như vậy có biết ta nhớ con nhiều lắm hay không”Làm thế nào mà nó có thể bỏ bà đi mười năm như vậy chứ...Nghĩ tới đây nước mắt của bà không tự chủ được mà lăn dài trên má.

Triệu Hàn Lâm cau mày đưa bàn tay thô to của mình ra ,lau đi những giọt nước mắt của bà,lạnh nhạt nói:“Chẳng phải giờ con đã về rồi sao ?Mẹ đừng khóc nữa!”

“Hai người thật là...làm con ganh tỵ đó nha !”Triệu Hàn Phúc ở bên cạnh giả vờ quở trách. Không phải chứ?Hai người họ gặp lại nhau liền ném cậu sang một bên chẳng thèm quan tâm.

'Hàn Phúc con chẳng phải đã có Thiên Tuệ rồi sao ?Ganh tỵ gì chứ?”Vương Thiên Băng nhìn cậu trêu chọc nói.

“Mẹ này...”Triệu Hàn Phúc có chút mất tự nhiên nhìn bà.Sao tự nhiên mẹ lại nhắc tới Thiên Tuệ chứ thật là !

“Xấu hổ cái gì, hai đứa chẳng phải đã sắp lấy nhau rồi sao?”

“...”

Triệu Hàn Lâm vốn không có hứng thú với đề tài này, nên lập tức xoay người rời đi. Hắn cũng chẳng rảnh đến nổi đứng đó để nghe họ nói chuyện phím !

----Phân cách------

Vì đứa con trai yêu quý của mình đã về nên Vương Thiên Băng mới sáng sớm đã đặc biết đi chợ để chuẩn bị những món mà hắn thích ăn . bà rất muốn cùng hắn đi dạo phố, nhưng Triệu Hàn Lâm trước sau vẫn vậy vốn không có hứng thú nên đã thẳng thừng từ chối . Nên bà đành phải đi cùng với Triệu Hàn Phúc vào siêu thị.

Căn nhà rộng lớn nhưng chỉ có duy nhất Triệu hàn Lâm lười biếng nằm dựa người vào ghế sopha. Con ngươi đen ẩn hiện những suy nghĩ sâu xa .Mười năm hắn đã không sống ở đây mười năm...hai năm trước khi Triệu Minh Cảnh bệnh nặng qua đời hắn mới trở về.Tuy nhiên, cũng chỉ được một lúc rồi lập tức rời đi...(Nguyên :=_= Vô tâm)

“Đang suy nghĩ gì” Một giọng nói trong trẻo khẽ vang bên tay.Triệu Hàn Lâm theo quán tình quay người lại .Đó là một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy màu tím nhạt thanh lịch mà dễ thương.Mái tóc thắt bím hai bên rất dễ thương...đặc biệt nụ cười cô thật khiến người khác phải mê mẩn...Nó thật đẹp !

“Nhìn em như vậy có phải lại muốn nói em rất xinh đẹp hay không?” Dương Thiên Tuệ nhìn cười hắn nói.Haiz...những lới này cô thật không thể nào đém được mình đã nghe hắn nói như vậy bao nhiêu lần rồi nữa.

Khóe môi Triệu Hàn Lâm khẽ co giật mạnh...Cô gái này cũng quá tự tin rồi đi !Em trai ngốc lại đi lấy cô gái ngốc...thật đúng xứng đôi vừa lứa.Phải !Hắn dám khẳng định cô gái trước mắt này không ai khác chính là vị hôn phu của em trai hắn. Tiểu thư của tập đoàn Dương thị Dương Thiên Tuệ.

“Triệu Hàn Phúc anh làm gì vậy,sao không trả lời?”Dương Thiên Tuệ nhìn hắn cau mày.Sao? Tính xem cô là không khí chắc !

Triệu Hàn Lâm vốn định nói sự thật với cô...nhưng cô gái này thật quá quắt lại dám lớn tiếng với hán như vậy.Trước giờ chẳng ai dám nói với hắn như vậy!

Hắn chậm rãi đứng dậy đi một vòng quanh người cô soa đó đột nhiên ôm cô vào lòng ám muội nói :“Mới như vậy mà đã giận anh rồi,hử?”

Dương Thiên Tuệ giật mình trước hành đồng bất ngờ của hắn ,mắt đẹp mở to nhìn hắn như muốn hỏi chuyện gì xảy ra.

Nhìn bộ dáng hoảng sợ như chú méo đi lạc này của cô ,thật dễ thương.Hắn kìm lòng không được mà cúi đầu cắn vành tai của cô tà mị nói :“Bảo bối em đang mắc cỡ...thật đáng yêu !” (Nguyên :=_=” lúc rài nguyên BT quá)

Dương Thiên Tuệ mặt đỏ như trái táo nhìn hắn bắng ánh mắt lạ thường sau đó nhanh chóng đẫy hắn ra khỏi người mình lấp bấp nói:“Anh..anh,em về đây” Nói xong cô nhanh chóng xoay người bỏ.Cô cảm thấy thật không an toàn,Triệu Hàn Phúc hôm nay thật lạ...

Nhìn vào bóng dáng nhỏ nhắn chạy đi của cô, hắn chậm rãi nheo mắt lại nhìn cô.Sau đó xoay người ngồi lại sopha , đôi con ngươi đen sâu thẫm bỗng chốc hiện len một tia tà khí không rõ nguyên do.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.