Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1020: Chương 1020: Cải cách kinh tế của đế quốc Lam Vũ (P1)




Vốn ban đầu việc khởi thảo nội dung trên phương diện cải cách kinh tế hữu quan , đều có tiểu tổ khởi thảo suy tính nghiêm túc, tự cho rằng đã không còn sơ hở quá lớn nữa, nhưng khi mang lên hội nghị để thảo luận lập tức bị chỉ ra rất nhiều vấn đề, nhất là khi phân tổ để thảo luận vấn đề, một số nội dung bị phê phán tơi bời tan tác, hết sức thảm hại, các đại biểu tranh luận ở một số nội dung cũng vô cùng kịch liệt, có một số nội dung và điều khoản bị sửa đổi không còn giống chút gì với ban đầu nữa.

Nguyên nhân không có gì khác, vấn là do lợi ích căn bản nhất gây ra, đại biểu tham dự hội nghị đều tới từ các địa khu khác nhau và các nghề nghiệp khác nhau, ai cũng có lợi ích riêng của mình, muốn bọ họ thống nhất ý kiên đúng là rất khó khăn.

Các khu vực dưới quyền khống chế hiện nay của quân Lam Vũ có sự phát triển kinh tế mất cân bằng nghiêm trọng, cho nên chính sách kinh tế được đặt ra, đối với mỗi một khu vực khác nhau mà nói, có thể mang tới những tác dụng không hề giống như, thậm chí có một số khu vực còn làm phản tác dụng, những đại biểu tới tự khu vực đó đương nhiên là không làm.

Một số quy định pháp luật nhằm vào các ngành nghề khác nhau, sức ràng buộc và hiệu quả cũng khác nhau, đại bộ phận đại biểu cho rằng ngành nghề của mình bị thiệt thòi, bọn họ cũng chẳng làm.

Ở trên vấn đề chính trị bọn họ không có tư cách phát ngôn, nhưng ở trên vấn đề kinh tế bọn họ đều có gan phát biểu ý kiến của riêng mình, những người này, đại bộ phận đều là giai cấp tư sản mới nổi lên, dưới sự bảo hộ của lưỡi lê của quân Lam Vũ, bọn họ đã trưởng thành lớn mạnh, tích lũy được vô số tài phú.

Sự thành lập của đế quốc Lam Vũ, báo hiệu cho bọn họ chính thức bước lên vũ đài thế giới, dưới sự hỗ trợ của thực lực tài chính hùng hậu, bọn họ bắt đầu vỗ phành phạch đôi cánh của minh, muốn vỗ cánh bay cao, kêu một tiếng kinh động thế giới.

Các đại biểu tranh luận kịch liệt khiến cho hội nghị vốn chỉ chuẩn bị mở có năm ngày đã phải kéo dài tới tận mười ngày, chỉ riêng có phân tổ hội nghị đã kéo dài thêm ba ngày mà còn có một số vấn đề đại hội còn không biểu quyết xong.

Cho tới tận ngày thứ mười cuối cùng, có nhiều vẫn đề vẫn chưa được giải quyết một cách trọn vẹn, vẫn có một số đại biểu bày tỏ rõ ràng bảo lưu ý kiến của mình, thậm chí là còn tranh cãi la hét, gây chuyện ồn ào muốn đích thân gặp mặt Dương Túc Phong, còn có người giương lên biểu ngữ cỡ lớn ở ngay tại chỗ, phản đối hạng mục quyết định nào đó, làm cho ầm ĩ cả lên, gây xôn xao dư luận.

Dương Túc Phong nhận được báo cáo vừa bực mình lại vừa buồn cười, những tên gia hỏa này vì lợi ích của mình thật đúng là thủ đoạn nào cũng dám đưa ra, cái tên mà giăng biểu ngữ cỡ lớn là người của gia tộc Tiết Tư Ỷ, bởi vì sự nghiệp vận chuyển hàng hải của bọn họ gặp phải uy hiếp.

Còn có rất nhiều đại thương gia tới từ Cách Lai Mỹ vĩ như công tước Ốc Lặc Nhĩ, pháp quy phân tách xi nghiệp đề phòng lũng đoạn cũng ảnh hưởng đến ông ta, vì thế ông già đã sáu mươi ba tuổi này nằm lăn ngay ra trên hội nghị giả vờ chết, thà chết cũng chẳng chịu để pháp quy liên quan tới việc chống lũng đoạn được thông qua thuận lợi.

Ngày 15 tháng 10, bầu trời u ám, kinh đô Ni Lạc Thần đổ mưa to, Dương Túc Phong đích thân tới hội trưởng, cả mộ ngày đều giám đốc việc biểu quyết thông qua các loại quy định pháp luật tương quan.

Sự xuất hiện của Dương Túc Phong làm cho những người kia kiếm chế rất nhiều, nhưng vẫn tỏ ra rất không tình nguyện, mặc dù không dám khổ não giương biểu ngữ lên nữa, nhưng ngôn tử vẫn còn vô cùng kịch liệt.

Cuối cùng Dương Túc Phong lại phải xuất hiện một lần nữa để làm kẻ ác, lập tức vỗ bàn quyết định những nội dung chủ yếu của hội nghị kinh tế lần này, đồng thời ban bố chấp hành, còn về những vấn đề bất đồng, thì phải tiếp tục để sau này nghiên cứu và cải thiện.

Hội nghị kinh tế lần này đã xác định năm hạng nội dung chủ yếu, đều sản sinh ảnh hưởng trọng đại tới đế quốc Lam Vũ sau này, cung cấp sự hỗ trợ hiệu quả cho kinh tế đế quốc Lam Vũ phát triển thuận lợi, cung cấp hậu thuẫn vững trãi giúp quân Lam Vũ thuận lợi đoàn lấy toàn bộ đại lục Y Lan.

Từ đó trở đi, kinh tế của đế quốc Lam Vũ phát triển càng lúc càng nhanh, thực lực kinh tế càng ngày càng hùng mạnh, trái lại những quốc gia khác của đại lục Y Lan, thực lực kinh tế càng ngày càng suy thoái, về căn bản mất đi năng lực đối kháng với quân Lam Vũ.

Nội dung đầu tiên là phân chia thuế đất và thuế quốc gia, đảm bảo thuế thu trung ương hợp lý, đồng thời chiếu cố sự phát triển của địa phương.

Vốn thuế má của đế quốc Lam Vũ rất thấp, từ năm 1727 tới năm 1730, cơ bản thuế thu đều là không, bởi vì khi đó miễn trừ thu thế nông nghiệp, đồng thời cung cấp chính sách ưu đãi miễn trừ thuế má đối với thành lập các công xưởng xĩ nghiệp.

Cho nên hạng mục mà quân Lam Vũ có thể thu được thế căn bản chẳng có bao nhiêu, chỉ thu được một số từ việc xuất nhập khẩu những đồ xa xỉ phẩm, ở trong thời gian đó, thu thuế gần như là một danh từ bị lãng quên rồi.

Trong thời gian hai tới ba ngăm đầu tiên, nguồn thu kinh tế chủ yếu của quân Lam Vũ đều dựa vào khoản phụ, như khi dựa vào lúc công thành chiếm đất cướp bóc quốc khố của nước khác, dựa vào tài phú mà A Phương Tác cướp bóc được ở quần đảo Solomon, dựa vào sự bóc lột và chèn ép vô sỉ hèn hạ của Dương Túc Phong, mới miễn cưởng trải qua được thời gian mấy năm trước đó.

Thế nhưng tới ngày nay, chỗ cướp được đã cướp gần hết rồi, chỗ bắt chẹt được cũng đã nặn bóp gần cạn rồi, quân Lam Vũ không thể dựa vào những con đường không bình thường này để duy trì thu nhập tài chính nữa.

May mà đối với đại bộ phận công xưởng xĩ nghiệp mà nói, ba năm miễn thuế đã qua đi, bọn họ cần phải cung cấp đầy đủ tài chính cho sự quật khởi của quân Lam Vũ.

Hiện giờ vùng trung tâm của địa khu Mỹ Ni Tư kinh tế đã cơ bản khởi sắc rồi, ở địa khu như Cách Lai Mỹ, Tử Xuyên đạo thì kinh tế phát triển đã khá là sôi động, các công ti lớn xuất hiện liên tục không ngơi nghỉ, các loại cơ cấu nghiên cứu khoa học và cơ cấu đầu tư cũng muôn màu muôn vẻ, biểu hiện đẩy đủ sức sống kinh tế ở nơi đây.

Ở những địa khu đó, cũng đã sinh ra những phú hào thế hệ mới của đế quốc Lam Vũ, ví như ở địa khu Cách Lai Mỹ, đã xuất hiện đại thương nhân đại phù hào trên người có hơn một trăm triệu kim tệ, hơn nữa số lượng còn vượt qua hai con số.

Ở đại lục Y Lan, kinh tế của các vùng như Kim Xuyên đạo cũng đã dần dần được khôi phục.

Sau khi tập trung tài nguyên của các vùng đất khác, công nghiệp và thương nghiệp của Kim Xuyên đạo cũng phát triển vô cùng mau chóng, ở hai bên tuyến đường sắt Thiên Hữu, tập trung hơn ba trăm xĩ nghiệp công xưởng cỡ lớn, tài chính mà bọn họ quyên tặng đã làm cho tuyến đường sắt Thiên Hữu trong thời gian sáu tháng ngắn ngủi đã khai thông trở lại, hơn nữa còn thay đổi toàn bộ đường ray sắt và tà vẹt gỗ ban đầu, bởi vì tuyến đường sắt này hiện giờ đã trở thành tuyến đường sinh mạng của bọn họ.

Căn cứ vào báo cáo của Tài Tiêm Tiêm, cho tới ngày 1 tháng 9 năm 1731 thiên nguyên, xí nhiệp cần phải nộp thuế của đế quốc Lam Vũ đã vượt quá ba mươi vạn nhà, ở dưới bối cảnh như vậy, định ra chính sách thu thuế liên quan đã trở nên vô cùng trọng yếu, đồng thời cũng phải suy tính tới vấn để tỉ lệ thuế thu giữa trung ương và địa phương.

Theo suy tính của Dương Túc Phong, thuế thương nghiệp của đế quốc Lam Vũ vẫn duy trì ở một mức độ tương đối thấp, chủ yếu là để giúp đõ một số nhà tư bản hoàn thành việc tích lũy tài chính, chuẩn bị cho việc phát triển mau chóng sau này.

Ở trên vấn đề thu thuế và thuế quốc gia, Dương Túc Phong không muốn áp đặt một cách cứng nhắc, mỗi một tỉnh đầu có tỉ lệ khác nhau, nhưng tỉ lệ này một khi đặt ra rồi, thì không được tùy tiện sửa đổi.

Nguyên đế quốc Dường Xuyên thu thuế cơ bản tỉ lệ trung ương và địa phương là bảy phần ba, triều đình chiếm phần lớn, nhưng loại tỉ lệ này hết sức mất ổn định, triều đình thường xuyên đưa ra thay đổi hơn nữa càng ngày càng ngả về phía trung ương, tới sau này cùng với chiến tranh nổ ra, về cơ bản triều đình vơ hết tất cả thu nhập vào trong túi, địa phương ngoài một chút tài chính miễn cưỡng duy trì ra, thì căn bản không có chút dưa dả nào, càng chẳng cần nói tới phát triển nữa.

Nhưng địa phương không phát triển, tài chính trung ương chỉ có thể không ngừng sụt giảm cuối cùng rơi vào mức không thể duy trì nổi nữa.

Trải qua thảo luận cẩn thận, đế quốc Lam Vũ quyết định thực hành chế độ thuế thu tài chính phân chia, thể chế này sẽ đem các loại thuế chia làm ba loại chính thuế trung ương, thuế dùng chung của trung ương và địa phương ( gọi tắt là thuế dùng chung), thuế địa phương lại đem cơ quan thuế vụ của toàn quốc chia làm hai hệ thống lớn là cục thuế vụ trung ương và cục thuế vụ địa phương, dựa theo phân công, cục thuế vụ quốc gia phụ trách thu thuế trung ương, thuế dùng cung, cùng với các loại tiền nộp phạt; cục thuế vụ dịa phương phụ trách trưng thư thu thê địa phương, cùng với các khoản tiền phạt tương ứng.

Đương nhiên, để tiện cho người đống thuế, tăng cường quản lý, giữa thuế đất và thuế quốc gia có thể dùng ủy thác nộp thuế, nhưng bất kể như thế nào, thuế trung ương thuộc về thu nhập tài chính thu nhập, thuế dùng chung dựa theo tỉ lệ quy định phân ra thuộc về tài chính thu nhập của trung ương và tài chính thu nhập của địa phương, còn thuế địa phương thuộc về tài chính thu nhập của địa phương.

Khoản thuế trưng thu được, dựa theo thuộc về tài chính thu thu nhập ở đâu mà phân chia về quốc khố ở địa phương hoặc là trung ương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.