Đánh giá: 9.5/10 từ 3 lượt
Hai người tên tuy giống nhau, nhưng địa điểm lại cách nhau một trời một
vực, một kẻ ở nam một kẻ ở bắc, các nhiên cư nhiên lại bảo chúng ta đi
bắt kẻ chưa tới số chết, các ngươi có phải sống lâu quá muốn chết hay
không.
Hai lão nhân râu đen râu bạc trong nháy mắt thất thần, nửa ngày sau mới
xấu hổ liên tục ho khan, hai người hai mặt nhìn nhau lại không biết nói
cái gì cho tốt. Hắc y soái ca hung hăng đem hai người ném xuống ghế, rất nhanh dò xét một chút âm dương kính, kế đó mang theo khuôn mặt suy sụp
trở lại nói, “Thân thể đã hủy, nàng không trở về được.
Râu bạc lão nhân vẻ mặt cười xấu xa hai tay kết ấn, cười tủm tỉm nói,
“Lúc này tên của ngươi không gọi là Nhất, ngươi gọi La Điệp Y, đi thôi,
hài tử xinh đẹp của ta, cuộc sống tốt đẹp đang chờ ngươi, hy vọng ngươi
thích đại lễ mà ta tặng cho ngươi, hắc hắc.” Nhất chỉ cảm thấy
trước mắt kim quang chợt lóe, đầu óc trở nên mơ hồ, lờ mờ chỉ nghe được
một câu, này nhất thế tên của nàng gọi là La Điệp Y.
Bình luận truyện