Tắt điện thoại, Khổng Khải Hiền từ trước bàn học đứng dậy, sốt ruột đi qua đi lại trước cửa sổ, lại gọi mấy cuộc điện thoại thúc giục Khổng Tiểu Thiến nhanh chóng về nhà.
Tất cả Hội Đồng Quản Trị của Khổng thị đã sớm loạn lên, mấy lão đổng sự sao có thể ngồi yên được, gọi điện thoại nhiều lần, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc Khổng thị đắc tội Mộ thị chuyện gì?
Lúc Khổng Tiểu Thiến vội vàng chạy về nhà, Khổng Khải Hiền đang bị mấy đổng sự tức giận không nhẹ, ngồi ở trước bàn sách rầu rĩ hút thuốc.
Nhìn thấy cô ta đỏ mắt trở về, bàn tay to vỗ mạnh lên mặt bàn, híp mắt hỏi: “Con nói đi, con đã đắc tội Mộ Nhã Triết chuyện gì, thế cho nên anh ta mới muốn đối phó Khổng thị như vậy?”
Khổng Khải Hiền chưa bao giờ tức giận với cô ta, cho dù là sắc mặt cũng không có, Khổng Tiểu Thiến bị biểu tình âm u của ông ta làm cho hoảng sợ, không khỏi lùi về sau một bước, yên lặng đứng ở cửa, cúi đầu nức nở.
Khổng Khải Hiền vốn đang bực bội, thấy cô ta im lặng không nói lời nào còn khóc sướt mướt, lại càng lo âu, giọng nói đột nhiên cao lên: “Khóc cái gì mà khóc! Con gây ra họa, còn không dám thừa nhận sao?!”
Khổng Tiểu Thiến vẫn không dám mở miệng, liên tục lau nước mắt, khuôn mặt trang điểm tinh xảo đã vô cùng thê thảm, trôi hơn phân nửa, cực kỳ khó coi.
Sắc mặt Khổng Khải Hiền lại càng kém hơn, nổi giận nói: “Con mau nói chuyện!”
“Con cũng không biết!”
Khổng Tiểu Thiến ngẩng đầu, “Con chỉ là… Con chỉ là hình như phạm vào chuyện kiếm ăn! Tôn Hoa tìm con nói chuyện, bảo nếu con đưa Vân Thi Thi đến cho Lý Lương Đống, Lý Lương Đống có thể vì hạng mục vịnh biển Đông bơm tiền, bù vào số tiền hạng mục thiếu! Con đâu có biết rằng, Vân Thi Thi đó, lại có bối cảnh như vậy…”
Khổng Khải Hiền tức giận đến dựng râu trừng mắt, “Cha không thích nghe những lời vô dụng này! Nói một chút, con làm gì người ta hả? Nói mau!”
Khổng Tiểu Thiến nghẹn ngào nói ra hết mọi chuyện, lần này làm cho ông ta tức điên lên.
Ông ta ôm ngực ngòi trên ghế, vô cùng đau đớn nói: “Cha định giao Khổng thị cho con, là coi trọng năng lực của con, con cũng là người thừa kế duy nhất trong tương lai của Khổng thị, nên yên tâm mà giao trên tay con, nhưng con lại làm ra chuyện như vậy à! Cha cho con vào Hoàn Vũ, là để con học hỏi kinh nghiệm! Nhưng con lại làm chuyện thương thiên hại lý như vậy! Tiểu Thiến à Tiểu Thiến, nhìn con bình thường làm việc rất cẩn thận, sao lần này cũng rối rắm rồi hả? Tuổi còn trẻ lại còn học theo người ta nảy sinh ý nghĩ tặng người? Cha… Cha thấy con đúng là vô liêm sỉ mà!”
Khổng Tiểu Thiến vốn chột dạ, mặt đỏ tai hồng đứng trước bàn không nói tiếng nào.
Khổng Khải Hiền vuốt ngực, không dễ dàng gì mới thuận khí, lại cau mày nói tiếp: “Lý Lương Đống là ai? Sao con lại làm cùng nơi với cái lão già đó? Ông ta là ai con còn không biết sao? Còn thích mù quáng lao vào à, con biết rõ rành rành ông ta thích chơi đùa con gái, trong giới giải trí này, ai mà biết ông ta chơi mấy nữ minh tinh đến tàn? Con hiểu rõ, còn muốn đưa người ta qua đó, sao trái tim con lại trở nên ác độc như vậy rồi hả? Người phụ nữ đó ở trong tay ông ta, còn có thể tốt được sao? Còn không nhanh chóng đi tìm người?”
Khổng Tiểu Thiến vẫn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, Khổng Khải Hiền liếc xéo cô ta một cái, giận dữ nói: “Còn không đi nhanh?”
Toàn thân cô ta run lên, hơi bối rối gật gật đầu, mặc dù trong lòng đầy bụng ấm ức, nhưng mà hiện giờ Khổng thị gặp nguy chỉ trong sớm tối, cô ta không kịp bày ra tính tình tiểu thư, hốt ha hốt hoảng xoay người rời đi.