Hoàng Tiểu Long nhíu mày nói:“cậu khịa tớ à?”
Huyền Vũ quay mặt đi chỗ khác nói:“ai biết gì đâu”
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:“tôi phải giải quyết một chút chuyện, chờ tôi ở đây”
Huyền Vũ ngơ ngác nói:“tớ sẽ chờ mà, yên tâm”
Hoàng Tiểu Long lườm Huyền Vũ nói:“cấm đụng vào đống thịt nướng của tôi”
Huyền Vũ bất lực nói:“được, tớ hứa”
Hoàng Tiểu Long đi đến một ngọn núi gần đó.
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:“Triệu Tử Hàn, ta biết ngươi ở đây”
Triệu Tử Hàn ngồi trên cành cây nói:“không hổ là con trai của gia tộc quái vật, thính giác rất nhạy bén đó”
Hoàng Tiểu Long nhíu mày nói:“tại sao ngươi giúp bọn ta?”
Triệu Tử Hàn cười nói:“không biết”
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:“ngươi có mục đích gì?”
Triệu Tử Hàn cười hỏi:“ta thắc mắc một kẻ không thuộc về thế giới này lại có thể xuyên qua không gian mà đến đây, ta nhớ là có hai cách xuyên không đó là bản thân chết ở thế giới thật và được chuyển sinh vào cơ thể khác cùng với một hệ thống hỗ trợ, tên Nguyên Hạo kia là một ví dụ điển hình cho cách xuyên không này hoặc là một cách xuyên không khác là vô tình dính vào rắc rối của thiên địa nên bị ảnh hưởng mà phải xuyên không vào cơ thể khác trong một thế giới khác. Nhưng còn ngươi thì hoàn toàn không hề sử dụng một cơ thể khác mà là bằng cách nào đó mà ngươi đã có thể tự do điều khiển không gian mở ra cánh cổng vũ trụ để đến đây. Hoặc cũng có thể có kẻ đã giúp ngươi mở ra cánh cổng vũ trụ để ngươi đến Huyền Giới này, nhưng theo ta biết chỉ có những kẻ mang sức mạnh đứng đầu vũ trụ như ta thì mới vận hành được vũ trụ mà nghịch chuyển thế gian mở cánh cổng vũ trụ đi đến hành tinh khác thôi”
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:“ngươi cũng không phải người của thế giới này”
Triệu Tử Hàn tò mò hỏi:“ngươi là con của Hoàng Tộc đúng không?”
Hoàng Tiểu Long nhíu mày nói:“Hoàng Tộc là gì?”
Triệu Tử Hàn cười nói:“gia tộc của bản thân mà ngươi cũng không biết à?”
Hoàng Tiểu Long thờ ơ nói:“cha ta chỉ là một trưởng làng bình thường thôi”
Triệu Tử Hàn cười nói:“cha của ngươi, Hoàng Thiên Lâm là kẻ vô cùng đáng sợ”
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng hỏi:“sao ngươi biết tên của cha ta?”
Triệu Tử Hàn cười nói:“ở Ma Giới cũng có những quyển sách cổ nói về gia tộc của ngươi, mà những quyển sách đó Hạ Diệp Ân sẽ không thể cho ngươi xem được đâu. Ta chỉ nói vậy thôi, chuyện còn lại là do ngươi quyết định đó”
Triệu Tử Hàn nói xong liền biến mất.
Hoàng Tiểu Long quay lại chỗ của Huyền Vũ rồi cả hai bắt đầu quay lại Ma Giới nhưng trên đường đi Hoàng Tiểu Long vì trượt chân mà rơi xuống núi đập đầu vào tảng đá to khiến tảng đá đó vỡ đôi nhưng đầu cậu thì cũng chảy ra những giọt máu nhuốm đỏ cả mặt cỏ, Huyền Vũ lo lắng cõng Hoàng Tiểu Long lên rồi Huyền Vũ quay về Ma Giới.
Ở Ma Giới, mọi người thấy hai cậu trở về thì mừng lắm.
Kiều Ngân Hy thờ ơ nói:“các ngươi về rồi à?”
Huyền Vũ hét lên:“cứu người”
Mọi người nghe vậy thì chạy đến đỡ lấy Hoàng Tiểu Long, còn Huyền Vũ cũng vì kiệt sức mà ngất lịm đi.
Hạ Diệp Ân lo lắng gọi đại phu đến khám bệnh cho Hoàng Tiểu Long.
Đại phu bước ra khỏi phòng thở dài nói:“chỉ bị thương nhẹ ở phần đầu sẽ ổn thôi”
Hạ Diệp Ân im lặng không nói gì thì một tiếng hét trong phòng vang lên, Hạ Diệp Ân và đại phu chạy vào phòng thì thấy Hoàng Tiểu Long đang nấp trong góc.
Hoàng Tiểu Long sợ hãi nói:“các ngươi là ai? ta là ai?”
Hạ Diệp Ân dịu dàng nói:“tướng công ổn không?”
Hoàng Tiểu Long hoảng sợ lùi lại:“hức...hức...cô là ai? cô đừng lại gần đây”
Hạ Diệp Ân gầm lên với đại phu hỏi:“chuyện này rốt cuộc là sao? tại sao ông nói là một vết thương nhẹ chứ? tại sao tướng công của ta lại bị mất trí nhớ?”
Đại phu toát mồ hôi nói:“có lẽ tôi đã phán đoán sai rồi, có lẽ cú va đập của cậu ấy đã ảnh hưởng đến vùng đầu của cậu ấy nên bây giờ cậu ấy bị mất trí nhớ tạm thời...tôi đoán vậy”
Hoàng Tiểu Long thấy Hạ Diệp Ân đang tức giận thì nở nụ cười mê người nói:“tỷ tỷ chơi với ta được không?”
Hạ Diệp Ân thấy nụ cười động lòng người của cậu cũng phải chìm đắm trong đó.