Theo bước chân quân Lam Vũ tiến vào Y Lệ Nạp, Y Lai Nạp và Y Lôi Nạp. Chỉ cần là người có con mắt quan sát tốt đều có thể nhìn ra ba khu vực này rất nhanh sẽ trở thành một khu chỉnh thể, trở thành chiếc cầu để quân Lam Vũ tiến vào phía tây bắc bộ và tây bộ của đại lục Y Lan. Khu vực này lại thông qua biển Gia Lặc Tân nối tiếp với địa khu Mỹ Ni Tư, sau khi tiêu diệt triệt để hải tặc Ca Âu, mậu dịch trên biển sau này nhất định sẽ vô cùng hưng vượng. Về mặt quân sự thì tiên hạ thủ vi cường, ra tay sau sẽ gặp nạn, đối với thương nghiệp cũng như vậy, nếu tới muộn có thể ngay cả đến một chén canh cũng không có.
Trong đám thương nhân hỗn tạp này, có một cô gái dáng người cao gầy từ trên thuyền chậm rãi bước xuống. Nàng có đôi mất to đen nhánh sáng ngời, đôi môi đỏ mọng, mềm mại, chiếc mũi nhỏ xinh đẹp, linh loạt, thêm vào đó nàng còn có chiếc hàm nhỏ xinh, thanh tú, còn có thân hình cao 1m7, đôi chân thon dài, mông tròn trịa, đầy đặn mượt mà, bộ ngực tròn đầy, căng mọng phối hợp với làn da mịn màng nóng bỏng.
Hết lần này tới lần khác nàng hiện rõ sự thanh nhã, uyển chuyển như vậy, tựa hồ như cố gắng áp chế sự rực cháy trong bản thân mình, khiến mình trở nên thuần khiết tao nhã. Nàng mặc một chiếc váy màu trắng xám, chân đi đôi xăng đan, để lộ ra bắp chân thon dài, mượt mà, thu hút không ít ánh mắt của thương nhân. Đối với những thương nhân vào nam ra bắc này, chuyện thích làm nhất chính là trêu hoa ghẹo nguyệt, khiêu khích các cô nương xinh đẹp ở khắp nơi. Cô gái này chẳng những vóc người xuất sắc, hơn nữa nhan sắc cũng thuộc về hàng diễm lệ, đặc biệt là khí chất hơn người, khắp người đều tỏ ra là người có văn hoá, đúng là đối tượng mà các thương nhân mưu cầu danh lợi thích trang điểm cho bản thân mình.
Làn gió mới đã thổi đến đế quốc Lam Vũ, ngoại trừ việc phát triển vật chất ra, còn thổi đến làn gió tinh thần văn minh to lớn. Điều này quả nhiên là kết quả mà Dương Túc Phong muốn bắt chớc. Bản thần hắn cũng không hiểu rõ lắm đối với nền văn minh thứ hai này, tới tầng lớp phía dưới lại càng loạn. Các cách hiểu, các loại hoa tươi đối với những thương nhân mà nói toàn bộ cơ thể đều là mùi tiền mà nói, cách hiểu phổ thông nhất của bọ họ chính là lấy được một người vợ ôn nhu, tinh thông kiến thức, lễ nghĩa, tốt nhất là loại người có tri thức, có văn hoá, nếu là giáo viên thì càng tốt. cứ như vậy chính là sự kết hợp giữa văn minh vật chất và văn minh tinh thần.
Khi còn đang ở trên thuyền, những thương nhân này cũng đã biết cố gái này thư thái tao nhã, hào phóng, có khả năng nói và viết, kiến thức sâu rộng. Đương nhiên là người vợ chọn lựa lý tưởng nhất. Vì vậy một số thương nhần còn chưa kết hôn đích xách có chút xao động, còn những người đã kết hôn rồi cũng đang suy nghĩ xem bên cạnh mình có phải còn có bằng hữu nào chưa kết hơn không, muốn giới thiệu cho họ quen biết.
Nhưng đối với sự tiếp cận của những thương nhần này, cô gái lộ rõ vẻ bình thường, không nóng không lạnh, tươi cười tựa hồ như muốn cùng bọn họ chuyện trò vui vẻ. Trên thực tế, trong ý thức của rất nhiều thương nhân đều cảm thấy đây chẳng qua là sự lễ phép nghề nghiệp của đối phương mà thôi, nếu ai thật sự hiểu lầm rằng nàng có thiện cảm với mình, vậy thì thật đáng buồn cười. Tỏ ý cám ơn đối với thiện cảm của các thương nhân, cô gái tiện tay gọi một chiếc xe ngựa dừng lại, nói với thanh âm dễ nghe:” Làm phiền đưa tôi đến bộ chỉ huy hành lang Á Sâm quân Lam Vũ.”
Chiếc xe ngựa nhẹ nhàng theo con đường ở bến cảng đi thẳng tới hoàng cung Y Lệ Nạp, sau đó dừng lại. Cô gái trả tiền, cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào hoàng cung của Y Lệ Nạp. Hoàng cung cổ xưa của Y Lệ Nạp đã từng trải qua sự phá hoại của chiến tranh, có một số nơi đã lộ rõ sự hoang tàn tương đối rõ, nhưng về tổng thể mà nói, vẫn có thể nhìn thấy vẻ hào hoa và trang nghiêm ban đầu của hoàng cung. Hoàng cung dù sao vẫn là hoàng cung, năm tháng và chiến hoả có thể phá huỷ vẻ bên ngoài của nó, phá huỷ thân hình của nó, nhưng rất khó phá huỷ được linh hồn của nó. Đương nhiên so với Vị Ương cung của Ni Lạc Thần kinh, hoàng cung của Y Lệ Nạp thua kém hơn nhiều.
Hoàng cung Y Lệ Nạp trước mắt có một phần tư khu vực đã trở thành nơi ở của nữ vương Y Lệ Nạp Phượng Lam Vũ, khu vực này chủ yếu bao gồm phòng làm việc của quốc vương Y Lệ Nạp, ngoài ra còn có một phần hai khu mở ra làm điểm du lịch, tham quan, chủ yếu là chỗ ở của hậu phi hoàng cung Y Lệ Nạp, và các đình viện, còn có những ngọn núi, thác nước nhân tạo….Một phần tư cuối cùng chủ yếu là kho hàng và khu chứa những vật linh tinh, bây giờ trở thành nơi ở của bộ chỉ huy lâm thời phương diện hành lang Á Sâm của quân Lam Vũ.
Bọ chỉ huy phương diện hành lang Á Sâm quân Lam Vũ không phải là biên chế chính thức, chỉ là cơ quan chỉ huy tạm thời được thành lập mà thôi, các lữ đoàn bộ binh quânLam Vũ trực thuộc nó đều vì yêu vầu nhiệm vụ tác chiến, mới thuộc về sự chỉ huy của bộ chỉ huy phương diện hành lang Á Sâm quân Lam Vũ. một khi chiến sự của hành lang Á Sâm chấm dứt, sứ mạng của bộ chỉ huy này cũng kết thúc. Các lữ đoàn bộ bịnh trực thuộc cũng sẽ quay về các đơn vị cũ của mình. Đương nhiên cũng có khả năng quân hành lang Á Sâm sẽ đổi tên khác, tiếp tục lãnh đạo bọn họ.
Xuyên qua trục tuyến ở giữa hoàng cung Y Lệ Nạp, bên trái chính là bộ chỉ huy phương diện hành lang Á Sâm quân Lam Vũ, trước khi tiến vào bộ chỉ huy nhất định phải chịu sự kiểm tra ở cửa, không có giấy chứng nhận theo quy định phải đăng kí ở phòng liên lạc, cần có người tiếp nhận mới có thể vào trong. Tới phòng liên lạc của bộ chỉ huy, cô gái rất lễ phép đưa giấy chứng nhận của mình, đồng thời giới thiệu sơ qua về mình:” Xin chào, tôi là phóng viên Lục Tĩnh Nghi của tờ đế quốc nhật báo, tôi đã được phê chuẩn tới phỏng vấn sự tích anh hùng phương diện hành lang Á Sâm, xin giúp tôi tìm Đường tham mưu của bộ chỉ huy….”
Phụ trách trông cửa phòng liên lạc là một ông già 60,70 tuổi, đang thu dọn vật phẩm của mình, đại khái là chuẩn bị giao ban. Đối với cô gái vô cùng xinh đẹp trước mắt đã không còn cảm giác gì, cầm tờ giấy chứng nhận làm việc của nàng, xem cẩn thận lại nhìn đi nhìn lại nhiều lần bức ảnh trên đó, ánh mắt kèm nhèm nhìn sắc mặt của cô gái tên là Lục Tĩnh Nghi, ánh mắt cảm giác như cô gái này là gián điệp do kẻ địch phái tới vậy.
Sau một hồi lâu ông ta mới run rẩy quay điện thoại bắt đầu gọi điện, những lời ông ta nói Lục Tĩnh Nghi hoàn toàn nghe không hiểu, cảm giác như đây là giọng địa phương của Y Lệ Nạp, nhưng nhìnbộ dạng xa cách của ông ta, Lục Tĩnh Nghi có chút cảm giác không ổn, quả nhiên một lát sau, ông ta mới buông điện toại, nói khó nghe rằng:” Đường tham mưu không có ở đây…”
Lục Tĩnh Nghi có chút thất vọng, lại có chút không tin nói:” Ông ta đã hẹn với tôi rồi, sao lại có thể không ở đây được chứ?”
Ông già tựa hồ như không muốn tiếp nàng, cúi đầu tiếp tục thu dọng vật phẩm của mình, nói không có chút sức lực nào:” Tiểu thư, nơi này vẫn còn đang có chiến tranh, chuyện gì cũng có thể xảy ra, Đưòng tham mưu là quân nhân, quân nhân lúc nào cũng phải tiếp nhận mệnh lệnh từ chiến trường, cô đi đi, hoặc là ngày mai trở lại….”
Lục Tĩnh Nghi không kìm được nói:” Chúng tôi đã hẹn là hôm nay gặp nhau, ông ta sao có thể không ở đây được?”
Ông già chau mày lại, không nhịn được nói:” Tôi nói không có ở đây là không có ở đây.”
Lục Tĩnh Nghi tronglòng muốn nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn kìm được, tức giận với một ông già 60, 70 tuổi không phải là tính cách của nàng. Cho dù từ trước đến nay nàng luôn không để mình chịu thiệt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lục Tĩnh Nghi cố gắng giữ tinh thần mình bình tĩnh lại, hỏi một lần nữa với vẻ mong đợi:” Vậy xin hỏi Đường tham mưu lục nào mới quay lại?”
Ông già quay mông lại với nàng lạnh lùng nói:” Làm sao ta biết được? Đi đi, nơi này không phải chỗ tiểu thư ở lại đâu.”
Lục Tĩnh nghi cũng có chút không nhẫn nại được. Tư thái lạnh lùng và không hoan nghênh của lão già này, khiến nàng cảm thấy bản thân mình có chút tủi thân, nàng chau mày nói:” Ông …ông già này, tôi không tức giận với ông, nhưng ông có thể nói cho tôi biết làm thế nào tìm được Đường tham mưu không?”
Ông già cũng không kiên nhẫn được, nói:” Đường tham mưu ở bên trong, tự cô vào tìm đi, không có ai tốn hơi nói chuyện vô nghĩa với cô…”
Lục Tĩnh Nghi càng nghĩ càng tức giận, nói:” Ông… tôi đã báo cáo là tới phỏng vấn về sự tích anh hùng của quân Lam Vũ, sao lại có thể nói là chuyện vô nghĩa được?”
Ông gì xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói:” Chúng tôi rất bận, không có thời gian chiêu đãi cô…”
Lời còn chưa dứt, Lục Tĩnh Nghi đã thở hổn hển đi ra, chưa có ai thông báo, chẳng lữ chính mình không tự vào được sao? Nàng không tin chuyện này.”
Ông già trông cửa nhìn bóng lưng của nàng, vẻ mặt đầy khinh bỉ, nguyên là bây giờ thế cục của Y Lệ Nạp mặc dù cơ bản đã ổn định, nhưng vấn đề về sinh kế của nhân dân vẫn chưa hoàn toàn giải quyết được. Có một số cô gái xinh đẹp bất đắc dĩ đành phải làm nghề nghiệp cổ xưa nhất, gia nhập vào trong đội quân sản xuất không khói, làm thế lực mới của thế giới.
Quân quan các cấp quân Lam Vũ đương nhiên trở thành mục tiêu trọng điểm để bọn họ công kích, rất hiển nhiên ông già này coi Lục Tĩnh Nghi là con sâu ăn mòn quân Lam Vũ.
Quả nhiên Lục tĩnh Nghi rất nhanh bị cảnh vệ quân Lam Vũ chặn lại ngoài cổng, bất luận Lục Tĩnh Nghi có giả thích thư thế nào, có đưa ra giấy chứng nhận như thế nào, các cảnh vệ cũng không thể thông qua, bọn họ tỏ vẻ đích xác rằng, trừ phi Lục Tĩnh Nghi có giấy chứng nhận thông hành của bộ chỉ huy quân Lam Vũ hoặcc là có sĩ quan cấp cao của quân Lam Vũ ra ngoài đón, nếu không nàng tuyệt đối không thể tiến vào cửa lớn.
Lục Tĩnh Nghi vừa vội vừa tức, muốn tức giận nhưng nghĩ đi nghĩ lại nàng lại kìm lại được, nàng biết những cảnh vệ này tuyệt đối sẽ không thể vì mình tức giận mà cho mình vào trong. Nếu mình ngoan cố, nói không chừng bọn họ sẽ lập tức đem mình nhốt lại, vậy mới thảm. Nàng không thể làm gì khác hơn là lặp đi lặp lại công việc của nàng khi đến đây, hi vọng bọn họ có thể giúp nàng tìm đường tham mưu, nhưng các cảnh vệ nói, nếu nàng muốn tìm Đường tham mưu nên đến phòng liên lạc.