Giăng Bẩy Bắt Cháu Dâu

Chương 8: Chương 8: Đại thọ chết người




5h, nó cùng toàn thể phòngthư kí và tiếp tân đang đứng trước cửa một tòa nhà vô cùng tráng lệ để tham dựmột buổi tiệc mừng thọ của lão ông của tổng giám đốc Quốc Bảo. Mặc dù quà cápđã được tổng giám đốc Quốc Bảo chỉ thị là không được mang đến, nhưng nhìn kĩ lạithì trên tay ai cũng có ít nhất một món gì đó hoặc là cá cảnh quý hiếm hoặc làcủ sâm ngàn tuổi hoặc thư pháp của một trụ trì hay pháp gia nào đó, chỉ riêng mộtmình nó là làm đúng theo yêu cầu tức là không quà cáp. Mặc dù nó là đứa làmđúng yêu cầu nhất nhưng lại là kẻ lạc loài nhất, giờ phút này nó đang thầm nguyềnrủa mình là ngu ơi là ngu, cơ hội lấy lòng xếp hiếm thấy như thế này mà nó bỏqua cho được thì con đường thăng quan tiến chức của nó chừng nào mới thấy khởisắc đây.

Vì biết thân phận mình khônggiống ai, nên nó đã quyết định đổi chiến thuật chiến đấu thay vì cứ xông phalên tặng quà rồi cung chúc lấy lòng, nó quyết lủi vào một nơi khuất mắt nhất lẵnglặng ăn rồi nhẹ nhàng ra về. Nếu sếp có hỏi thì cũng có cả phòng thư kí làm chứnglà nó có tham gia, thôi thì năm nay đi chay rồi năm sau ráng nhớ mà mua quà đểcòn hiên ngang. Hix . Nghĩ sao làm vậy, nó quyết chọn cái bàn xa nhất so vớicái bàn sáng lóa phía trên hội trường còn có cả một cái bánh gato to đùng caođúng 4 tầng, cắm chi chít những nến là nến và trên cùng là cây nến với số 9 tođùng. Nó thầm nghĩ lão ông này thổi hết cái đống nến đó thì chắc sẽ ngồi thởphì phò cả buổi tối nên chẳng hơi đâu mà để ý đến hàng tôm tép không mang quànhư nó.

Đúng như dự đoán của nó ,các nghi lễ tổ chức hết sức chuyên nghiệp vừa sang trọng lại đầy tính sáng tạo.Có hầu hết các ca sĩ chuyên nghiệp của cả nước góp mặt trong buổi mừng thọ quáư dư giả này. Nghe MC đẩy đưa cà cưa gần 2 tiếng, thì nhân vật chính tức lãoông mới từ từ xuất hiện mặc một chiếc áo đầy chim cò hoa lá như đi du lịch miềnnhiệt đới bước ra trong muôn ngàn ánh mắt khó hiểu kèm theo cả sự ngạc nhiênkhông giải thích nổi của mọi người. Nhưng lão ông thì lại khoái chí cười tít mắt,miệng rộng ra cả mang tai. Đi theo sau là cậu cháu quý tử Quốc Bảo chưng diện mộtbộ comple với đường cắt hiện đại, ôm một cách vừa vặn trên cơ thể quá đủ chuẩnsiêu mẫu nam. Làm không ít nhân viên nữ và những cô gái đến tham dự tiệc khôngkhỏi ngoác mồm ra hết cỡ mà thèm thuồng mình là bộ comple kia thì tốt biết mấy.Miệng chưa kịp ngậm lại thì một mĩ nam lại xuất hiện phía sau đó với phong tháiung dung mà tỏa ra khí chất lịch thiệp cũng với bộ comple giống như Quốc Bảo màlại thể hiện một khí phách khác. Một người lãng tử phong trần thì người kia làlịch lãm ung dung, một kẻ ngạo nghễ một tên trầm tĩnh, bộ ba rất bắt mắt kia vừacười vui vừa ngồi vào vị trí chủ tọa ...sự đối nghịch đến không thể chớp mắtkia đã chính thức làm miệng các cô gái ở đây rơi “bộp bộp” xuống hết nền nhà.Còn mình nó ngoài việc như đang xem tranh ra thì còn cả ngạc nhiên vô độ khingười đó chẳng phải là Nhật Nam sao. Tại sao lại có mặt ở đây? Có quan hệ gì vớihai ông cháu nhà kia mà lại ăn mặc như thế? Không lẽ buổi mừng thọ gặp mặt giađình mà lần hẹn trước Nhật Nam nói đến là đây sao? Mà nhà này nghe nói là ba đờiđộc đinh mà lấy đâu ra hai cháu trai?.....

Cứ thế nói rơi vô cái đống câu hỏikhông lối thoát của mình. Đến khi tỉnh lại thì thấy mọi người đang lũ lượt nốinhau lên tặng quà rồi chúc thọ lão ông. Nó dường như tá hỏa phát hiện ra mộtchân lý sáng chói là: mặc dù dân tư sản kia nói là không cần mang quà đến nhưngkhông nói là quà tặng không nhận, thế đấy có sẵn một đội ngũ nhân viên tiếpmang quà vào trong kia là gì. Nó gần như là đóng đinh tại chỗ, nếu như không cóanh Lạc Lanh Lẹt phát hiện ra nó đang đứng im thin thít ở tận cuối phòng, rồidùng hết sức bình sinh từ hăm dọa cắt lương , cắt thưởng vì làm mất mặt phòngthư kí vân vân và vân vân. Đến bây giờ thì nó đang đứng trước bộ ba quyền lựcnhất ngày hôm nay mà lòng không thể yên, sống lưng lạnh ngắt, môi răng khôngcòn phân biệt được lẫn nhau cứ thi nhau cắn lấy cắn để. Nó hít một hơi thật sâunhư mong rằng có thể kéo lại chút tự tin bằng cái lưỡi không xương của mình làmmát dạ lão ông đang trầm trầm nhìn nó không chớp mắt chờ động tĩnh từ nó.

“ Dạ, cháu là Khánh Băng thưkí mới của phòng thư kí vừa nhận việc một tháng nay. Hôm nay nhân dịp mừng thọngài chủ tịch cháu cùng các nhân viên trong phòng thư kí đến chúc thọ ngài chủtịch. Chúc ngài chủ tịch luôn khỏe mạnh và sống lâu trăm tuổi..hì hì ” nó nóiđúng một hơi không vấp váp to rõ và lại hết sức ngọt ngào lễ phép nhưng đầu thìngày càng một cúi thấp đến mức không dám ngóc lên nhìn chuyển biến khuôn mặt củalão ông sau một tràng ca ngợi của mình.

Nhưng 1s rồi 2s mọi thứ vẫnim lặng nó mới tò mò ngóc mặt dậy nhìn thấy khuôn mặt buồn xuống một cách trầmtrọng của lão ông cùng tất cả mọi người xung quanh như nín lặng, duy chỉ có tênQuốc Bảo là cố gắng giữ nụ cười 1 cách đau khổ mà không thể phì cười. Còn nóthì ngu ngơ không hiểu mình đã làm nên tội lớn gì? Lớn tới đâu rồi? Nó đứng imnuốt khô mà lòng thấp thỏm chờ phán quyết của lão ông biến đổi sắc mặt ghê gớmnày, cuối cùng thì lão ông cũng chịu bưng nguyên khuôn mặt buồn như ai lấy mấtsổ gạo lên nói với nó

“ Năm nay ta 99 tuổi vậy tachỉ còn sống một năm nữa thôi ah?” lão ông không giấu bất kì nổi buồn nào quacâu nói ấy

Đến lúc này thì Quốc Bảochính thức cười phì trước khuôn trang xuống dốc khác hẳn lúc nảy cười khoái chícủa ông, mọi người vẫn nín lặng, còn nó thì đang đào sẵn hố chuẩn bị nghe lệnhchết là lao xuống nằm rồi tự lấp đất chôn tươi. Đến mãi sau này nó mới biết làlão ông không sợ trời sợ đất này lại rất sợ tuổi già nên trên cái bánh mừng thọnhất quyết không cho cắm hai số 9 liền nhau mà chỉ cắm 1 số chín trên cùng cònmột núi cây nến cắm xung quanh cái bánh là chín chục cây, cộng lại thì đủ 99 tuổi.Nhưng lúc đó nó cứ hiểu là số chín kia tượng trưng cho chín chục hay gì đó, nêncứ thuận mồm chúc như bao người khác, nào ngờ tai họa là đây. Ngoài ra vì sợ phảiđối diện với cái tuổi 99 kia, nên lão ông đã làm một chuyến du lịch các vùngnhiệt đới vừa mới bị bắt về nên còn chưa kịp thay bộ đồ đầy hoa và lá kia ra khỏingười. Haiz ( lão ông muốn hồi xuân ấy mà)

Sau một khoảng lặng bất thườngcủa ngày mừng thọ long trọng thì anh MC cuối cùng cũng bước đến dùng mọi từ hoamĩ tân bốc tán dương cứu cánh buổi tiệcvà tất nhiên là sau đó lão ông cũng từ từ vui vẻ trở lại và những người còn lạiđều thực hiện nốt phần tặng quà và không khí sôi động lại trở về như lúc ban đầu.Nó đau khổ trở về bàn của mình trong sự tuyệt vọng của cả phòng thư kí, vì buổitiệc này mà họ đã vất vả chuẩn bị rất nhiều rốt cuộc vì 1 người không hiểu thờithế như nó đạp một cái vỡ tan không còn gì. Nhưng nếu để nó tự kỉ như thế thìcòn gì để mà nói, sau gần 2 tiếng chỉ để tặng quà thì tới màn đốt nến và cầunguyện. Mặc dù nó đánh giá lão ông này cực kì không có chút nghiêm nghị hay hàbô lão nhưng mấy cái trò đốt nến rồi cầu nguyện có khi nào lão ông này hơithiên về tính trẻ con rồi không? Nhưng nói đi phải nói lại là sau này nó 100 tuổicũng bắt chước ông cụ này làm cái bánh cực lớn kia rồi cắm đủ 100 cây nến, bởilúc này cả cái bánh lung linh đến khó có thể nói là đẹp nổi mà là hùng vĩ. Đangsay xưa ngắm chiếc bánh như mơ kia thì bỗng nhiên nó nghe tiếng anh MC kêu tênmình rất hùng hồn, ngơ ngơ như con nai tơ đi lạc, nó mò mẫm lên tới khán đài đứngcạnh anh MC hỏi nhỏ

“ Có chuyện gì thế ạ?”

“ Chúc mừng em, em rất may mắnđược ngài chủ tịch đây chọn làm nhân vật may mắn nhất ngày hôm nay” anh MC cườinhư người trúng số là anh ta chứ không phải nó

“Thế may mắn thế nào ạ?” nócũng hơi tò mò mặc dù trong lòng cũng không ít bất an khi chính ngài chủ tịchchỉ thị

“ Cháu sẽ giúp ông thổi hếtnến trên cái bánh kia, muốn điều ước thành hiện thực thì phải thổi nến, mà ôngtuổi già sức yếu sống không được bao năm nên cần một người trẻ khỏe như cháugiúp ông thực hiện điều ước rồi. Đó chẳng phải là điều may mắn sao?” ông cụnheo mắt cười mãn nguyện khi nhìn thấy nó mở căng đôi mắt bồ câu của mình nhìnkhông rời khỏi cái bánh khổng lồ có một đống nến đang cháy rừng rực sau đó chumiệng thổi đến tím mặt tía tai. Đến lúc này cái bánh kia không phải là kỳ quan,kỳ thú nữa mà chẳng khác nào kỳ quái, kỳ dị. Hơn phân nửa số nến lúc đầu là còndùng hơi để thổi, đến số nến còn lại thì đầu óc nó đã xay sẩm và hầu như làdùng nước bọt để dập lửa.

Không thể biết đông biết tâylà chỗ nào, ai đang dìu nó, ai đang bồng bế nó chạy đi đâu nó chỉ biết chắc rằngmình bị tuột máu là cái chắc, dụ này ở nhà bị hoài nên nó thừa biết. Nhưng lồngngực rắn chắc kia, tiếng tim đập rộn rạo kia thì nó nghe rõ mồn một mặc dùkhông còn biết mình ở trên mây hay trên thiên đàng, nhưng một phút nào đó nó thấymình an tâm khi nằm trong vòng tay của ai đó. Tiếng bước chân rất gấp, tiếngcánh cửa mở ra va vào thành tường nghe đến chua chát, tiếng thở hổn hển vanglên bên tai nó ấm nóng và đầy súc cảm, điều cuối cùng mà nó còn cảm nhận đượcđó chính là người nó đặt lên 1 chiếc giường vẫn trong trạng thái mơ hồ đầu ócsay xẩm xoay vòng vòng, một nhéo khá đau lên cánh tay của nó và từ từ nó chìmtrong giấc ngủ.

7h sáng,

Nó mở mắt dậy trongmột căn phòng lạ, mọi thứ sang trọng tinh tươm nhưng không mang hơi thở củaChâu Âu mà gần gũi của người Châu Á. Một chiếc giường gỗ điêu khắc tinh sảo, mộtbộ bàn ghế để trong phòng điêu khắc toàn là thân rồng uốn lượn, một bức tranh đồnglúa khổ lớn được lồng một cách tinh tế sau tấm rèm che,..mọi thứ vừa gần gũi lạirất sang trọng. Nó cứ ngỡ mình đang ở một khách sạn 5 sao của một khu du lịchnào đó. Mơ màng chưa đến 3s thì bỗng nhiên toàn bộ kí ức của buổi mừng thọ chođến trước khi nó thiếp đi đều ùa về.Ngồi bật dậy khỏi giường việc đầu tiên lànó tìm cái đồng hồ để biết mấy giờ việc thứ hai không kém quan trọng đó là tìmcái điện thoại, lục lọi hết người vẫn không thấy, nhưng nó lại thấy ngạc nhiênlà quần áo của mình đâu hết rồi? ai đã thay cho nó một bộ rộng thùng thình thếnày? Hết kéo ống tay trái thì ống tay phải tuột xuống vướng víu. Hết tất thảy10 phút vật lộn trong căn phòng to đùng mà không thấy quần áo lẫn điện thoại cảcái cơ bản nhất là nhà vệ sinh nó cũng chẳng thấy nốt. Thế là nó quyết định đira ngoài tìm người cứu trợ, vừa bước xuống cầu thang phòng ăn là thấy ngay QuốcBảo đang đọc báo cùng tách cà phê buổi sáng của mình.

“ Chào buổi sáng” tiếng QuốcBảo vang lên khi thấy nó đang ngơ ngác nhìn xung quanh như tìm kiếm thêm mộtngười nào đó

“Mọi người đâu hết rồi?” nóthắc mắc

“ Ý cô là khách dự tiệc haylão thái gia?” đặt tờ báo xuống lại cầm tách cà phê lên Quốc Bảo điềm tĩnh hỏilại

“Tôi hỏi những người đó làmgì? Ý tôi hỏi là người giúp việc đâu hết rồi?” nó vẫn vô cùng thắc mắc chẳng lẽcăn nhà lớn như thế này mà không có một người giúp việc sao, nó cần lấy lại quầnáo và điện thoại

“Ah, nhà tôi không có ngườigiúp việc ở trong nhà, cô cần gì cứ hỏi tôi” Quốc Bảo bỗng nhếch miệng lên cườimột cách đầy thâm ý, mặc cho nó há hốc mồm muốn hỏi một núi câu hỏi rằng anh tựlàm việc nhà đấy hả? rằng nhà to đến thế nhiều tiền làm tiệc thế mà không có nổimột người giúp việc nào sao? Còn một câu quan trọng hơn quần áo tôi ai đã thayra hả ?...nhưng nó cố nuốt hết những cái tò mò vớ vẩn để miễn cưỡng hỏi câuquan trong kia

“Thế anh có thể chỉ cho tôirằng quần áo của tôi đang treo ở nhà vệ sinh nào? Tôi đang cần nó lúc này, màcái điện thoại của tôi anh có thấy nó ở đâu không vậy ?” nó cố tránh câu hỏigây sốc nhất là ai lột đồ của tôi để hỏi những câu mang tính hiện thực hơn.

“Điện thoại để trên bàn kia”Quốc Bảo vừa nói vừa chỉ ra cái bàn chế biến thực phẩm ở bên cạnh sau đó lấytay xoa cằm ra điều suy nghĩ

“Á, lạnh quá” nó thét lênsau khi cầm chiếc điện thoại rồi vội buông ra một cách vô thức

“Ah, tôi mới lấy nó ra khỏitủ lạnh, thì ra bây giờ nó vẫn còn lạnh” Quốc Bảo dương dương tự đắc như khámphá ra điều gì đó mới mẻ

“Tại sao lại để vào tủ lạnh?”nó đau lòng nhìn chiếc điện thoại thân yêu lạnh ngắt trơ trọi trên bàn, cố dùngống tay áo dài ngoằn kia làm miếng cách nhiệt cố khởi động để biết tình hình dếcưng ra sao rồi.

“Vì nó cứ réo ầm ĩ suốt đêm nên tôi đã mang nó xuống đây, để nókhông gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác” vừa giải thích xong Quốc Bảocòn cảm thấy chưa đủ liền nói thêm khiến nó ban đầu chỉ muốn khóc thầm mà bâygiờ phải bật thành tiếng “ Lúc mang xuống đây rồi nhưng về phòng tôi vẫn nghethấy tiếng chuông, tôi không muốn tắt nguồn vì sợ bên kia người khác không điệnđược sẽ lo, cũng không muốn nghe vì tôi tôn trọng quyền riêng tư của cô, nên dứtkhoát cho vào ngăn đá. Mà công nhận cho vào đó thì không nghe nữa” Quốc Bảo vẫncứ thao thao bất tuyệt về hành động tự xem là rất anh hùng của mình thì đối vớinó chả khác nào rất phi nhân tính. Nó dám dùng 1 tháng lương của mình để đặt cượcrằng tên Quốc Bảo này chủ ý chơi nó nên mới phá tan nát cái dế iu của nó mà. Đồxấu xa. hic

Nó chính thức gục mặt lênbàn mà khóc khan không nước mắt, thế có chết nó không cơ chứ, nhìn lại tìnhhình xem: tối hôm qua nó không về nhà rồi ngủ tại nhà một người lạ, sáng rakhông biết quần áo bay tới phương nào, cái điện thoại thì chính thức không chàođược bình minh thứ hai của nó. Quá thảm, quá nhọ rồi

“ Cô không tính nằm ăn vạ ởđấy luôn chứ, cô còn phải đi làm nữa dù tôi rất tiếc cho tình trạng sức khỏe củacô nhưng đi làm thì không thể miễn, huống chi cô cũng tỉnh rồi thôi ngoan dậythay đồ đi làm” Quốc Bảo ra vẻ quan tâm đến bên cạnh vuốt vuốt cái đầu rối bờicủa nó

Nó ngóc mặt lên mang theomuôn ngàn tia căm phẫn bắn ngay vào mặt tên Quốc Bảo xấu xa, gây tai họa cho nólớn như vậy mà còn bày ra khuôn mặt nhân từ phúc độ. Ngoại trừ khi say và khituột máu ra là không biết mô tê phải trái chứ lúc tỉnh như thế này nó vô cùnglý trí gằn lại từng câu vừa trấn an mình vừa trấn áp đối thủ

“Thế quần áo của tôi đâu?”

“Trên lầu, trong phòng ngủ”

“Không thấy”

“Ah, chế độ tự động không thấylà phải rồi theo tôi”

Vào tới phòng Quốc Đại lấycái điều khiển nhấn nút và cái bức tranh khổng lồ đó mở ra, bên trong chia ra mộtbên là phòng tắm một bên là tủ quần áo cỡ lớn. Nó đứng ngẩn ngơ trước một giátreo đồ khổng lồ với cả núi câu hỏi đặt ra ý như: con trai sao mà quần áo nhiềuthế ? phụ kiện cũng không ít này? Anh tự đi mua hết đó sao ? quan trọng hơn làquần áo của tôi sao kím được trong cái núi đồ này? Nó cứ đứng ngẩn ngơ như thếkhông biết mấy giây rồi mới bị cái cốc đầucủa Quốc Bảo kéo về hiện tại

“Mơ gì thế? Quần áo của côđây nè” vừa nói Quốc Đại vừa dùng tay nắm lấy gáy nó xoay 90 độ sang bên phảinhìn thấy bộ đồ nhăn nhúm đến khó coi mới lôi từ máy giặt ra. Cảm giác của nólúc này ư ? phải nói là mặt đỏ như gấc chẳng phải tức giận là gì giữa một bênlà quần áo thẳng thớm ngay ngắn và một bên là …. chẳng lẽ nó tự khen nhìn quầnáo mình giống giẻ lau. Vừa buông tay ra khỏi cổ nó thì Quốc Bảo lại đặt luônhai tay lên vai nó ra sức đẩy vào nhà tắm, sau đó kéo sát mặt mình lại gần mặtnó hơn rồi thầm thì “tắm đi tôi sẽ là quần áo giúp cô, nhìn mặt cô đỏ ngầu rất mún nhéo vàicái” cuối cùng là một cái phát vào mông rõ đau trước khi quay gót cùng bộ đồkia. Bước vào nhà tắm đóng cửa lại, nó chưa tin chuyện gì vừa mới xảy ra mặt nóđỏ lên như gấc, nhịp tim cũng lệch hướng từ lúc nào, mặc dù rất không đồng ý mấyhành động hết sức bạo lực vừa rồi nhưng có gì đó nó “thích”. Chữ “thích” chưa kịphiện rõ thì nó lắc đầu đến muốn văng cả óc, tự nhủ mình bị kích động quá nên hỏngnão rồi, chẳng lẽ bị ngược đãi như vậy mà nó cảm thấy thích thú vậy sao. Ôichúa phù hộ cho con.

Kết thúc một ngày làm việc đầylời ong tiếng ve tại công ty xoay quanh chuyện cô thư kí mới là nó ngất xỉu vìtuột huyết áp và ngủ tại nhà tổng giám đốc Quốc Bảo thì có rất nhiều ngoại truyệnxoay quanh vấn đề này. Giả dụ như sau:

Cô A: Nghe nói Khánh BVSthương thầm tổng giám đốc từ lúc khi tổng giám đốc ở nước ngoài

Cô B: Xí, con nhỏ đó trèocao quá đấy

Cô C: Cóc ghẻ mà đòi ăn thịtthiên nga

Anh D: Thôi đi mấy cô, cóbao giờ thấy cái sơ yếu lý lịch của người ta chưa mà đoán bậy bạ. Không biếtthì nghe nè: Tổng giám đốc tuy sinh ra ở Việt Nam nhưng năm 12 tuổi đã ra nướcngoài, còn Khánh BVS thì toàn ở Việt Nam chưa xuất ngoại nữa thì lấy đâu rachuyện tình Paris. (nó gật đầu đồng ý). Tôi đảm bảo là nó thấy tổng giám đốcmình đẹp trai nên xin vào làm chân thư kí rồi sau đó đến dự tiệc nhà giám đốcthấy người ta giàu quá nên đem lòng thèm thuồng. Nên giăng bẩy để gài giám đốcnhà mình đó (nó khóc,đúng là tin tặc mà)

Chú E: Không phải màlà…..bla bla bla…..

Chịu không thấu mấy phiên bản ngoại truyện thếlà nó đứt dép bước về phòng thư kí, mặc dù cũng đã dùng rất nhiều phương thứcgiải thích cho mấy câu hỏi đầy tính dò hỏi hay gửi gắm của trưởng phòng Lạc thìnó vẫn bị xem là đang giăng câu tổng giám đốc Quốc Bảo tỏa sáng trong lòng mọingười. Nhưng thà nghe người ngoài nói chán thì thôi, nhưng còn về nhà nó thựckhông dám tưởng tượng, bởi tội quá lớn trốn được hết ngày hôm nay chứ tới chiềucũng phải về nhà thôi

6h, nó đứng trước cửa mà sốnglưng lạnh ngắt, mặt đã bắt đầu trôi tuột cả máu đi đâu hết, nó vô thức đẩy nhẹcánh cổng dắt xe vào nhà, trong nhà không có ai nghênh tiếp nó. Nó thở phào nhẹnhõm rón rén đi lên phòng nhưng chưa kịp vịn vào cầu thang đã nghe thấy tênmình vang lên lồng lộng

“Khánh BVS, chịu về rồi hả?” không ai khác đó là thím ba vang lên trong đêm tối tĩnh mịch của gian bếpphía sau nhà. Nó nuốt khô trưng lên nụ cười miễn cưỡng đáp lại thím ba

“Thím ba mới qua chơi, saokhông bật đèn lên để tối thui vậy muỗi cắn chết, để con bật dùm cho”

Ánh sáng vừa lan tỏa toàncăn phòng thì nó cũng giật nảy mình khi đại gia đình đã ngồi sẵn trong bóng tốichờ nó về nạp mạng. Từ trái qua phải lần lượt là gia đình nhà nó, gia đình thímba, ông bà nội, gia đình cô út, ah còn có mấy anh chị em họ cũng có mặt, phíasau là mấy đứa con nít đang tủm tỉm cười vẫy chào nó. Lúc này nó có thể cảm nhậnđược nhiệt độ của nhà mình xuống dưới mức cho phép là 0 độ C, nó miễn cưỡng cấttiếng trước

“Mọi người có mặt đầy đủquá, họp gia đình phải không? Ý kiến của con có thể thông qua, con lên phòngnghỉ trước nhé đi làm cả ngày mệt chết đi được?” nó vừa nói mà cũng vừa khenmình can đảm giờ phút này mà còn cố kể chuyện cười mà có vẻ như không ai có ýcười cả

“Tính đi đâu hả Khánh BVS,con không biết tội của mình hay là để thím kể ra cho con nghe nhé” giọng thímba càng lúc càng lạnh nó còn nghe rõ được từ “nhé” cuối cùng là cố ý kéo dài racho nó nghe. Thế nên chiến thuật mới vút ngang qua đầu nó là “Chân thật sẽ đượckhoan hồng, gian dối sẽ bị trừng phạt”, thế là nó bỏ cả giỏ sách xuống chạy ùavề phía ông bà nội mà ôm chân kể khổ

(lược bớt 1.000 từ kể lể sựtích đêm qua cho đại gia đình nghe, sau đó lược nốt 10.000 từ than trách từ từngthành viên trong gia đình cuối cùng thì được kết quả là như thế này)

“Khánh BVS con phạm tội quánặng, tội chết có thể tha nhưng tội sống khó thoát” tiếng cô út kết luận cuốicùng. Ặc mọi người nghĩ xem câu nói của cô út có gì khác nhau cơ chứ?. Nhưng nócũng gật đầu đồng ý.

“Con làm thân con gái lại điqua đêm còn ngủ nhà con trai, không ra thể thống gì, ngày mai kêu người nhà bênđó đến đây cho ông” tiếng ông nội dứt khoát ra lệnh. Nó bất giác gật đầu, nhưngbỗng nhớ ra gì đó liền lắc đầu nói lớn “Không thể, con nói mỏi hơi rồi mà sao cảnhà không hiểu vậy?”

“Khánh BVS con còn ngang bướngnữa hả ?” tiếng thím ba gằn ra từng chữ. Nó uất ức nhưng vẫn gật đầu

“Khánh BVS ngày mai con xinnghỉ làm ở chỗ đó luôn đi, con gái phải giữ gìn danh tiếng trước khi được gảđi. Con đã rơi vô tình trạng ế đang báo động đừng gây thêm tiếng xấu rồi khôngai thèm rước về làm vợ” tiếng mẹ nó thút thít mà cứ như sét đánh ngang tai. Nóngẩn mặt lên định phản đối thì lại gặp ánh mắt như muốn nhai nát cái đầu bé nhỏcủa nó, thế là nó liền ngoan ngoãn gật đầu.

“Thôi 11h rồi, cả nhà giảitán về nghỉ ngơi mai con Khánh BVS đặt lịch hẹn rồi mình tập hợp lại tiếp” tiếngthím ba dứt khoát giải tán hội đồng thẩm định tội của nó, ai về nhà nấy. Còn nólên phòng nằm khóc cả buổi nhưng vẫn cảm thấy ấm ức, đúng là khó sống với lốisuy nghĩ không hiện đại của cả gia đình mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.